Chương 81: Người đàn ông mang tên Vương Hạo …
It's me
16/12/2013
Đúng hẹn, cái ngày khai trương trung tâm hội nghị của bố Khả Kì cũng tới.
Nó ì ạch bước ra khỏi cửa phòng sau khi bị A Linh cùng con bạn quý hóa quay qua quay lại như chong chóng trong đống quần áo và phụ kiện rình rang. Nó đi chân đất, tay cầm đôi giày cao gót bước ra khỏi phòng, mặt phụng phịu nhăn nhó :
- Đi giày thể thao không được sao ?
Không hẹn mà gặp, Lan Lan cùng A Linh đồng loạt lắc đầu đưa ngón tay qua lại ra dấu là không được. Nhìn khuôn mặt cười mà như không cười của hai đại tỷ trước mặt nó vuốt vuốt ngực để trấn an tinh thần, cái nét mặt “ ngoài cười mà trong không cười ” này hết sức là nguy hiểm. Nó thấp bé nhẹ cân như thế này mà bị hai bà chằn làm thịt như vậy thì đến xương cũng không còn, nên biết điều nghe lời họ thì hơn.
Bỗng tay nó nhẹ bẫng, đôi giày trên tay không còn nó há miệng nhìn Vĩ cầm đôi giày cao gót trên tay, mặt không tin hỏi :
- Lẽ nào … cậu … cậu muốn đi giày cao gót sao?
Hắn thở dài ngao ngán, đưa tay cốc đầu nó :
- Đã có ai nói với em rằng em có trí tưởng tượng phong phú chưa? Như thế mà em cũng hỏi anh được … Em đúng là đồ ngốc …
- Ơ, thế tự dưng cậu cầm đôi giày của tôi làm gì ….
Hắn xoay vai nó qua đẩy nó ngã ngồi lên ghế salon trong phòng khách, bàn tay dài đưa chân nó lên nhẹ nhàng đeo vào, vừa đeo giày cho nó hắn vừa cười :
- Thì em không tự mình đeo được thì anh mang vào cho em thôi chứ còn gì nữa … Toàn nghĩ linh tinh, cái đầu của em anh không hiểu nổi có cái gì trong đó nữa!
Nó nhìn thân ảnh cao cao của hắn quỳ một chân xuống đất mang giày cho nó mà nhất thời đần mặt, trời ạ, trông hắn cười lúc này bỗng thật là gần gũi và hiền lành a !
Lúc nó cùng bốn tên hotboy đến thì trung tâm hội nghị mới được xây dựng xong đã đông nghịt người, ô tô đậu một hàng dài trong bãi đỗ xe, người đến dự nhiều quá sức tưởng tượng non nớt của nó. Nó khập khiễng xuống xe chân bước trật một nhịp suýt té, may có hắn đỡ không thì ngã cái rầm giữa một đống người thế này rồi, hic … tại nó choáng quá mà!
Từ lúc nó bước vào ai cũng nhìn nó cùng hắn, bị nhiều người nhìn chăm chăm như vậy thật sự là khó chịu, họ nói cái gì đó mà nó cũng không hiểu nhưng nó biết có liên quan đến nó. Còn choáng hơn nữa là khi nó bước vào hội trường của tòa nhà 15 tầng cao chót vót thì lập tức đơ mặt, trời ạ, đúng là xa xỉ, hết sức xa xỉ … Bên trong hội trường bài trí rất phong phú, đèn chùm to đẹp lấp lánh, những đồ nội thất trưng bày công phu theo một trật tự và quy luật nhất định, bàn ghế của buổi tiệc xa hoa sắp xếp đẹp đẽ. Từng thứ một từng mảng màu sắc được phối không chê vào đâu được, quả thật hết sức tuyệt vời, giữa đại sảnh còn có một đài phun nước tự động cầu kì lộng lẫy uốn lượn. Nước phun ra theo một chu kì tuần hoàn nhất định, đèn màu phối hợp ăn ý tạo nên một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, mọi thứ ở đây thật là tuyệt quá đi!
Khi nó đang cho tâm hồn chu du chốn nào thì phía cửa ra vào mọi người xôn xao, họ kháo nhau rằng nhân vật chính của bữa tiệc đã xuất hiện, ông Vương Hạo. Mọi người đồng loạt quay đầu ra cửa, nơi cửa chính sự kiện xuất hiện hai con người là Vương Hạo và Dương Minh Thư, nó cũng không biết tên hai người đó nhưng nghe mọi người kháo nhau thì nó nghe loáng thoáng tên họ hai người đó. Đèn nháy lên liên tục, kí giả phóng viên chụp hình không nghỉ tay, nó dụi dụi mắt, cảnh này sao mà không thật quá vậy ôi giống như đang xem một bộ phim thần tượng hàn quốc vậy. Từ từ hai con người quan trọng đó tiến vào lễ đài, nó có điện thoại vội chạy vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì bài phát biểu gì gì đó của ông Vương đã xong. Và bữa tiệc bắt đầu, nó ngơ ngác đi ra từ nhà vệ sinh đưa tay lên vò tóc, Vĩ đâu rồi nhỉ, nó đứng một mình ở đây thật là lạc lõng bơ vơ quá.
Nhìn xung quanh toàn những con người cao quý, quyền cao chức trọng, toàn là nam thanh nữ tú nói chuyện với nhau, nó ngồi thụp xuống ghế, đưa tay vuốt vuốt tà váy trắng muốt của mình. Thỉnh thoảng nó nhìn quanh quất, không khó để nhận ra nơi các cô gái tụ tập thì tiêu điểm là Phong và Hưng đang cười toả nắng nói chuyện vui vẻ với các cô tiểu thư đài các. Ánh mắt nó đảo quanh nhìn một vòng thêm lần nữa, bóng hình quen thuộc của hắn vẫn không thấy đâu nó thở dài, miệng nhấp ly cocktail chán chường. BỘP !
Nó suýt thì ngã ngồi ra đất, Vĩ vỗ vai nó bất ngờ làm nó giật mình sặc cả nước đang uống, khụ … khụ … nó nhìn hắn ai oán nhưng trong lòng cũng không khỏi mừng thầm, hắn đã xuất hiện.
Hắn thở gấp, mồ hôi lấm tấm hỏi nó :
- Em rút cuộc đã chạy đi đâu? Có biết anh tìm em vất vả lắm không hả ?
- Ơ, tôi … tôi đi tìm cậu mà …
Nó chỉ hắn, mặt ngây thơ vô tội rồi nói tiếp :
- Tôi đi tìm cậu mãi, cứ tưởng cậu định bỏ tôi ở đây cơ … May mà cậu xuất hiện rồi, may quá !
Hắn phì cười, đưa khăn tay trong túi lên chùi vết nước trên mặt nó :
- Ngốc quá !
- Chào cháu, Thoại Vĩ …
Sau lưng bọn nó xuất hiện ông Vương, trên tay cầm ly rượu cười đạo mạo nhìn Vĩ, nó nhìn người đàn ông trước mặt có chút giật mình. Khuôn mặt chừng ngoài 40, có vẻ anh tuấn tiêu sái khá giống với anh Hạo Quân, bên ngoài ánh mắt cương nghị và vẻ mặt khiến người khác khó nắm bắt được. Điều lạ là người đàn ông ấy nhìn nó, ánh mắt thâm sâu khiến nó cảm thấy lo lắng, ông quay sang nói với nó bằng giọng nói trầm ổn :
- Chào cô bé, cho tôi mượn Thoại Vĩ một lúc nhé ?
- Ơ, vâng ạ ….
Nó vội gật đầu. Vĩ đi cùng bác Vương gì gì đó đi đâu đó, đứng trước mặt những người quan chức lớn nói chuyện gì đó, nó không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tim nó bỗng dưng đập rất mạnh, lòng nó xôn xao, ánh mắt nó không tự chủ được nhìn theo hình bóng người đàn ông đó, nó cảm thấy rất lạ rút cuộc là nó … bị làm sao vậy? Tại sao cứ có cảm giác như nó đã từng gặp người đàn ông này ở đâu rồi, tại sao lại có cảm giác thân quen cùng cảm giác mất mát đan xen, tại sao trái tim nó cứ đập nhanh như vậy … rút cuộc là bị làm sao ?
Nó ì ạch bước ra khỏi cửa phòng sau khi bị A Linh cùng con bạn quý hóa quay qua quay lại như chong chóng trong đống quần áo và phụ kiện rình rang. Nó đi chân đất, tay cầm đôi giày cao gót bước ra khỏi phòng, mặt phụng phịu nhăn nhó :
- Đi giày thể thao không được sao ?
Không hẹn mà gặp, Lan Lan cùng A Linh đồng loạt lắc đầu đưa ngón tay qua lại ra dấu là không được. Nhìn khuôn mặt cười mà như không cười của hai đại tỷ trước mặt nó vuốt vuốt ngực để trấn an tinh thần, cái nét mặt “ ngoài cười mà trong không cười ” này hết sức là nguy hiểm. Nó thấp bé nhẹ cân như thế này mà bị hai bà chằn làm thịt như vậy thì đến xương cũng không còn, nên biết điều nghe lời họ thì hơn.
Bỗng tay nó nhẹ bẫng, đôi giày trên tay không còn nó há miệng nhìn Vĩ cầm đôi giày cao gót trên tay, mặt không tin hỏi :
- Lẽ nào … cậu … cậu muốn đi giày cao gót sao?
Hắn thở dài ngao ngán, đưa tay cốc đầu nó :
- Đã có ai nói với em rằng em có trí tưởng tượng phong phú chưa? Như thế mà em cũng hỏi anh được … Em đúng là đồ ngốc …
- Ơ, thế tự dưng cậu cầm đôi giày của tôi làm gì ….
Hắn xoay vai nó qua đẩy nó ngã ngồi lên ghế salon trong phòng khách, bàn tay dài đưa chân nó lên nhẹ nhàng đeo vào, vừa đeo giày cho nó hắn vừa cười :
- Thì em không tự mình đeo được thì anh mang vào cho em thôi chứ còn gì nữa … Toàn nghĩ linh tinh, cái đầu của em anh không hiểu nổi có cái gì trong đó nữa!
Nó nhìn thân ảnh cao cao của hắn quỳ một chân xuống đất mang giày cho nó mà nhất thời đần mặt, trời ạ, trông hắn cười lúc này bỗng thật là gần gũi và hiền lành a !
Lúc nó cùng bốn tên hotboy đến thì trung tâm hội nghị mới được xây dựng xong đã đông nghịt người, ô tô đậu một hàng dài trong bãi đỗ xe, người đến dự nhiều quá sức tưởng tượng non nớt của nó. Nó khập khiễng xuống xe chân bước trật một nhịp suýt té, may có hắn đỡ không thì ngã cái rầm giữa một đống người thế này rồi, hic … tại nó choáng quá mà!
Từ lúc nó bước vào ai cũng nhìn nó cùng hắn, bị nhiều người nhìn chăm chăm như vậy thật sự là khó chịu, họ nói cái gì đó mà nó cũng không hiểu nhưng nó biết có liên quan đến nó. Còn choáng hơn nữa là khi nó bước vào hội trường của tòa nhà 15 tầng cao chót vót thì lập tức đơ mặt, trời ạ, đúng là xa xỉ, hết sức xa xỉ … Bên trong hội trường bài trí rất phong phú, đèn chùm to đẹp lấp lánh, những đồ nội thất trưng bày công phu theo một trật tự và quy luật nhất định, bàn ghế của buổi tiệc xa hoa sắp xếp đẹp đẽ. Từng thứ một từng mảng màu sắc được phối không chê vào đâu được, quả thật hết sức tuyệt vời, giữa đại sảnh còn có một đài phun nước tự động cầu kì lộng lẫy uốn lượn. Nước phun ra theo một chu kì tuần hoàn nhất định, đèn màu phối hợp ăn ý tạo nên một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, mọi thứ ở đây thật là tuyệt quá đi!
Khi nó đang cho tâm hồn chu du chốn nào thì phía cửa ra vào mọi người xôn xao, họ kháo nhau rằng nhân vật chính của bữa tiệc đã xuất hiện, ông Vương Hạo. Mọi người đồng loạt quay đầu ra cửa, nơi cửa chính sự kiện xuất hiện hai con người là Vương Hạo và Dương Minh Thư, nó cũng không biết tên hai người đó nhưng nghe mọi người kháo nhau thì nó nghe loáng thoáng tên họ hai người đó. Đèn nháy lên liên tục, kí giả phóng viên chụp hình không nghỉ tay, nó dụi dụi mắt, cảnh này sao mà không thật quá vậy ôi giống như đang xem một bộ phim thần tượng hàn quốc vậy. Từ từ hai con người quan trọng đó tiến vào lễ đài, nó có điện thoại vội chạy vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì bài phát biểu gì gì đó của ông Vương đã xong. Và bữa tiệc bắt đầu, nó ngơ ngác đi ra từ nhà vệ sinh đưa tay lên vò tóc, Vĩ đâu rồi nhỉ, nó đứng một mình ở đây thật là lạc lõng bơ vơ quá.
Nhìn xung quanh toàn những con người cao quý, quyền cao chức trọng, toàn là nam thanh nữ tú nói chuyện với nhau, nó ngồi thụp xuống ghế, đưa tay vuốt vuốt tà váy trắng muốt của mình. Thỉnh thoảng nó nhìn quanh quất, không khó để nhận ra nơi các cô gái tụ tập thì tiêu điểm là Phong và Hưng đang cười toả nắng nói chuyện vui vẻ với các cô tiểu thư đài các. Ánh mắt nó đảo quanh nhìn một vòng thêm lần nữa, bóng hình quen thuộc của hắn vẫn không thấy đâu nó thở dài, miệng nhấp ly cocktail chán chường. BỘP !
Nó suýt thì ngã ngồi ra đất, Vĩ vỗ vai nó bất ngờ làm nó giật mình sặc cả nước đang uống, khụ … khụ … nó nhìn hắn ai oán nhưng trong lòng cũng không khỏi mừng thầm, hắn đã xuất hiện.
Hắn thở gấp, mồ hôi lấm tấm hỏi nó :
- Em rút cuộc đã chạy đi đâu? Có biết anh tìm em vất vả lắm không hả ?
- Ơ, tôi … tôi đi tìm cậu mà …
Nó chỉ hắn, mặt ngây thơ vô tội rồi nói tiếp :
- Tôi đi tìm cậu mãi, cứ tưởng cậu định bỏ tôi ở đây cơ … May mà cậu xuất hiện rồi, may quá !
Hắn phì cười, đưa khăn tay trong túi lên chùi vết nước trên mặt nó :
- Ngốc quá !
- Chào cháu, Thoại Vĩ …
Sau lưng bọn nó xuất hiện ông Vương, trên tay cầm ly rượu cười đạo mạo nhìn Vĩ, nó nhìn người đàn ông trước mặt có chút giật mình. Khuôn mặt chừng ngoài 40, có vẻ anh tuấn tiêu sái khá giống với anh Hạo Quân, bên ngoài ánh mắt cương nghị và vẻ mặt khiến người khác khó nắm bắt được. Điều lạ là người đàn ông ấy nhìn nó, ánh mắt thâm sâu khiến nó cảm thấy lo lắng, ông quay sang nói với nó bằng giọng nói trầm ổn :
- Chào cô bé, cho tôi mượn Thoại Vĩ một lúc nhé ?
- Ơ, vâng ạ ….
Nó vội gật đầu. Vĩ đi cùng bác Vương gì gì đó đi đâu đó, đứng trước mặt những người quan chức lớn nói chuyện gì đó, nó không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tim nó bỗng dưng đập rất mạnh, lòng nó xôn xao, ánh mắt nó không tự chủ được nhìn theo hình bóng người đàn ông đó, nó cảm thấy rất lạ rút cuộc là nó … bị làm sao vậy? Tại sao cứ có cảm giác như nó đã từng gặp người đàn ông này ở đâu rồi, tại sao lại có cảm giác thân quen cùng cảm giác mất mát đan xen, tại sao trái tim nó cứ đập nhanh như vậy … rút cuộc là bị làm sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.