Chương 14
Như Huỳnh
14/04/2014
- Xem ra ông còn biết nói đạo lý.
Hai vợ chồng nhện già im lặng rút lui, nhón chân không hề gây tiếng động.
- Nhện quản gia, bà đâu rồi?
- Tham kiến Diêm lão phu nhân!
- Bà đi đâu vậy?
- Lão có chút việc! Lão lập tức đi báo cho Diêm thiếu gia!
- Không cần! Không cần! Ta vẫn là không yên tâm, xin phép lão gia đến đây bắt mạch cho tiểu Tịnh Tịnh một chút! Bắt mạch xong về ngay không cần phiền như vậy!
- Lão hiểu! Lão hiểu! Thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở trong phòng!
- Được rồi! Đi làm tiếp việc đang dở dang! Cứ mặc ta!
- Tuân lệnh!
Diêm lão phu nhân tiếng vào nhà, mở cửa phòng ngang nhiên bước vào “ Chấn Phong xem con kìa! Thật là làm người mẹ như ta xót xa quá! “
- Kìa! Sao mẹ lại đến đây! Tịnh Yên để con chăm sóc là được rồi! Khi nào hồi phục sẽ dẫn đến cho mẹ xem.
- Y phục con mấy canh giờ cũng chưa thay! Chân tình này thật là làm ta cảm động quá mức! Người mẹ này đến giúp con đây!
- Con biết! Con biết rồi! Tịnh Yên mau chóng bình phục thôi! Không cần phiền đến mẹ đâu!
- Không phiền! Không phiền!
- Thật là một mình con có thể lo được!
- Nếu con nói vậy thì thôi vậy! Ta chỉ bắt mạch xem bệnh tình rồi tìm thuốc thang bồi bổ cho con dâu thôi rồi về.
- Không được! Tịnh Yên không sao mà! Không cần, không cần đâu.
Diêm Chấn Phong lo lắng nhìn nữ nhân trên giường, bắt mạch chẳng phải sẽ biết ngay sao? Miệng liên tục không ngừng “ Không cần! Mẹ mau về nghỉ ngơi, thật sự không cần, không cần mà!”
- Chả lẽ bắt mạch thôi lại không được! Con xem thường ta quá rồi! Mau tránh ra, chuyện này không can hệ đến con, lòng ta đã quyết rồi!!!
Hai vợ chồng nhện già im lặng rút lui, nhón chân không hề gây tiếng động.
- Nhện quản gia, bà đâu rồi?
- Tham kiến Diêm lão phu nhân!
- Bà đi đâu vậy?
- Lão có chút việc! Lão lập tức đi báo cho Diêm thiếu gia!
- Không cần! Không cần! Ta vẫn là không yên tâm, xin phép lão gia đến đây bắt mạch cho tiểu Tịnh Tịnh một chút! Bắt mạch xong về ngay không cần phiền như vậy!
- Lão hiểu! Lão hiểu! Thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở trong phòng!
- Được rồi! Đi làm tiếp việc đang dở dang! Cứ mặc ta!
- Tuân lệnh!
Diêm lão phu nhân tiếng vào nhà, mở cửa phòng ngang nhiên bước vào “ Chấn Phong xem con kìa! Thật là làm người mẹ như ta xót xa quá! “
- Kìa! Sao mẹ lại đến đây! Tịnh Yên để con chăm sóc là được rồi! Khi nào hồi phục sẽ dẫn đến cho mẹ xem.
- Y phục con mấy canh giờ cũng chưa thay! Chân tình này thật là làm ta cảm động quá mức! Người mẹ này đến giúp con đây!
- Con biết! Con biết rồi! Tịnh Yên mau chóng bình phục thôi! Không cần phiền đến mẹ đâu!
- Không phiền! Không phiền!
- Thật là một mình con có thể lo được!
- Nếu con nói vậy thì thôi vậy! Ta chỉ bắt mạch xem bệnh tình rồi tìm thuốc thang bồi bổ cho con dâu thôi rồi về.
- Không được! Tịnh Yên không sao mà! Không cần, không cần đâu.
Diêm Chấn Phong lo lắng nhìn nữ nhân trên giường, bắt mạch chẳng phải sẽ biết ngay sao? Miệng liên tục không ngừng “ Không cần! Mẹ mau về nghỉ ngơi, thật sự không cần, không cần mà!”
- Chả lẽ bắt mạch thôi lại không được! Con xem thường ta quá rồi! Mau tránh ra, chuyện này không can hệ đến con, lòng ta đã quyết rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.