Chương 1: Năm trăm năm sau
Như Huỳnh
14/04/2014
- Tiêu Quách Tịnh Yên , xin lỗi cô chúng tôi rất tiếc ! Nhưng vì lợi ích chung của công
ty, đây là tiền lương tháng này của cô, phiền cô rời khỏi công ty.
-Nhưng tôi thật sự bị oan mà !!! Sao các người không tin tôi chứ , bịa đặt , bịa đặt .
-Cô nhìn xem , người trong tấm ảnh chính là cô .
-Tuyệt đối không phải tôi!
-Cô Tiêu, có phải muốn đợi bảo vệ đến? Xin vui lòng thu dọn và rời khỏi! Mời cô.
Tịnh Yên ra khỏi phòng, nặng trịch từng bước lên phòng dọn hết đồ của mình vào cái thùng. Khệ nệ bước ra cánh cửa lớn, không được an ủi mà còn bị những đồng nghiệp hàng ngày cùng nói chuyện, cùng ăn cơm, cùng mua sắm nhìn với ánh mắt e ngại .
Khi không tai họa lại ập xuống đầu cô, khách hàng lớn của công ty được gửi những tấm ảnh Tịnh Yên thân mật với cô gái khác . Chả trách , cô nhìn mà còn không hiểu sao lại xuất hiện những tấm ảnh như vậy, huống chi người khác. Muốn giải thích, nhưng một con cò nhỏ như cô thì ai dám bênh. Đằng này bằng chứng còn rõ như ban ngày như thế! Khách hàng lớn của công ty, họ chính là không muốn hợp tác với một người không chính chắn hoàn toàn như cô. Lập tức bắt công ty lựa chọn, một là cô gái trong tấm ảnh đó ở lại, một là họ ở lại. Trong thời buổi kinh tế khủng hoảng như thế này, tìm kiếm nguồn đầu tư khó khăn như mò kim đáy biển. Hậu quả tất nhiên ai cũng dự đoán được- con cò Tiêu nhỏ bé sẽ hy sinh bản thân vì lợi ích chung. Nhưng ai là người gửi những tấm ảnh ấy đến bạn bè đồng nghiệp, đến tay khách hàng lớn của công ty. Tịnh Yên vừa khệ nệ ôm thùng đồ, vừa uất ức khóc nức nở .Những giọt lệ nóng hổi thi nhau tuôn trào.
Giờ thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa! Cha mẹ cô còn không biết mặt, người mà cô gọi là dì nuôi cũng vừa qua đời. Con cháu thất lạc nhiều năm từ Mỹ sang đem hài cốt dì nuôi đi mất. Người Tịnh Yên yêu thầm suốt hai năm bỗng dưng biến mất một cách kì lạ vào ngày Tịnh Yên lấy hết dũng khí, bạn bè thì cũng chẳng còn một ai. Rốt cuộc hai chữ Tịnh Yên [1] trong tên cô khi nào mới linh nghiệm. Càng nghĩ đến, cô càng tủi thân, tuyệt vọng.
“Á !” Một lực va nhẹ khiến Tịnh Yên choàng tỉnh. Cô ngước gương mặt lên trừng
trừng nhìn người trước mặt bằng đôi mắt sưng to như hai quả hồ đào của mình. Một
[1] Tịnh yên: khi cha mẹ đặt con gái tên Tịnh Yên nghĩa là muốn nói cuộc đời con sẽ mãi yên bình như dòng suối nhỏ .
nam nhân mang dung mạo anh tú hiện ra trước mắt cô. Ngũ quan anh ta hài hòa đến hoàn hảo.
Khí chất đạo mạo, lạnh lùng làm Tịnh Yên có chút rùng mình lùi lại mấy bước. Nếu là ngày thường, Tiêu tiểu thư sẽ mặt dày chiêm ngưỡng nhan sắc vượt tiêu chuẩn mỹ nam của người trước mắt một cách tỉ mỉ. Có khi Tiêu tiểu thư còn mặc kệ hình tưởng của bản thân mà gào thét lên mất. Nhưng trong tình cảnh thê thảm hiện tại, Tiêu tiểu thư mắt đỏ long lên, nhào đến giữ chặt tay áo của người trước mắt.
-Đụng tôi ! Anh đụng tôi ! Anh nói phải làm sao đây ? Tôi luôn bị mọi người bắt nạt ! Tôi ngốc , tôi đúng là đồ con rùa mới để anh đụng trúng ! Anh tưởng tôi là loại người mà ai thích cũng có thể đụng trúng à ? Tôi quả là xui xẻo , xui xẻo mà ! Ai cũng bắt nạt tôi , cả anh nữa….
-Này! Mau buông ra, mọi người đang nhìn kìa! Tôi không rãnh chơi với nha đầu như cô.
Tiêu tiều thư lúc này không khác gì miếng bọt biển , không ngừng tiết ra nước , kêu gào thảm thiết hết sức bi ai
-Ahhh ! Tôi mặc kệ, xấu xa anh muốn ruồng bỏ trách nhiệm như vậy à! Tôi đau! Rất đau anh biết không?!!”
Tay Tiêu Tinh như có một lực vô hình đẩy ra, khiến cô lùi lại mấy bước, làm cô rơn cả sống lưng. Nam nhân trước mắt toát lên một luồng khí lạnh, nhanh chóng lướt qua rồi biến mất.
-Màu linh hồn đúng là chưa bao giờ thấy qua! Kỳ lạ!
Tịnh Yên ngơ ngác với cặp mắt thương hại của bao người qua đường. Họ xì xầm bàn tán, nhưng tâm trí của Tịnh Yên lúc này còn mãi nghĩ về nam nhân kỳ lạ nhan sắc phi phàm khi nãy.
-Diêm Chấn Phong, sao cậu lại đến trễ vậy!! Tôi lần sau còn giữ hộ sổ Tử Thần cho cậu nữa thì sẽ biến thành tiểu cẩu. Diêm lão gia mà biết thì tôi hồn xiêu phách lạc mất.
-Kỳ Nhiên, Chấn Phong tôi không có tâm trạng. Cậu mau biến đi đã đến thời khắc.
Liếc mắt qua cuốn sổ Tử Thần đen quen thuộc. Gương mặt Chấn Phong đanh lại, lạnh giá như tảng băng ngàn năm khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, rồi lại trở về trạng thái ban đầu ngay như không muốn ai phát hiện . Chấn Phong đứng im, trầm mặc, nhìn vào linh hồn cô bé trên giường bệnh .
-Ức Khả Đình, hưởng dương chín tuổi rưỡi, đến giờ rồi mau chóng theo ta! “
Giọng nói trầm buồn, lạnh lẽo, ngắn gọn nhưng súc tích, ra lệnh cho linh hồn bé nhỏ. Chấn phong vẫy chiếc nhẫn đen trên tay ba lượt, hồn cô bé lập tức rời khỏi thân xác. Chấn Phong thu hồn cô bé vào chiếc hộp màu xanh trời nhạt. Vẫn là nét mặt vô cảm, Chấn Phong rời khỏi phòng bệnh. Ánh sáng hàng lang bệnh viện mờ nhạt, khiến không ai nhìn rõ được ánh mắt phức tạp lúc này của Chấn Phong, nhưng lại thấy rất rõ đôi môi mang màu hoa đào thoáng cười. Vì đối với người này sinh, ly, tử, biệt tất cả đều phải tuân theo quy luật là thường tình.
-Đại thiếu gia à! Năm trăm năm rồi mà cậu vẫn như vậy! Mím môi đau lòng, nực cười cậu nghĩ qua mắt được Kỳ Nhiên tôi sao? Không nói nhiều với cậu, tôi đi lấy linh hồn khác đây! Nhanh lên không được lỡ thời khắc, linh hồn tiếp theo đang chờ cậu.
Diêm Chấn Phong vẫn im lặng, nét mặt sát khí sắc như dao tiến về phía trước. Lần này là một ngôi nhà khang trang màu violet nhẹ. Tiếng khóc, tiếng an ủi xen lẫn nhau tạo nên một bầu không khí tang thương. Lạnh lùng lướt qua, đứng đối diện với người phụ nữ xanh xao, khóe mắt tiều tụy đang ôm một đứa bé gái, vô vọng nhìn vào người đàn ông đang nằm trên giường.
“Điền Thâm Vỹ, hưởng bốn mươi ba dương, đã đến thời khắc, mau theo ta. ” Chấn Phong dứt khoát vẫy nhẫn ba lượt, người đàn ông lập tức hồn lìa khỏi xác
-Tôi có thể nhìn họ một chút được không? Tôi nhất định không lưu luyến, nhất định không vương vấn! Tôi sẽ đi, tôi xin cậu, cầu xin cậu!
“Tôi không tin ông!” Chấn Phong nhếch môi, thu linh hồn Thâm Vỹ vào chiếc hộp xám tro , ung dung bước đi.
-Khí chất có vậy chứ! Diêm thiếu gia cậu ngầu thật.”
-Kỳ nhiên! Linh hồn cậu còn muốn giữ không?
-Xấu xa!
-Qúa khen!
Đời người cho là dài cũng không dài, ngắn cũng không ắt ngắn. Mãnh liệt cũng rất mãnh liệt, nhạt nhẽo cũng rất nhạt nhẽo.Cảm giác nắm giữ cả một thiên hạ trong tay có mãnh liệt bao nhiêu. Nhưng kết cục ra sao đều theo gió bay đi. Như chiếc lá mang bao tâm tình, cả đời xanh đầy sức sống, tinh túy mãnh liệt. Nhưng đến thời khắc cuối cũng phải theo quy luật chấp nhận quay về bùn đất. Diêm Chấn Phong, Diêm thổ vương
tương lai, chủ nhân nắm giữ Diêm Điện trong truyền thuyết càng không cho phép bản thân mềm lòng.
Dưới đại thụ to lớn, một nam nhân dáng người dong dỏng, đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn thiên sơn vạn thủy xa xăm. Hôm nay trải qua bao chuyện, nhưng lưu tâm nhất vẫn là nữ nhân kì lạ, mang màu linh hồn sáng trong như trăng tỏ. Bỗng nhiên , một bóng dáng nữ nhi nhanh như chớp, nhào đến ôm chặt lấy tay Chấn Phong.
-Không phải vậy chứ? Lại là cô? Haizz, phiền phức, mau buông ra.
-Mỹ nam à! Tôi nói cho anh biết là bàn tay này tôi muốn lấy! Aaaa thật đẹp mà! Đổi tay, đổi tay với tôi đi. Anh xem tay tôi chai sần làm việc thế này! Tôi cống hiến hết mình cho công ty chết tiệt ngần ấy năm! Mà lão đầu hói kia một tiếng là khiến tôi phải ra đi. Anh xem tôi thê thảm vậy rồi! Đổi tay với tôi đi, dù sao nam tử như anh cũng không cần dùng đến đôi tay thon mịm thế này mà! Tịnh Yên tôi lại là phận nữ nhi, không xinh đẹp thì không ai yêu nữa! Tôi chỉ muốn có đôi tay giống bao người con gái khác thôi mà!
Chấn Phong bị người con gái trước mắt rung chuyển người không ngừng. “Nha đầu cô, thê thảm thế à? Thật đáng tiếc, tôi một chút cũng không quan tâm. ”Lập tức Tịnh Yên bị một lực vô hình đẩy ra, lùi lại mấy bước. Chấn Phong quay lưng bước đi.
“Anh đi à? Vậy tôi giữ chiếc nhẫn này nhé! Ít ra khi đeo nó tôi cũng xinh đẹp hơn một chút. “ Nói rồi Tiêu Tinh say khướt bỏ ngay vào trong áo.
Chấn Phong sững lại, đôi mày liên tục giật không ngừng “Cô! Nha đầu, từ khi nào? Có phải cô chán linh hồn mình rồi phải không? ” Gương mặt Chấn phong có chút ngạo nghễ, đe dọa.
-Đại mỹ nam à! Có phải anh cũng buồn như tôi đến phát dại à? Được, được chỉ cần đại mỹ nam anh muốn tôi sẽ cho anh mượn linh hồn. Buồn cười quá đi mất!
-Cô! Mau trả cho tôi.
-Muốn lấy lại nhẫn à? Uống với tôi, tôi đang cần bằng hữu uống đây. Thỏa thuận như vậy đi! Hết bia tôi trả sẽ trả nhẫn cho anh. Dù sao đại mỹ nam hài hước như anh cũng làm tâm trạng tôi khá hơn.
Một người mặt mày tươi rói như bông hoa đang kì xuân sắc, hồng hào, ửng đỏ. Một người thì khuôn mặt trắng bệt, vô cùng tức giận. Chấn Phong kiềm chế, nhìn
vào sổ tử thần lạnh lẽo “Chết tiệt, Tịnh Yên tôi phải nhanh chóng tìm tên cô.”
-Anh thật là biết cách làm người khác vui vẻ, tôi cười chết mất, chết mất.
-Nha đầu! Thôi được! Thôi được! Dù sao tôi cũng có thời gian, cùng uống, cùng uống!
-Được! Thật phúc cho tôi được uống với đại mỹ nam!
-Xem ra cái đầu trên cổ của cô cũng không đến nỗi vô dụng. May cho cô, tôi không phải là một thần chết thích phá luật.
Lúc này Chấn Phong mới nhìn rõ được dung mạo của người con gài trước mặt. Mái tóc dài có chút rối, đôi môi nhỏ chúm chím luyên thuyên không ngừng. Vóc người nhỏ bé nhưng công lực tuyệt đối không thua kém ba chiếc loa. Thật ra, Diêm Chấn Phong có dùng năng lực đọc suy nghĩ của nữ nhân phiền phức này! Nhưng điều mà Diêm thiếu gia không ngờ nhất chính là cô lại có nhiều tâm trạng, có sức chịu đựng cao như vậy. Rõ ràng một linh hồn trăng tỏ, thuần khiết, thuần túy, rạng ngời như thế này. Nhưng số phận sao lại phải chịu đựng những chuyện quá sức bản thân như vậy!
-Đại mỹ nam, anh có phải rất thích tôi không? Sao lại nhìn tôi mãi thế?
-Thần kinh!
Tịnh Yên khóc òa lên, nhem nhuốc “Anh bảo tôi thần kinh! Tôi thân nữ nhi mà sống chết đều đơn độc, tôi nói cho anh biết điều tôi khao khát nhất là một vòng tay, tình yêu thương nhưng tất cả những điều ấy tôi tìm kiếm suốt từ khi mình sinh ra đến tận bây giờ! Chỉ là vừa cảm nhận được , chưa bắt đầu đã dừng lại. Anh nói, có phải tôi rất xui xẻo, có phải mọi người không ai cần đến tôi nữa không! Tôi đã từng ngu ngốc chờ đợi tin rằng tương lai sẽ người yêu thương tôi. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng chỉ có mình tôi. Tôi thần kinh! Nhất định thần kinh! Nào, cạn vì sự thần kinh.”
Nét mặt Chấn Phong dãn ra, nhìn người con gái trước mắt “Tôi biết! Tôi đều biết. Chí ít cô còn có thể khóc. Cũng tốt, khóc to tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Trăng rọi qua cổ thụ to lớn, có một nam một nữ ngồi trên bãi cỏ uống bia cùng nhau, vỏ bia lăn lóc. Thoáng chốc người con gái lại cười lớn, thoáng chốc lại vọng ra tiếng khóc than hết sức bi thương. Khung cảnh trở nên hết sức quái lạ. Một nam nhân lặng yên, đối diện là một nữ nhân miệng không ngừng lảm nhảm.
-Nha đầu! Đủ rồi! Trả nhẫn cho tôi.
Chấn Phong lay lay cô giá trước mặt. Dùng năng lực đọc suy nghĩ của người con gái đang say quên trời đất. Nhưng đôi mày tuyệt đẹp lại chau lại, giật không ngừng “Là như vậy à? Nha đầu ngốc vô dụng! Cái đầu này của cô dùng để chứa tàu hủ thôi sao? Nhẫn của tôi, mau trả đây.”
Tịnh yên say khướt, nhảy vồ đến Chấn Phong
-Hôn nhé! Đại mỹ nam à đôi môi anh thật gợi cảm! Haizz yaa đừng có ngại mà!
“Cái gì, cô…” Lập tức môi Chấn Phong bị khép chặt lại. Tiêu tiểu thư bị một lực đẩy mạnh, ngã văng vào gốc đại thụ
-Tiêu Quách Tịnh Yên, đúng là cô dám làm! Lá gan của cô rốt cuộc to đến đâu?
-2-
-Aaaa! Anh, bằng cách nào đại mỹ nam, có thể… cho tôi thử lại được không? Mà anh sao lại biết được tên tôi vậy? Tôi chưa nói cho anh biết mà!
-Vì tôi là người giữ sổ sinh tử. Cho nên, cô ngoan ngoãn đưa nhẫn hoặc linh hồn cô sẽ biến mất.
Tịnh Yên lom khom bò đến nơi nam nhân thoát tục “Aaa tôi rốt cuộc cũng đã biết rồi! Là do anh thích tôi, yêu thầm tôi! Aaa ngại quá đi mất, còn tìm hiểu tên họ của tôi cơ đấy! Thật vinh dự, vinh dự cho Tịnh Yên tôi quá!
Tịnh Yên dứt lời ngã xuống, ôm chặt lấy chân của Chấn Phong mà ngủ say sưa. Lúc này , đối với Tiêu tiểu thư mà nói, một chút hình tượng sót lại, tiêu tán thành hư.
“Này! Mau tỉnh dậy! Hoàng tuyền đến giờ đóng cửa rồi! “ Nét mặt họ Diêm khó coi hơn trước trăm vạn lần, mặt hóa đen. Chỉ hận không đánh tan được hồn phách nha đầu phiền phức này!
-Đã vậy! Cùng về, ta sẽ cho cô nếm thử cảm giác đáng sợ nơi của ngục. Ta không tin nha đầu như cô dám làm loạn nơi hoàng tuyền!
ty, đây là tiền lương tháng này của cô, phiền cô rời khỏi công ty.
-Nhưng tôi thật sự bị oan mà !!! Sao các người không tin tôi chứ , bịa đặt , bịa đặt .
-Cô nhìn xem , người trong tấm ảnh chính là cô .
-Tuyệt đối không phải tôi!
-Cô Tiêu, có phải muốn đợi bảo vệ đến? Xin vui lòng thu dọn và rời khỏi! Mời cô.
Tịnh Yên ra khỏi phòng, nặng trịch từng bước lên phòng dọn hết đồ của mình vào cái thùng. Khệ nệ bước ra cánh cửa lớn, không được an ủi mà còn bị những đồng nghiệp hàng ngày cùng nói chuyện, cùng ăn cơm, cùng mua sắm nhìn với ánh mắt e ngại .
Khi không tai họa lại ập xuống đầu cô, khách hàng lớn của công ty được gửi những tấm ảnh Tịnh Yên thân mật với cô gái khác . Chả trách , cô nhìn mà còn không hiểu sao lại xuất hiện những tấm ảnh như vậy, huống chi người khác. Muốn giải thích, nhưng một con cò nhỏ như cô thì ai dám bênh. Đằng này bằng chứng còn rõ như ban ngày như thế! Khách hàng lớn của công ty, họ chính là không muốn hợp tác với một người không chính chắn hoàn toàn như cô. Lập tức bắt công ty lựa chọn, một là cô gái trong tấm ảnh đó ở lại, một là họ ở lại. Trong thời buổi kinh tế khủng hoảng như thế này, tìm kiếm nguồn đầu tư khó khăn như mò kim đáy biển. Hậu quả tất nhiên ai cũng dự đoán được- con cò Tiêu nhỏ bé sẽ hy sinh bản thân vì lợi ích chung. Nhưng ai là người gửi những tấm ảnh ấy đến bạn bè đồng nghiệp, đến tay khách hàng lớn của công ty. Tịnh Yên vừa khệ nệ ôm thùng đồ, vừa uất ức khóc nức nở .Những giọt lệ nóng hổi thi nhau tuôn trào.
Giờ thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa! Cha mẹ cô còn không biết mặt, người mà cô gọi là dì nuôi cũng vừa qua đời. Con cháu thất lạc nhiều năm từ Mỹ sang đem hài cốt dì nuôi đi mất. Người Tịnh Yên yêu thầm suốt hai năm bỗng dưng biến mất một cách kì lạ vào ngày Tịnh Yên lấy hết dũng khí, bạn bè thì cũng chẳng còn một ai. Rốt cuộc hai chữ Tịnh Yên [1] trong tên cô khi nào mới linh nghiệm. Càng nghĩ đến, cô càng tủi thân, tuyệt vọng.
“Á !” Một lực va nhẹ khiến Tịnh Yên choàng tỉnh. Cô ngước gương mặt lên trừng
trừng nhìn người trước mặt bằng đôi mắt sưng to như hai quả hồ đào của mình. Một
[1] Tịnh yên: khi cha mẹ đặt con gái tên Tịnh Yên nghĩa là muốn nói cuộc đời con sẽ mãi yên bình như dòng suối nhỏ .
nam nhân mang dung mạo anh tú hiện ra trước mắt cô. Ngũ quan anh ta hài hòa đến hoàn hảo.
Khí chất đạo mạo, lạnh lùng làm Tịnh Yên có chút rùng mình lùi lại mấy bước. Nếu là ngày thường, Tiêu tiểu thư sẽ mặt dày chiêm ngưỡng nhan sắc vượt tiêu chuẩn mỹ nam của người trước mắt một cách tỉ mỉ. Có khi Tiêu tiểu thư còn mặc kệ hình tưởng của bản thân mà gào thét lên mất. Nhưng trong tình cảnh thê thảm hiện tại, Tiêu tiểu thư mắt đỏ long lên, nhào đến giữ chặt tay áo của người trước mắt.
-Đụng tôi ! Anh đụng tôi ! Anh nói phải làm sao đây ? Tôi luôn bị mọi người bắt nạt ! Tôi ngốc , tôi đúng là đồ con rùa mới để anh đụng trúng ! Anh tưởng tôi là loại người mà ai thích cũng có thể đụng trúng à ? Tôi quả là xui xẻo , xui xẻo mà ! Ai cũng bắt nạt tôi , cả anh nữa….
-Này! Mau buông ra, mọi người đang nhìn kìa! Tôi không rãnh chơi với nha đầu như cô.
Tiêu tiều thư lúc này không khác gì miếng bọt biển , không ngừng tiết ra nước , kêu gào thảm thiết hết sức bi ai
-Ahhh ! Tôi mặc kệ, xấu xa anh muốn ruồng bỏ trách nhiệm như vậy à! Tôi đau! Rất đau anh biết không?!!”
Tay Tiêu Tinh như có một lực vô hình đẩy ra, khiến cô lùi lại mấy bước, làm cô rơn cả sống lưng. Nam nhân trước mắt toát lên một luồng khí lạnh, nhanh chóng lướt qua rồi biến mất.
-Màu linh hồn đúng là chưa bao giờ thấy qua! Kỳ lạ!
Tịnh Yên ngơ ngác với cặp mắt thương hại của bao người qua đường. Họ xì xầm bàn tán, nhưng tâm trí của Tịnh Yên lúc này còn mãi nghĩ về nam nhân kỳ lạ nhan sắc phi phàm khi nãy.
-Diêm Chấn Phong, sao cậu lại đến trễ vậy!! Tôi lần sau còn giữ hộ sổ Tử Thần cho cậu nữa thì sẽ biến thành tiểu cẩu. Diêm lão gia mà biết thì tôi hồn xiêu phách lạc mất.
-Kỳ Nhiên, Chấn Phong tôi không có tâm trạng. Cậu mau biến đi đã đến thời khắc.
Liếc mắt qua cuốn sổ Tử Thần đen quen thuộc. Gương mặt Chấn Phong đanh lại, lạnh giá như tảng băng ngàn năm khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, rồi lại trở về trạng thái ban đầu ngay như không muốn ai phát hiện . Chấn Phong đứng im, trầm mặc, nhìn vào linh hồn cô bé trên giường bệnh .
-Ức Khả Đình, hưởng dương chín tuổi rưỡi, đến giờ rồi mau chóng theo ta! “
Giọng nói trầm buồn, lạnh lẽo, ngắn gọn nhưng súc tích, ra lệnh cho linh hồn bé nhỏ. Chấn phong vẫy chiếc nhẫn đen trên tay ba lượt, hồn cô bé lập tức rời khỏi thân xác. Chấn Phong thu hồn cô bé vào chiếc hộp màu xanh trời nhạt. Vẫn là nét mặt vô cảm, Chấn Phong rời khỏi phòng bệnh. Ánh sáng hàng lang bệnh viện mờ nhạt, khiến không ai nhìn rõ được ánh mắt phức tạp lúc này của Chấn Phong, nhưng lại thấy rất rõ đôi môi mang màu hoa đào thoáng cười. Vì đối với người này sinh, ly, tử, biệt tất cả đều phải tuân theo quy luật là thường tình.
-Đại thiếu gia à! Năm trăm năm rồi mà cậu vẫn như vậy! Mím môi đau lòng, nực cười cậu nghĩ qua mắt được Kỳ Nhiên tôi sao? Không nói nhiều với cậu, tôi đi lấy linh hồn khác đây! Nhanh lên không được lỡ thời khắc, linh hồn tiếp theo đang chờ cậu.
Diêm Chấn Phong vẫn im lặng, nét mặt sát khí sắc như dao tiến về phía trước. Lần này là một ngôi nhà khang trang màu violet nhẹ. Tiếng khóc, tiếng an ủi xen lẫn nhau tạo nên một bầu không khí tang thương. Lạnh lùng lướt qua, đứng đối diện với người phụ nữ xanh xao, khóe mắt tiều tụy đang ôm một đứa bé gái, vô vọng nhìn vào người đàn ông đang nằm trên giường.
“Điền Thâm Vỹ, hưởng bốn mươi ba dương, đã đến thời khắc, mau theo ta. ” Chấn Phong dứt khoát vẫy nhẫn ba lượt, người đàn ông lập tức hồn lìa khỏi xác
-Tôi có thể nhìn họ một chút được không? Tôi nhất định không lưu luyến, nhất định không vương vấn! Tôi sẽ đi, tôi xin cậu, cầu xin cậu!
“Tôi không tin ông!” Chấn Phong nhếch môi, thu linh hồn Thâm Vỹ vào chiếc hộp xám tro , ung dung bước đi.
-Khí chất có vậy chứ! Diêm thiếu gia cậu ngầu thật.”
-Kỳ nhiên! Linh hồn cậu còn muốn giữ không?
-Xấu xa!
-Qúa khen!
Đời người cho là dài cũng không dài, ngắn cũng không ắt ngắn. Mãnh liệt cũng rất mãnh liệt, nhạt nhẽo cũng rất nhạt nhẽo.Cảm giác nắm giữ cả một thiên hạ trong tay có mãnh liệt bao nhiêu. Nhưng kết cục ra sao đều theo gió bay đi. Như chiếc lá mang bao tâm tình, cả đời xanh đầy sức sống, tinh túy mãnh liệt. Nhưng đến thời khắc cuối cũng phải theo quy luật chấp nhận quay về bùn đất. Diêm Chấn Phong, Diêm thổ vương
tương lai, chủ nhân nắm giữ Diêm Điện trong truyền thuyết càng không cho phép bản thân mềm lòng.
Dưới đại thụ to lớn, một nam nhân dáng người dong dỏng, đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn thiên sơn vạn thủy xa xăm. Hôm nay trải qua bao chuyện, nhưng lưu tâm nhất vẫn là nữ nhân kì lạ, mang màu linh hồn sáng trong như trăng tỏ. Bỗng nhiên , một bóng dáng nữ nhi nhanh như chớp, nhào đến ôm chặt lấy tay Chấn Phong.
-Không phải vậy chứ? Lại là cô? Haizz, phiền phức, mau buông ra.
-Mỹ nam à! Tôi nói cho anh biết là bàn tay này tôi muốn lấy! Aaaa thật đẹp mà! Đổi tay, đổi tay với tôi đi. Anh xem tay tôi chai sần làm việc thế này! Tôi cống hiến hết mình cho công ty chết tiệt ngần ấy năm! Mà lão đầu hói kia một tiếng là khiến tôi phải ra đi. Anh xem tôi thê thảm vậy rồi! Đổi tay với tôi đi, dù sao nam tử như anh cũng không cần dùng đến đôi tay thon mịm thế này mà! Tịnh Yên tôi lại là phận nữ nhi, không xinh đẹp thì không ai yêu nữa! Tôi chỉ muốn có đôi tay giống bao người con gái khác thôi mà!
Chấn Phong bị người con gái trước mắt rung chuyển người không ngừng. “Nha đầu cô, thê thảm thế à? Thật đáng tiếc, tôi một chút cũng không quan tâm. ”Lập tức Tịnh Yên bị một lực vô hình đẩy ra, lùi lại mấy bước. Chấn Phong quay lưng bước đi.
“Anh đi à? Vậy tôi giữ chiếc nhẫn này nhé! Ít ra khi đeo nó tôi cũng xinh đẹp hơn một chút. “ Nói rồi Tiêu Tinh say khướt bỏ ngay vào trong áo.
Chấn Phong sững lại, đôi mày liên tục giật không ngừng “Cô! Nha đầu, từ khi nào? Có phải cô chán linh hồn mình rồi phải không? ” Gương mặt Chấn phong có chút ngạo nghễ, đe dọa.
-Đại mỹ nam à! Có phải anh cũng buồn như tôi đến phát dại à? Được, được chỉ cần đại mỹ nam anh muốn tôi sẽ cho anh mượn linh hồn. Buồn cười quá đi mất!
-Cô! Mau trả cho tôi.
-Muốn lấy lại nhẫn à? Uống với tôi, tôi đang cần bằng hữu uống đây. Thỏa thuận như vậy đi! Hết bia tôi trả sẽ trả nhẫn cho anh. Dù sao đại mỹ nam hài hước như anh cũng làm tâm trạng tôi khá hơn.
Một người mặt mày tươi rói như bông hoa đang kì xuân sắc, hồng hào, ửng đỏ. Một người thì khuôn mặt trắng bệt, vô cùng tức giận. Chấn Phong kiềm chế, nhìn
vào sổ tử thần lạnh lẽo “Chết tiệt, Tịnh Yên tôi phải nhanh chóng tìm tên cô.”
-Anh thật là biết cách làm người khác vui vẻ, tôi cười chết mất, chết mất.
-Nha đầu! Thôi được! Thôi được! Dù sao tôi cũng có thời gian, cùng uống, cùng uống!
-Được! Thật phúc cho tôi được uống với đại mỹ nam!
-Xem ra cái đầu trên cổ của cô cũng không đến nỗi vô dụng. May cho cô, tôi không phải là một thần chết thích phá luật.
Lúc này Chấn Phong mới nhìn rõ được dung mạo của người con gài trước mặt. Mái tóc dài có chút rối, đôi môi nhỏ chúm chím luyên thuyên không ngừng. Vóc người nhỏ bé nhưng công lực tuyệt đối không thua kém ba chiếc loa. Thật ra, Diêm Chấn Phong có dùng năng lực đọc suy nghĩ của nữ nhân phiền phức này! Nhưng điều mà Diêm thiếu gia không ngờ nhất chính là cô lại có nhiều tâm trạng, có sức chịu đựng cao như vậy. Rõ ràng một linh hồn trăng tỏ, thuần khiết, thuần túy, rạng ngời như thế này. Nhưng số phận sao lại phải chịu đựng những chuyện quá sức bản thân như vậy!
-Đại mỹ nam, anh có phải rất thích tôi không? Sao lại nhìn tôi mãi thế?
-Thần kinh!
Tịnh Yên khóc òa lên, nhem nhuốc “Anh bảo tôi thần kinh! Tôi thân nữ nhi mà sống chết đều đơn độc, tôi nói cho anh biết điều tôi khao khát nhất là một vòng tay, tình yêu thương nhưng tất cả những điều ấy tôi tìm kiếm suốt từ khi mình sinh ra đến tận bây giờ! Chỉ là vừa cảm nhận được , chưa bắt đầu đã dừng lại. Anh nói, có phải tôi rất xui xẻo, có phải mọi người không ai cần đến tôi nữa không! Tôi đã từng ngu ngốc chờ đợi tin rằng tương lai sẽ người yêu thương tôi. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng chỉ có mình tôi. Tôi thần kinh! Nhất định thần kinh! Nào, cạn vì sự thần kinh.”
Nét mặt Chấn Phong dãn ra, nhìn người con gái trước mắt “Tôi biết! Tôi đều biết. Chí ít cô còn có thể khóc. Cũng tốt, khóc to tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Trăng rọi qua cổ thụ to lớn, có một nam một nữ ngồi trên bãi cỏ uống bia cùng nhau, vỏ bia lăn lóc. Thoáng chốc người con gái lại cười lớn, thoáng chốc lại vọng ra tiếng khóc than hết sức bi thương. Khung cảnh trở nên hết sức quái lạ. Một nam nhân lặng yên, đối diện là một nữ nhân miệng không ngừng lảm nhảm.
-Nha đầu! Đủ rồi! Trả nhẫn cho tôi.
Chấn Phong lay lay cô giá trước mặt. Dùng năng lực đọc suy nghĩ của người con gái đang say quên trời đất. Nhưng đôi mày tuyệt đẹp lại chau lại, giật không ngừng “Là như vậy à? Nha đầu ngốc vô dụng! Cái đầu này của cô dùng để chứa tàu hủ thôi sao? Nhẫn của tôi, mau trả đây.”
Tịnh yên say khướt, nhảy vồ đến Chấn Phong
-Hôn nhé! Đại mỹ nam à đôi môi anh thật gợi cảm! Haizz yaa đừng có ngại mà!
“Cái gì, cô…” Lập tức môi Chấn Phong bị khép chặt lại. Tiêu tiểu thư bị một lực đẩy mạnh, ngã văng vào gốc đại thụ
-Tiêu Quách Tịnh Yên, đúng là cô dám làm! Lá gan của cô rốt cuộc to đến đâu?
-2-
-Aaaa! Anh, bằng cách nào đại mỹ nam, có thể… cho tôi thử lại được không? Mà anh sao lại biết được tên tôi vậy? Tôi chưa nói cho anh biết mà!
-Vì tôi là người giữ sổ sinh tử. Cho nên, cô ngoan ngoãn đưa nhẫn hoặc linh hồn cô sẽ biến mất.
Tịnh Yên lom khom bò đến nơi nam nhân thoát tục “Aaa tôi rốt cuộc cũng đã biết rồi! Là do anh thích tôi, yêu thầm tôi! Aaa ngại quá đi mất, còn tìm hiểu tên họ của tôi cơ đấy! Thật vinh dự, vinh dự cho Tịnh Yên tôi quá!
Tịnh Yên dứt lời ngã xuống, ôm chặt lấy chân của Chấn Phong mà ngủ say sưa. Lúc này , đối với Tiêu tiểu thư mà nói, một chút hình tượng sót lại, tiêu tán thành hư.
“Này! Mau tỉnh dậy! Hoàng tuyền đến giờ đóng cửa rồi! “ Nét mặt họ Diêm khó coi hơn trước trăm vạn lần, mặt hóa đen. Chỉ hận không đánh tan được hồn phách nha đầu phiền phức này!
-Đã vậy! Cùng về, ta sẽ cho cô nếm thử cảm giác đáng sợ nơi của ngục. Ta không tin nha đầu như cô dám làm loạn nơi hoàng tuyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.