Chương 2: Cứu mạng!...!
Như Huỳnh
14/04/2014
Tức chết tôi mất! Diêm Chấn Phong đưa Tịnh Yên lên vai “ Đây là do cô tự chuốc lấy! Có trách cũng tự trách bản thân của cô ấy!
Nha đầu thần kinh! “
Gần đến chốn ranh giới giữa phàm trần và cửa ngục. Chấn Phong nhìn nữ nhân trên vai mình, cò chút lo lắng. Nhưng… Tiêu tiểu thư vẫn ngủ quên cả thiên địa. Chờ cho tất cả tiểu yêu vượt qua ranh giới. Chấn Phong mới an tâm cùng Tịnh Yên tiến lại gần cửa ngục. Lúc này họ Tiêu bỗng dưng ngẫu hứng ca hát, làm thiếu gia họ Diêm hết sức khổ sở.
“Đây không phải là chốn con người lui tới! Mau im miệng.” Chấn Phong dùng năng lực đem luồng ám khí khóa kín miệng Tịnh Yên.
Vượt qua bao phiền phức, cuối cùng Chấn Phong cũng đưa được con sâu rượu Tịnh Yên về đến nhà. Tốn không ít nôi lực.
-Tức chết tôi mất! Tốt nhất cô mau tỉnh lại trả nhẫn cho tôi!
Tịnh Yên đang mơ màng thì bị một lực hất, làm cho cô văng thẳng xuống một vật mềm mại có chút cứng.
Tịnh Yên mắt vẫn khép chặt nhưng miệng thì hoàn toàn ngược lại “Thật tốt quá! Thoải mái, thật sự rất thoải mái!
-Cô !!! Lần này cô thật sự đoản mệnh rồi. Thôi! Suy nghĩ kĩ lại vẫn là không cho cô mượn sô pha nhà ta!!!
Sắc mặt Chấn Phong tối sầm, vận nội lực chuẩn bị đẩy con người đáng ghét kia xuống sàn nhà. Bỗng dưng quả cầu trên chiếc bàn phát ra ánh sáng lam nhẹ. Chấn Phong xoa thái dương, nhìn luồng ánh sáng lam đang nhập nhòe. Nhìn người con gái trước mắt đang ngủ như chết, thốt lên mấy chữ
-Đợi tôi về sẽ giải quyết cô sau!
Chấn Phong lập tức quay người bước đi, vội vàng đến quên cả đóng cửa. Nhằm đến phía ngôi nhà cổ kính, u ám to lớn nổi bật mà đi thẳng, sắc mặt có phần bối rối.
-Thưa cha! Có việc gì cho gọi con?
-Ta nghĩ Diêm Chấn Phong con hồn xiêu phách tán rồi chứ? Ham vui như thế, con thử nói xem, nói xem còn đâu là phép tắc. Còn đâu là thời khắc quy ước giữa Diêm Thổ ta với dương gian. Dù con có là con ta hay chủ nhân diêm điện tương lai thì cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của thứ quy ước khắc nghiệt nhất. Đến khi ấy cái mạng già này cũng không gánh nổi cho con đâu! Chấn Phong, con xem mẹ con bị con hù lần này ra trò thật rồi! Còn định liều mạng đi tìm con.
Diêm thiếu gia lúc này mặt tối như đêm không trăng. Im lặng như muốn bùng nổ, kỳ thực nỗi lòng khó tỏ.
-Con đương nhiên là nhớ! Lần sau con sẽ chú ý hơn, chúc cha mẹ ngủ ngon.
Nói xong Diêm Chấn Phong quay đầu bước đi , ra khỏi ngôi biệt thự u ám đó. Thoắt đã biến mất trong làn sương trắng “Tiểu nha đầu Tịnh Yên! Nha đầu cô được lắm! Cô sẽ phải trả đủ! “
Bất giác Tịnh Yên lúc ngủ hắt hơi hai cái liền. Vừa về đến nhà, Chấn Phong nhìn lên ghế sofa, cảm xúc biến hóa rất đa dạng, khó tả thành lời.Tiêu tiểu thư không vết không tích mà biến mất.
-Tịnh Yên! Có phải cô muốn báo thù tôi không! Tôi đi một chút thì cô biến mất. Haizzz yêu nữ hóa thân.
Chấn Phong cười không nổi, khóc cũng chẳng xong. Chỉ có thể nói là cực kì thê thảm, thê thảm vô cùng. Ngay từ lần gặp đầu Chấn Phong cũng đã biết nữ nhân này chẳng có gì tốt đẹp cả, hại một Diêm Thổ oai nghiêm khí chất như anh mất mặt trước bao người phàm mắt thịt. Lần gặp mặt tiếp theo thì lại cướp mất nhẫn, còn dở chứng bỏ nhẫn vào áo trong. Nếu bốn phương mà biết chuyện thì còn gì gọi là khí chất, mặt mũi của Diêm Thổ Vương tương lai nữa. Diêm thiếu gia chính là lần đầu gặp một nữ nhân kì quoái như thế. Nhưng không hiểu vì sao, họ Diêm lại chẳng nỡ ra tay với một Tịnh Yên. Không phải vì lòng trượng nghĩa, thương hại, mà chính là vì ở người con gái này có gì đó thật sự đặc biệt, thu hút Chấn Phong vô cùng.
-Tịnh Yên, cô ở đâu thì ngoan ngoãn chờ tôi đến rước. Còn nếu cô xui xẻo bị âm nhân phát hiện trước, thì tôi mặc kệ cô.
Chấn Phong tìm Tịnh Yên khắp nơi, đến lu nước mà cũng giở nắp đậy ra nhìn. Một canh giờ trôi qua! Mặt Chấn Phong hoàn toàn vô cảm.
-Tịnh Yên, ruốt cuộc người ngốc như cô có thể trốn ở đâu! Phiền phức, mặc kệ ta mặc kệ cô, tất cả hãy tự trách bản thân mình phiền phức ấy!
Chấn Phong quay người, thoáng chốc đã vụt mất. Ngồi ở ghế sofa, Chấn Phong trầm tư, nghĩ ngợi. Qủa thực, không có chiếc nhẫn đen chứa âm khí được tu luyện trong hỏa ngục đã là chuyện lớn không gánh nổi, đằng này bản thân đã tiêu hao nội lực quá nhiều mà vẫn chưa tìm được người, mang thêm một trọng tội trong điều cấm kị nhất là đem người phàm còn dương khí về hoàng tuyền. Diêm công tử đang hết sức đau đầu, không biết nên giải quyết ra sao. Đây chính là đại họa, đại đại họa, trước đến giờ chưa ai mắc phải. Không biết Chấn Phong ngày mai
có đủ sức lực mà gánh chịu không. Chấn Phong vừa nghĩ, vừa tiến về hướng căn phòng có cánh cửa màu trắng của mình.
“Quái lạ , sao cửa phòng lại mở. Chẳng lẽ Kỳ Nhiên, chết tiệt! “ Gương mặt khẽ đanh lại,
Bước vào phòng, Diêm Chấn Phong thở nhẹ, nhếch mép, tiếng cười ẩn gương đao rộ lên “Cô giả vờ say có đúng không? Mau trả lời!”
-…
-Cô đừng giả vờ nữa, mục đích của cô là gì?
-…
-Haizzz, cô không giả vờ, thật chứ? Vậy cô bằng cách nào mà vào được đây?
-…
-Không lẽ đây chính là mộng du mà người phàm các cô hay nhắc đến sao? Cô, sao cô lại có thể có khả năng hại người cao cấp như vậy? Phiền chết đi được.
Tịnh Yên nằm cong mình như con tôm kho trong góc tường. Đang say sưa cũng chợt rùng mình. Họ Tiêu trở người, thì lập tức đầu va phải bức tường màu xanh lục to tướng. Tịnh Yên nhăn tít cả mắt lại,dùng tay xoa xoa đầu. Chấn Phong hướng về phía phòng tắm, cười sảng khoái.
-Như vậy xem ra cô cũng biết tự dập đầu vào tường hối cải, rất tốt! Có vẻ cô bắt đầu biết điều rồi đấy nhưng chưa đủ đâu. Cô hại tôi còn gấp trăm lần như thế, tận hưởng đi, nha đầu ngốc!
Chấn Phong cười tít cả mắt. Không ngờ, có ngày Diêm đại trượng phu, Diêm nam nhân lại cảm thấy vui vẻ khi một nhi nữ chân yếu tay mềm bị va đầu vào tường cứng như thế! Nếu cho đây là một thành công, thì chữ thành công ấy liệu có quá mỉa mai không?
Dùng khăn bông trắng lau nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mại, đen tuyền đẫm nước. Dù sao cũng đường đường chính chính là một nam tử hán hẳn hoi, dúng là có chút không nỡ nhìn người con gái đáng thương mang tên Tịnh Yên kia, nằm cong cong vẹo vẹo trong góc tường chật hẹp, nhỏ bé.
Trong ngôi nhà nhỏ ngoài sân, nhện cái quản gia hô hoán “ Áaaaa! Ông già chết tiệt kia, ông đã bảo như thế nào?”
-Bình tĩnh! Phu nhân bà bình tĩnh! Nhỏ tiếng thôi để thiếu gia tỉnh giấc là không yên đâu! Tôi kỳ thực không có! Oan ức, oan ức! Tôi còn không biết cô ta là ai.
-Tôi chính là mặc kệ, thật không chịu nổi, lần này tôi phải phân trắng đen với ông! Muốn tôi tin lão già như ông sao, đến khi heo nái mọc cánh đi lão già. Tôi tu luyện ngần ấy năm, dăm ba lời đó của ông là khiến tôi tin sao? Sáng sớm nay tôi vừa về thăm mẹ, ngay tối ông dắt ngay một con yêu người này về, ông bảo làm sao tôi tin cho được.
Nghe đến đây, mặt Chấn Phong cứng đờ. Định buông lời than phiền vợ chồng quản gia nhện tinh nhưng miệng thực sự không sao mở được. Bỏ khăn bông đang cầm trên tay xuống, Chấn Phong lập tức chạy ngay ra phòng ngủ. Gương mặt bất mãn vô cùng, khoác vội áo choàng tiến về ngôi nhà nhỏ trong sân, đằng đằng sát khí. Thần sắc vô cùng phức tạp, toát lên vẻ lạnh lẽo rợn người. Tựa như có thể trong mọi tâm thế sẵn sàng giết người diệt khẩu.
-Mau ngừng lại! Cô ấy là người của ta.
-Chào Diêm thiếu gia. Nhưng lần này kì thực tôi phải làm cho rõ, mong thiếu gia thứ tội.
-Vô lễ! Các ngươi dám sao?
-Nhện tinh tôi bao nhiêu năm phục vụ ngài chu đáo, lo mọi công việc đều vẹn toàn nay một con yêu người không chứng không bằng, ngang nhiên xuất hiện trong nhà. Tôi là quản gia sao có thể không lo, một lời một chữ mà tôi để cho ả ta thoát tội. Nếu con yêu người này thật sự vô hại thì không sao, nếu như nó mạo phạm làm tổn thương thiếu gia. Tôi làm sao gánh nổi, làm sao giữ được cái mạng già này với Diêm lão gia. Xin thiếu gia tránh sang một bên.
-Ta biết, nhưng yêu nhân này bà tuyệt đối không thể động vào.
Lão nhện tinh ngăn cản “Bà…bà mau dừng lại, kẻo chúng ta tan hồn bay phách mất.” Gương mặt lão hoảng loạn, xanh xao. Mấy chiếc râu trắng trên gò má không sao che được vẻ lo sợ của lão.
“Xin thứ lỗi, thiếu gia lão không thể không động vào!” Nhện tinh liền nhảy bổ đến bên Tịnh Yên.
-Đó là… cô ấy đích thị là hôn phu mà ngày mai ta dẫn đến xin ý kiến của cha mẹ, chờ ngày sắp xếp ngày vui. Các ngươi mau lùi lại, không ta đây tuyệt đối không nương tay.
Nhện tinh lập tức bị một lực đẩy, lùi lại mấy bước. “Thiếu gia tôi thực sự xin lỗi, tôi thực sự không biết. Diêm thiếu gia nhân từ xin nể tình bao nhiêu năm phục vụ mà lượng thứ cho lão.” Vừa nói mặt nhện cái càng trắng nhợt, gương mặt thất sắc, lợt lạt hơn cả chồng mình, không còn một chút khí phách, hung dữ như ban đầu.
-À! Kỳ Nhiên có đến thì bảo tôi nghỉ ngơi rồi, hiểu rồi chứ?
-Được! Được chúc thiếu gia nghỉ ngơi “tốt”. À! Cậu có muốn ăn một chút đồ bổ không?
Gương mặt Chấn Phong mặt thoáng hồng “Không cần!”
Bước đến người con gái đang nằm trên giường, bế xốc lên rồi tiến ra khỏi phòng của vợ chồng nhện quản gia. Họ Diêm thở phào nhẹ nhõm “Cũng may nha đầu ngốc nhà cô chưa bị phát hiện, không thì thiếu gia ta có to lớn thế nào cũng không cứu được bản thân chứ đừng nói là cô.”
Hai vợ chồng nhện tinh ngờ ngệt :”Không ngờ Diêm thiếu gia lại có khiếu thẩm mĩ kì lạ như vậy. Cũng xem là…… rất có cá tính.” Nhện bà mắt tròn xoe “Ông lão, ông nói phải, xem ra tiểu Diêm đã thành đại Diêm rồi. Chúng ta mau báo cho lão gia trước, sắp có hỷ sự, có hỷ sự rồi! Ông nói xem cuối cùng chúng ta cũng được chứng kiến ngày này.”
Chấn phong đặt người con gái trên tay xuống giường “ Rốt cuộc một đêm cô mộng du bao nhiêu lần? Được rồi, là cô lợi hại! Nữ nhi như cô thật là biết cách làm phiền nam nhân, phiền phức chết đi được! Xem như tôi xin cô, ít phiền hà thôi, được không?”
Chấn Phong nhìn người con gái trước mắt ngủ say bất động “Xem như tôi tin lầm người, bây giờ thì nghiêm túc nào! Tôi không tin cô có thể làm loạn.”
Chấn Phong lấy ra một sợi dây trắng, rút lại thành hai đầu. Một đầu cột vào tay con sâu rượu đang say ngủ. Đầu còn lại cột luôn vào tay của bản thân, kiểm tra lại lần cuối, nhìn nữ nhân đang nằm chễm chệ trên giường “À! Tịnh Yên chỗ của cô là ở dưới kia!”
Tịnh Yên bị lực tác động, tự lăn rơi xuống giường, rồi lăn lên tấm thảm gần kệ sách. “Haiizz tiêu hao nội lực quá! Sáng mai cô nhanh chóng khôn ngoan giao nhẫn ra. Ngủ ngon, giờ thì Chấn Phong tôi sẽ chịu trách nhiệm với đại rắc rối nhà cô, xem cô còn đi đâu được.” Nữ nhân bên dưới vẫn bất động, sắc mặt hồng hào, thoáng nét cười, trông có vẻ vô cùng bình yên, thanh thản.
Ánh đèn mờ ảo tựa ánh sao, Diêm đại Thổ Vương cuối cùng có một chút yên tâm tin tưởng bản thân mà ngủ một giấc ngắn ngủi. Suy cho cùng, vẫn là cô đại phiền phức kia có lợi, đúng là sinh ra để chọc họ Diêm tức nghẹn. Diêm Chấn Phong đường dường là một đại nam nhân, nhưng cô đại phiền phức này đúng là vượt qua giới hạn nữ nhân rồi. Làm sao có thể không chấp được. Từ bao nhiêu năm, chưa ai có tài năng chọc giận một thiếu gia điềm tĩnh, chỉ duy nhất có Tiêu Quách Tịnh Yên là to gan. Chấn Phong sờ lại ngón đeo nhẫn, nhếch môi “Nghỉ ngơi cho thật tốt, thật vui vẻ rồi mai tôi sẽ tính với cô.” Không khí chìm vào trong im lặng, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe được cả tiếng côn trùng.
Cổ họng khô rát, choáng váng, đầu đau như búa bổ Tịnh Yên lồm cồm bò dậy, mình mẩy ê ẩm. Lập tức đầu đập vào một vật thể không xác định, mắt hoa hết cả lên. Cổ tay lại bị một vật gì đó như dây thừng, màu trắng cột vào. Tịnh Yên một tay xoa đầu, một tay xoa tóc, đảo mắt nhìn quanh
-Tên kia, ngươi là ai sao lại vào nhà ta vậy? Trôm mà cả gan nằm trên giường của ta sao. Bổn cô nương đây nói cho ngươi biết, ta một chút cũng không sợ. Mấy chú cảnh sát rất tốt bụng, chỉ cần ta gọi một cuộc thì sẽ bay đến đây xử lí ngươi. Có chịu đầu hàng rời đi ngay không, may ra ta còn không câu nệ, tha thứ cho nhà người.
Nam nhân trên giường bị tiếng càm rằm như muỗi của Tịnh Yên làm cho thức giấc, trở mình quay sang phía Tịnh Yên. Chống tay rồi từ từ ngồi dậy “Cô vẫn còn mộng du à? Nói nhảm gì thế?”
Mắt còn chưa mở hết, nhưng âm vực từ cuống họng đã thức giấc, ầm ĩ “Ngươi mới là kẻ nói nhảm, bỉ ổi. Mau biến đi, ta gọi chú cảnh sát, gọi chú cảnh sát.”
“Này mau mở to đôi mắt vô dụng nhà cô nhìn xem, người cần rời đi là nha đầu không biết xấu hổ nhà cô ấy.”
Giọng nói trầm ấm, rõ ràng như một mệnh lệnh. Tiểu sâu rượu chớp chớp mắt nhìn quanh “Cứu mạng! Làm ơn cứu mạng!”
-Cô còn dám lên tiếng, tôi lập tức cho người đem cô bỏ vào làn đạp xuống sông, cho cá rỉa bằng hết thịt.
Nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, bất giác Tịnh Yên rùng mình.. Lấy tay xoa xoa mắt, từ từ quay sang, ngẩng đầu tò mò nhìn nam nhân ngồi trên chiếc giường trắng muốt không chút vương vấn tì vết dơ bẩn chốn nhân gian, người mà đã ra lệnh cho cô từ khi nãy đến giờ. Thì ra Chính là nam nhân phi phàm đáng thương hôm trước bị cô túm lấy la lối hết sức hung dữ. Người con trai này! Mái tóc ngắn hơi rối, gương mặt toát vẻ ma mị. Đôi mắt tựa như trăng, nhưng lại có nét u buồn giống như màn đêm bao trùm chúng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh mang chút phong tình, khiến người nhìn không thoát khỏi suy nghĩ chiếm hữu. Làn da lại không chút tì vết, trắng trẻo làm người ta không nỡ động vào, lo sợ sẽ làm hỏng sự hoàn hảo nó vốn có. Cả người loại toát lên khí chất lạnh lùng hệt như Tam Cửu Thiên[2]. Qủa là càng ngắm càng lạc lối, mất phương hướng trầm trọng.
-Nhìn đủ chưa, háo sắc! Rốt cuộc cô có phải là nữ nhi không vậy?
-…….
“Này! Chưa đầy hai canh giờ nữa là Kỳ Nhiên đến rồi! Mau giao nhẫn, tôi đối với cô thật sự là sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
Tịnh Yên hoàn hồn, lập tức lấy hai cánh tay che lấy ngực “Á á á, không được gần đừng tưởng anh đẹp thì tôi sẽ mềm lòng nhé!”
Chấn Phong vẻ hiểu chuyện, nhoẻn miệng bật cười “Cô có phải là quá ảo tưởng không? Cô nhìn lại bản thân xem.”
Tịnh Yên vẫn chưa thoát khỏi được sự tấn công dữ dội của vẻ đẹp ma mị, tựa yêu tinh mê hoặc lòng người. Mà thiếu gia họ Diêm lại khuyến mãi cho cô thêm một nụ cười họa thủy. Nụ cười ấy thật sự có thể khiến hoa chấp nhận lụi tàn, gió chấp nhận ngừng thổi. Nụ cười khiến gương mặt hoàn hảo càng hoàn hảo,khiến nét đẹp càng trở nên xa vời khó chạm đến. Thì ra, nhan sắc của con người có thể tuyệt mĩ như thế. Thì ra trên thế gian có tồn tại một nam nhân khiến cho
[2]Tam Cửu Thiên: là giai đoạn lạnh nhất trong năm kể từ sau đông chí.
nét đẹp của ánh trăng phải kính phục, những bông hoa phải ngượng ngùng khi cạnh bên
-TIÊU QUÁCH TỊNH YÊN!! Tai cô có vấn đề phải không? Tôi bảo cô giao nhẫn, chứ không phải bảo cô ngắm tôi.
-Nhẫn! Nhẫn gì cơ?
Diêm Chấn Phong sát khí dân trào, gương mặt tựa như gió nổi lên giữa sa trường, làm Tịnh Yên phát khiếp.
-Bình tĩnh, bình tĩnh! Đại ca à…. Rốt cuộc là chiếc nhẫn nào thế, có quý lắm không?
-Không phải quý, mà phải gọi là rất quý! Cô thực sự không nhớ à?
-……Anh có thể nói rõ hơn không? Chỉ là mỗi khi say tôi không còn nhớ được gì!
-Cô muốn nghe tôi sẽ nói cho cô nghe. Đêm qua tôi xui xẻo bị cô hại xém mất mạng, chưa hết cô còn lấy đi chiếc nhẫn bảo bối của tôi, uống say rồi ôm chân tôi ngủ kêu thế nào cũng không chịu dậy, nên tôi chỉ còn cách đem cô về nhà tôi ở hoàng tuyền
Lần này, Tịnh Yên biến sắc, mặt trắng như giấy. Chỉ hận không thể chui xuống lòng đất mà trốn.
-Chưa hết cô còn gây cho tôi chịu bao ấm ức. Nhưng tôi chính là không muốn chấp nhất, phân rõ hơn thiệt với nhi nữ. Chỉ cần cô giao nhẫn thì xem như tôi đều bỏ qua hết.
Tịnh Yên bị dọa đến há hốc mồm. Sau một lúc, tư duy ốc sên của Tịnh Yên cuối cùng cũng đã làm việc.
-Hoàng tuyền! Ý anh là hoàng tuyền! Haizzz tôi đã làm gì!!! Tại sao anh lại đưa tôi về hoàng tuyền chứ!
-Vì cô giữ nhẫn của tôi, mà chiếc nhẫn đó đối với tôi rất quan trọng.
-Ở hoàng tuyềnh vậy chắc anh là một thần chết?
-Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện à?
-Đã vậy sao anh không dùng cái gọi là phép thuật lấy nhẫn rồi quăng tôi một góc nào nơi trần thế, mà lại đem tôi về?
Thoáng nhớ loại hình ảnh một nữ nhân say ngất đang cất nhẫn vào áo trong nhanh đến nỗi không trở tay kiệt, Chấn Phong cuối cùng cũng không chịu nổi nữa nhân mặt dày, rặn từng tiếng “Bởi vì,…. Cô đã bỏ nó vào nơi không nên bỏ. Tóm lại, mau trả nhẫn cho tôi.”
-Tôi vô cớ lại bị bắt xuống hoàng tuyền, anh nói vì một chiếc nhẫn nhảm nhí mà tôi thậm chí còn không biết mình có lấy hay không? Gần đây anh có bị đau đầu không? Vì nhất định anh có dấu hiệu của kẻ thần kinh không ổn định rồi đấy! Rốt cuộc anh là ai mà dám vu oan cho tôi như vậy? Tôi nhất định kiện anh cho đến chết!!!
“À! Về việc kiện cho đến chết? Đến được đây mà cô cho rằng bản thân còn sống sao?” Dọa nạt mấy lời mà tiểu nha đầu xem ra cũng rất lợi hại, bản lĩnh vẫn không có vẻ suy giảm.
-Anh? Thần chết??? Vậy chắc anh sắp nói là mình đang giữ sổ tử thần và công việc hàng ngày là đi bắt linh hồn người sống bằng những nụ hôn?
-Đúng vậy! Trừ việc HÔN.
-Tôi phỉ nhổ! Ngàn lần phỉ nhổ, anh cho tôi là trẻ lên ba à? Anh đừng tưởng có chút nhan sắc là muốn gạt người. Đối với những trò này thì tôi còn lâu mới bị vào bẫy, nực cười, chứng minh đi!
Bỗng nhiên hơi ở cổ Tịnh Yên bị chặn lại, có cố cũng không nói được một từ. Bị một lực vô hình nâng lên, đặt cô ngồi luôn trên nóc kệ sách bên cạnh. Tịnh Yên trợn mắt to đến nỗi xém rơi mất tròng mất, không còn một tí dũng khí phát ra tiếng ú ớ kháng cự.
-Giờ cô đã tin chưa?
Tịnh Yên dùng hết sức lực còn sót lại gật đến đầu choáng váng.
-Vậy có thể gia nhẫn rồi chứ?
Lần này Tịnh Yên như khóc đến nơi, đan hai tay vào nhau hết sức thành khẩn. Thì ra nam nhân mang vẻ đẹp hạ gục phong nguyệt quả thật là thần chết giữ sổ sinh tử trong truyền thuyết. Tịnh Yên bị dọa đến mức mặt trắng bệt, trắng như thanh sứ, nhưng có điều…. Là thanh sứ bị hỏng. Từ gương mặt đến bộ dạng đều trông rất khó coi.
-Biết sợ rồi sao?
Tịnh Yên lại được một lực vô hình nhấc bổng cơ thể lên, đặt xuống mặt đất. Có thể nói, vẻ mặt Tiêu tiểu thư như có thể sẵn sàng ôm sàn đất trước mặt, tràn nước mắt mà kêu gào mất.
-Vậy anh… anh … thực sự là….
-Diêm Chấn Phong, con trai duy nhất sẽ kế vị ngôi Diêm thổ vương trong truyền thuyết của con người các cô.
-……
-Bị mèo ăn mất lưỡi rồi sao? Mau giao nhẫn.
Tiêu Quách Tịnh Yên như chỉ chờ có vậy, nước mắt lại thi nhau kéo xuống, nhem nhuốc, đan hai tay lại,ngày càng xiết chặt hơn. Tịnh Yên trưng bộ mặt khó coi hơn cả tiểu cẩu sắp bị làm thịt, kêu gào đau khổ như có oan ức vạn năm chưa được phân xử.
-Xin lỗi, xin lỗi…. Xin lỗi nhưng tôi thật sự không nhớ được chiếc nhẫn ở đâu. Nhưng tôi hứa, tôi hứa dù có đắt bao nhiêu tôi cũng sẽ cố gắng đi làm trả cho anh có được không? Mà không, anh nhìn tôi đi, tôi thê thảm lắm! Một đồng cũng không có được, hay anh có thể bao dung bác ái mà cho tôi trả dần dần có được không?
Chấn Phong mặt sa sầm, nhìn Tịnh Yên không chớp mắt. Năng lực đọc suy nghĩ cũng trở nên thừa thải, vô dụng. Vì đích thị là Chấn Phong có cố đến lần thứ ba rồi, nhưng kết cục cũng không thấy một mảnh gì nhắc đên chiếc nhẫn mà chỉ đọc được mấy lời giải thích nhảm nhí Tịnh Yên sắp nói ra.
-Là tôi vô lễ, là lỗi của tôi, hoàn toàn là do tôi.Tôi thực sự cố gắng lắm rồi đại thiếu gia à! Tôi không có xe, nhà cũng chỉ là thuê của người ta, tiền để trả cũng không có, sắp bị tống đi rồi. Sổ tiết kiệm một trang còn không đầy, thì ai có thể can đảm cho tôi mượn đủ tiền, bồi thường chiếc nhẫn bảo bối cho anh chứ? Coi như Diêm thổ vương như anh tích chút công đức có được không?
Qủa cầu thủy tinh nhấm nháp ánh sáng màu lam, bên ngoài có tiếng đập cửa.
-Diêm thiếu gia! Chúng tôi là lính của Diêm lão gia, xin mau chóng mở cửa, có lệnh của lão gia.
Chấn Phong nhìn về phía cửa, nói rất khẽ “Im miệng, Diêm thổ vương thật sự đến nơi rồi!Muốn mất mạng thì cứ lên tiếng nhé!” Tịnh Yên lập tức chui ngay xuống gầm kệ sách bên cạnh, lấy tay bịt chặt lấy miệng, nhanh nhẹn đến lạ thường.
Cho người đến tận nơi gọi cửa, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Khoác áo choàng Chấn Phong vội bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa màu trắng lại. Di chuyển đến sô pha, điềm tĩnh dùng ngăng lực mở cửa, nhìn bọn ngũ yêu trước mặt “Ta đây! Có việc gì thế?”
-Diêm lão gia có lệnh cho thiếu gia trong một canh giờ nữa, cùng hôn phu diện kiến.
Chấn Phong nghiến răng, hít sâu, thở dài như không có điểm dừng. Không ngờ vợ chồng nhện tinh lại nhanh chóng như vậy, báo cho Diêm lão gia để lập công.
-Ta biết rồi, trong một canh giờ nữa nhất định có mặt.
“Chúng tôi xin cáo từ.” Bọn ngũ yêu tiến ra cửa lớn, biến mất sau làn sương mỏng.
Cánh cửa đáng thương như muốn vỡ nát dưới tay Chấn Phong. Thần sắc hết sức phức tạp, Chấn phong cuối cùng cũng gằn giọng được mấy câu.
-Tịnh yên, cô giỏi lắm! Rất có khiếu về mảng gây chuyện, rất có tài năng. Trò chơi mang tên đại họa thực sự bị chính cô ép cho phải bắt đầu rồi!
Gần đến chốn ranh giới giữa phàm trần và cửa ngục. Chấn Phong nhìn nữ nhân trên vai mình, cò chút lo lắng. Nhưng… Tiêu tiểu thư vẫn ngủ quên cả thiên địa. Chờ cho tất cả tiểu yêu vượt qua ranh giới. Chấn Phong mới an tâm cùng Tịnh Yên tiến lại gần cửa ngục. Lúc này họ Tiêu bỗng dưng ngẫu hứng ca hát, làm thiếu gia họ Diêm hết sức khổ sở.
“Đây không phải là chốn con người lui tới! Mau im miệng.” Chấn Phong dùng năng lực đem luồng ám khí khóa kín miệng Tịnh Yên.
Vượt qua bao phiền phức, cuối cùng Chấn Phong cũng đưa được con sâu rượu Tịnh Yên về đến nhà. Tốn không ít nôi lực.
-Tức chết tôi mất! Tốt nhất cô mau tỉnh lại trả nhẫn cho tôi!
Tịnh Yên đang mơ màng thì bị một lực hất, làm cho cô văng thẳng xuống một vật mềm mại có chút cứng.
Tịnh Yên mắt vẫn khép chặt nhưng miệng thì hoàn toàn ngược lại “Thật tốt quá! Thoải mái, thật sự rất thoải mái!
-Cô !!! Lần này cô thật sự đoản mệnh rồi. Thôi! Suy nghĩ kĩ lại vẫn là không cho cô mượn sô pha nhà ta!!!
Sắc mặt Chấn Phong tối sầm, vận nội lực chuẩn bị đẩy con người đáng ghét kia xuống sàn nhà. Bỗng dưng quả cầu trên chiếc bàn phát ra ánh sáng lam nhẹ. Chấn Phong xoa thái dương, nhìn luồng ánh sáng lam đang nhập nhòe. Nhìn người con gái trước mắt đang ngủ như chết, thốt lên mấy chữ
-Đợi tôi về sẽ giải quyết cô sau!
Chấn Phong lập tức quay người bước đi, vội vàng đến quên cả đóng cửa. Nhằm đến phía ngôi nhà cổ kính, u ám to lớn nổi bật mà đi thẳng, sắc mặt có phần bối rối.
-Thưa cha! Có việc gì cho gọi con?
-Ta nghĩ Diêm Chấn Phong con hồn xiêu phách tán rồi chứ? Ham vui như thế, con thử nói xem, nói xem còn đâu là phép tắc. Còn đâu là thời khắc quy ước giữa Diêm Thổ ta với dương gian. Dù con có là con ta hay chủ nhân diêm điện tương lai thì cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của thứ quy ước khắc nghiệt nhất. Đến khi ấy cái mạng già này cũng không gánh nổi cho con đâu! Chấn Phong, con xem mẹ con bị con hù lần này ra trò thật rồi! Còn định liều mạng đi tìm con.
Diêm thiếu gia lúc này mặt tối như đêm không trăng. Im lặng như muốn bùng nổ, kỳ thực nỗi lòng khó tỏ.
-Con đương nhiên là nhớ! Lần sau con sẽ chú ý hơn, chúc cha mẹ ngủ ngon.
Nói xong Diêm Chấn Phong quay đầu bước đi , ra khỏi ngôi biệt thự u ám đó. Thoắt đã biến mất trong làn sương trắng “Tiểu nha đầu Tịnh Yên! Nha đầu cô được lắm! Cô sẽ phải trả đủ! “
Bất giác Tịnh Yên lúc ngủ hắt hơi hai cái liền. Vừa về đến nhà, Chấn Phong nhìn lên ghế sofa, cảm xúc biến hóa rất đa dạng, khó tả thành lời.Tiêu tiểu thư không vết không tích mà biến mất.
-Tịnh Yên! Có phải cô muốn báo thù tôi không! Tôi đi một chút thì cô biến mất. Haizzz yêu nữ hóa thân.
Chấn Phong cười không nổi, khóc cũng chẳng xong. Chỉ có thể nói là cực kì thê thảm, thê thảm vô cùng. Ngay từ lần gặp đầu Chấn Phong cũng đã biết nữ nhân này chẳng có gì tốt đẹp cả, hại một Diêm Thổ oai nghiêm khí chất như anh mất mặt trước bao người phàm mắt thịt. Lần gặp mặt tiếp theo thì lại cướp mất nhẫn, còn dở chứng bỏ nhẫn vào áo trong. Nếu bốn phương mà biết chuyện thì còn gì gọi là khí chất, mặt mũi của Diêm Thổ Vương tương lai nữa. Diêm thiếu gia chính là lần đầu gặp một nữ nhân kì quoái như thế. Nhưng không hiểu vì sao, họ Diêm lại chẳng nỡ ra tay với một Tịnh Yên. Không phải vì lòng trượng nghĩa, thương hại, mà chính là vì ở người con gái này có gì đó thật sự đặc biệt, thu hút Chấn Phong vô cùng.
-Tịnh Yên, cô ở đâu thì ngoan ngoãn chờ tôi đến rước. Còn nếu cô xui xẻo bị âm nhân phát hiện trước, thì tôi mặc kệ cô.
Chấn Phong tìm Tịnh Yên khắp nơi, đến lu nước mà cũng giở nắp đậy ra nhìn. Một canh giờ trôi qua! Mặt Chấn Phong hoàn toàn vô cảm.
-Tịnh Yên, ruốt cuộc người ngốc như cô có thể trốn ở đâu! Phiền phức, mặc kệ ta mặc kệ cô, tất cả hãy tự trách bản thân mình phiền phức ấy!
Chấn Phong quay người, thoáng chốc đã vụt mất. Ngồi ở ghế sofa, Chấn Phong trầm tư, nghĩ ngợi. Qủa thực, không có chiếc nhẫn đen chứa âm khí được tu luyện trong hỏa ngục đã là chuyện lớn không gánh nổi, đằng này bản thân đã tiêu hao nội lực quá nhiều mà vẫn chưa tìm được người, mang thêm một trọng tội trong điều cấm kị nhất là đem người phàm còn dương khí về hoàng tuyền. Diêm công tử đang hết sức đau đầu, không biết nên giải quyết ra sao. Đây chính là đại họa, đại đại họa, trước đến giờ chưa ai mắc phải. Không biết Chấn Phong ngày mai
có đủ sức lực mà gánh chịu không. Chấn Phong vừa nghĩ, vừa tiến về hướng căn phòng có cánh cửa màu trắng của mình.
“Quái lạ , sao cửa phòng lại mở. Chẳng lẽ Kỳ Nhiên, chết tiệt! “ Gương mặt khẽ đanh lại,
Bước vào phòng, Diêm Chấn Phong thở nhẹ, nhếch mép, tiếng cười ẩn gương đao rộ lên “Cô giả vờ say có đúng không? Mau trả lời!”
-…
-Cô đừng giả vờ nữa, mục đích của cô là gì?
-…
-Haizzz, cô không giả vờ, thật chứ? Vậy cô bằng cách nào mà vào được đây?
-…
-Không lẽ đây chính là mộng du mà người phàm các cô hay nhắc đến sao? Cô, sao cô lại có thể có khả năng hại người cao cấp như vậy? Phiền chết đi được.
Tịnh Yên nằm cong mình như con tôm kho trong góc tường. Đang say sưa cũng chợt rùng mình. Họ Tiêu trở người, thì lập tức đầu va phải bức tường màu xanh lục to tướng. Tịnh Yên nhăn tít cả mắt lại,dùng tay xoa xoa đầu. Chấn Phong hướng về phía phòng tắm, cười sảng khoái.
-Như vậy xem ra cô cũng biết tự dập đầu vào tường hối cải, rất tốt! Có vẻ cô bắt đầu biết điều rồi đấy nhưng chưa đủ đâu. Cô hại tôi còn gấp trăm lần như thế, tận hưởng đi, nha đầu ngốc!
Chấn Phong cười tít cả mắt. Không ngờ, có ngày Diêm đại trượng phu, Diêm nam nhân lại cảm thấy vui vẻ khi một nhi nữ chân yếu tay mềm bị va đầu vào tường cứng như thế! Nếu cho đây là một thành công, thì chữ thành công ấy liệu có quá mỉa mai không?
Dùng khăn bông trắng lau nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mại, đen tuyền đẫm nước. Dù sao cũng đường đường chính chính là một nam tử hán hẳn hoi, dúng là có chút không nỡ nhìn người con gái đáng thương mang tên Tịnh Yên kia, nằm cong cong vẹo vẹo trong góc tường chật hẹp, nhỏ bé.
Trong ngôi nhà nhỏ ngoài sân, nhện cái quản gia hô hoán “ Áaaaa! Ông già chết tiệt kia, ông đã bảo như thế nào?”
-Bình tĩnh! Phu nhân bà bình tĩnh! Nhỏ tiếng thôi để thiếu gia tỉnh giấc là không yên đâu! Tôi kỳ thực không có! Oan ức, oan ức! Tôi còn không biết cô ta là ai.
-Tôi chính là mặc kệ, thật không chịu nổi, lần này tôi phải phân trắng đen với ông! Muốn tôi tin lão già như ông sao, đến khi heo nái mọc cánh đi lão già. Tôi tu luyện ngần ấy năm, dăm ba lời đó của ông là khiến tôi tin sao? Sáng sớm nay tôi vừa về thăm mẹ, ngay tối ông dắt ngay một con yêu người này về, ông bảo làm sao tôi tin cho được.
Nghe đến đây, mặt Chấn Phong cứng đờ. Định buông lời than phiền vợ chồng quản gia nhện tinh nhưng miệng thực sự không sao mở được. Bỏ khăn bông đang cầm trên tay xuống, Chấn Phong lập tức chạy ngay ra phòng ngủ. Gương mặt bất mãn vô cùng, khoác vội áo choàng tiến về ngôi nhà nhỏ trong sân, đằng đằng sát khí. Thần sắc vô cùng phức tạp, toát lên vẻ lạnh lẽo rợn người. Tựa như có thể trong mọi tâm thế sẵn sàng giết người diệt khẩu.
-Mau ngừng lại! Cô ấy là người của ta.
-Chào Diêm thiếu gia. Nhưng lần này kì thực tôi phải làm cho rõ, mong thiếu gia thứ tội.
-Vô lễ! Các ngươi dám sao?
-Nhện tinh tôi bao nhiêu năm phục vụ ngài chu đáo, lo mọi công việc đều vẹn toàn nay một con yêu người không chứng không bằng, ngang nhiên xuất hiện trong nhà. Tôi là quản gia sao có thể không lo, một lời một chữ mà tôi để cho ả ta thoát tội. Nếu con yêu người này thật sự vô hại thì không sao, nếu như nó mạo phạm làm tổn thương thiếu gia. Tôi làm sao gánh nổi, làm sao giữ được cái mạng già này với Diêm lão gia. Xin thiếu gia tránh sang một bên.
-Ta biết, nhưng yêu nhân này bà tuyệt đối không thể động vào.
Lão nhện tinh ngăn cản “Bà…bà mau dừng lại, kẻo chúng ta tan hồn bay phách mất.” Gương mặt lão hoảng loạn, xanh xao. Mấy chiếc râu trắng trên gò má không sao che được vẻ lo sợ của lão.
“Xin thứ lỗi, thiếu gia lão không thể không động vào!” Nhện tinh liền nhảy bổ đến bên Tịnh Yên.
-Đó là… cô ấy đích thị là hôn phu mà ngày mai ta dẫn đến xin ý kiến của cha mẹ, chờ ngày sắp xếp ngày vui. Các ngươi mau lùi lại, không ta đây tuyệt đối không nương tay.
Nhện tinh lập tức bị một lực đẩy, lùi lại mấy bước. “Thiếu gia tôi thực sự xin lỗi, tôi thực sự không biết. Diêm thiếu gia nhân từ xin nể tình bao nhiêu năm phục vụ mà lượng thứ cho lão.” Vừa nói mặt nhện cái càng trắng nhợt, gương mặt thất sắc, lợt lạt hơn cả chồng mình, không còn một chút khí phách, hung dữ như ban đầu.
-À! Kỳ Nhiên có đến thì bảo tôi nghỉ ngơi rồi, hiểu rồi chứ?
-Được! Được chúc thiếu gia nghỉ ngơi “tốt”. À! Cậu có muốn ăn một chút đồ bổ không?
Gương mặt Chấn Phong mặt thoáng hồng “Không cần!”
Bước đến người con gái đang nằm trên giường, bế xốc lên rồi tiến ra khỏi phòng của vợ chồng nhện quản gia. Họ Diêm thở phào nhẹ nhõm “Cũng may nha đầu ngốc nhà cô chưa bị phát hiện, không thì thiếu gia ta có to lớn thế nào cũng không cứu được bản thân chứ đừng nói là cô.”
Hai vợ chồng nhện tinh ngờ ngệt :”Không ngờ Diêm thiếu gia lại có khiếu thẩm mĩ kì lạ như vậy. Cũng xem là…… rất có cá tính.” Nhện bà mắt tròn xoe “Ông lão, ông nói phải, xem ra tiểu Diêm đã thành đại Diêm rồi. Chúng ta mau báo cho lão gia trước, sắp có hỷ sự, có hỷ sự rồi! Ông nói xem cuối cùng chúng ta cũng được chứng kiến ngày này.”
Chấn phong đặt người con gái trên tay xuống giường “ Rốt cuộc một đêm cô mộng du bao nhiêu lần? Được rồi, là cô lợi hại! Nữ nhi như cô thật là biết cách làm phiền nam nhân, phiền phức chết đi được! Xem như tôi xin cô, ít phiền hà thôi, được không?”
Chấn Phong nhìn người con gái trước mắt ngủ say bất động “Xem như tôi tin lầm người, bây giờ thì nghiêm túc nào! Tôi không tin cô có thể làm loạn.”
Chấn Phong lấy ra một sợi dây trắng, rút lại thành hai đầu. Một đầu cột vào tay con sâu rượu đang say ngủ. Đầu còn lại cột luôn vào tay của bản thân, kiểm tra lại lần cuối, nhìn nữ nhân đang nằm chễm chệ trên giường “À! Tịnh Yên chỗ của cô là ở dưới kia!”
Tịnh Yên bị lực tác động, tự lăn rơi xuống giường, rồi lăn lên tấm thảm gần kệ sách. “Haiizz tiêu hao nội lực quá! Sáng mai cô nhanh chóng khôn ngoan giao nhẫn ra. Ngủ ngon, giờ thì Chấn Phong tôi sẽ chịu trách nhiệm với đại rắc rối nhà cô, xem cô còn đi đâu được.” Nữ nhân bên dưới vẫn bất động, sắc mặt hồng hào, thoáng nét cười, trông có vẻ vô cùng bình yên, thanh thản.
Ánh đèn mờ ảo tựa ánh sao, Diêm đại Thổ Vương cuối cùng có một chút yên tâm tin tưởng bản thân mà ngủ một giấc ngắn ngủi. Suy cho cùng, vẫn là cô đại phiền phức kia có lợi, đúng là sinh ra để chọc họ Diêm tức nghẹn. Diêm Chấn Phong đường dường là một đại nam nhân, nhưng cô đại phiền phức này đúng là vượt qua giới hạn nữ nhân rồi. Làm sao có thể không chấp được. Từ bao nhiêu năm, chưa ai có tài năng chọc giận một thiếu gia điềm tĩnh, chỉ duy nhất có Tiêu Quách Tịnh Yên là to gan. Chấn Phong sờ lại ngón đeo nhẫn, nhếch môi “Nghỉ ngơi cho thật tốt, thật vui vẻ rồi mai tôi sẽ tính với cô.” Không khí chìm vào trong im lặng, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe được cả tiếng côn trùng.
Cổ họng khô rát, choáng váng, đầu đau như búa bổ Tịnh Yên lồm cồm bò dậy, mình mẩy ê ẩm. Lập tức đầu đập vào một vật thể không xác định, mắt hoa hết cả lên. Cổ tay lại bị một vật gì đó như dây thừng, màu trắng cột vào. Tịnh Yên một tay xoa đầu, một tay xoa tóc, đảo mắt nhìn quanh
-Tên kia, ngươi là ai sao lại vào nhà ta vậy? Trôm mà cả gan nằm trên giường của ta sao. Bổn cô nương đây nói cho ngươi biết, ta một chút cũng không sợ. Mấy chú cảnh sát rất tốt bụng, chỉ cần ta gọi một cuộc thì sẽ bay đến đây xử lí ngươi. Có chịu đầu hàng rời đi ngay không, may ra ta còn không câu nệ, tha thứ cho nhà người.
Nam nhân trên giường bị tiếng càm rằm như muỗi của Tịnh Yên làm cho thức giấc, trở mình quay sang phía Tịnh Yên. Chống tay rồi từ từ ngồi dậy “Cô vẫn còn mộng du à? Nói nhảm gì thế?”
Mắt còn chưa mở hết, nhưng âm vực từ cuống họng đã thức giấc, ầm ĩ “Ngươi mới là kẻ nói nhảm, bỉ ổi. Mau biến đi, ta gọi chú cảnh sát, gọi chú cảnh sát.”
“Này mau mở to đôi mắt vô dụng nhà cô nhìn xem, người cần rời đi là nha đầu không biết xấu hổ nhà cô ấy.”
Giọng nói trầm ấm, rõ ràng như một mệnh lệnh. Tiểu sâu rượu chớp chớp mắt nhìn quanh “Cứu mạng! Làm ơn cứu mạng!”
-Cô còn dám lên tiếng, tôi lập tức cho người đem cô bỏ vào làn đạp xuống sông, cho cá rỉa bằng hết thịt.
Nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, bất giác Tịnh Yên rùng mình.. Lấy tay xoa xoa mắt, từ từ quay sang, ngẩng đầu tò mò nhìn nam nhân ngồi trên chiếc giường trắng muốt không chút vương vấn tì vết dơ bẩn chốn nhân gian, người mà đã ra lệnh cho cô từ khi nãy đến giờ. Thì ra Chính là nam nhân phi phàm đáng thương hôm trước bị cô túm lấy la lối hết sức hung dữ. Người con trai này! Mái tóc ngắn hơi rối, gương mặt toát vẻ ma mị. Đôi mắt tựa như trăng, nhưng lại có nét u buồn giống như màn đêm bao trùm chúng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh mang chút phong tình, khiến người nhìn không thoát khỏi suy nghĩ chiếm hữu. Làn da lại không chút tì vết, trắng trẻo làm người ta không nỡ động vào, lo sợ sẽ làm hỏng sự hoàn hảo nó vốn có. Cả người loại toát lên khí chất lạnh lùng hệt như Tam Cửu Thiên[2]. Qủa là càng ngắm càng lạc lối, mất phương hướng trầm trọng.
-Nhìn đủ chưa, háo sắc! Rốt cuộc cô có phải là nữ nhi không vậy?
-…….
“Này! Chưa đầy hai canh giờ nữa là Kỳ Nhiên đến rồi! Mau giao nhẫn, tôi đối với cô thật sự là sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
Tịnh Yên hoàn hồn, lập tức lấy hai cánh tay che lấy ngực “Á á á, không được gần đừng tưởng anh đẹp thì tôi sẽ mềm lòng nhé!”
Chấn Phong vẻ hiểu chuyện, nhoẻn miệng bật cười “Cô có phải là quá ảo tưởng không? Cô nhìn lại bản thân xem.”
Tịnh Yên vẫn chưa thoát khỏi được sự tấn công dữ dội của vẻ đẹp ma mị, tựa yêu tinh mê hoặc lòng người. Mà thiếu gia họ Diêm lại khuyến mãi cho cô thêm một nụ cười họa thủy. Nụ cười ấy thật sự có thể khiến hoa chấp nhận lụi tàn, gió chấp nhận ngừng thổi. Nụ cười khiến gương mặt hoàn hảo càng hoàn hảo,khiến nét đẹp càng trở nên xa vời khó chạm đến. Thì ra, nhan sắc của con người có thể tuyệt mĩ như thế. Thì ra trên thế gian có tồn tại một nam nhân khiến cho
[2]Tam Cửu Thiên: là giai đoạn lạnh nhất trong năm kể từ sau đông chí.
nét đẹp của ánh trăng phải kính phục, những bông hoa phải ngượng ngùng khi cạnh bên
-TIÊU QUÁCH TỊNH YÊN!! Tai cô có vấn đề phải không? Tôi bảo cô giao nhẫn, chứ không phải bảo cô ngắm tôi.
-Nhẫn! Nhẫn gì cơ?
Diêm Chấn Phong sát khí dân trào, gương mặt tựa như gió nổi lên giữa sa trường, làm Tịnh Yên phát khiếp.
-Bình tĩnh, bình tĩnh! Đại ca à…. Rốt cuộc là chiếc nhẫn nào thế, có quý lắm không?
-Không phải quý, mà phải gọi là rất quý! Cô thực sự không nhớ à?
-……Anh có thể nói rõ hơn không? Chỉ là mỗi khi say tôi không còn nhớ được gì!
-Cô muốn nghe tôi sẽ nói cho cô nghe. Đêm qua tôi xui xẻo bị cô hại xém mất mạng, chưa hết cô còn lấy đi chiếc nhẫn bảo bối của tôi, uống say rồi ôm chân tôi ngủ kêu thế nào cũng không chịu dậy, nên tôi chỉ còn cách đem cô về nhà tôi ở hoàng tuyền
Lần này, Tịnh Yên biến sắc, mặt trắng như giấy. Chỉ hận không thể chui xuống lòng đất mà trốn.
-Chưa hết cô còn gây cho tôi chịu bao ấm ức. Nhưng tôi chính là không muốn chấp nhất, phân rõ hơn thiệt với nhi nữ. Chỉ cần cô giao nhẫn thì xem như tôi đều bỏ qua hết.
Tịnh Yên bị dọa đến há hốc mồm. Sau một lúc, tư duy ốc sên của Tịnh Yên cuối cùng cũng đã làm việc.
-Hoàng tuyền! Ý anh là hoàng tuyền! Haizzz tôi đã làm gì!!! Tại sao anh lại đưa tôi về hoàng tuyền chứ!
-Vì cô giữ nhẫn của tôi, mà chiếc nhẫn đó đối với tôi rất quan trọng.
-Ở hoàng tuyềnh vậy chắc anh là một thần chết?
-Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện à?
-Đã vậy sao anh không dùng cái gọi là phép thuật lấy nhẫn rồi quăng tôi một góc nào nơi trần thế, mà lại đem tôi về?
Thoáng nhớ loại hình ảnh một nữ nhân say ngất đang cất nhẫn vào áo trong nhanh đến nỗi không trở tay kiệt, Chấn Phong cuối cùng cũng không chịu nổi nữa nhân mặt dày, rặn từng tiếng “Bởi vì,…. Cô đã bỏ nó vào nơi không nên bỏ. Tóm lại, mau trả nhẫn cho tôi.”
-Tôi vô cớ lại bị bắt xuống hoàng tuyền, anh nói vì một chiếc nhẫn nhảm nhí mà tôi thậm chí còn không biết mình có lấy hay không? Gần đây anh có bị đau đầu không? Vì nhất định anh có dấu hiệu của kẻ thần kinh không ổn định rồi đấy! Rốt cuộc anh là ai mà dám vu oan cho tôi như vậy? Tôi nhất định kiện anh cho đến chết!!!
“À! Về việc kiện cho đến chết? Đến được đây mà cô cho rằng bản thân còn sống sao?” Dọa nạt mấy lời mà tiểu nha đầu xem ra cũng rất lợi hại, bản lĩnh vẫn không có vẻ suy giảm.
-Anh? Thần chết??? Vậy chắc anh sắp nói là mình đang giữ sổ tử thần và công việc hàng ngày là đi bắt linh hồn người sống bằng những nụ hôn?
-Đúng vậy! Trừ việc HÔN.
-Tôi phỉ nhổ! Ngàn lần phỉ nhổ, anh cho tôi là trẻ lên ba à? Anh đừng tưởng có chút nhan sắc là muốn gạt người. Đối với những trò này thì tôi còn lâu mới bị vào bẫy, nực cười, chứng minh đi!
Bỗng nhiên hơi ở cổ Tịnh Yên bị chặn lại, có cố cũng không nói được một từ. Bị một lực vô hình nâng lên, đặt cô ngồi luôn trên nóc kệ sách bên cạnh. Tịnh Yên trợn mắt to đến nỗi xém rơi mất tròng mất, không còn một tí dũng khí phát ra tiếng ú ớ kháng cự.
-Giờ cô đã tin chưa?
Tịnh Yên dùng hết sức lực còn sót lại gật đến đầu choáng váng.
-Vậy có thể gia nhẫn rồi chứ?
Lần này Tịnh Yên như khóc đến nơi, đan hai tay vào nhau hết sức thành khẩn. Thì ra nam nhân mang vẻ đẹp hạ gục phong nguyệt quả thật là thần chết giữ sổ sinh tử trong truyền thuyết. Tịnh Yên bị dọa đến mức mặt trắng bệt, trắng như thanh sứ, nhưng có điều…. Là thanh sứ bị hỏng. Từ gương mặt đến bộ dạng đều trông rất khó coi.
-Biết sợ rồi sao?
Tịnh Yên lại được một lực vô hình nhấc bổng cơ thể lên, đặt xuống mặt đất. Có thể nói, vẻ mặt Tiêu tiểu thư như có thể sẵn sàng ôm sàn đất trước mặt, tràn nước mắt mà kêu gào mất.
-Vậy anh… anh … thực sự là….
-Diêm Chấn Phong, con trai duy nhất sẽ kế vị ngôi Diêm thổ vương trong truyền thuyết của con người các cô.
-……
-Bị mèo ăn mất lưỡi rồi sao? Mau giao nhẫn.
Tiêu Quách Tịnh Yên như chỉ chờ có vậy, nước mắt lại thi nhau kéo xuống, nhem nhuốc, đan hai tay lại,ngày càng xiết chặt hơn. Tịnh Yên trưng bộ mặt khó coi hơn cả tiểu cẩu sắp bị làm thịt, kêu gào đau khổ như có oan ức vạn năm chưa được phân xử.
-Xin lỗi, xin lỗi…. Xin lỗi nhưng tôi thật sự không nhớ được chiếc nhẫn ở đâu. Nhưng tôi hứa, tôi hứa dù có đắt bao nhiêu tôi cũng sẽ cố gắng đi làm trả cho anh có được không? Mà không, anh nhìn tôi đi, tôi thê thảm lắm! Một đồng cũng không có được, hay anh có thể bao dung bác ái mà cho tôi trả dần dần có được không?
Chấn Phong mặt sa sầm, nhìn Tịnh Yên không chớp mắt. Năng lực đọc suy nghĩ cũng trở nên thừa thải, vô dụng. Vì đích thị là Chấn Phong có cố đến lần thứ ba rồi, nhưng kết cục cũng không thấy một mảnh gì nhắc đên chiếc nhẫn mà chỉ đọc được mấy lời giải thích nhảm nhí Tịnh Yên sắp nói ra.
-Là tôi vô lễ, là lỗi của tôi, hoàn toàn là do tôi.Tôi thực sự cố gắng lắm rồi đại thiếu gia à! Tôi không có xe, nhà cũng chỉ là thuê của người ta, tiền để trả cũng không có, sắp bị tống đi rồi. Sổ tiết kiệm một trang còn không đầy, thì ai có thể can đảm cho tôi mượn đủ tiền, bồi thường chiếc nhẫn bảo bối cho anh chứ? Coi như Diêm thổ vương như anh tích chút công đức có được không?
Qủa cầu thủy tinh nhấm nháp ánh sáng màu lam, bên ngoài có tiếng đập cửa.
-Diêm thiếu gia! Chúng tôi là lính của Diêm lão gia, xin mau chóng mở cửa, có lệnh của lão gia.
Chấn Phong nhìn về phía cửa, nói rất khẽ “Im miệng, Diêm thổ vương thật sự đến nơi rồi!Muốn mất mạng thì cứ lên tiếng nhé!” Tịnh Yên lập tức chui ngay xuống gầm kệ sách bên cạnh, lấy tay bịt chặt lấy miệng, nhanh nhẹn đến lạ thường.
Cho người đến tận nơi gọi cửa, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Khoác áo choàng Chấn Phong vội bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa màu trắng lại. Di chuyển đến sô pha, điềm tĩnh dùng ngăng lực mở cửa, nhìn bọn ngũ yêu trước mặt “Ta đây! Có việc gì thế?”
-Diêm lão gia có lệnh cho thiếu gia trong một canh giờ nữa, cùng hôn phu diện kiến.
Chấn Phong nghiến răng, hít sâu, thở dài như không có điểm dừng. Không ngờ vợ chồng nhện tinh lại nhanh chóng như vậy, báo cho Diêm lão gia để lập công.
-Ta biết rồi, trong một canh giờ nữa nhất định có mặt.
“Chúng tôi xin cáo từ.” Bọn ngũ yêu tiến ra cửa lớn, biến mất sau làn sương mỏng.
Cánh cửa đáng thương như muốn vỡ nát dưới tay Chấn Phong. Thần sắc hết sức phức tạp, Chấn phong cuối cùng cũng gằn giọng được mấy câu.
-Tịnh yên, cô giỏi lắm! Rất có khiếu về mảng gây chuyện, rất có tài năng. Trò chơi mang tên đại họa thực sự bị chính cô ép cho phải bắt đầu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.