Chương 65: Suy nghĩ … để tiến thêm … một bước !
It's me
16/12/2013
- Đi … đi đâu đây?
Hắn không nói gì, lại cười và lại làm nó “rung rinh” . Tên này ăn nhầm cái gì rồi, tại sao hành động kì cục làm nó không thể hiểu được như thế chứ ?
Nó với hắn đi lung tung, lượn qua lượn lại vài vòng như thế rồi hắn đưa nó đến một nơi có bên ngoài trang trí đầy những bình gốm, trong đầu nó dấu hỏi nhảy lên nhảy xuống liên hồi.
Nó thắc mắc :
- Đến đây mua bình hoa cho mẹ cậu à ?
Hắn nhìn nó thắc mắc rồi ... bất chợt cười phá lên :
- Mua bình hoa? …. Haha …
Hắn xoa đầu nó cho rối tung lên mặc cho ánh mắt trợn trừng của nó rồi kéo tay nó đi vào, vừa đi vừa nói :
- Đi thôi, chúng ta đi làm gốm …..
- Làm gốm ?
Qủa nhiên hắn mới bị người ta bắt cóc đưa lên sao Hỏa mà … Nó chép miệng ngán ngẩm rồi đứng khựng lại.
Hắn đang nắm tay nó cũng nhất thời đứng khựng lại theo, nó nhón chân lên đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên sờ trán hắn lẩm bẩm :
- Cậu không có bị sốt à ?Lạ nhỉ ?A .... Hay đầu bị chạm vào đâu rồi ?
Hắn đơ người, cảm giác được đôi bàn tay của nó thật ấm áp và mềm mại làm mặt hắn cơ hồ như muốn đỏ lên nhưng cũng may kìm nén được.
Hắn cốc đầu nó :
- Có cô nóng đầu thì có ….
Một cô bé con chạy lại, thấy hắn thì ôm lấy ra chiều như rất thân thiết :
- A, Anh Vĩ …..
Hắn cũng ôm lấy cô bé đó, nhìn nụ cười ấm áp chứ không lạnh băng như trước kia của hắn, nó cứ ngỡ mình nhìn lầm thôi .
Con bé con dễ thương này là ai ta?
Cô bé vui vẻ đứng cạnh Vĩ rồi lại quay sang nhìn nó bất chợt thốt ra một câu hỏi ngô nghê làm nó điếng người :
- Bạn gái anh đây hả ?
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, còn nhỏ xíu mà sao lanh thế ?
Nó và hắn nhìn nhau, nó cười trừ rồi coi như không nghe thấy gì quay mặt đi đến cái bàn xoay cũng cục đất sét đặt bên cạnh, nhìn ngắm một hồi, lại đi xem những cái bình mẫu trưng bày ở đây …
Hắn đi đến cởi áo khoác ra, mặc một cái áo khác vào, cái áo có dính chút ít đất sét lấm lem, hắn sắn tay áo ngồi xuống bàn xoay đặt cục đất sét lên và bắt đầu làm một cái gì đó … Nó đi lung tung rồi cũng trở lại bên cạnh hắn, nhìn hắn làm có vẻ điệu nghệ, xoay xoay nắn nắn khối đất sét trông rất mát mắt rồi nhịn không được nhìn hắn :
- Tôi cũng muốn làm ….
Hắn chỉ sang bên cạnh cũng có một bàn xoay :
- Sang đó đi ….
Nó cũng mặc một cái áo khoác mà cô bé con đưa cho, cầm cục đất sét mềm dẻo trên tay nhất thời thấy lạ lẫm không biết nên làm gì, vụng về nắn nắn thành hình chiếc cốc, nó chợt muốn làm cho mình một chiếc cốc uống nước thật “kute”.
Có điều mọi việc không dễ như nó tưởng, cái khối đất ấy không biết nghe lời, nó nắn kiểu nào cũng không ra hình cái cốc …
Bất lực nhìn chằm chằm tác phẩm, cũng là giống cái cốc nhưng mà hình đây giống như là cái lọ cắm bút thì đúng hơn …
Hắn làm rất đẹp, rất có hình thù, nhìn đâu ra đấy trông rất ổn chả bù cho nó …
Quậy phá một hồi cốc chả ra cốc bát chả ra bát mà chưa kể mặt còn dính đất sét, bẩn không chịu được .
Hắn đang chăm chú làm thì nhìn sang, nhìn mặt nó và nhếch miệng … ôi má ơi lại cười kìa …
Hắn đặt đồ của mình xuống đi đến sát bên nó, vòng tay qua cầm tay nó :
- Cô muốn làm cái gì ?
- Cái … cốc
- Tôi giúp cô…..
Hắn lại nắm lấy tay nó, chẳng biết là lần thứ mấy trong ngày nữa, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của nó giúp nó xoay bàn xoay, chẳng mấy chốc là ra hình thù một cái cốc hơi bị độc đáo .
Một lúc sau thì hắn đi vẽ hình trang trí cho cái cốc của hắn, còn nó cũng tò tò theo sau học hỏi, nó vẽ hình một con thỏ tai dài có mấy cái vòng xoắn điểm lên trên đó, thêm cả mấy nốt nhạc ngộ nghĩnh nữa …
Nhìn ngắm một lát, nó gật gù thỏa mãn thành quả đáng tự hào của bản thân, cũng không tồi, mày cũng có hoa tay nha Ân Di !
Nó tò mò nhìn sang hắn, thấy hắn vẽ hình con gấu trúc rất dễ thương, trông như thế mà có hoa tay gớm.
Hắn cầm cốc của hắn và của nó bảo là đi tráng men gì gì đó một lát rồi cho vào lò nung …
Tất cả hắn làm rất thành thục, giống như là hắn hay đến đây vậy, nó mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, có chút kinh ngạc xen lẫn tò mò …
- Cậu quen con nhóc đó khi nào vậy ?
Nó vừa nói vừa chỉ chỉ con bé con đang nằm ngủ trên ghế ...
- Mấy tháng trước có xuống đây học làm gốm, từ đó thỉnh thoảng cũng xuống chơi, mama con bé đó là chủ của nơi này … Còn hôm nay thấy chán nên kéo cô xuống đây chơi …
Nó à lên rõ to rồi gật đầu ..
Hắn cúi xuống nhìn nó, khổ nổi vì sao phải cúi là vì .. nó thấp hơn hắn cả cái đầu, hắn cho tay vào túi lấy ra cái khăn tay chậm rãi, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt nó .
Tim nó khoảnh khắc ấy như ngừng đập, hắn và nó rất thân thiết, ôi giống như .. giống như …
Đang miên man suy nghĩ linh tinh thì con bé khi sáng lại bỗng dưng xuất hiện tò mò hỏi :
- Hai người đang làm gì thế? Ai nha, ở đây còn có con nít à nha ….
Nó trợn mắt, con bé này là quỷ già láu cá thì có, không thể tin được … Nó giựt cái khăn trên tay hắn, xóa tan không khí ám muội , vội vàng nói :
- Không có gì đâu, bé con đừng có hiểu lầm …..
- Để tôi tự lau được rồi, cậu trông con bé này đi ….
Rồi chạy thẳng vào toa lét, đứng trước gương kì cọ sạch khuôn mặt mình, lại nghĩ vẩn vơ khẽ khàng nhớ lại lúc đó và tim nó bất giác lại đập nhanh lên một nhịp, haizzzzz, mình bị làm sao thế này ?
Sau đó, đến buổi trưa, nó thấy đói bụng và như biết nó nghĩ gì, hắn quay sang hỏi nó rất dịu dàng:
- Có đói không ?
- Có !
- Muốn ăn gì ?
- À, ừ … đồ nướng !
Hắn nhìn nó hồi lâu rồi kéo nó đến một quán vỉa hè bán hải sản nướng, quán ăn tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ và đặc biệt là bán đồ nướng rất tuyệt …
Mọi thứ đang rất tuyệt, ờ hờ chỉ có điều, hình như có mấy ánh mắt săm soi nhìn nó, nó ngờ ngợ lúc đi trên đường cũng bắt gặp những ánh mắt ghen tị khó nói của đa số phái nữ ưu ái dành cho mình…
Hắn không nói gì, lại cười và lại làm nó “rung rinh” . Tên này ăn nhầm cái gì rồi, tại sao hành động kì cục làm nó không thể hiểu được như thế chứ ?
Nó với hắn đi lung tung, lượn qua lượn lại vài vòng như thế rồi hắn đưa nó đến một nơi có bên ngoài trang trí đầy những bình gốm, trong đầu nó dấu hỏi nhảy lên nhảy xuống liên hồi.
Nó thắc mắc :
- Đến đây mua bình hoa cho mẹ cậu à ?
Hắn nhìn nó thắc mắc rồi ... bất chợt cười phá lên :
- Mua bình hoa? …. Haha …
Hắn xoa đầu nó cho rối tung lên mặc cho ánh mắt trợn trừng của nó rồi kéo tay nó đi vào, vừa đi vừa nói :
- Đi thôi, chúng ta đi làm gốm …..
- Làm gốm ?
Qủa nhiên hắn mới bị người ta bắt cóc đưa lên sao Hỏa mà … Nó chép miệng ngán ngẩm rồi đứng khựng lại.
Hắn đang nắm tay nó cũng nhất thời đứng khựng lại theo, nó nhón chân lên đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên sờ trán hắn lẩm bẩm :
- Cậu không có bị sốt à ?Lạ nhỉ ?A .... Hay đầu bị chạm vào đâu rồi ?
Hắn đơ người, cảm giác được đôi bàn tay của nó thật ấm áp và mềm mại làm mặt hắn cơ hồ như muốn đỏ lên nhưng cũng may kìm nén được.
Hắn cốc đầu nó :
- Có cô nóng đầu thì có ….
Một cô bé con chạy lại, thấy hắn thì ôm lấy ra chiều như rất thân thiết :
- A, Anh Vĩ …..
Hắn cũng ôm lấy cô bé đó, nhìn nụ cười ấm áp chứ không lạnh băng như trước kia của hắn, nó cứ ngỡ mình nhìn lầm thôi .
Con bé con dễ thương này là ai ta?
Cô bé vui vẻ đứng cạnh Vĩ rồi lại quay sang nhìn nó bất chợt thốt ra một câu hỏi ngô nghê làm nó điếng người :
- Bạn gái anh đây hả ?
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, còn nhỏ xíu mà sao lanh thế ?
Nó và hắn nhìn nhau, nó cười trừ rồi coi như không nghe thấy gì quay mặt đi đến cái bàn xoay cũng cục đất sét đặt bên cạnh, nhìn ngắm một hồi, lại đi xem những cái bình mẫu trưng bày ở đây …
Hắn đi đến cởi áo khoác ra, mặc một cái áo khác vào, cái áo có dính chút ít đất sét lấm lem, hắn sắn tay áo ngồi xuống bàn xoay đặt cục đất sét lên và bắt đầu làm một cái gì đó … Nó đi lung tung rồi cũng trở lại bên cạnh hắn, nhìn hắn làm có vẻ điệu nghệ, xoay xoay nắn nắn khối đất sét trông rất mát mắt rồi nhịn không được nhìn hắn :
- Tôi cũng muốn làm ….
Hắn chỉ sang bên cạnh cũng có một bàn xoay :
- Sang đó đi ….
Nó cũng mặc một cái áo khoác mà cô bé con đưa cho, cầm cục đất sét mềm dẻo trên tay nhất thời thấy lạ lẫm không biết nên làm gì, vụng về nắn nắn thành hình chiếc cốc, nó chợt muốn làm cho mình một chiếc cốc uống nước thật “kute”.
Có điều mọi việc không dễ như nó tưởng, cái khối đất ấy không biết nghe lời, nó nắn kiểu nào cũng không ra hình cái cốc …
Bất lực nhìn chằm chằm tác phẩm, cũng là giống cái cốc nhưng mà hình đây giống như là cái lọ cắm bút thì đúng hơn …
Hắn làm rất đẹp, rất có hình thù, nhìn đâu ra đấy trông rất ổn chả bù cho nó …
Quậy phá một hồi cốc chả ra cốc bát chả ra bát mà chưa kể mặt còn dính đất sét, bẩn không chịu được .
Hắn đang chăm chú làm thì nhìn sang, nhìn mặt nó và nhếch miệng … ôi má ơi lại cười kìa …
Hắn đặt đồ của mình xuống đi đến sát bên nó, vòng tay qua cầm tay nó :
- Cô muốn làm cái gì ?
- Cái … cốc
- Tôi giúp cô…..
Hắn lại nắm lấy tay nó, chẳng biết là lần thứ mấy trong ngày nữa, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của nó giúp nó xoay bàn xoay, chẳng mấy chốc là ra hình thù một cái cốc hơi bị độc đáo .
Một lúc sau thì hắn đi vẽ hình trang trí cho cái cốc của hắn, còn nó cũng tò tò theo sau học hỏi, nó vẽ hình một con thỏ tai dài có mấy cái vòng xoắn điểm lên trên đó, thêm cả mấy nốt nhạc ngộ nghĩnh nữa …
Nhìn ngắm một lát, nó gật gù thỏa mãn thành quả đáng tự hào của bản thân, cũng không tồi, mày cũng có hoa tay nha Ân Di !
Nó tò mò nhìn sang hắn, thấy hắn vẽ hình con gấu trúc rất dễ thương, trông như thế mà có hoa tay gớm.
Hắn cầm cốc của hắn và của nó bảo là đi tráng men gì gì đó một lát rồi cho vào lò nung …
Tất cả hắn làm rất thành thục, giống như là hắn hay đến đây vậy, nó mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, có chút kinh ngạc xen lẫn tò mò …
- Cậu quen con nhóc đó khi nào vậy ?
Nó vừa nói vừa chỉ chỉ con bé con đang nằm ngủ trên ghế ...
- Mấy tháng trước có xuống đây học làm gốm, từ đó thỉnh thoảng cũng xuống chơi, mama con bé đó là chủ của nơi này … Còn hôm nay thấy chán nên kéo cô xuống đây chơi …
Nó à lên rõ to rồi gật đầu ..
Hắn cúi xuống nhìn nó, khổ nổi vì sao phải cúi là vì .. nó thấp hơn hắn cả cái đầu, hắn cho tay vào túi lấy ra cái khăn tay chậm rãi, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt nó .
Tim nó khoảnh khắc ấy như ngừng đập, hắn và nó rất thân thiết, ôi giống như .. giống như …
Đang miên man suy nghĩ linh tinh thì con bé khi sáng lại bỗng dưng xuất hiện tò mò hỏi :
- Hai người đang làm gì thế? Ai nha, ở đây còn có con nít à nha ….
Nó trợn mắt, con bé này là quỷ già láu cá thì có, không thể tin được … Nó giựt cái khăn trên tay hắn, xóa tan không khí ám muội , vội vàng nói :
- Không có gì đâu, bé con đừng có hiểu lầm …..
- Để tôi tự lau được rồi, cậu trông con bé này đi ….
Rồi chạy thẳng vào toa lét, đứng trước gương kì cọ sạch khuôn mặt mình, lại nghĩ vẩn vơ khẽ khàng nhớ lại lúc đó và tim nó bất giác lại đập nhanh lên một nhịp, haizzzzz, mình bị làm sao thế này ?
Sau đó, đến buổi trưa, nó thấy đói bụng và như biết nó nghĩ gì, hắn quay sang hỏi nó rất dịu dàng:
- Có đói không ?
- Có !
- Muốn ăn gì ?
- À, ừ … đồ nướng !
Hắn nhìn nó hồi lâu rồi kéo nó đến một quán vỉa hè bán hải sản nướng, quán ăn tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ và đặc biệt là bán đồ nướng rất tuyệt …
Mọi thứ đang rất tuyệt, ờ hờ chỉ có điều, hình như có mấy ánh mắt săm soi nhìn nó, nó ngờ ngợ lúc đi trên đường cũng bắt gặp những ánh mắt ghen tị khó nói của đa số phái nữ ưu ái dành cho mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.