Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Chương 3:

Phong Lạc Dĩ

30/12/2024

Ba tháng trước, tại một ngọn đồi hoang ngoài thôn Nam Thùy.

Giang Túy Miên từ trên thảm cỏ mềm mại đứng dậy, vận động chân tay một chút.

Mặt trời đã ngả về Tây, nàng cẩn thận sắp xếp lại thảo dược trong giỏ trúc chuẩn bị xuống núi.

Hôm nay quả thật là một ngày may mắn. Loại đông trùng thảo mà chưởng quầy tiệm thuốc dưới trấn từng nhắc tới, nàng không ngờ lại có thể tìm thấy.

Đông trùng thảo rất quý, mang xuống tiệm thuốc hỏi giá, mỗi cây ít nhất cũng có thể bán được năm trăm văn tiền.

Tuy nhiên, đi khắp nửa ngọn núi nàng chỉ tìm được một cây, đành đợi ngày mai thử sang ngọn núi khác.

Đường xuống núi hiểm trở, cỏ cây trong rừng mọc um tùm cao ngang người, nếu không quen đường rất dễ bị lạc.

Nhưng Giang Túy Miên thì đã thuộc từng ngõ ngách nơi đây. Hàng ngày nàng đều lên núi hái thuốc mang xuống trấn bán để phụ giúp gia đình. Dù nhắm mắt nàng vẫn có thể nhận ra đường xuống núi.

Chỉ là hôm nay có vẻ hơi khác. Lúc nãy trời còn trong xanh, nắng vàng rực rỡ, vậy mà chớp mắt đã trở nên âm u. Mây đen ùn ùn kéo đến từ hướng Đông, gió lạnh ẩm ướt mang theo mùi máu tanh nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Mùi máu tanh từ đâu mà ra?

Giang Túy Miên dừng chân nhìn kỹ bụi cỏ không xa. Gió rừng thổi qua, cỏ cây khẽ rạp xuống để lộ một bí mật ẩn giấu bên dưới.

Trong bụi cỏ là một thi thể.

Xung quanh bỗng trở nên u ám, tiếng gió rít qua như tiếng dã thú gào thét khiến lòng người rét lạnh.



Giang Túy Miên cố lấy hết can đảm bước hai bước về phía trước. Thi thể đó cao chừng chín thước, mặc một bộ áo bào màu đen tuyền, thoạt nhìn không giống một nông phu bình thường.

Nàng không muốn dây dưa, vội nắm chặt vạt áo định chạy qua thi thể. Nhưng đột nhiên một lực mạnh từ phía sau kéo vạt áo của nàng lại.

Nàng sững người, lưng cứng đờ, run rẩy hai cái rồi từ từ quay đầu lại.

Một bàn tay gầy guộc, trắng bệch như tre khô vươn ra, mạch máu nổi lên rõ rệt, mạnh mẽ nắm chặt lấy vạt áo nàng.

“Thi thể” ấy khẽ ngẩng đầu. Tóc tai bết bùn đất và máu che khuất dung nhan, nhưng đôi mắt phượng dài hẹp, sắc bén và uy nghiêm bẩm sinh như thể xé toạc không gian, nhìn thẳng vào nàng.

Giang Túy Miên lập tức trợn to mắt. Nàng run rẩy kéo vạt áo mình ra nhưng sức lực của nàng không thể so với người kia, đành bất lực buông tay.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Nam tử kia từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một thứ. Nàng nhìn kỹ, hóa ra là hai tấm ngân phiếu trị giá năm nghìn lượng.

“Xuống… núi…”

Có lẽ vì đã hôn mê lâu ngày, giọng nói của hắn khàn đặc như chỉ còn hơi tàn.

Giang Túy Miên hiểu ra. Một vạn lượng bạc này là để trả cho nàng công đưa hắn xuống núi. Nhưng chưa kịp trả lời, hắn đã ngất đi lần nữa.

Nàng đứng đó ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn thở dài, gỡ chiếc giỏ trúc xuống.

Nàng lấy ra cây đông trùng thảo duy nhất mà mình tìm được nhét vào miệng hắn.

“Coi như ngươi bỏ tiền ra mua nó đi.”



Mưa bắt đầu nặng hạt. Lúc này nàng mới nhận ra máu và bùn đất đã trôi bớt, để lộ gương mặt trắng bệch mà tuấn tú của hắn.

Dù đôi mắt đang nhắm, nàng vẫn có thể nhận ra dáng mắt dài hẹp sắc bén, đuôi mắt nhọn như dao. Khi mở mắt, hẳn sẽ toát lên sự lạnh lẽo, cao ngạo như thần sát cầm quyền sinh tử trong tay.

Kết hợp với đôi mày đen rậm, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng đầy xa cách…

Chỉ một cái nhìn nàng đã biết người này không thể nào là nông phu bình thường.

Áo bào trên người hắn cũng là loại vải thượng hạng, chạm vào vừa mượt mà vừa dày dặn.

Không nghĩ nhiều nữa, Giang Túy Miên quyết định trước khi cơn mưa lớn thực sự ập đến phải đưa người này xuống núi.

Khi về đến nhà trời đã tối đen, cơn mưa không những không ngớt mà còn càng lúc càng lớn.

Trong nhà chỉ có Dương Nguyệt Anh, biểu muội của Giang Túy Miên, đang ở nhà sau giờ học. Thúc phụ và thẩm thẩm chắc vẫn còn bận rộn thu hoạch ngoài đồng.

Ngôi nhà chỉ là một nông trang nhỏ với ba gian phòng lợp ngói. Một phòng là nhà chính dùng để ăn uống, một phòng dành cho thúc thẩm, còn Giang Túy Miên và Dương Nguyệt Anh chung một phòng.

Hiện tại trong nhà bỗng dưng xuất hiện thêm một nam tử, Giang Túy Miên không muốn làm phiền ai, liền kéo hắn vào phòng chứa củi.

Nghe tiếng động ở phòng chứa củi, Dương Nguyệt Anh che dù giấy bước qua, tò mò hỏi:

“Biểu tỷ, sao hôm nay tỷ về muộn thế? Có phải bị mưa làm ướt hết rồi không? Muội đã nấu chút nước gừng, tỷ mau thay quần áo đi rồi uống cho ấm người.”

Vừa bước vào phòng chứa củi, Dương Nguyệt Anh kinh hãi suýt hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook