Chương 82: Hôn ước
It's me
16/12/2013
Một ly cocktail được đặt vào tay nó cùng với giọng nói vừa quen vừa lạ :
- Cho em !
Nó ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Hạo Quân nó cũng cười chào hỏi :
- Em rất thích, cảm ơn anh .
- Chắc em cũng biết anh là ai đúng không, chúng ta cũng từng gặp nhau rồi … phải rồi lần đó cảm ơn em!
Nó ngớ người ngốc nghếch hỏi lại :
- Cảm ơn gì ạ ?
- Cái lần em giúp anh và Hạo Vũ đó, em quên rồi à ?
Nó vỗ đầu cái bốp, a biết rồi :
- A .. em nhớ ra rồi là lần đó anh đến ở nhờ nhà em một đêm, tệ thật em hay quên lắm !
- Không sao, à mà nhà em lần đó không có ai cả, em sống một mình sao ?
- À không, em còn có mẹ nữa có điều mẹ em đi công tác bên nước ngoài nên gửi em sang sống nhờ ở nhà Vĩ …
Nó trả lời những câu hỏi của Hạo Quân một cách vui vẻ, không hiểu sao nó luôn có thiện cảm với anh ấy, đến nỗi dù anh ấy hỏi gì nó cũng vui vẻ trả lời . Nghe nó nói chuyện sống ở nhà Vĩ, người con trai bên cạnh hết sức ngạc nhiên nhưng điều đó nó chỉ nhận ra ở ánh mắt còn giọng nói và phong thái thì vẫn như không có chuyện gì .
- Nhà em có hai người thôi sao, bố em đâu ?
- Mẹ em nói rằng bố em mất rồi … Những chuyện này em không nhớ được, có lần lúc 5 tuổi em từng bị tai nạn những kí ức lúc nhỏ em không thể nhớ được chỉ nhớ những chuyện sau khi chữa khỏi bệnh sau tai nạn thôi. Em nhớ lúc em tỉnh dậy chỉ có mẹ bên cạnh em thôi mà lúc đó mẹ cũng giống em đang nằm viện vì vụ tai nạn đó .
Bàn tay cầm ly rượu của Hạo Quân run rẩy, cậu vội vàng đặt ly rượu xuống, ánh mắt nâu trầm như phủ thêm một tầng sương dày mờ đục, anh ấy giống như đang chấn động, giọng nói run run :
- Ba em … mất rồi sao ? Em … em có anh trai hay em gái gì không ?
- Anh làm sao vậy? Hình như anh không khỏe thì phải …. Em không có anh em gì cả …
Không có anh? Có phải con bé đang đùa với cậu không, nó không có anh, nó hồn nhiên nói với cậu là nó không có anh trong khi … trong khi anh trai nó đang ngồi ngay bên cạnh nó, nhìn vào mắt nó như thế này đây? Mẹ nói với nó rằng nó không có bố và nó tin như vậy, tại sao em cậu lại quên hết mọi thứ, tại sao nó lại quên nó luôn có một người anh trai luôn nghĩ về nó, nó từng có một gia đình hạnh phúc mà tại sao nó lại không nhớ được? Em gái của anh, thật sự em không nhớ rằng … em từng có một người anh trai sao ?
Nó nhìn sắc mặt Hạo Quân càng ngày càng xấu lo lắng hỏi nhưng anh ấy không nói gì chỉ nhìn nó chăm chăm trân trối, ánh mắt đau đớn ấy làm nó thấy buồn, thấy đau …
Khả Kì bây giờ mới xuất hiện, cô mặc một bộ váy cầu kì sang trọng màu đỏ cực kì lỗng lẫy thu hút, trông cô ấy người ta nghĩ ngay đến một thiếu nữ gia giáo đài các. Mái tóc xoăn nhẹ phủ bờ vai thon gầy, nụ cười mê hoặc mọi người, nhìn màu sắc đỏ của trang phục cô ấy nó lại thấy sắc trắng của chiếc váy nó đang mặc bỗng thật khác biệt. Nó nhìn cô ấy thật xinh đẹp, quả thực cô gái có gương mặt và nụ cười như cô ấy rất là hiếm và nó bỗng nhận ra mình thua kém cô ấy về mọi thứ … Cô ấy xuất hiện bên cạnh Thoại Vĩ, nở nụ cười xinh đẹp với cậu ấy và ông Vương, bọn họ nói chuyện gì đó nét mặt Thoại Vĩ lành lạnh không biểu cảm gì mấy. Một đám người bà tám kéo vào, đi đến bên cạnh bọn họ, một bà cô nhìn Vĩ và Khả Kì cười xởi lởi khen ngợi :
- Cậu thiếu niên tuấn tú, khí phách này là ai vậy tổng giám Vương?
Ông Vương cười xã giao không ngần ngại mà nói :
- Đây là người có hôn ước với con gái tôi, chính xác là con rể tương lai của nhà họ Vương, thiếu gia của tập đoàn La thị, La Thoại Vĩ ….
Đùng đoàng, nó nghe như sấm sét bên tai, chấn động, hắn có hôn ước với Khả kì sao? Sau này hắn sẽ lấy Khả Kì sao, Vĩ của nó làm sao có thể như vậy chứ ?
Mặt Thoại Vĩ dường như cứng lại, ánh mắt khó tin dường như hướng về ông Vương, cậu rất muốn hỏi cho ra lẽ tại sao cái hôn ước với Khả kì mà đương sự là cậu đây lại không hề được biết ? Thế nhưng trước mặt đông người thế này mà phản bác thì thật sự sẽ rất thất lễ với bác Vương, dù sao nhà họ La cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Vương nên cậu không thể bốc đồng được, nhẫn nhịn rồi tìm hiểu một cách kĩ càng kín đáo sau.
- Ai da, chúc mừng chúc mừng … Nhìn hai đứa trẻ thật giống như tiền đồng ngọc nữ đẹp đôi quá đi mất …
- Trời à, tôi còn định giới thiệu cháu trai tôi cho Vương tiểu thư mà không có cơ hội rồi thì ra đã có hôn ước với nhà họ La …
- ….
Mọi người có mặt xúm vào tâng bốc, cười nói vui vẻ, còn mặt ngày một tối dần, nói sao nhỉ, nó thấy thật khó chịu, nó không muốn ở đây nữa, nó … muốn về nhà, nó không muốn nghe người ta vun vén người con trai nó yêu với ngươi con gái khác … nó không muốn nghe thêm gì nữa!
Tay nó run rẩy nắm lấy vạt áo, mồ hôi trên tay tứa ra, sắc mặt xấu dần, có bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai trấn an nó, dùng nụ cười dịu dàng nói với nó :
- Yên tâm, những gì vốn là của em sẽ là của em, không ai có thể dành được hết!
Hạo Quân nói vậy là có ý gì, tại sao anh ấy lại tốt với nó như vậy? Cái gì vốn là của nó là Thoại Vĩ ư, đâu phải Thoại Vĩ vốn là của Khả Kì cơ mà ?
- Cho em !
Nó ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Hạo Quân nó cũng cười chào hỏi :
- Em rất thích, cảm ơn anh .
- Chắc em cũng biết anh là ai đúng không, chúng ta cũng từng gặp nhau rồi … phải rồi lần đó cảm ơn em!
Nó ngớ người ngốc nghếch hỏi lại :
- Cảm ơn gì ạ ?
- Cái lần em giúp anh và Hạo Vũ đó, em quên rồi à ?
Nó vỗ đầu cái bốp, a biết rồi :
- A .. em nhớ ra rồi là lần đó anh đến ở nhờ nhà em một đêm, tệ thật em hay quên lắm !
- Không sao, à mà nhà em lần đó không có ai cả, em sống một mình sao ?
- À không, em còn có mẹ nữa có điều mẹ em đi công tác bên nước ngoài nên gửi em sang sống nhờ ở nhà Vĩ …
Nó trả lời những câu hỏi của Hạo Quân một cách vui vẻ, không hiểu sao nó luôn có thiện cảm với anh ấy, đến nỗi dù anh ấy hỏi gì nó cũng vui vẻ trả lời . Nghe nó nói chuyện sống ở nhà Vĩ, người con trai bên cạnh hết sức ngạc nhiên nhưng điều đó nó chỉ nhận ra ở ánh mắt còn giọng nói và phong thái thì vẫn như không có chuyện gì .
- Nhà em có hai người thôi sao, bố em đâu ?
- Mẹ em nói rằng bố em mất rồi … Những chuyện này em không nhớ được, có lần lúc 5 tuổi em từng bị tai nạn những kí ức lúc nhỏ em không thể nhớ được chỉ nhớ những chuyện sau khi chữa khỏi bệnh sau tai nạn thôi. Em nhớ lúc em tỉnh dậy chỉ có mẹ bên cạnh em thôi mà lúc đó mẹ cũng giống em đang nằm viện vì vụ tai nạn đó .
Bàn tay cầm ly rượu của Hạo Quân run rẩy, cậu vội vàng đặt ly rượu xuống, ánh mắt nâu trầm như phủ thêm một tầng sương dày mờ đục, anh ấy giống như đang chấn động, giọng nói run run :
- Ba em … mất rồi sao ? Em … em có anh trai hay em gái gì không ?
- Anh làm sao vậy? Hình như anh không khỏe thì phải …. Em không có anh em gì cả …
Không có anh? Có phải con bé đang đùa với cậu không, nó không có anh, nó hồn nhiên nói với cậu là nó không có anh trong khi … trong khi anh trai nó đang ngồi ngay bên cạnh nó, nhìn vào mắt nó như thế này đây? Mẹ nói với nó rằng nó không có bố và nó tin như vậy, tại sao em cậu lại quên hết mọi thứ, tại sao nó lại quên nó luôn có một người anh trai luôn nghĩ về nó, nó từng có một gia đình hạnh phúc mà tại sao nó lại không nhớ được? Em gái của anh, thật sự em không nhớ rằng … em từng có một người anh trai sao ?
Nó nhìn sắc mặt Hạo Quân càng ngày càng xấu lo lắng hỏi nhưng anh ấy không nói gì chỉ nhìn nó chăm chăm trân trối, ánh mắt đau đớn ấy làm nó thấy buồn, thấy đau …
Khả Kì bây giờ mới xuất hiện, cô mặc một bộ váy cầu kì sang trọng màu đỏ cực kì lỗng lẫy thu hút, trông cô ấy người ta nghĩ ngay đến một thiếu nữ gia giáo đài các. Mái tóc xoăn nhẹ phủ bờ vai thon gầy, nụ cười mê hoặc mọi người, nhìn màu sắc đỏ của trang phục cô ấy nó lại thấy sắc trắng của chiếc váy nó đang mặc bỗng thật khác biệt. Nó nhìn cô ấy thật xinh đẹp, quả thực cô gái có gương mặt và nụ cười như cô ấy rất là hiếm và nó bỗng nhận ra mình thua kém cô ấy về mọi thứ … Cô ấy xuất hiện bên cạnh Thoại Vĩ, nở nụ cười xinh đẹp với cậu ấy và ông Vương, bọn họ nói chuyện gì đó nét mặt Thoại Vĩ lành lạnh không biểu cảm gì mấy. Một đám người bà tám kéo vào, đi đến bên cạnh bọn họ, một bà cô nhìn Vĩ và Khả Kì cười xởi lởi khen ngợi :
- Cậu thiếu niên tuấn tú, khí phách này là ai vậy tổng giám Vương?
Ông Vương cười xã giao không ngần ngại mà nói :
- Đây là người có hôn ước với con gái tôi, chính xác là con rể tương lai của nhà họ Vương, thiếu gia của tập đoàn La thị, La Thoại Vĩ ….
Đùng đoàng, nó nghe như sấm sét bên tai, chấn động, hắn có hôn ước với Khả kì sao? Sau này hắn sẽ lấy Khả Kì sao, Vĩ của nó làm sao có thể như vậy chứ ?
Mặt Thoại Vĩ dường như cứng lại, ánh mắt khó tin dường như hướng về ông Vương, cậu rất muốn hỏi cho ra lẽ tại sao cái hôn ước với Khả kì mà đương sự là cậu đây lại không hề được biết ? Thế nhưng trước mặt đông người thế này mà phản bác thì thật sự sẽ rất thất lễ với bác Vương, dù sao nhà họ La cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Vương nên cậu không thể bốc đồng được, nhẫn nhịn rồi tìm hiểu một cách kĩ càng kín đáo sau.
- Ai da, chúc mừng chúc mừng … Nhìn hai đứa trẻ thật giống như tiền đồng ngọc nữ đẹp đôi quá đi mất …
- Trời à, tôi còn định giới thiệu cháu trai tôi cho Vương tiểu thư mà không có cơ hội rồi thì ra đã có hôn ước với nhà họ La …
- ….
Mọi người có mặt xúm vào tâng bốc, cười nói vui vẻ, còn mặt ngày một tối dần, nói sao nhỉ, nó thấy thật khó chịu, nó không muốn ở đây nữa, nó … muốn về nhà, nó không muốn nghe người ta vun vén người con trai nó yêu với ngươi con gái khác … nó không muốn nghe thêm gì nữa!
Tay nó run rẩy nắm lấy vạt áo, mồ hôi trên tay tứa ra, sắc mặt xấu dần, có bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai trấn an nó, dùng nụ cười dịu dàng nói với nó :
- Yên tâm, những gì vốn là của em sẽ là của em, không ai có thể dành được hết!
Hạo Quân nói vậy là có ý gì, tại sao anh ấy lại tốt với nó như vậy? Cái gì vốn là của nó là Thoại Vĩ ư, đâu phải Thoại Vĩ vốn là của Khả Kì cơ mà ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.