Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Chương 1:

Phong Lạc Dĩ

30/12/2024

Phủ Quốc công chìm trong biển lửa, ngọn lửa ngút trời như những con rồng đang nhảy múa giữa đêm đen.

Kiếm sắc lạnh lẽo xuyên qua từng cơ thể gào khóc thảm thiết, rồi tất cả đều bị đẩy vào biển lửa đang bừng bừng cháy.

Một bé gái chỉ mới sáu tuổi, nhưng đã biết cách che giấu thanh sắc, trốn trong góc khuất của nội viện. Thanh xà ngang bị cháy gãy rơi xuống, đè gãy xương chân nàng. Mùi thịt cháy khét lẹt xộc thẳng vào mũi, nỗi đau thấu tận tim gan ập đến. Thế nhưng nàng chỉ cắn chặt lấy cổ tay mình, không để bật ra một tiếng kêu nào.

Giọng nói khàn đục, kiệt sức của phụ thân vang vọng bên tai nàng:

“Không được lên tiếng!”

Nàng khắc sâu lời dặn ấy vào lòng, không dám cử động bừa bãi. Đợi đến khi tiếng chém giết bên ngoài tạm lắng, nàng khom người, cẩn thận bò ra từ góc khuất của căn nhà.

Tìm được một lỗ nhỏ kín đáo ở hậu viện, nàng cố gắng bò qua, chui ra bên ngoài, ngã vào đống rác bẩn thỉu trong con hẻm tối đen như mực.

Gió lớn gào thét, ánh trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, rải xuống một tầng ánh bạc lạnh lẽo.

Nàng đã không còn sức để đứng dậy, chỉ có thể dùng cả tay chân mà bò lê trên mặt đất, cố gắng thoát khỏi con hẻm tối tăm. Phía sau nàng là một vệt máu dài kéo lê trên nền đất.

Cái lạnh giá buốt như từng chút một thấm sâu vào xương tủy, toàn thân tê dại, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Trong khoảnh khắc đó, ánh trăng bỗng bị một bóng đen lớn che khuất hơn phân nửa.

Một đôi giày thêu chỉ vàng vững chãi tựa núi, đứng im dưới ánh trăng treo lơ lửng.

Nàng gắng sức dùng chút hơi tàn cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bóng dáng thiếu niên trước mặt lại bị màn đêm u ám che phủ, làm sao cũng không thể nhìn rõ.

Chỉ mơ hồ cảm nhận được đôi mắt ẩn trong bóng tối kia đang không chớp mắt chăm chú nhìn nàng.

Nàng muốn đưa tay kéo góc áo người ấy cầu cứu, nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới đã bất lực rũ xuống, ý thức chìm vào hư vô.

Phía sau nàng, Phủ Quốc công đã hoàn toàn bị biển lửa nhấn chìm.

Những bông tuyết đầu tiên nhẹ nhàng rơi xuống, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.



Giang Túy Miên rùng mình, giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng mới phát hiện trán mình đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Đã từ lâu lắm rồi nàng không còn mộng thấy chuyện năm xưa. Có lẽ lần này trở lại kinh thành, những ký ức đau thương lại không kiềm được mà ùa về.

Năm đó, sau khi Phủ Quốc công bị triều đình ra lệnh tịch biên, chỉ còn một mình nàng may mắn thoát khỏi biển lửa. Sau đó, nàng được thúc phụ Dương Vọng Bình bí mật đón về nuôi dưỡng trong nhà.



Về sau, Dương Vọng Bình cũng bị liên lụy, mất chức Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát viện, cả gia tộc bị lưu đày. May thay, tính mạng cả nhà vẫn được bảo toàn, họ đành dắt díu nhau đến một thị trấn nhỏ xa xôi nơi biên cương phía nam, cách xa kinh thành thị phi.

Không ngờ rằng mười năm sau, để báo thù cho thúc phụ và thẩm thẩm đã chết thảm, nàng lần theo dấu vết kẻ thù, vượt ngàn dặm quay lại mảnh đất đau thương này.

Có lẽ đây là thiên ý, là nghiệt duyên định sẵn khiến nàng phải trở về.

Tỉnh dậy rồi, nàng không thể nào ngủ lại, bèn dậy bước xuống giường, không quên kéo chăn đắp lại cho Thanh Đồng đang say giấc.

Đông sang, kinh thành trải dài trong tuyết trắng, đất trời lạnh giá đến thấu xương.

Sau trận tuyết, ánh dương đầu tiên ló rạng, mang đến chút hơi ấm hiếm hoi.

Ở kinh thành gần hai tháng, mấy ngày trước nàng mới vất vả xin được việc sắc thuốc tại y quán phía đông thành.

Dẫu nàng cũng hiểu chút y thuật, nhưng kinh thành toàn là hào môn thế gia, các danh y tài giỏi đâu thiếu, chẳng mấy ai tìm đến một nữ lang y như nàng.

Việc sắc thuốc không khó, mỗi sáng nàng bận rộn chút ít, buổi chiều không cần đến y quán liền có thời gian ra ngoài dò la tin tức.

Ra khỏi một hiệu vải sau khi hỏi han không được gì, Giang Túy Miên cúi đầu, trong lòng không khỏi nản lòng thoái chí.

Nàng ghé vào một quán nhỏ bên đường, mua hai cái bánh bao nóng hổi, ôm trong lòng vừa đi vừa nghĩ.

Khắp kinh thành, gần như nàng đã hỏi qua tất cả các hiệu vải, nhưng không ai nhận ra mảnh vải thêu kỳ lạ này.

Lúc thúc phụ và thẩm thẩm chết thảm nơi quê nhà, tay họ còn nắm chặt mảnh vải ấy. Rõ ràng, trong lúc giằng co họ đã xé được từ y phục của hung thủ. Vì vội vàng rời đi, kẻ đó không kịp phát hiện.

Còn về kẻ thù ấy…

Giang Túy Miên nghiến chặt môi, trong lòng tự nhắc mình hàng nghìn lần rằng không được đắm chìm trong sự oán trách bản thân. Nàng phải kiên cường, phải trả thù cho thúc phụ, thẩm thẩm, chỉ khi ấy mới có thể ngẩng mặt xuống gặp họ nơi suối vàng.

Thế nhưng, dù tìm kiếm suốt mấy ngày, nàng vẫn không thu được chút manh mối nào. Nỗi thất vọng không khỏi làm nàng thêm phiền muộn.

Nàng cũng từng dò la trong kinh thành, hỏi thăm xem có nhà quan lại nào họ Lộ không. Nhưng ai nghe đến họ này đều lầm tưởng nàng muốn nói đến họ Lục giống hoàng thất. Vừa nghe xong họ đã sợ hãi, chẳng ai dám nhiều lời, chỉ vội vàng quay đầu bỏ đi.

Giang Túy Miên dần rời xa khu phố náo nhiệt, bước vào một khu dân nghèo heo hút. Nàng ôm bánh bao trong tay, đi qua nhiều ngõ nhỏ, cuối cùng đến con hẻm Vĩnh Tương nằm sâu nhất.

Cuối hẻm là vài gian nhà tranh cũ nát, hoàn toàn khác xa những phố phường sầm uất vừa nãy.

“Tỷ, tỷ về rồi!”



Thanh Đồng đang nhổ cỏ trên mảnh đất nhỏ trong sân. Mảnh đất được chia thành từng ô vuông ngay ngắn, đợi xuân về sẽ gieo trồng chút rau củ.

Giang Túy Miên cười nói: “Ta mua bánh bao nhân thịt ngon lắm, mau lại đây ăn thử.”

Thanh Đồng vẫn cặm cụi làm việc: “Để muội nhổ xong chỗ này đã, xong ngay thôi ạ.”

Nhìn đôi tay nhỏ đỏ ửng của cô bé, mu bàn tay còn vài chỗ bị cước đông, lòng nàng không khỏi xót xa. Nàng liền tiến đến giành lấy cái cuốc trên tay cô bé.

(Cước đông, hay còn gọi là bệnh cước tay chân, là một tình trạng da xảy ra khi các mạch máu nhỏ dưới da bị viêm do tiếp xúc với nhiệt độ lạnh và ẩm. Tình trạng này thường xuất hiện ở những vùng da tiếp xúc trực tiếp với không khí lạnh, đặc biệt là ở đầu ngón tay, ngón chân, mũi và các khu vực khác của cơ thể.)

“Muội mau nghỉ ngơi đi, tranh thủ ăn bánh bao lúc còn nóng. Phần đất này để ta làm nốt.”

Thanh Đồng kiên quyết không buông: “Tỷ đã vất vả cả ngày ở y quán, mấy việc này cứ để muội làm. Muội không mệt đâu.”

Từ sau khi thúc phụ và thẩm thẩm qua đời, Giang Túy Miên ngày càng gầy yếu, đến sức cũng không bằng cô bé này.

Theo nàng đã lâu, Thanh Đồng luôn coi mình là người hầu, tranh làm mọi việc nặng nhọc, chẳng để nàng đụng tay vào việc gì.

Lần trước nàng về sớm, bắt gặp cô bé đang giặt áo quần bằng nước lạnh giữa trời đông giá rét. Đôi tay nhỏ đông cứng như củ cà rốt sắp mọc mầm. Nàng vừa giận vừa xót, tự tay kê thuốc chữa trị cho cô bé, lại căn dặn hết lần này đến lần khác rằng dù giặt giũ cũng phải đun nước nóng.

“Ta không thiếu tiền, không cần tiết kiệm cho ta, nghe chưa?” Nàng vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Lúc đó, Thanh Đồng gật đầu đồng ý, nhưng khi nàng đi vắng cô bé lại tiếc không dám dùng củi để đun nước.

Thấy tay cô bé lại tái phát cước đông, Giang Túy Miên biết rằng cô bé đã không nghe lời.

“Được rồi, nếu muội không ăn bánh bao, ta sẽ vứt đi cho chó ăn,” nàng dọa, tay làm bộ sắp ném gói bánh ra ngoài, “Mua ba văn tiền đấy, lãng phí thì lãng phí vậy.”

Nghe vậy, Thanh Đồng lập tức buông cuốc chạy tới, quý như báu vật mà ôm lấy gói bánh.

“Không thể vứt bánh ngon như thế, muội ăn, muội ăn, không lãng phí!”

Giang Túy Miên khẽ cười, nhặt cuốc lên tiếp tục làm nốt phần đất còn lại.

Thanh Đồng ngoan ngoãn ngồi một góc ăn bánh bao, ăn đến mức mỡ chảy đầy miệng cũng không buồn lau.

“À đúng rồi tỷ, hôm nay tiểu nhị của Túy Hồng Lâu có ghé qua, hắn ta bảo đến y quán tìm tỷ nhưng không gặp nên tới thẳng đây. Tú bà mời tỷ tối nay qua xem bệnh cho mấy cô nương ở đó.”

Hôm trước, tú bà Túy Hồng Lâu có đến y quán, muốn tìm một nữ lang y khám bệnh định kỳ cho các cô nương. Giang Túy Miên đã chủ động nhận công việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook