Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Chương 38:

Phong Lạc Dĩ

02/01/2025

Lệ Lịch không phải không nhận ra Lệ Vân Xuyên có tình cảm đặc biệt với cô nương này, nhưng nàng ta xuất thân thấp kém, sao có thể vươn tới phủ thừa tướng?

Nếu có thể nhân cơ hội này làm một chuyện có lợi cho Lục Chiêu Hành thì không gì tốt hơn.

Lệ Lịch nói:

“Đôi mắt lão già này quả thật kém, không nhận ra Giang cô nương ở đây. Vậy thì mời Giang cô nương bắt mạch cho điện hạ đi.”

Giang Túy Miên cúi đầu đáp:

“Vâng.”

Lục Chiêu Hành ngồi lại trên chiếc ghế gỗ hồng, đưa tay lên đặt trên chén ngọc ấm, ánh mắt nhìn Giang Túy Miên chứa đựng điều gì đó khó tả.

Hắn nói:

“Xin phiền cô nương”

Giang Túy Miên âm thầm nghiến chặt răng, một mình bước lên trước. Đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng vén tay áo rộng, để lộ bàn tay thanh thoát tựa như cành tùng, khớp xương rõ ràng.

Nàng đặt một chiếc khăn lụa mỏng lên cổ tay của hắn, quỳ gối xuống, cụp mắt lại bắt mạch cho hắn.

Lệ Lịch và Lệ Vân Xuyên đứng ngay bên cạnh hai người, vài gia nhân cũng cúi đầu lén lút quan sát.

Lục Chiêu Hành mặt mày thản nhiên, hơi nghiêng mắt đã có thể thấy được đoạn cổ trắng ngần mảnh mai tựa tuyết lặng lẽ hiện diện ngay trước mặt. Như khối ngọc mỹ ngọc vừa bẻ xuống, mịn màng tinh tế, nhìn vào liền khiến người ta mê mẩn.

Bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng khẽ cử động, đầu ngón tay trong không trung nhẹ nhàng mân mê, đáng tiếc chỉ cảm thấy trống rỗng. Cảm giác mềm mại khi véo má nàng giờ chẳng còn nữa.

Nếu không phải đang ở phủ Thừa tướng, sao có thể thấy nàng ngoan ngoãn quỳ trước mặt hắn thế này? Hơi thở dịu nhẹ dường như xuyên qua lớp y phục mà rơi xuống chân hắn, vừa nóng vừa ngứa.

Khó nhịn.

Giang Túy Miên dù trong lòng không muốn nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài. Chỉ nghĩ đến việc Thanh Đồng chắc chắn đã rơi vào tay hắn, lòng nàng nóng như lửa đốt khó lòng bình tĩnh được.

Thân thể hắn khỏe mạnh là thế, nào có bệnh tật gì.



Nhưng ngay khi định rút tay lại, Giang Túy Miên bỗng nhiên cảm nhận mạch tượng của hắn quả thật có chút khác thường.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn xuống muốn thăm dò thêm thì cổ tay dưới lớp khăn lụa đột nhiên cử động.

Giang Túy Miên nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy Lục Chiêu Hành vẫn đang cụp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo nụ cười lạnh lẽo và sâu xa.

“Chắc hẳn cô nương cũng không tìm ra bệnh chứng là gì.”

Lục Chiêu Hành bất ngờ rút tay lại, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay ấm áp, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Giang Túy Miên lập tức siết tay lại trong lòng, thầm nghĩ người này trước mặt mọi người mà vẫn không biết kiềm chế.

Nàng nói:

“Y thuật dân nữ nông cạn, quả thực không rõ thân thể Thất Điện hạ mắc phải bệnh gì. Có lẽ nên mời một vị y giả có kinh nghiệm hơn đến để chẩn trị cho Điện hạ.”

Lệ Lịch nghe vậy, liền lên tiếng:

“Giang cô nương không cần quá khiêm tốn. Y thuật của cô nương, cả phủ Thừa tướng đều công nhận. Có lẽ hôm nay quá vội vàng. Thế này đi, xin mời Giang cô nương trước theo Thất Điện hạ về phủ, chờ Điện hạ nghỉ ngơi một lát, cô nương lại tiếp tục chẩn mạch, như vậy có lẽ sẽ chu đáo hơn.”

Giang Túy Miên còn chưa kịp phản ứng, thì Lệ Vân Xuyên bên cạnh đã lập tức nói:

“Không thể!”

Lệ Lịch lạnh lùng nhìn qua, ra hiệu hắn không được nhiều lời. Nhưng Lệ Vân Xuyên vẫn nói:

“Phụ thân, Giang cô nương là người nhi mời về để chữa chứng đau đầu cho nội tổ mẫu. Nếu Giang cô nương theo Thất Điện hạ đi, vậy chứng đau đầu của nội tổ mẫu phải làm sao đây?”

Lệ Lịch nghiêm giọng nói:

“Chứng đau đầu của nội tổ mẫu con đã lâu không tái phát, xem ra sức khỏe đã cải thiện rất nhiều. Huống chi, đã có phương thuốc mà Giang cô nương kê đơn, chỉ cần uống thuốc bồi bổ theo đơn là được, đâu cần Giang cô nương phải ngày ngày ở lại Tướng phủ? Hiện giờ con cùng Điện hạ cộng sự, mọi việc tất nhiên phải vì Điện hạ mà cân nhắc. Thân thể Điện hạ đang không khỏe, con là bề tôi, càng phải ở bên để giải ưu cho Điện hạ. Con hiểu chưa?”

“Nhưng thưa phụ thân, nhi …” Lệ Vân Xuyên sốt ruột, định nói thêm thì đã bị Lệ Lịch thẳng thừng cắt ngang.



“Điện hạ, xin thứ lỗi. Khuyển tử ngu dốt nhưng lại có tấm lòng hiếu thảo chân thành. Cũng vì quá lo lắng cho bệnh tình của lệnh đường mà mới thất lễ.”

Lục Chiêu Hành, vẻ mặt đầy thiện ý, ánh mắt lại mang theo vẻ thâm trầm khó đoán, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Nếu đã vậy thì Giang cô nương vẫn nên ở lại Tướng phủ thì tốt hơn. Sao có thể vì ta mà bỏ mặc sự an nguy của lệnh tôn?”

Lệ Lịch liếc mắt ra hiệu cho gia nhân, lập tức sai người đến phòng nghỉ của Giang Túy Miên thu dọn hành lý.

“Lệnh đường sớm đã không còn đáng lo ngại, Điện hạ cứ yên tâm,” Lệ Lịch quay sang Giang Túy Miên, nói, “Giang cô nương, e rằng phải làm phiền cô rồi.”

Giang Túy Miên vốn đang nghĩ cách làm sao có thể tìm được cơ hội quay lại tòa phủ viện nơi Tĩnh Nhai, liền thuận theo mà đáp:

“Lệ đại nhân nói quá lời, dân nữ tất nhiên sẽ dốc hết sức mình.”

Lệ Vân Xuyên muốn ngăn cản nhưng bất lực. Lệ Lịch đã quyết ý dùng Giang Túy Miên để làm món quà kết giao, hắn sao có thể ngăn được.

Trước khi đi, Giang Túy Miên nhìn Lệ Vân Xuyên thật sâu, vẻ mặt đầy nghiêm túc, như muốn cảm tạ sự che chở và quan tâm của hắn suốt thời gian qua.

Sau đó, nàng theo Lục Chiêu Hành lên xe ngựa.

“Đi!”

Bánh xe lăn đều, chầm chậm rời khỏi Tướng phủ.

Vừa ra khỏi tầm mắt của mọi người, Giang Túy Miên lập tức dựng lên lớp gai nhọn của mình.

Nàng nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt, chiếc trâm bạc trong tay áo bí mật giấu vào lòng bàn tay.

“Thanh Đồng hiện giờ ở đâu!”

Lục Chiêu Hành chống một tay lên đầu gối, ngón tay thon dài đỡ lấy cằm. Cơ thể hắn khẽ đung đưa theo nhịp lắc của xe ngựa, ánh mắt như chiếc đinh đóng chặt lên người nàng.

Một lát sau, khóe môi hắn nhếch lên:

“Không trốn ta nữa sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook