Chương 48: Sự thật hay giả dối ?
It's me
16/12/2013
Từ cái ngày
đó, Thoại Vĩ lúc nào cũng túc trực bên cạnh Khả Kì, chăm sóc bảo bọc
quan tâm chu đáo tới cô, không rời cô nửa bước ngoài giờ đi học .
Cậu dịu dàng nhưng vẫn có phần lạnh lùng, Khả Kì đang chìm đắm trong hạnh phúc nên không nhận ra chút gì đó mang nặng tính trách nhiệm trong những gì mà Thoại Vĩ đối xử với cô .
Cậu đút cho cô, ăn đắp chăn cho cô, đưa cô đi dạo và làm rất nhiều việc mà cô muốn, những việc mà hắn, một tên máu lạnh chưa bao giờ làm trước đây .
Khả Kì rất hạnh phúc, không hối hận vì việc làm dã man của mình đã gây ra cho ai đó, cô không nhận ra rằng bản thân cô đã trở nên rất ích kỉ và độc ác .
Bận rộn với việc chăm sóc Khả Kì, hắn không thể không thừa nhận mình đã dần quên đi “chuyến đi chơi” kì lạ của nó, vả lại với nó hắn chẳng là gì và với hắn nó cũng không phải bạn gái hắn .
Bạn gái hắn là Khả Kì, đúng thế, không có gì phải bàn cãi nữa những sao hắn vẫn cảm thấy bứt rứt có lỗi khi nhận ra bản thân mình vô tình lãng quên nó vài ngày .
Đang ngồi với Khả Kì trong hoa viên bệnh viện, hắn nhận được tin đã tìm thấy thủ phạm gây ra vụ của Khả Kì, cậu không ngờ là mấy tên đàn em của mình lại nhanh chóng tìm ra bọn khốn đó đến thế .
Cậu nhanh chóng lái chiếc moto đen quen thuộc đến nơi đang giam giữ bọn chúng với tốc độ lái xe kinh hoàng, ai nhìn cũng khiếp vía .
Khi cậu dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đường cảm tưởng như thấy tia lửa …
Từng bước, từng bước cậu lãnh khốc chậm rãi bước vào sảnh đường nơi Thiên Vũ hội hoạt động, ở giữa đại sảnh có một đám người thấp bé bị vây lại, xung quanh là những thành viên của hội mặc đồ đen có vẻ hắc ám .
Hắn chậm rãi bước lên ghế ngồi, gác một chân điệu nghệ lên ghế ngồi ngạo nghễ, lạnh băng cất giọng tra hỏi :
- Ai … sai các người làm việc đó ?
Bọn kia vẫn lì lợm không trả lời như kịch bản của Khả Kì đặt ra, bọn chúng rất cố gắng chịu đựng vì đã trải qua mấy đòn tra tấn khốc liệt của băng đảng khét tiếng Harles này .
- Không nói ?
Hắn nhìn một lượt với ánh mắt nghi hoặc, chậm rãi bước lại tìm tên đứng đầu nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt sắc lạnh :
- Nói !
Hắn ta mặc dù rất ớn lạnh những vẫn cố tỏ ra cứng cỏi :
- Không ai sai cả, là do bọn này thấy thích thì làm …
Mơ sao, bảo hắn tin cái lí do vớ vẩn này à, nghe Khả Kì nói mập mờ che dấu cho kẻ đứng đầu thì hình như chủ mưu là một cô gái .
Hắn dùng chân đá móc từ dưới lên mặt tên kia, đau xé người tên kia vẫn ngoan cường chống cự để không ngã lăn ra, cậu lại bình thản mà dùng mũi giày sáng bóng của mình dí như muốn làm gãy vụn xương bàn tay của hắn .
Lần này hắn không nhịn được mà hét váng lên, tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đáy mắt Thoại Vĩ quét qua gương mặt thê thảm đó, không hề lộ ra một tia thương cảm.
Ánh mắt thâm thúy quét xuống đôi chân còn lành lặn của tên xấu số kia cười cười hỏi :
- Muốn chân xử lý thế nào ?
Tên kia hoảng sợ mà lùi sát thân thể bị hắn dày vò tàn tạ vào góc tường, run run mà mở môi:
- Nói … nói …người sai tụi tôi là một cô gái xinh xắn … tên là … tên là …
Hắn nhìn tên kia không rời khỏi nửa giây nào trừng mắt, tên nằm ở góc nhà lắp bắp trả lời :
- Tên … tên là Hà Ngọc Ân Di …
Bốn chữ cuối cùng như đập thẳng vào màng nhĩ, chấn động đến đại não của hắn và bộ ba hotboy đứng bên cạnh .
Hắn không tin, cái cô nàng lóc chóc ngớ ngẩn đó làm sao có thể làm ra cái dạng sự việc tàn khốc này chứ ?
Đã thế cô lại không hề có chút động cơ gây án, cô làm cho Khả Kì như thế thì được cái gì cơ chứ?
Không tin, tuyệt đối không, tên kia nhất định là nói sai . Hắn giơ chân lên chuẩn bị nghiền nát đôi chân nguyên vẹn duy nhất trên con người kia .
Mồ hôi đổ ra như tắm hắn run run giựt cái điện thoại trong tay thằng đàn em nằm bên cạnh, hai tay giơ lên kính cẩn đưa cho Thoại Vĩ :
- Đây … là cô gái này, tôi sợ quên mặt cô ta để lấy tiền nên lén chụp lại …
Điện thoại chụp dù không sắc nét lắm nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, cô gái trong hình là nó đang đứng trong mấy tên này và nhìn đi đâu đó, trên người còn mặc cái áo sơ mi đồng phục trường Harles hôm ấy …
Hắn nín lặng trong vài giây rồi ra lệnh cho bọn đàn em thân cận xử lí bọn chúng.
Một mình hắn đi về bệnh viện, ngồi thừ người bên Khả Kì, hắn đang rất rối, không thể tin bất kì thứ gì cả …
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay hắn, siết nhẹ :
- Cậu làm sao mà ngây ra thế ?
- Cậu … đã biết ai là thủ pham ngay từ đầu phải không ?
Nghe hắn hỏi, Khả Kì giả vờ trầm mặc, mọi việc đang đi đúng theo những gì cô dự liệu trước, cô cắn cắn môi ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn :
- Mình …
Nhìn Khả Kì người ta thấy một vẻ do dự, lưỡng lự ở cô còn có chút gì đó khó xử nữa . Cô cúi đầu, lắc lắc tóc mái trước mặt …
Hắn chậm rãi cất lời u buồn :
- Mình không tin là …
- Cậu không tin là Ân Di sao ?
Hắn gật đầu, có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến cái việc làm này với con nhỏ đó, hắn không muốn và cũng không chấp nhận sự thật .
Chứng cứ rõ ràng, Khả Kì cũng là một nhân chứng, chẳng ai điên khùng mà đi tự làm hại bản thân cả …
- Lí do cô gái ấy làm thế là vì sao ?
Khả Kì nhìn biểu tình sắt đá đã có chút u buồn của ai kia mà lòng lại sinh lên một cỗ ghen tị, cô chậm rãi nói rành rọt:
- Bởi vì .. cô gái ấy rất thích cậu nên muốn loại bỏ mình .
- Cô ta ?Thích tôi sao ?
- Cậu đừng nói là cậu không nhận ra sự quan tâm của cô ấy dành cho cậu, cô ấy chăm sóc cho cậu còn nữa lo lắng và … hay nhìn cậu …
Hắn cắt ngang lời nói của Khả Kì :
- Thôi, tôi không muốn nghe nữa …
- Những điều đó cậu có thể không nhận ra nhưng tớ, tớ là người quan sát cô ấy và cậu tớ biết cô ấy yêu cậu rất nhiều, đến nỗi có thể làm mọi thứ …
- Đến nỗi có thể làm ra cái việc kinh khủng đó sao ?
Hắn ảm đạm xen lẫn khinh bỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đau nhói trong tim hôm trước là vì việc này sao? Là vì Khả Kì sắp gặp nguy hiểm nên hắn thế sao ?
Khả Kì nhẹ giọng choàng ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng làm chồng chất thêm sự việc xảy ra bên tai hắn :
- Hôm đó quả thật là tớ đi gặp cô ấy, có thể việc đó là do cô ấy làm những cậu cũng không được giận cô ấy, không được đâu, bởi vì cô ấy làm thế cũng chỉ vì thích cậu quá mà thôi …
Giọng nói nhu hòa, ánh mắt trong veo nhân hậu như nước, cô gái này thật hiền lành, quả thực Khả Kì của cậu rất hiền không thâm hiểm, dã man như cô gái ác độc nào đó …
Cậu dịu dàng nhưng vẫn có phần lạnh lùng, Khả Kì đang chìm đắm trong hạnh phúc nên không nhận ra chút gì đó mang nặng tính trách nhiệm trong những gì mà Thoại Vĩ đối xử với cô .
Cậu đút cho cô, ăn đắp chăn cho cô, đưa cô đi dạo và làm rất nhiều việc mà cô muốn, những việc mà hắn, một tên máu lạnh chưa bao giờ làm trước đây .
Khả Kì rất hạnh phúc, không hối hận vì việc làm dã man của mình đã gây ra cho ai đó, cô không nhận ra rằng bản thân cô đã trở nên rất ích kỉ và độc ác .
Bận rộn với việc chăm sóc Khả Kì, hắn không thể không thừa nhận mình đã dần quên đi “chuyến đi chơi” kì lạ của nó, vả lại với nó hắn chẳng là gì và với hắn nó cũng không phải bạn gái hắn .
Bạn gái hắn là Khả Kì, đúng thế, không có gì phải bàn cãi nữa những sao hắn vẫn cảm thấy bứt rứt có lỗi khi nhận ra bản thân mình vô tình lãng quên nó vài ngày .
Đang ngồi với Khả Kì trong hoa viên bệnh viện, hắn nhận được tin đã tìm thấy thủ phạm gây ra vụ của Khả Kì, cậu không ngờ là mấy tên đàn em của mình lại nhanh chóng tìm ra bọn khốn đó đến thế .
Cậu nhanh chóng lái chiếc moto đen quen thuộc đến nơi đang giam giữ bọn chúng với tốc độ lái xe kinh hoàng, ai nhìn cũng khiếp vía .
Khi cậu dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đường cảm tưởng như thấy tia lửa …
Từng bước, từng bước cậu lãnh khốc chậm rãi bước vào sảnh đường nơi Thiên Vũ hội hoạt động, ở giữa đại sảnh có một đám người thấp bé bị vây lại, xung quanh là những thành viên của hội mặc đồ đen có vẻ hắc ám .
Hắn chậm rãi bước lên ghế ngồi, gác một chân điệu nghệ lên ghế ngồi ngạo nghễ, lạnh băng cất giọng tra hỏi :
- Ai … sai các người làm việc đó ?
Bọn kia vẫn lì lợm không trả lời như kịch bản của Khả Kì đặt ra, bọn chúng rất cố gắng chịu đựng vì đã trải qua mấy đòn tra tấn khốc liệt của băng đảng khét tiếng Harles này .
- Không nói ?
Hắn nhìn một lượt với ánh mắt nghi hoặc, chậm rãi bước lại tìm tên đứng đầu nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt sắc lạnh :
- Nói !
Hắn ta mặc dù rất ớn lạnh những vẫn cố tỏ ra cứng cỏi :
- Không ai sai cả, là do bọn này thấy thích thì làm …
Mơ sao, bảo hắn tin cái lí do vớ vẩn này à, nghe Khả Kì nói mập mờ che dấu cho kẻ đứng đầu thì hình như chủ mưu là một cô gái .
Hắn dùng chân đá móc từ dưới lên mặt tên kia, đau xé người tên kia vẫn ngoan cường chống cự để không ngã lăn ra, cậu lại bình thản mà dùng mũi giày sáng bóng của mình dí như muốn làm gãy vụn xương bàn tay của hắn .
Lần này hắn không nhịn được mà hét váng lên, tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đáy mắt Thoại Vĩ quét qua gương mặt thê thảm đó, không hề lộ ra một tia thương cảm.
Ánh mắt thâm thúy quét xuống đôi chân còn lành lặn của tên xấu số kia cười cười hỏi :
- Muốn chân xử lý thế nào ?
Tên kia hoảng sợ mà lùi sát thân thể bị hắn dày vò tàn tạ vào góc tường, run run mà mở môi:
- Nói … nói …người sai tụi tôi là một cô gái xinh xắn … tên là … tên là …
Hắn nhìn tên kia không rời khỏi nửa giây nào trừng mắt, tên nằm ở góc nhà lắp bắp trả lời :
- Tên … tên là Hà Ngọc Ân Di …
Bốn chữ cuối cùng như đập thẳng vào màng nhĩ, chấn động đến đại não của hắn và bộ ba hotboy đứng bên cạnh .
Hắn không tin, cái cô nàng lóc chóc ngớ ngẩn đó làm sao có thể làm ra cái dạng sự việc tàn khốc này chứ ?
Đã thế cô lại không hề có chút động cơ gây án, cô làm cho Khả Kì như thế thì được cái gì cơ chứ?
Không tin, tuyệt đối không, tên kia nhất định là nói sai . Hắn giơ chân lên chuẩn bị nghiền nát đôi chân nguyên vẹn duy nhất trên con người kia .
Mồ hôi đổ ra như tắm hắn run run giựt cái điện thoại trong tay thằng đàn em nằm bên cạnh, hai tay giơ lên kính cẩn đưa cho Thoại Vĩ :
- Đây … là cô gái này, tôi sợ quên mặt cô ta để lấy tiền nên lén chụp lại …
Điện thoại chụp dù không sắc nét lắm nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, cô gái trong hình là nó đang đứng trong mấy tên này và nhìn đi đâu đó, trên người còn mặc cái áo sơ mi đồng phục trường Harles hôm ấy …
Hắn nín lặng trong vài giây rồi ra lệnh cho bọn đàn em thân cận xử lí bọn chúng.
Một mình hắn đi về bệnh viện, ngồi thừ người bên Khả Kì, hắn đang rất rối, không thể tin bất kì thứ gì cả …
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay hắn, siết nhẹ :
- Cậu làm sao mà ngây ra thế ?
- Cậu … đã biết ai là thủ pham ngay từ đầu phải không ?
Nghe hắn hỏi, Khả Kì giả vờ trầm mặc, mọi việc đang đi đúng theo những gì cô dự liệu trước, cô cắn cắn môi ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn :
- Mình …
Nhìn Khả Kì người ta thấy một vẻ do dự, lưỡng lự ở cô còn có chút gì đó khó xử nữa . Cô cúi đầu, lắc lắc tóc mái trước mặt …
Hắn chậm rãi cất lời u buồn :
- Mình không tin là …
- Cậu không tin là Ân Di sao ?
Hắn gật đầu, có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến cái việc làm này với con nhỏ đó, hắn không muốn và cũng không chấp nhận sự thật .
Chứng cứ rõ ràng, Khả Kì cũng là một nhân chứng, chẳng ai điên khùng mà đi tự làm hại bản thân cả …
- Lí do cô gái ấy làm thế là vì sao ?
Khả Kì nhìn biểu tình sắt đá đã có chút u buồn của ai kia mà lòng lại sinh lên một cỗ ghen tị, cô chậm rãi nói rành rọt:
- Bởi vì .. cô gái ấy rất thích cậu nên muốn loại bỏ mình .
- Cô ta ?Thích tôi sao ?
- Cậu đừng nói là cậu không nhận ra sự quan tâm của cô ấy dành cho cậu, cô ấy chăm sóc cho cậu còn nữa lo lắng và … hay nhìn cậu …
Hắn cắt ngang lời nói của Khả Kì :
- Thôi, tôi không muốn nghe nữa …
- Những điều đó cậu có thể không nhận ra nhưng tớ, tớ là người quan sát cô ấy và cậu tớ biết cô ấy yêu cậu rất nhiều, đến nỗi có thể làm mọi thứ …
- Đến nỗi có thể làm ra cái việc kinh khủng đó sao ?
Hắn ảm đạm xen lẫn khinh bỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đau nhói trong tim hôm trước là vì việc này sao? Là vì Khả Kì sắp gặp nguy hiểm nên hắn thế sao ?
Khả Kì nhẹ giọng choàng ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng làm chồng chất thêm sự việc xảy ra bên tai hắn :
- Hôm đó quả thật là tớ đi gặp cô ấy, có thể việc đó là do cô ấy làm những cậu cũng không được giận cô ấy, không được đâu, bởi vì cô ấy làm thế cũng chỉ vì thích cậu quá mà thôi …
Giọng nói nhu hòa, ánh mắt trong veo nhân hậu như nước, cô gái này thật hiền lành, quả thực Khả Kì của cậu rất hiền không thâm hiểm, dã man như cô gái ác độc nào đó …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.