Chương 29: Hồi ức
It's me
16/12/2013
Hôm nay lại
đi cùng xe, nó lại ngồi đối diện với hắn trong cái xe limo đen quen
thuộc thường ngày, lại nhìn ra bên ngoài cửa xe thật chăm chú ngắm nhìn
cảnh vật hai bên đường và cố gắng không liếc nhìn hắn lấy một lần . Tuy
vậy nó cũng không có đầu óc đâu mà nhìn ngắm cảnh vật, cứ né tránh xa
lánh hắn như vậy nó cũng nghĩ đó không phải là cách giải quyết tốt nhất
nhưng hiện giờ thì đành phải như vậy thôi .
Lần này nó và hắn hoán đổi vị trí cho nhau, bây giờ nó nhìn ra ngoài cửa sổ còn hắn dùng ánh mắt sắc sảo nhìn xoáy vào nó chằm chằm khó hiểu .
…. Lớp 11 a2 ….
Giờ Lý của ông thầy “la sát”, nó đang cặm cụi giải bài tập thì bỗng nhiên cảm thấy xây sẩm mặt mày nhưng cũng chỉ cho đó là chuyện bình thường không quan tâm .
Bỗng nó cảm thấy ươn ướt trên mũi, rồi một chấm đỏ trên cuốn bài tập của nó , á một giọt máu đỏ tươi chảy xuống … bây giờ nó nhận ra ... mình đang chảy máu mũi .
Lan Lan la ầm lên vội lôi nó xuống phòng y tế , nó vừa đi vừa lấy tay bịt mũi, ghét thật tự nhiên lại chảy máu cam. Nó ngồi đó đợi cho máu hết chảy rồi uống mấy viên vitamin C mà cô ở phòng y tế đưa rồi lảo đảo về lớp .
Dọc đường về lớp nó nhìn thấy cô nàng búp bê “ấn tượng” hất chân nó trong bữa tiệc hôm đó, cô gái đứng trên lầu nhìn xuống dưới chăm chú không chớp mắt.
Cô ta nhìn cái gì mà chăm chú vậy nhỉ ?
Nó đang tò mò nghĩ ngợi thì Lan Lan mắt sáng như sao reo lên :
- Kia … kia chẳng phải là “Tuyệt thế đào hoa” sao ? Anh ý thật là …. So beautiful!
Ai? ”Giày thể thao á?” Để coi ! Đúng rồi là cậu ấy .
Dưới kia là sân bóng rổ của trường, nó nhanh mắt nhìn xuống liền thấy Vũ chơi bóng, à chính xác cậu ta đang dẫn bóng đến rổ, linh hoạt vượt qua các rào cản rồi nhanh chóng nhảy lên xoay người ném bóng vào rổ ghi điểm một cách đẹp mắt .
Cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao màu đen viền trắng, vóc người hiếm có thân hình cân đối , bờ vai rộng càng thấy rõ qua bộ quần áo đơn giản khiến người khác không thể rời mắt .
Làn da trắng sáng khỏe mặt , nụ cười tỏa nắng với đồng đội, khi chơi bóng cũng với cái khuyên tai lại lấp lánh .
Nó nhìn sang cô gái kia, vẫn say mê nhìn xuống dưới chăm chú .
A, thì ra là nhìn “giày thể thao à?”
Nó mỉm cười như hiểu ra điều gì rồi khoác vai kéo Hạ Lan về lớp :
- Đi thôi !
Vừa quay người thì cô gái kia cũng cùng lúc quay lại cô ta nhìn thấy nó lập tức đổi ánh mắt khinh bỉ quét lên người nó, kiểu như muốn nói : “ Đồ mê trai “ rồi xoay người hất tóc kiêu căng rời bước .
Nó nhìn cô nàng bằng ánh mắt khó hiểu, ánh mắt đó cô ta dùng cho chính bản thân mình mới phải .
Bên cạnh Hạ Lan như phát hỏa, nếu không có nó can ngăn thì thiếu chút nữa đã bay vào cho cô nàng kia một trận rồi. Lan Lan hậm hực :
- Cậu ngăn cái gì ? Con nhỏ láo toét đó thể hiện cái thái độ gì với bọn mình vậy ?
Nó cười cầu hòa xoa dịu :
- Chắc hồi sáng ra đường cô ta quên uống thuốc, kệ đi chấp gì loại người ấy.
“ Tôi ghét cô, cô đã cướp anh Vũ khỏi tay tôi, cứ đợi đấy tôi quyết không để cô được yên ổn, tôi sẽ làm cô tự động đầu hàng rút lui khỏi anh ấy …”
Phía sau cô gái đó dùng ánh mắt sát thủ nhìn theo nó khá lâu mà nó không hề biết, ánh mắt mang đầy nỗi ghen tị xen lẫn chua xót cùng cực .
Hôm nay nó lại bị một giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc ám ảnh, day dứt từng giấc ngủ, giấc mơ mà nó chỉ muốn mình hóa thành một nhân vật trong đó mãi mãi, giấc mơ đẹp như tranh mang lại cho nó cảm giác ấm áp, sưởi ấm cả trái tim run rẩy giá lạnh thiếu vắng tình thương của người cha và cảnh gia đình đầy đủ mười mấy năm qua .
….. Giấc mơ ngọt ngào của nó ….
Một khung cảnh tuyệt đẹp, căn biệt thự màu xanh sẫm nhạt màu nằm trên đồi cỏ xanh mơn mởn, xung quanh được một người phụ nữ xinh đẹp trồng rất nhiều hoa, ngày ngày cùng hai đứa con đáng yêu vun xới chăm sóc .
Người mẹ tưới cây, cậu bé 8 tuổi khệ nệ xách thùng nước lại cho mẹ, gương mặt thiên thần xinh đẹp với làn da trắng lấm tấm chảy mồ hôi kiên trì nhoẻn cười đưa cho mẹ .
Cậu nhìn cô em gái đang nghịch ngợm đào xới mấy luống hoa của mẹ, đất dính vào bàn tay nhỏ bé xinh xắn của em. Cô bé con với mái tóc nâu thẳng tết thành hai bím tóc xinh xinh đung đưa vắt vẻo, đôi môi luôn mỉm cười, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu với hai gò má ửng hồng.
Cô bé nghịch ngợm quẹt vài vệt đất lên mặt lấm lem làm mặt quỉ sau đó quay lưng lại hù anh trai rồi nhanh tay quẹt vài mặt cậu bé đang phì cười vài vết rồi lanh lẹ chạy biến .
Cậu nhóc tức giận đuổi theo :
- Con nhóc này, đứng lại cho anh.
Cô nhóc quay lại le lưỡi :
- Xì đứng lại để anh tét vào mông em à, đừng có mơ
Thế rồi hai đứa bé chạy đuổi nhau trên đồi cỏ, tiếng cười vang lên làm sáng cả góc trời, tiếng cười của hai đứa bé trong trẻo ngây thơ vang vọng.
Ánh nắng buổi chiều không chói mắt ấm áp rọi vào hai khuôn mặt xinh xắn, rọi cả lên người mẹ đang nở nụ cười hiền hậu xinh đẹp đang nhìn hai đứa bé tràn đầy tình yêu thương.
Phía trước cái cổng sắt có hai cây hoa giấy leo người bố đi làm về, cô bé vội vàng chạy lại mở cổng reo lên :
- A, bố về …
Người bố giơ rộng vòng tay mỉm cười :
- Nhóc, lại đây nào bố đã về rồi !
Người đàn ông đạo mạo với khuôn mặt điển trai dịu dàng đón lấy cô bé mặt mũi lấm lem đang chạy ào tới, không chút ngần ngại ôm cô bé vào lòng rồi xoay người để cô bé leo lên lưng, đưa tay xoa đầu cậu con trai nhỏ phía dưới rồi tiến vào nhà cùng người mẹ chuẩn bị bữa tối trong tiếng nói cười không ngớt của hai đứa trẻ .
Bức tranh buổi chiều với khung cảnh rất đẹp, một gia đình hạnh phúc với bố mẹ và hai đứa trẻ thiên thần có chút gì đó rất rất thân quen, cảm giác như nó đã nhìn thấy ở đâu rồi thế nhưng nó không tài nào nhớ ra được, trong đầu vẫn xuất hiện một mảng kí ức trắng xóa .
Lần này nó và hắn hoán đổi vị trí cho nhau, bây giờ nó nhìn ra ngoài cửa sổ còn hắn dùng ánh mắt sắc sảo nhìn xoáy vào nó chằm chằm khó hiểu .
…. Lớp 11 a2 ….
Giờ Lý của ông thầy “la sát”, nó đang cặm cụi giải bài tập thì bỗng nhiên cảm thấy xây sẩm mặt mày nhưng cũng chỉ cho đó là chuyện bình thường không quan tâm .
Bỗng nó cảm thấy ươn ướt trên mũi, rồi một chấm đỏ trên cuốn bài tập của nó , á một giọt máu đỏ tươi chảy xuống … bây giờ nó nhận ra ... mình đang chảy máu mũi .
Lan Lan la ầm lên vội lôi nó xuống phòng y tế , nó vừa đi vừa lấy tay bịt mũi, ghét thật tự nhiên lại chảy máu cam. Nó ngồi đó đợi cho máu hết chảy rồi uống mấy viên vitamin C mà cô ở phòng y tế đưa rồi lảo đảo về lớp .
Dọc đường về lớp nó nhìn thấy cô nàng búp bê “ấn tượng” hất chân nó trong bữa tiệc hôm đó, cô gái đứng trên lầu nhìn xuống dưới chăm chú không chớp mắt.
Cô ta nhìn cái gì mà chăm chú vậy nhỉ ?
Nó đang tò mò nghĩ ngợi thì Lan Lan mắt sáng như sao reo lên :
- Kia … kia chẳng phải là “Tuyệt thế đào hoa” sao ? Anh ý thật là …. So beautiful!
Ai? ”Giày thể thao á?” Để coi ! Đúng rồi là cậu ấy .
Dưới kia là sân bóng rổ của trường, nó nhanh mắt nhìn xuống liền thấy Vũ chơi bóng, à chính xác cậu ta đang dẫn bóng đến rổ, linh hoạt vượt qua các rào cản rồi nhanh chóng nhảy lên xoay người ném bóng vào rổ ghi điểm một cách đẹp mắt .
Cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao màu đen viền trắng, vóc người hiếm có thân hình cân đối , bờ vai rộng càng thấy rõ qua bộ quần áo đơn giản khiến người khác không thể rời mắt .
Làn da trắng sáng khỏe mặt , nụ cười tỏa nắng với đồng đội, khi chơi bóng cũng với cái khuyên tai lại lấp lánh .
Nó nhìn sang cô gái kia, vẫn say mê nhìn xuống dưới chăm chú .
A, thì ra là nhìn “giày thể thao à?”
Nó mỉm cười như hiểu ra điều gì rồi khoác vai kéo Hạ Lan về lớp :
- Đi thôi !
Vừa quay người thì cô gái kia cũng cùng lúc quay lại cô ta nhìn thấy nó lập tức đổi ánh mắt khinh bỉ quét lên người nó, kiểu như muốn nói : “ Đồ mê trai “ rồi xoay người hất tóc kiêu căng rời bước .
Nó nhìn cô nàng bằng ánh mắt khó hiểu, ánh mắt đó cô ta dùng cho chính bản thân mình mới phải .
Bên cạnh Hạ Lan như phát hỏa, nếu không có nó can ngăn thì thiếu chút nữa đã bay vào cho cô nàng kia một trận rồi. Lan Lan hậm hực :
- Cậu ngăn cái gì ? Con nhỏ láo toét đó thể hiện cái thái độ gì với bọn mình vậy ?
Nó cười cầu hòa xoa dịu :
- Chắc hồi sáng ra đường cô ta quên uống thuốc, kệ đi chấp gì loại người ấy.
“ Tôi ghét cô, cô đã cướp anh Vũ khỏi tay tôi, cứ đợi đấy tôi quyết không để cô được yên ổn, tôi sẽ làm cô tự động đầu hàng rút lui khỏi anh ấy …”
Phía sau cô gái đó dùng ánh mắt sát thủ nhìn theo nó khá lâu mà nó không hề biết, ánh mắt mang đầy nỗi ghen tị xen lẫn chua xót cùng cực .
Hôm nay nó lại bị một giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc ám ảnh, day dứt từng giấc ngủ, giấc mơ mà nó chỉ muốn mình hóa thành một nhân vật trong đó mãi mãi, giấc mơ đẹp như tranh mang lại cho nó cảm giác ấm áp, sưởi ấm cả trái tim run rẩy giá lạnh thiếu vắng tình thương của người cha và cảnh gia đình đầy đủ mười mấy năm qua .
….. Giấc mơ ngọt ngào của nó ….
Một khung cảnh tuyệt đẹp, căn biệt thự màu xanh sẫm nhạt màu nằm trên đồi cỏ xanh mơn mởn, xung quanh được một người phụ nữ xinh đẹp trồng rất nhiều hoa, ngày ngày cùng hai đứa con đáng yêu vun xới chăm sóc .
Người mẹ tưới cây, cậu bé 8 tuổi khệ nệ xách thùng nước lại cho mẹ, gương mặt thiên thần xinh đẹp với làn da trắng lấm tấm chảy mồ hôi kiên trì nhoẻn cười đưa cho mẹ .
Cậu nhìn cô em gái đang nghịch ngợm đào xới mấy luống hoa của mẹ, đất dính vào bàn tay nhỏ bé xinh xắn của em. Cô bé con với mái tóc nâu thẳng tết thành hai bím tóc xinh xinh đung đưa vắt vẻo, đôi môi luôn mỉm cười, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu với hai gò má ửng hồng.
Cô bé nghịch ngợm quẹt vài vệt đất lên mặt lấm lem làm mặt quỉ sau đó quay lưng lại hù anh trai rồi nhanh tay quẹt vài mặt cậu bé đang phì cười vài vết rồi lanh lẹ chạy biến .
Cậu nhóc tức giận đuổi theo :
- Con nhóc này, đứng lại cho anh.
Cô nhóc quay lại le lưỡi :
- Xì đứng lại để anh tét vào mông em à, đừng có mơ
Thế rồi hai đứa bé chạy đuổi nhau trên đồi cỏ, tiếng cười vang lên làm sáng cả góc trời, tiếng cười của hai đứa bé trong trẻo ngây thơ vang vọng.
Ánh nắng buổi chiều không chói mắt ấm áp rọi vào hai khuôn mặt xinh xắn, rọi cả lên người mẹ đang nở nụ cười hiền hậu xinh đẹp đang nhìn hai đứa bé tràn đầy tình yêu thương.
Phía trước cái cổng sắt có hai cây hoa giấy leo người bố đi làm về, cô bé vội vàng chạy lại mở cổng reo lên :
- A, bố về …
Người bố giơ rộng vòng tay mỉm cười :
- Nhóc, lại đây nào bố đã về rồi !
Người đàn ông đạo mạo với khuôn mặt điển trai dịu dàng đón lấy cô bé mặt mũi lấm lem đang chạy ào tới, không chút ngần ngại ôm cô bé vào lòng rồi xoay người để cô bé leo lên lưng, đưa tay xoa đầu cậu con trai nhỏ phía dưới rồi tiến vào nhà cùng người mẹ chuẩn bị bữa tối trong tiếng nói cười không ngớt của hai đứa trẻ .
Bức tranh buổi chiều với khung cảnh rất đẹp, một gia đình hạnh phúc với bố mẹ và hai đứa trẻ thiên thần có chút gì đó rất rất thân quen, cảm giác như nó đã nhìn thấy ở đâu rồi thế nhưng nó không tài nào nhớ ra được, trong đầu vẫn xuất hiện một mảng kí ức trắng xóa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.