Chương 15
Như Huỳnh
14/04/2014
Diêm lão phu nhân nhẹ nhàng đến bên giường.
- Mẹ... không, không cần! Thật là không cần mà.
- Diêm Chấn Phong mẹ hỏi con? Rốt cuộc con là nam nhi hay nữ nhi?
- Tất nhiên là nam nhi, đường đường là nam tử hảo hán!
- Vậy con đừng phiền nữa có được không? Chuyện nữ nhi con chẳng ua được ta đâu! Những cái nhỏ nhặt chính là cũng không thể làm ngơ xem thường được!
Chấn Phong mím môi, đôi mày từ từ chau lại. Dù sao cũng hết phương pháp rồi! Mỗi khi mẹ muốn điều gì, đến cha- đường dường là một Diêm thổ Vương uy quyền, mà còn phải nhắm mắt làm ngơ, nói chi đến thân phận con như Chấn Phong.
- Sao còn cứng đầu chưa chịu tuân lệnh ta đi thay y phục? Càng nhìn con người mẹ như ta càng đau lòng mà. Tiểu Tịnh Tịnh ơi là tiểu Tịnh Tịnh ta thật ghen tị với con, mọi tình thương của Chấn Phong con một mình chiếm hết rồi!
- Vậy... thôi được, con thay y phục xong lập tức trở vào.
- Con yên tâm có người mẹ là ta thay con chăm sóc tiểu Tịnh được rồi, nên nghỉ ngơi thêm một chút!
- Không cần đâu! Con muốn bên nàng ấy!
- Lại cứng đầu!
- Không cần thật mà! Con muốn ở bên cạnh nàng ấy trong lúc này.
- Ôi ! Con trai, tiểu tử, con đúng là có tình quá! Nhưng lần này đành gác lại thôi, hay là con muốn ta mách cha con, rằng hôm nay nó xem lời người mẹ này là thừa rồi?
- Con... con..
- Lập tức đi ngay.
- Vậy... vậy cũng được! Có điều chén canh Tịnh Yên chưa uống xong, phiền mẹ cho cô ấy uống hết trước khi... bắt mạch, có được không?
- Được rồi, được rồi! Không cần lo, ta có thể nuôi đứa con trai thành công tốt đẹp! Vậy mấy muỗng canh là nghĩa lý gì!
Cánh cửa cót két mở ra, Chấn Phong nhìn Tịnh Yên lo lắng, từ từ lùi lại mắt vẫn nơm nớp dán chặt vào nữ nhi trên giường.
- Mẹ... không, không cần! Thật là không cần mà.
- Diêm Chấn Phong mẹ hỏi con? Rốt cuộc con là nam nhi hay nữ nhi?
- Tất nhiên là nam nhi, đường đường là nam tử hảo hán!
- Vậy con đừng phiền nữa có được không? Chuyện nữ nhi con chẳng ua được ta đâu! Những cái nhỏ nhặt chính là cũng không thể làm ngơ xem thường được!
Chấn Phong mím môi, đôi mày từ từ chau lại. Dù sao cũng hết phương pháp rồi! Mỗi khi mẹ muốn điều gì, đến cha- đường dường là một Diêm thổ Vương uy quyền, mà còn phải nhắm mắt làm ngơ, nói chi đến thân phận con như Chấn Phong.
- Sao còn cứng đầu chưa chịu tuân lệnh ta đi thay y phục? Càng nhìn con người mẹ như ta càng đau lòng mà. Tiểu Tịnh Tịnh ơi là tiểu Tịnh Tịnh ta thật ghen tị với con, mọi tình thương của Chấn Phong con một mình chiếm hết rồi!
- Vậy... thôi được, con thay y phục xong lập tức trở vào.
- Con yên tâm có người mẹ là ta thay con chăm sóc tiểu Tịnh được rồi, nên nghỉ ngơi thêm một chút!
- Không cần đâu! Con muốn bên nàng ấy!
- Lại cứng đầu!
- Không cần thật mà! Con muốn ở bên cạnh nàng ấy trong lúc này.
- Ôi ! Con trai, tiểu tử, con đúng là có tình quá! Nhưng lần này đành gác lại thôi, hay là con muốn ta mách cha con, rằng hôm nay nó xem lời người mẹ này là thừa rồi?
- Con... con..
- Lập tức đi ngay.
- Vậy... vậy cũng được! Có điều chén canh Tịnh Yên chưa uống xong, phiền mẹ cho cô ấy uống hết trước khi... bắt mạch, có được không?
- Được rồi, được rồi! Không cần lo, ta có thể nuôi đứa con trai thành công tốt đẹp! Vậy mấy muỗng canh là nghĩa lý gì!
Cánh cửa cót két mở ra, Chấn Phong nhìn Tịnh Yên lo lắng, từ từ lùi lại mắt vẫn nơm nớp dán chặt vào nữ nhi trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.