Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh
Chương 39:
Phong Lạc Dĩ
02/01/2025
Bên ngoài xe, tiếng ồn ào của người qua đường dần trở nên xa vắng. Giang Túy Miên nhận ra xe đã gần đến Tĩnh Nhai.
Nàng từng dò hỏi gia nhân trong Tướng phủ, biết rằng Tĩnh Nhai là nơi cư ngụ của các vương công quý tộc. Dân thường không ai dám bén mảng tới gần.
Trong số các hoàng tử và công chúa của Hoàng thượng, chỉ có Thất hoàng tử Lục Chiêu Hành được ban ân sủng sống ngoài cung.
Nói là ân sủng, nhưng ai cũng biết thật ra là bị đẩy đi xa, để khỏi chướng mắt.
Nàng vốn cũng chẳng muốn gặp hắn, bởi thời cơ báo thù vẫn chưa đến.
Nhưng không gặp lại càng không thể.
“Thanh Đồng rốt cuộc có phải đang ở trong tay ngài không?”
Giang Túy Miên dù trong lòng đã có đáp án, vẫn không ngừng hi vọng mỏng manh.
Lục Chiêu Hành không trả lời, chỉ khẽ vén rèm cửa sổ xe, nghiêng mắt nhìn ra ngoài.
Xe ngựa vừa đi qua một phủ đệ uy nghiêm, chỉ cần nhìn đôi sư tử đá hung thần trấn giữ trước cửa đã khiến người ta sinh lòng kính sợ, không dám tiến gần.
Giang Túy Miên cũng nhìn theo, thấy trên cổng phủ cao lớn có ba chữ được khảm vàng sáng lóa: Phủ Tướng Quân.
Thì ra đây là phủ đệ của Lão tướng quân Triệu Thuấn.
Cửa lớn phủ Tướng Quân đang mở, một đội lính khoác áo giáp bạc, tay cầm kiếm lạnh vội vã chạy ra. Đây là những binh sĩ mà Triệu Thuấn mang về từ chiến trường Tây Bắc, trải qua muôn ngàn khói lửa, khí thế sát phạt khiến người nhìn phải khiếp sợ. Khác hẳn với đám vệ binh nhàn rỗi trong kinh thành.
Đi đầu là một nữ tử đầy khí phách, mái tóc đuôi ngựa cao, vẻ mặt sắc bén. Nàng mặc bộ y phục đen gọn gàng, ôm sát thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy sức mạnh. Dù khuôn mặt còn nét non trẻ, nhưng giữa đôi mày đã toát lên vẻ quyết đoán và sát khí.
Dẫn đầu đội binh, nàng rời khỏi Tĩnh Nhai.
“Đó là Triệu Sở Lạc, ái nữ của Triệu Thuấn.” Lục Chiêu Hành thả rèm xuống, che khuất đội quân đang rời đi, rồi nói tiếp. “Triệu Thuấn về già mới có một ái nữ, yêu thương như viên ngọc quý trên tay. Tưởng rằng có thể chiều chuộng nuôi nấng, nào ngờ nàng giống hệt phụ thân và huynh trưởng, cũng mê thích luyện võ. Vì là nữ nhi không tiện ra chiến trường, Triệu Thuấn đã nhờ người đưa nàng vào Cẩm Y Vệ.”
Giang Túy Miên cố gắng hồi tưởng, trong trí nhớ của nàng, Triệu Đường quả thực còn có một muội muội ruột, nhưng từ nhỏ đã được bảo vệ rất kỹ lưỡng, nàng chưa từng gặp qua.
“Ngài nói những điều này với tiểu nữ làm gì.”
“Ta chỉ muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng làng, để sau này khi thấy bên cạnh Triệu Đường có một nữ tử tuổi đôi mươi, nàng khỏi suy nghĩ lung tung,” Lục Chiêu Hành ung dung nhìn nàng, nói.
Giang Túy Miên giả vờ trấn tĩnh nhưng trong lòng biết rõ Lục Chiêu Hành cố ý lấy Triệu Đường ra để trêu chọc nàng.
Nàng liền cố ý thuận theo, nói:
“Triệu Đường Tướng quân là người trung thành nghĩa khí, một lòng vì nước, ta đương nhiên biết ngài ấy không phải kẻ phong lưu đa tình.”
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa lộ vẻ đắc ý, liếc nhìn Lục Chiêu Hành.
Người bị gọi là “kẻ phong lưu đa tình” kia là ai, không cần nói cũng biết.
Lục Chiêu Hành bị nàng ngầm châm chọc nhưng không hề tức giận, bỗng nhiên đưa một tay ra phía sau lưng nàng, bàn tay lớn áp vào thắt lưng mềm mại uyển chuyển, mạnh mẽ đẩy nàng về phía trước.
Giang Túy Miên hoàn toàn không thể kiểm soát, cả người ngã vào hắn.
May mà nàng phản ứng nhanh, hai tay vội vàng chống lên ngực hắn, nhưng trán nàng lại nhẹ nhàng va vào cằm hắn. Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng ấm phả qua.
Lưng nàng lập tức cứng đờ, ngẩng đầu căm giận trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa mềm mại thường ngày giờ đây lại xếch ngược đầy phẫn nộ, nơi đuôi mắt cong dài giờ sắc bén như lưỡi kiếm cong cướp mạng.
Lục Chiêu Hành thấy dáng vẻ tức tối như muốn cắn người của nàng, bất giác nhớ tới ngày ở Túy Hồng Lâu, khoảng cách giữa hai người cũng gần như thế này. Khi ấy, nàng say đến mức chẳng biết trời đất, dám nhào tới cắn vào yết hầu của hắn.
Dấu răng khi đó đã sớm biến mất, nhưng cảm giác mềm mại, tê dại, nóng ẩm ở nơi ấy vẫn khiến hắn khó Chịu không thôi.
“Đã biết ta là kẻ phong lưu, còn dám theo đến đây?”
Giang Túy Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, mím môi không nói.
Chiếc trâm bạc trong tay áo lúc này đang cấn vào cổ tay nàng. Nếu hắn dám tiến thêm một bước nữa, nàng đảm bảo sẽ đâm xuyên cổ họng hắn.
Nhưng bàn tay đang giữ eo nàng của Lục Chiêu Hành đột nhiên buông ra. Đúng lúc ấy, xe ngựa dừng lại trước cổng phủ viện.
Giang Túy Miên vội vàng ngồi thẳng người, cảnh giác vẫn chưa hề buông lỏng.
Chỉ thấy Lục Chiêu Hành ung dung đứng dậy, tà áo gấm trơn mượt rũ xuống mềm mại.
“Theo ta.”
Nói xong, hắn liền bước xuống xe trước.
Giang Túy Miên chỉnh lại y phục bị hắn làm nhăn, sau đó theo hắn đi vào.
Một lần nữa bước vào phủ viện rộng lớn này, nội tâm nàng trăm mối ngổn ngang.
Lần trước vất vả đóng kịch để trốn thoát, không ngờ lần này lại tự mình đưa thân đến đây.
Nhưng nàng đảo mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện bốn bức tường đá ngọc bích nay đã thay đổi. Trên đỉnh tường được thêm một vòng đầu mũi tên sắc nhọn, ánh lên vẻ lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời.
Như thể cố ý để ngăn người trèo tường bỏ trốn.
Khóe miệng Giang Túy Miên giật giật hai cái, trong lòng mắng thầm: “Đúng là kẻ tiểu nhân nham hiểm độc ác!”
Lâm Phong từ tiền sảnh bước ra đón, vừa nhìn thấy Giang Túy Miên, ánh mắt hắn liền tràn ngập cảnh giác và địch ý.
Lần trước hắn tận mắt thấy nữ nhân này ám sát chủ tử, dù chủ tử không để ý nhưng hắn thì không thể không đề phòng.
Hắn thực sự không hiểu tại sao chủ tử lại giữ một nữ nhân nguy hiểm như thế bên cạnh, chẳng lẽ là để bắt nàng về hành hạ, tra hỏi từ từ?
“Chủ tử,” Lâm Phong cúi đầu thấp giọng nói, “Người đã tỉnh.”
Lục Chiêu Hành không đáp, chỉ ra hiệu cho người dẫn Giang Túy Miên trở lại gian phòng nhỏ yên tĩnh lần trước.
Giang Túy Miên nhìn chiếc giường chạm khắc tinh xảo treo chuông bạc trong phòng mà thấy ớn lạnh. Nàng ngồi cách xa giường, ánh mắt nghiêng về phía ngoài cửa sổ nhìn rặng trúc xanh mướt.
Lần trước bỏ trốn gấp gáp, nàng không để ý rằng nơi này lại gần phủ tướng quân đến vậy.
Hôm nay nghe Lệ Lịch và Lục Chiêu Hành bàn chuyện tiếp đón sứ thần Liêu Quốc, Giang Túy Miên tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng lại trăm mối suy tư.
Năm đó phụ thân bị kết tội phản quốc, liên lạc với địch. Quần thần dâng tấu nói ông bí mật qua lại thân cận với người Liêu, nhưng nàng không tin phụ thân là kẻ tham công danh mà bỏ qua đại nghĩa quốc gia. Những bức thư liên lạc với địch xuất hiện trong phủ Quốc Công khi ấy chắc chắn là do kẻ khác hãm hại.
Nhưng lúc bị tịch thu gia sản, những bức thư đó đã bị Đô Sát Viện thu giữ làm chứng cứ. Giang Túy Miên chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Hiện tại, sứ thần Liêu Quốc lại đến kinh thành. Nói nàng không dao động thì là giả.
Nàng căm hận người Liêu, nhưng cũng hận chế độ hoàng quyền đã khiến trăm mạng người nhà phủ Quốc Công chết oan. Cái chết của thúc phụ, thẩm thẩm, e rằng cũng không thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu quyền lực trong triều đình.
Nàng từng dò hỏi gia nhân trong Tướng phủ, biết rằng Tĩnh Nhai là nơi cư ngụ của các vương công quý tộc. Dân thường không ai dám bén mảng tới gần.
Trong số các hoàng tử và công chúa của Hoàng thượng, chỉ có Thất hoàng tử Lục Chiêu Hành được ban ân sủng sống ngoài cung.
Nói là ân sủng, nhưng ai cũng biết thật ra là bị đẩy đi xa, để khỏi chướng mắt.
Nàng vốn cũng chẳng muốn gặp hắn, bởi thời cơ báo thù vẫn chưa đến.
Nhưng không gặp lại càng không thể.
“Thanh Đồng rốt cuộc có phải đang ở trong tay ngài không?”
Giang Túy Miên dù trong lòng đã có đáp án, vẫn không ngừng hi vọng mỏng manh.
Lục Chiêu Hành không trả lời, chỉ khẽ vén rèm cửa sổ xe, nghiêng mắt nhìn ra ngoài.
Xe ngựa vừa đi qua một phủ đệ uy nghiêm, chỉ cần nhìn đôi sư tử đá hung thần trấn giữ trước cửa đã khiến người ta sinh lòng kính sợ, không dám tiến gần.
Giang Túy Miên cũng nhìn theo, thấy trên cổng phủ cao lớn có ba chữ được khảm vàng sáng lóa: Phủ Tướng Quân.
Thì ra đây là phủ đệ của Lão tướng quân Triệu Thuấn.
Cửa lớn phủ Tướng Quân đang mở, một đội lính khoác áo giáp bạc, tay cầm kiếm lạnh vội vã chạy ra. Đây là những binh sĩ mà Triệu Thuấn mang về từ chiến trường Tây Bắc, trải qua muôn ngàn khói lửa, khí thế sát phạt khiến người nhìn phải khiếp sợ. Khác hẳn với đám vệ binh nhàn rỗi trong kinh thành.
Đi đầu là một nữ tử đầy khí phách, mái tóc đuôi ngựa cao, vẻ mặt sắc bén. Nàng mặc bộ y phục đen gọn gàng, ôm sát thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy sức mạnh. Dù khuôn mặt còn nét non trẻ, nhưng giữa đôi mày đã toát lên vẻ quyết đoán và sát khí.
Dẫn đầu đội binh, nàng rời khỏi Tĩnh Nhai.
“Đó là Triệu Sở Lạc, ái nữ của Triệu Thuấn.” Lục Chiêu Hành thả rèm xuống, che khuất đội quân đang rời đi, rồi nói tiếp. “Triệu Thuấn về già mới có một ái nữ, yêu thương như viên ngọc quý trên tay. Tưởng rằng có thể chiều chuộng nuôi nấng, nào ngờ nàng giống hệt phụ thân và huynh trưởng, cũng mê thích luyện võ. Vì là nữ nhi không tiện ra chiến trường, Triệu Thuấn đã nhờ người đưa nàng vào Cẩm Y Vệ.”
Giang Túy Miên cố gắng hồi tưởng, trong trí nhớ của nàng, Triệu Đường quả thực còn có một muội muội ruột, nhưng từ nhỏ đã được bảo vệ rất kỹ lưỡng, nàng chưa từng gặp qua.
“Ngài nói những điều này với tiểu nữ làm gì.”
“Ta chỉ muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng làng, để sau này khi thấy bên cạnh Triệu Đường có một nữ tử tuổi đôi mươi, nàng khỏi suy nghĩ lung tung,” Lục Chiêu Hành ung dung nhìn nàng, nói.
Giang Túy Miên giả vờ trấn tĩnh nhưng trong lòng biết rõ Lục Chiêu Hành cố ý lấy Triệu Đường ra để trêu chọc nàng.
Nàng liền cố ý thuận theo, nói:
“Triệu Đường Tướng quân là người trung thành nghĩa khí, một lòng vì nước, ta đương nhiên biết ngài ấy không phải kẻ phong lưu đa tình.”
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa lộ vẻ đắc ý, liếc nhìn Lục Chiêu Hành.
Người bị gọi là “kẻ phong lưu đa tình” kia là ai, không cần nói cũng biết.
Lục Chiêu Hành bị nàng ngầm châm chọc nhưng không hề tức giận, bỗng nhiên đưa một tay ra phía sau lưng nàng, bàn tay lớn áp vào thắt lưng mềm mại uyển chuyển, mạnh mẽ đẩy nàng về phía trước.
Giang Túy Miên hoàn toàn không thể kiểm soát, cả người ngã vào hắn.
May mà nàng phản ứng nhanh, hai tay vội vàng chống lên ngực hắn, nhưng trán nàng lại nhẹ nhàng va vào cằm hắn. Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng ấm phả qua.
Lưng nàng lập tức cứng đờ, ngẩng đầu căm giận trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa mềm mại thường ngày giờ đây lại xếch ngược đầy phẫn nộ, nơi đuôi mắt cong dài giờ sắc bén như lưỡi kiếm cong cướp mạng.
Lục Chiêu Hành thấy dáng vẻ tức tối như muốn cắn người của nàng, bất giác nhớ tới ngày ở Túy Hồng Lâu, khoảng cách giữa hai người cũng gần như thế này. Khi ấy, nàng say đến mức chẳng biết trời đất, dám nhào tới cắn vào yết hầu của hắn.
Dấu răng khi đó đã sớm biến mất, nhưng cảm giác mềm mại, tê dại, nóng ẩm ở nơi ấy vẫn khiến hắn khó Chịu không thôi.
“Đã biết ta là kẻ phong lưu, còn dám theo đến đây?”
Giang Túy Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, mím môi không nói.
Chiếc trâm bạc trong tay áo lúc này đang cấn vào cổ tay nàng. Nếu hắn dám tiến thêm một bước nữa, nàng đảm bảo sẽ đâm xuyên cổ họng hắn.
Nhưng bàn tay đang giữ eo nàng của Lục Chiêu Hành đột nhiên buông ra. Đúng lúc ấy, xe ngựa dừng lại trước cổng phủ viện.
Giang Túy Miên vội vàng ngồi thẳng người, cảnh giác vẫn chưa hề buông lỏng.
Chỉ thấy Lục Chiêu Hành ung dung đứng dậy, tà áo gấm trơn mượt rũ xuống mềm mại.
“Theo ta.”
Nói xong, hắn liền bước xuống xe trước.
Giang Túy Miên chỉnh lại y phục bị hắn làm nhăn, sau đó theo hắn đi vào.
Một lần nữa bước vào phủ viện rộng lớn này, nội tâm nàng trăm mối ngổn ngang.
Lần trước vất vả đóng kịch để trốn thoát, không ngờ lần này lại tự mình đưa thân đến đây.
Nhưng nàng đảo mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện bốn bức tường đá ngọc bích nay đã thay đổi. Trên đỉnh tường được thêm một vòng đầu mũi tên sắc nhọn, ánh lên vẻ lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời.
Như thể cố ý để ngăn người trèo tường bỏ trốn.
Khóe miệng Giang Túy Miên giật giật hai cái, trong lòng mắng thầm: “Đúng là kẻ tiểu nhân nham hiểm độc ác!”
Lâm Phong từ tiền sảnh bước ra đón, vừa nhìn thấy Giang Túy Miên, ánh mắt hắn liền tràn ngập cảnh giác và địch ý.
Lần trước hắn tận mắt thấy nữ nhân này ám sát chủ tử, dù chủ tử không để ý nhưng hắn thì không thể không đề phòng.
Hắn thực sự không hiểu tại sao chủ tử lại giữ một nữ nhân nguy hiểm như thế bên cạnh, chẳng lẽ là để bắt nàng về hành hạ, tra hỏi từ từ?
“Chủ tử,” Lâm Phong cúi đầu thấp giọng nói, “Người đã tỉnh.”
Lục Chiêu Hành không đáp, chỉ ra hiệu cho người dẫn Giang Túy Miên trở lại gian phòng nhỏ yên tĩnh lần trước.
Giang Túy Miên nhìn chiếc giường chạm khắc tinh xảo treo chuông bạc trong phòng mà thấy ớn lạnh. Nàng ngồi cách xa giường, ánh mắt nghiêng về phía ngoài cửa sổ nhìn rặng trúc xanh mướt.
Lần trước bỏ trốn gấp gáp, nàng không để ý rằng nơi này lại gần phủ tướng quân đến vậy.
Hôm nay nghe Lệ Lịch và Lục Chiêu Hành bàn chuyện tiếp đón sứ thần Liêu Quốc, Giang Túy Miên tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng lại trăm mối suy tư.
Năm đó phụ thân bị kết tội phản quốc, liên lạc với địch. Quần thần dâng tấu nói ông bí mật qua lại thân cận với người Liêu, nhưng nàng không tin phụ thân là kẻ tham công danh mà bỏ qua đại nghĩa quốc gia. Những bức thư liên lạc với địch xuất hiện trong phủ Quốc Công khi ấy chắc chắn là do kẻ khác hãm hại.
Nhưng lúc bị tịch thu gia sản, những bức thư đó đã bị Đô Sát Viện thu giữ làm chứng cứ. Giang Túy Miên chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Hiện tại, sứ thần Liêu Quốc lại đến kinh thành. Nói nàng không dao động thì là giả.
Nàng căm hận người Liêu, nhưng cũng hận chế độ hoàng quyền đã khiến trăm mạng người nhà phủ Quốc Công chết oan. Cái chết của thúc phụ, thẩm thẩm, e rằng cũng không thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu quyền lực trong triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.