Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Chương 2:

Phong Lạc Dĩ

30/12/2024

Tuy là thanh lâu, nhưng Túy Hồng Lâu là chốn xa hoa bậc nhất kinh thành, các công tử quyền quý ra vào nườm nượp. Những cô nương trong đó đều là tuyệt sắc giai nhân, mỗi người một tài nghệ, phong thái cuốn hút lòng người.

Vào lúc đêm khuya, Giang Túy Miên như đã hẹn, đến trước cửa Túy Hồng Lâu báo rõ ý định. Một tiểu nhị lập tức dẫn nàng đi vào bằng cửa hông.

Vừa bước qua cửa, một mùi hương quyến rũ liền ập tới, ngọt ngào mà mê hoặc.

Bên trong ấm áp như mùa xuân, đại sảnh đông nghịt khách. Các vị khách quây quần bên những chiếc bàn thấp, ôm trong lòng những mỹ nhân diễm lệ. Các nàng ân cần bón rượu ngọt vào miệng khách, đôi bàn tay mềm mại lại tinh nghịch lướt khắp thân thể, xua tan hết mọi mệt mỏi.

Bên cạnh mỗi chiếc bàn là một dòng suối nhân tạo uốn lượn, nước trong vắt chảy qua mang theo rượu ngon và cao lương mỹ vị đến từng bàn. Cảnh tượng “khúc thủy lưu thương” quả thật khiến người ta không khỏi thỏa mãn.

(“Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.)

Chính giữa sảnh là một đài cao, trên đài các vũ cơ đang múa hát. Điệu múa uyển chuyển động lòng người, từng lớp lụa mỏng nhẹ nhàng rơi xuống theo làn da trắng như tuyết. Mỹ nhân nở một nụ cười e thẹn, rồi ném lớp lụa xuống dưới đài. Một vị khách nhanh tay bắt lấy, đưa lên mũi ngửi vài hơi, thần thái lâng lâng như muốn thành tiên.

Trước cảnh tượng phóng túng, Giang Túy Miên không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu bước nhanh theo tiểu nhị lên lầu.

Lầu trên là những gian phòng trang nhã, chỉ dành cho các vị khách có thân phận hoặc địa vị. Đơn thuần chỉ có tiền cũng không thể đặt chân đến.

Khi đi qua hành lang, bên tai nàng không khỏi nghe thấy những âm thanh mị hoặc từ những căn phòng che rèm đỏ vọng ra. Hai má nàng hơi đỏ, cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn ngang ngó dọc.

Tiểu nhị dẫn nàng tới cuối hành lang, bảo nàng đợi một chút, rồi đi vào trong báo tin.

Giang Túy Miên đứng chờ một lát, bỗng nghe thấy từ dưới lầu vang lên tiếng hoan hô, reo hò náo nhiệt.

Một người lớn tiếng nói:

“Hôm nay chúng ta đều vì cô nương Lưu Anh mà đến, sao cô nương Lưu Anh lại không chịu lộ mặt thật cho chúng ta chiêm ngưỡng?”

“Đúng vậy! Nếu không nghe nói gần đây Túy Hồng Lâu có một tân hoa khôi, chúng ta sao lại sẵn lòng tiêu cả ngàn lượng bạc chỉ để ngồi đây?”

“Lưu Anh cô nương, mau tháo khăn che mặt xuống, cho chúng ta được ngắm dung nhan tuyệt sắc nào!”

Giang Túy Miên hướng ánh mắt về phía đài cao, chỉ thấy một nữ tử búi tóc cao, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần như lụa. Dáng người mảnh mai tuyệt mỹ, thấp thoáng ẩn hiện trong lớp lụa trắng mơ hồ, hai cánh tay ôm một cành anh đào đang nở rộ. Những cánh hoa mềm mại, xinh xắn, nhưng so với mỹ nhân, hoa lại kém phần lộng lẫy.

Tân hoa khôi?

Giang Túy Miên nín thở, cố gắng nhìn rõ hơn nữ tử trên đài, nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng không thấy được gương mặt sau lớp khăn che.

Lưu Anh… Tên này cũng có chữ “Anh”.

Thúc phụ và thẩm thẩm của nàng chỉ có một người con gái duy nhất, tên là Dương Nguyệt Anh.



Ngày đó, trong nhà chỉ tìm thấy thi thể của thúc phụ và thẩm thẩm, riêng Dương Nguyệt Anh lại mất tích.

Lần này đến kinh thành, ngoài việc báo thù, Giang Túy Miên còn vì nghe người dân trong làng nói, từng thấy một nữ tử giống Dương Nguyệt Anh xuất hiện nơi đây.

“Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau vào đi! Chẳng lẽ muốn mọi người chờ mình ngươi sao?”

Cửa trước mặt bất chợt mở ra, một phụ nhân dáng vẻ hung hãn xuất hiện. Chưa kịp để Giang Túy Miên nhìn rõ, người phụ nhân đã túm lấy tay nàng, kéo thẳng vào trong phòng.

Giang Túy Miên chỉ nghĩ rằng mình làm mất thời gian của các cô nương, không nghi ngờ gì khác, ngoan ngoãn theo phụ nhân đi vào nội phòng.

Không thể nào là A Anh…

A Anh dù tính cách nhu mì, rụt rè, nhưng từng là danh gia khuê tú. Làm sao có thể rơi vào chốn thanh lâu thế này?

“Thay đồ trước đi, nhanh tay lên.” Phụ nhân chỉ vào bộ y phục đặt trên giường, sau đó quay người định rời đi.

Giang Túy Miên khó hiểu hỏi:

“Ta cũng phải thay sao?”

Phụ nhân quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khinh miệt:

“Chỉ có chút nhan sắc, ngươi có gì đặc biệt hơn người? Không thay y phục, làm sao ra gặp các cô nương được?”

Nói xong, phụ nhân lườm nàng một cái, rồi đi ra ngoài đứng đợi.

Giang Túy Miên thầm nghĩ quy tắc ở thanh lâu cũng thật phiền phức. Nhưng vì đây là lần đầu đến, chưởng quầy y quán đã dặn dò nàng kỹ lưỡng: phải phục vụ tốt những cô nương này, bởi túi tiền của họ rất rủng rỉnh. Nghĩ vậy, nàng đành nghe lời thay đồ.

Chỉ là… Bộ y phục này dù chất vải mịn màng, mềm mại, nhưng sao lại hở hang đến vậy…

Nàng đưa tay cố giữ chặt lớp vải mỏng manh sau lưng. Chỉ cần buông tay, nửa tấm lưng tuyết trắng liền lộ ra ngoài.

Mở cửa định nhờ phụ nhân đổi cho bộ khác, nhưng bất ngờ ngoài cửa lại đứng hai tiểu nhị.

Không chờ nàng nói gì, hai người lập tức kẹp tay nàng, kéo đi thẳng.

“Các ngươi, các ngươi đưa ta đi đâu?”

Giang Túy Miên còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo tới trước căn phòng nhã nhặn, kín đáo nhất.



Trong phòng, tiếng cười nói vui vẻ hòa cùng vài tiếng cười mị hoặc.

Một tiểu nhị gõ cửa, từ trong bước ra một nữ tử trang điểm đậm đà. Nữ tử liếc mắt nhìn Giang Túy Miên, ánh nhìn thoáng qua một tia ác ý, nhưng vẫn tránh người để nàng bước vào.

Phía sau, nàng bị đẩy mạnh một cái, loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.

Tiếng cười trong phòng lập tức im bặt.

Dù đang cúi đầu, dáng vẻ chật vật, Giang Túy Miên vẫn cảm nhận được có vài ánh mắt tập trung trên người mình. Hai tai nàng đỏ bừng, mãi không dám đứng dậy.

Ngay cả khi chưa từng trải đời, Giang Túy Miên lúc này cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chẳng lẽ… Nàng bị nhầm là kỹ nữ của thanh lâu này?

“Cô nương sao còn chưa đứng dậy? Chẳng lẽ bị ngã đau rồi?”

Một giọng nói ôn hòa vang lên, theo đó là tiếng bước chân tiến lại gần. Giọng nói ấy khẽ vọng bên tai nàng:

“Đất lạnh, mau đứng lên đi.”

Trước mắt nàng là một bàn tay đưa ra, ý muốn giúp nàng đứng dậy.

Giang Túy Miên hiểu rằng không thể trốn tránh, đành kiên trì tự mình đứng dậy.

Bộ váy nàng mặc quá dài, tấm lụa mỏng lướt trên sàn, càng làm tôn lên dáng người yêu kiều, mềm mại như liễu.

Khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy trong phòng có một chiếc bàn gỗ hồng hoa lệ, trên đó bày đầy mỹ thực. Quanh bàn là bốn nam nhân, mỗi người đều có hai mỹ nhân ngồi bên cạnh hầu hạ.

Đứng trước mặt nàng là một công tử quý phái, dung mạo anh tuấn, phong thái cao quý.

Giang Túy Miên cúi người, nói:

“Xin lỗi các vị, tiểu nữ không cố ý quấy rầy, chỉ là tiểu nữ…”

Chưa nói hết câu, ánh mắt nàng bỗng dừng lại trên vị trí chủ vị ở giữa.

Người ngồi chính giữa đã không còn vẻ giản dị trước đó. Một mái tóc đen như tơ lụa buông xuống, một nửa được búi cao bằng cây trâm ngọc quý, vẻ ngoài cao ngạo và quý phái.

Nhưng đôi mắt phượng đen nhánh vẫn sắc bén như xưa, khóe mắt hơi nhếch, toát lên khí chất lạnh lùng mà nguy hiểm.

Xung quanh hắn là khí thế uy nghiêm, đầy lạnh lẽo, nhưng chỉ Giang Túy Miên mới có thể nhận ra luồng tà khí ẩn sâu trong con người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook