Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!!
Chương 22
Vấn Trần Cửu Nhật
31/12/2024
Phó Hướng Ngung cứ nhìn anh chăm chú, ánh nhìn đánh giá ấy khiến Thu Trì cảm thấy khó chịu, đặc biệt là hắn, trong mắt anh, vẫn chỉ là một cậu trai mới lớn, điều kiện mọi mặt đều hơn xa anh.
Anh hơn hắn tám tuổi, cùng vào một trường đại học, nhưng hiện tại, họ lại ở hai thế giới khác nhau.
Thu Trì rất sợ sự chênh lệch này, sự khác biệt đáng sợ ấy khiến anh thấy bất lực, nhưng anh chỉ có thể duy trì hiện trạng, và cảm thấy kiệt sức.
“Vẫn ổn…” Thu Trì ho khan một tiếng, dường như hơi nghẹn lời, một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Quen rồi.”
Phó Hướng Ngung không hỏi thêm gì nữa, hắn đưa hộp cứu thương và chiếc quần dài cho Thu Trì: “Tự xử lý đi.”
Đã vào nhà người ta rồi, Thu Trì cũng không tiện từ chối, nhưng nhìn thấy nhãn mác trên chiếc quần chưa được gỡ, anh vẫn hơi do dự.
“Không có… quần cũ à?” Anh hỏi.
Phó Hướng Ngung vặn nắp chai nước vừa uống, nghe vậy cau mày: “Anh muốn mặc đồ của tôi à?”
Thu Trì thấy câu nói của hắn hơi kỳ lạ, nhưng với gia cảnh của Phó Hướng Ngung, hiển nhiên sẽ không có loại quần áo cũ mà vẫn tiếc không nỡ vứt.
“Tôi không có ý đó,” Thu Trì nói, “Chiếc này được rồi.”
“Cảm ơn.” Anh lại nói thêm một câu.
Có lẽ vì không phải ở nơi công cộng, và Thu Trì không thuộc về vòng giao tiếp của hắn, Phó Hướng Ngung đột nhiên không muốn giữ những “thủ tục xã giao” bên ngoài nữa.
Hắn ghét bị những “lớp vỏ” giả tạo đó ràng buộc, ví dụ như bị mời lên đọc diễn văn trong lễ khai giảng hay tiệc chào mừng tân sinh viên, hay là phải luôn tỏ ra lịch sự, thể hiện gia thế và giáo dục trong các buổi xã giao. Những lời lẽ khách sáo, những câu nói xã giao rỗng tuếch đó.
Vì vậy, lần này hắn đáp lại sự biết ơn của Thu Trì bằng thái độ lãnh đạm.
Nhưng sự lãnh đạm và xa cách này lại khiến Thu Trì cảm thấy thoải mái, anh nhìn quanh, rồi hỏi Phó Hướng Ngung: “Tôi có thể mượn nhà vệ sinh không?”
“Rẽ phải, phòng đầu tiên.”
“Cảm ơn.”
Nhà vệ sinh thơm tho, mùi hương sạch sẽ dễ chịu.
Đứng trước bồn rửa mặt, Thu Trì hơi ngẩn người, nơi này sáng sủa, rộng rãi, khác hẳn với những nhà vệ sinh chật chội và tối tăm mà anh từng biết.
Không có những vết bẩn ghê tởm, những vết rỉ sét xám trắng hay xanh lục, không có những vết mốc lau mãi không sạch, ở đây, tất cả những ấn tượng tồi tệ về nhà vệ sinh ẩm thấp và tối tăm của anh đều bị phá vỡ.
Dường như từ lâu anh đã từng mơ ước, nếu có thể mua một căn nhà cho riêng mình, thì mọi thứ khác không quan trọng, nhưng nhất định phải có một nhà vệ sinh sạch sẽ và ngăn nắp.
Không gian nhỏ bé này dường như hoàn hảo đáp ứng mọi mong đợi của anh.
Thu Trì không ngẩn ngơ lâu, dù sao đứng ở nhà vệ sinh của người khác mà “chảy nước miếng” cũng không phải chuyện hay, dù đối phương có lẽ không nhìn thấy.
Anh cởi chiếc quần jean đã bị giặt đến cứng đơ, xử lý sơ qua những vết trầy xước trên đùi, rồi do dự thay chiếc quần mới.
Không ngờ lại vừa vặn, chất liệu cũng dày dặn, giữ ấm tốt hơn hẳn chiếc quần jean cũ của anh.
Thu Trì gấp gọn chiếc quần cũ, rồi nhét vào túi ba lô đựng hộp cơm trưa và cục sạc.
Ra ngoài, Phó Hướng Ngung vẫn ngồi trong phòng khách, thấy anh ra, hắn hỏi: “Ăn trưa chưa?”
Thu Trì vội nói: “Tôi có mang theo rồi.”
Anh thực sự không quen phiền người khác, Phó Hướng Ngung đã cho anh vào nhà xử lý vết thương, lại cho anh quần áo mới, Thu Trì đã thấy rất ngại, không dám phiền hắn chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Phó Hướng Ngung liếc anh một cái, không có ý định tiếp đãi, gật đầu: “Không cần giao hàng nữa thì cứ nghỉ ngơi ở đây một lát.”
“Trong tủ lạnh trong bếp có nước và đồ uống,” Hắn dừng lại, rồi nói thêm, “Sofa cũng có thể ngồi.”
Thu Trì muốn nói mình có thể đi ngay, nhưng trời rất lạnh, ngoài trời không phải chỗ người ta có thể ở, gió lạnh thấu xương, lạnh run cả răng.
Anh hơi do dự, vì ham hưởng thụ mà không kịp từ chối, nên đã bỏ lỡ cơ hội, khi định mở miệng, Phó Hướng Ngung đã quay người lên lầu.
Phó Hướng Ngung đi rồi, Thu Trì lại thấy thoải mái hơn.
Căn nhà ấm áp, Thu Trì cảm thấy tứ chi vốn bị lạnh cóng bắt đầu ấm lại, trên người có cảm giác ngứa ngáy.
Anh từ từ đến cạnh sofa, ngồi xuống dựa vào tay vịn, nhưng chỉ ngồi được nửa người, lưng vẫn thẳng đơ.
Rồi anh lấy bình giữ ấm từ ba lô ra, uống vài ngụm nước nóng, rồi mới từ từ lấy hộp cơm từ ba lô ra.
Tối qua anh chuẩn bị sandwich, ba lát bánh mì kẹp cà chua, rau xà lách và trứng chiên, bình thường giờ này anh đã đói đến mức mắt sáng rực, ba năm phút là có thể ăn hết chiếc sandwich nhạt nhẽo này.
Nhưng hôm nay Thu Trì thấy mình không muốn ăn lắm, đầu hơi đau, mắt cũng hơi nặng, nhưng anh vẫn cố gắng ăn hết nửa chiếc sandwich.
Đậy nắp hộp cơm, Thu Trì đột nhiên nhớ đến hai quả cam bị hỏng, vì giá đắt nên anh lúc đó hơi do dự không nỡ vứt, nghĩ dù sao tiền cũng đã bồi thường rồi, nên hai quả cam này coi như thuộc về mình.
Thu Trì nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, nghĩ Phó Hướng Ngung chắc cũng không rảnh rỗi đi lên đi xuống trong nhà, nên do dự một chút, vẫn lấy hai quả cam ra khỏi ba lô.
Anh mở túi nilon đựng cam, mùi cam chua ngọt lập tức tỏa ra, Thu Trì cẩn thận chọn một quả, bẻ ra theo vết nứt, cắn hai miếng.
Anh hơn hắn tám tuổi, cùng vào một trường đại học, nhưng hiện tại, họ lại ở hai thế giới khác nhau.
Thu Trì rất sợ sự chênh lệch này, sự khác biệt đáng sợ ấy khiến anh thấy bất lực, nhưng anh chỉ có thể duy trì hiện trạng, và cảm thấy kiệt sức.
“Vẫn ổn…” Thu Trì ho khan một tiếng, dường như hơi nghẹn lời, một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Quen rồi.”
Phó Hướng Ngung không hỏi thêm gì nữa, hắn đưa hộp cứu thương và chiếc quần dài cho Thu Trì: “Tự xử lý đi.”
Đã vào nhà người ta rồi, Thu Trì cũng không tiện từ chối, nhưng nhìn thấy nhãn mác trên chiếc quần chưa được gỡ, anh vẫn hơi do dự.
“Không có… quần cũ à?” Anh hỏi.
Phó Hướng Ngung vặn nắp chai nước vừa uống, nghe vậy cau mày: “Anh muốn mặc đồ của tôi à?”
Thu Trì thấy câu nói của hắn hơi kỳ lạ, nhưng với gia cảnh của Phó Hướng Ngung, hiển nhiên sẽ không có loại quần áo cũ mà vẫn tiếc không nỡ vứt.
“Tôi không có ý đó,” Thu Trì nói, “Chiếc này được rồi.”
“Cảm ơn.” Anh lại nói thêm một câu.
Có lẽ vì không phải ở nơi công cộng, và Thu Trì không thuộc về vòng giao tiếp của hắn, Phó Hướng Ngung đột nhiên không muốn giữ những “thủ tục xã giao” bên ngoài nữa.
Hắn ghét bị những “lớp vỏ” giả tạo đó ràng buộc, ví dụ như bị mời lên đọc diễn văn trong lễ khai giảng hay tiệc chào mừng tân sinh viên, hay là phải luôn tỏ ra lịch sự, thể hiện gia thế và giáo dục trong các buổi xã giao. Những lời lẽ khách sáo, những câu nói xã giao rỗng tuếch đó.
Vì vậy, lần này hắn đáp lại sự biết ơn của Thu Trì bằng thái độ lãnh đạm.
Nhưng sự lãnh đạm và xa cách này lại khiến Thu Trì cảm thấy thoải mái, anh nhìn quanh, rồi hỏi Phó Hướng Ngung: “Tôi có thể mượn nhà vệ sinh không?”
“Rẽ phải, phòng đầu tiên.”
“Cảm ơn.”
Nhà vệ sinh thơm tho, mùi hương sạch sẽ dễ chịu.
Đứng trước bồn rửa mặt, Thu Trì hơi ngẩn người, nơi này sáng sủa, rộng rãi, khác hẳn với những nhà vệ sinh chật chội và tối tăm mà anh từng biết.
Không có những vết bẩn ghê tởm, những vết rỉ sét xám trắng hay xanh lục, không có những vết mốc lau mãi không sạch, ở đây, tất cả những ấn tượng tồi tệ về nhà vệ sinh ẩm thấp và tối tăm của anh đều bị phá vỡ.
Dường như từ lâu anh đã từng mơ ước, nếu có thể mua một căn nhà cho riêng mình, thì mọi thứ khác không quan trọng, nhưng nhất định phải có một nhà vệ sinh sạch sẽ và ngăn nắp.
Không gian nhỏ bé này dường như hoàn hảo đáp ứng mọi mong đợi của anh.
Thu Trì không ngẩn ngơ lâu, dù sao đứng ở nhà vệ sinh của người khác mà “chảy nước miếng” cũng không phải chuyện hay, dù đối phương có lẽ không nhìn thấy.
Anh cởi chiếc quần jean đã bị giặt đến cứng đơ, xử lý sơ qua những vết trầy xước trên đùi, rồi do dự thay chiếc quần mới.
Không ngờ lại vừa vặn, chất liệu cũng dày dặn, giữ ấm tốt hơn hẳn chiếc quần jean cũ của anh.
Thu Trì gấp gọn chiếc quần cũ, rồi nhét vào túi ba lô đựng hộp cơm trưa và cục sạc.
Ra ngoài, Phó Hướng Ngung vẫn ngồi trong phòng khách, thấy anh ra, hắn hỏi: “Ăn trưa chưa?”
Thu Trì vội nói: “Tôi có mang theo rồi.”
Anh thực sự không quen phiền người khác, Phó Hướng Ngung đã cho anh vào nhà xử lý vết thương, lại cho anh quần áo mới, Thu Trì đã thấy rất ngại, không dám phiền hắn chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Phó Hướng Ngung liếc anh một cái, không có ý định tiếp đãi, gật đầu: “Không cần giao hàng nữa thì cứ nghỉ ngơi ở đây một lát.”
“Trong tủ lạnh trong bếp có nước và đồ uống,” Hắn dừng lại, rồi nói thêm, “Sofa cũng có thể ngồi.”
Thu Trì muốn nói mình có thể đi ngay, nhưng trời rất lạnh, ngoài trời không phải chỗ người ta có thể ở, gió lạnh thấu xương, lạnh run cả răng.
Anh hơi do dự, vì ham hưởng thụ mà không kịp từ chối, nên đã bỏ lỡ cơ hội, khi định mở miệng, Phó Hướng Ngung đã quay người lên lầu.
Phó Hướng Ngung đi rồi, Thu Trì lại thấy thoải mái hơn.
Căn nhà ấm áp, Thu Trì cảm thấy tứ chi vốn bị lạnh cóng bắt đầu ấm lại, trên người có cảm giác ngứa ngáy.
Anh từ từ đến cạnh sofa, ngồi xuống dựa vào tay vịn, nhưng chỉ ngồi được nửa người, lưng vẫn thẳng đơ.
Rồi anh lấy bình giữ ấm từ ba lô ra, uống vài ngụm nước nóng, rồi mới từ từ lấy hộp cơm từ ba lô ra.
Tối qua anh chuẩn bị sandwich, ba lát bánh mì kẹp cà chua, rau xà lách và trứng chiên, bình thường giờ này anh đã đói đến mức mắt sáng rực, ba năm phút là có thể ăn hết chiếc sandwich nhạt nhẽo này.
Nhưng hôm nay Thu Trì thấy mình không muốn ăn lắm, đầu hơi đau, mắt cũng hơi nặng, nhưng anh vẫn cố gắng ăn hết nửa chiếc sandwich.
Đậy nắp hộp cơm, Thu Trì đột nhiên nhớ đến hai quả cam bị hỏng, vì giá đắt nên anh lúc đó hơi do dự không nỡ vứt, nghĩ dù sao tiền cũng đã bồi thường rồi, nên hai quả cam này coi như thuộc về mình.
Thu Trì nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, nghĩ Phó Hướng Ngung chắc cũng không rảnh rỗi đi lên đi xuống trong nhà, nên do dự một chút, vẫn lấy hai quả cam ra khỏi ba lô.
Anh mở túi nilon đựng cam, mùi cam chua ngọt lập tức tỏa ra, Thu Trì cẩn thận chọn một quả, bẻ ra theo vết nứt, cắn hai miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.