Chương 41: Oan gia của Lan Lan
It's me
16/12/2013
Và hai ngày
trước khi công diễn vở kịch đã có chuyện xảy ra với Lan Lan, nó cũng
phát hiện ra một cặp đôi mới rất đẹp và đang có ý định gán ghép cho hai
người .
Chuyện như thế này ….
Hôm đó sau khi ra về Lan Lan chạy ù đi mua cho nó hai phần gà rán và nước uống mát lạnh, đừng hỏi vì sao lại hai phần nó mà “nam thực như hổ nữ thực như nam”.
Với nó hai phần gà to bự thế này là còn … ít đó .
Xách hai túi thức ăn to Lan Lan lại bình bịch lên cầu thang tiếp tế thực phẩm khẩn cấp cho nó và sự việc “hấp dẫn”xảy ra.
Vì qua vội vàng cô nàng không nhìn đường và việc gì đến các bạn cũng biết .
Bộp, cô nàng va phải ai đó, dáng người a quen quen, túi đồ ăn bay véo lên ngoạn mục và … anh chàng xấu số đó giống như một nghệ sĩ chuyên nghiệp nhảy lên và chụp gọn túi gà trong tay .
Lan Lan không nhịn được thốt lên :
- Giỏi quá!
Và anh càng kia nhếch miệng cười khi thấy vẻ mặt biểu tình sâu sắc của Lan Lan, cô nàng nhìn kĩ anh hùng lúc này và há miệng :
- Á ... Là … là mi sao?
- Á ... Là … ta sao?
Hắn ta nhái lại giọng nói lắp bắp của cô nàng .
Hạ Lan cô không nhầm đâu, mắt còn chưa bị quáng gà hắn kẻ đúng trước mặt cô có mối thù “mấy tháng không đổi” chưa trả đủ đã đường hoàng xuất hiện a .
Vậy mà cô mới nãy còn mở miệng khen hắn, thiệt là mất mặt, phải sửa chữa lỗi lầm thôi :
- Đồ xui xẻo, tránh ra đưa túi đồ đây cho ta .
Hắn nhìn cô, ngay từ lúc cô va vào hắn, hắn đã nhận ra đây chính là cô nàng bốc đồng hôm đó, chọc giận cô quả là thú vị.
- Cô … không thể báo đáp ân nhân một chút sao.
- Ân nhân … ?
Lan Lan dáo dác tìm kiếm, quay qua quay lại trêu ngươi hắn hỏi lại lại :
- Có sao …Không có. Chỉ thấy một tên lưu manh làm xấu mất vẻ đẹp mĩ quan vốn có của cái cầu thang xinh đẹp này thôi .
Cô nhấn mạnh chữ “lưu manh” rất rõ ràng rồi trừng mắt :
- Đưa túi đồ cho ta!
Hắn ôm khư khư cái túi trong tay, đi lại chỗ lan can giơ ra như muốn ném bay xuống dưới, túi đồ lơ lửng như vẻ mặt sững sờ của Lan Lan cười cười, nụ cười khá đẹp mà theo suy nghĩ của cô nàng bây giờ là “nham nhở, vô duyên” :
- Nếu mà không có tôi thì cô … cùng cái này … sẽ … bịch một cái mà đáp đất an toàn đó, để xem cái phần gà rán này có còn nguyên vẹn không ? Tôi thấy có hai phần lận đó, cô … quả là rất háu ăn a .
Lan Lan cô quả thật ăn nhiều thiệt đó nhưng bình sinh rất ghét ai nói cô háu ăn, cảm tưởng giống như họ kêu cô là ma đói vậy .
Vậy mà cái từ “háu ăn” đáng chết đó lại phát ra từ cái miệng thối của hắn với lại cái này đâu phải của cô là của Ân Di mà, cô rất … rất khó để kiềm chế cơn tức bộc phát lúc này a!
Cô trừng mắt rút dép và hành động, mặc kệ đô dép hàng hiệu đắt cỡ nào cô ném .. cô ném … ném chết cái tên kia đi .
Dép bay lên, một đường cong ngoạn mục a bay thẳng sượt qua đầu hắn và … được một bàn tay mảnh mai chụp lại . Hì tiết lộ là bàn tay của nó đấy .
Nó xuống cầu thang nhận đồ tiếp tế và vô tình chứng kiến một màn đấu khẩu hấp dẫn nên quên cả đói mà ngồi xem .
Đến giây phút gay cấn mới xuất hiện, ôi không nó suýt nữa thì thương tổn đến cái mặt nếu không nhanh tay chụp cái dép vàng ngọc của Lan Lan lại .
- Lan Lan à, đồ ăn của tớ đâu ? Sao lại có cái dép chào tớ thế này ?
- Ân Di ??????
Giọng nói ngạc nhiên quen thuộc vang lên, thanh niên dũng cảm giấu mắt này giờ quay lại .
Thông cảm nãy giờ nó nghe lén nên đứng sau lưng anh ta chỉ có thể nhìn thấy phía sau a giờ nhìn thấy rõ dung mạo này thì lại há mồm :
- Bảo ….. Sao cậu lại ở đây ?
Thì ra … kẻ thù không đội trời chung hôm đó của Lan Lan là Bảo nhà ta sao?
Way nhìn xem hai người này nhìn rất là đẹp đôi nha, toàn trai tuấn tú gái xinh đẹp cả thôi .Càng nhìn càng thấy hợp đó!
Lan Lan há miệng :
- Mi … biết thằng cha này sao ?
Nó gật gật đầu.
- Đây là một trong bốn hotboy mà lúc trước mi nói với ta đó, chính mi nói với ta mà không biết mặt Bảo sao ?
- Là … là thật sao ? Hắn á …
Nó lại vô thức gật đầu . Bảo ở bên cạnh nhìn Lan Lan trêu chọc mỉm cười phụ họa .
- Hắn … mi ….
Lan Lan lần đầu bối rối, túm tay nó tiện tay giật luôn túi đồ ăn trên tay Bảo chạy bán sống bán chết lên cầu thang thở vội vã đến là tội nghiệp .
Còn nó bị lôi xềnh xệch đi mà không hiểu tại sao …
Chuyện này cũng vì thế mà kết thúc rất khó hiểu vì vẻ mặt của Lan Lan, cô nàng đôi lúc nghiến răng nghiến lợi khi nhớ lại sự việc hôm đó còn nó đưa tay lên vò tóc khó hiểu .
Trong những mệt mỏi áp lực của show diễn văn nghệ câu chuyện của cô bạn này dần được nó quên đi, vèo một cái và cuối cùng đã đến ngày công chiếu vở kịch .
Chuyện như thế này ….
Hôm đó sau khi ra về Lan Lan chạy ù đi mua cho nó hai phần gà rán và nước uống mát lạnh, đừng hỏi vì sao lại hai phần nó mà “nam thực như hổ nữ thực như nam”.
Với nó hai phần gà to bự thế này là còn … ít đó .
Xách hai túi thức ăn to Lan Lan lại bình bịch lên cầu thang tiếp tế thực phẩm khẩn cấp cho nó và sự việc “hấp dẫn”xảy ra.
Vì qua vội vàng cô nàng không nhìn đường và việc gì đến các bạn cũng biết .
Bộp, cô nàng va phải ai đó, dáng người a quen quen, túi đồ ăn bay véo lên ngoạn mục và … anh chàng xấu số đó giống như một nghệ sĩ chuyên nghiệp nhảy lên và chụp gọn túi gà trong tay .
Lan Lan không nhịn được thốt lên :
- Giỏi quá!
Và anh càng kia nhếch miệng cười khi thấy vẻ mặt biểu tình sâu sắc của Lan Lan, cô nàng nhìn kĩ anh hùng lúc này và há miệng :
- Á ... Là … là mi sao?
- Á ... Là … ta sao?
Hắn ta nhái lại giọng nói lắp bắp của cô nàng .
Hạ Lan cô không nhầm đâu, mắt còn chưa bị quáng gà hắn kẻ đúng trước mặt cô có mối thù “mấy tháng không đổi” chưa trả đủ đã đường hoàng xuất hiện a .
Vậy mà cô mới nãy còn mở miệng khen hắn, thiệt là mất mặt, phải sửa chữa lỗi lầm thôi :
- Đồ xui xẻo, tránh ra đưa túi đồ đây cho ta .
Hắn nhìn cô, ngay từ lúc cô va vào hắn, hắn đã nhận ra đây chính là cô nàng bốc đồng hôm đó, chọc giận cô quả là thú vị.
- Cô … không thể báo đáp ân nhân một chút sao.
- Ân nhân … ?
Lan Lan dáo dác tìm kiếm, quay qua quay lại trêu ngươi hắn hỏi lại lại :
- Có sao …Không có. Chỉ thấy một tên lưu manh làm xấu mất vẻ đẹp mĩ quan vốn có của cái cầu thang xinh đẹp này thôi .
Cô nhấn mạnh chữ “lưu manh” rất rõ ràng rồi trừng mắt :
- Đưa túi đồ cho ta!
Hắn ôm khư khư cái túi trong tay, đi lại chỗ lan can giơ ra như muốn ném bay xuống dưới, túi đồ lơ lửng như vẻ mặt sững sờ của Lan Lan cười cười, nụ cười khá đẹp mà theo suy nghĩ của cô nàng bây giờ là “nham nhở, vô duyên” :
- Nếu mà không có tôi thì cô … cùng cái này … sẽ … bịch một cái mà đáp đất an toàn đó, để xem cái phần gà rán này có còn nguyên vẹn không ? Tôi thấy có hai phần lận đó, cô … quả là rất háu ăn a .
Lan Lan cô quả thật ăn nhiều thiệt đó nhưng bình sinh rất ghét ai nói cô háu ăn, cảm tưởng giống như họ kêu cô là ma đói vậy .
Vậy mà cái từ “háu ăn” đáng chết đó lại phát ra từ cái miệng thối của hắn với lại cái này đâu phải của cô là của Ân Di mà, cô rất … rất khó để kiềm chế cơn tức bộc phát lúc này a!
Cô trừng mắt rút dép và hành động, mặc kệ đô dép hàng hiệu đắt cỡ nào cô ném .. cô ném … ném chết cái tên kia đi .
Dép bay lên, một đường cong ngoạn mục a bay thẳng sượt qua đầu hắn và … được một bàn tay mảnh mai chụp lại . Hì tiết lộ là bàn tay của nó đấy .
Nó xuống cầu thang nhận đồ tiếp tế và vô tình chứng kiến một màn đấu khẩu hấp dẫn nên quên cả đói mà ngồi xem .
Đến giây phút gay cấn mới xuất hiện, ôi không nó suýt nữa thì thương tổn đến cái mặt nếu không nhanh tay chụp cái dép vàng ngọc của Lan Lan lại .
- Lan Lan à, đồ ăn của tớ đâu ? Sao lại có cái dép chào tớ thế này ?
- Ân Di ??????
Giọng nói ngạc nhiên quen thuộc vang lên, thanh niên dũng cảm giấu mắt này giờ quay lại .
Thông cảm nãy giờ nó nghe lén nên đứng sau lưng anh ta chỉ có thể nhìn thấy phía sau a giờ nhìn thấy rõ dung mạo này thì lại há mồm :
- Bảo ….. Sao cậu lại ở đây ?
Thì ra … kẻ thù không đội trời chung hôm đó của Lan Lan là Bảo nhà ta sao?
Way nhìn xem hai người này nhìn rất là đẹp đôi nha, toàn trai tuấn tú gái xinh đẹp cả thôi .Càng nhìn càng thấy hợp đó!
Lan Lan há miệng :
- Mi … biết thằng cha này sao ?
Nó gật gật đầu.
- Đây là một trong bốn hotboy mà lúc trước mi nói với ta đó, chính mi nói với ta mà không biết mặt Bảo sao ?
- Là … là thật sao ? Hắn á …
Nó lại vô thức gật đầu . Bảo ở bên cạnh nhìn Lan Lan trêu chọc mỉm cười phụ họa .
- Hắn … mi ….
Lan Lan lần đầu bối rối, túm tay nó tiện tay giật luôn túi đồ ăn trên tay Bảo chạy bán sống bán chết lên cầu thang thở vội vã đến là tội nghiệp .
Còn nó bị lôi xềnh xệch đi mà không hiểu tại sao …
Chuyện này cũng vì thế mà kết thúc rất khó hiểu vì vẻ mặt của Lan Lan, cô nàng đôi lúc nghiến răng nghiến lợi khi nhớ lại sự việc hôm đó còn nó đưa tay lên vò tóc khó hiểu .
Trong những mệt mỏi áp lực của show diễn văn nghệ câu chuyện của cô bạn này dần được nó quên đi, vèo một cái và cuối cùng đã đến ngày công chiếu vở kịch .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.