Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!!

Chương 23

Vấn Trần Cửu Nhật

31/12/2024

Hình như… ăn ngon hơn cam thường, nhưng nước cam nhiều quá, Thu Trì ăn một miếng rồi không dám ăn nữa, sợ làm dơ tay, cũng sợ nước cam làm dơ tấm thảm sạch sẽ dưới chân.

 



 

Phó Hướng Ngung chơi game trên tầng hai.

 

Cái tay cầm game bị hắn ấn đến rung lên, hôm nay dường như tâm trạng không tốt, cứ bị kẹt ở điểm lưu, liên tục thất bại nhiều lần, Phó Hướng Ngung cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.

 

Hắn thấy khó chịu, ném tay cầm xuống, rồi mở một bộ phim chán ngắt.

 

Hắn dựa vào ghế sofa da, hít một hơi thật sâu.

 

Phó Hướng Ngung đột nhiên hơi hối hận.  Lúc nãy không biết sao lại tốt bụng mà gọi anh ta vào.

 

Tên Beta đó bị thương, nhưng liên quan gì đến hắn?

 

Quần áo thì xấu xí, trông rất lạnh… Nhưng liên quan gì đến hắn?

 

Nhưng nghĩ lại, lần trước hắn đã không khách khí cắn anh ta, thái độ còn rất tệ, không hề nói lời xin lỗi, lần này… coi như là “xin lỗi” đi.

 

Khoảng hai giờ chiều, Tần Úy nhắn tin hỏi hắn có muốn đi trượt tuyết không, Phó Hướng Ngung suy nghĩ một chút, rồi trả lời đồng ý.

 

Thay quần áo xong xuống lầu, dưới lầu không có tiếng động gì, Phó Hướng Ngung đoán tên Beta đó đã đi rồi, nhưng xuống đến cầu thang mới phát hiện, Thu Trì vẫn ngồi trong phòng khách nhà hắn.

 

Người đó ngồi ở góc phải sofa, đầu dựa vào tay vịn, hình như ngủ thiếp đi rồi.  Đến gần xem, khuôn mặt anh gần như bị chìm vào chiếc áo bông dày cộp, hai tay cũng giấu trong tay áo, như một ông cụ sợ lạnh.

 

Phó Hướng Ngung thấy mặt người này trông đỏ bất thường, cả vành tai cũng đỏ.

 

Vì thế, hắn đến gần, định vỗ mặt đánh thức anh ta, nhưng khi chạm vào da anh ta, Phó Hướng Ngung mới nhận ra mặt anh nóng thật.

 

Sốt?

 

Cũng đúng thôi.  Mặc cái áo khoác mỏng manh đó, trong thời tiết lạnh như vậy, dù là người mình đồng da sắt cũng bị đóng băng.

 



Phó Hướng Ngung đang do dự có nên đánh thức anh không, thì đột nhiên ngửi thấy mùi cam tươi, hắn nhìn về phía bàn trà, thấy trên đó có một quả cam rõ ràng bị ép dẹp.

 

Có dấu vết đã ăn… Vậy là cái anh ta gọi là “xử lý” là tự mình ăn luôn à?

 

Phó Hướng Ngung đột nhiên tò mò, tên Beta này nghèo đến mức nào? Nghèo đến nỗi cả quả cam bị rơi xuống đất cũng nhặt lên ăn.

 

Thật đáng thương. Hắn nhìn xuống tên Beta này, vẻ ngoài không nổi bật, pheromone cũng chỉ là mùi cam rẻ tiền và nhạt nhẽo.

 

Phó Hướng Ngung không biết nên xử lý anh ta thế nào, xã hội và trường học dạy hắn phải lịch sự, nên hắn thấy mình nên đưa anh ta đến bệnh viện hoặc về nhà.

 

Nhưng hắn đã hứa với Tần Úy sẽ đi trượt tuyết. Phó Hướng Ngung hơi nhíu mày.

 

Dưới ánh nhìn của hắn, Thu Trì đột nhiên mở mắt, vẻ mặt hơi mơ hồ, rồi nhìn thấy mặt Phó Hướng Ngung, anh giật mình, rồi ngồi thẳng dậy.

 

“Tôi… tôi ngủ quên à?” Mắt Thu Trì tối sầm lại, anh theo bản năng che mắt lại.

 

Phó Hướng Ngung đột nhiên muốn trêu anh, nói: “Không phải à? Nước miếng chảy hết cả lên sofa của tôi rồi.”

 

Thu Trì vội vàng đứng dậy, nhìn sofa, thấy sofa sạch sẽ, không có vết gì cả.

 

“À…” Anh dừng lại, hiểu ra mình bị trêu.

 

Thu Trì quay lại nhìn Phó Hướng Ngung, người này dường như không có ác ý, chỉ đơn giản là trêu đùa anh.

 

Phó Hướng Ngung cười nhẹ, đột nhiên đổi ý, hắn lấy nhiệt kế điện tử từ hộp cứu thương ra, hỏi: “Đo nhiệt độ đi?”

 

Chưa đợi Thu Trì trả lời, hắn đã đặt nhiệt kế lên trán Thu Trì.

 

Màn hình hiện lên con số “39.4℃” màu đỏ chói.

 

Thu Trì cũng nhìn thấy, anh thực ra đã đoán mình có thể bị sốt, nhưng không ngờ lại cao như vậy.

 

“Tôi xin lỗi,” anh vội nói, “Thời tiết thay đổi đột ngột, có lẽ tôi bị cảm lạnh, chắc không phải cúm đâu…”

 



Virus cúm dễ lây, Thu Trì sợ Phó Hướng Ngung khó chịu, nên cố ý nói thêm câu này.

 

Nhưng Phó Hướng Ngung dường như không để ý lắm.

 

“Cũng muộn rồi,” Thu Trì nghĩ hơi chậm chạp, nói chậm hơn, “Tôi đi trước đây.”

 

“… Hôm nay cảm ơn cậu.”

 

Nói xong, anh mới phát hiện mình vừa rồi mê man, quả cam bị ép dẹp trên bàn trà vẫn chưa dọn đi.

 

Thu Trì lại thấy khó chịu, dù sống không tốt, nhưng anh vẫn không muốn người khác thấy mình “kém cỏi”.

 

Anh cúi xuống, dùng khăn giấy gói quả cam lại, thấy ánh mắt Phó Hướng Ngung nhìn xuống, Thu Trì khô khan giải thích: “À… tôi thấy tiếc quá… dù sao chỉ bị dập vỏ, bên trong không sao.”

 

Phó Hướng Ngung chỉ “Ừ” nhẹ nhàng đáp lại.

 

“Chiều nay anh còn làm chứ?”

 

Thu Trì gật đầu: “Còn đơn hàng cần giao.”

 

“Xin nghỉ đi.”

 

Thu Trì ngẩng đầu nhìn hắn, rồi nghe hắn nói tiếp: “Sốt cao thế này, đầu không choáng à?  Không tôn trọng sức khỏe của mình thì cũng nên tôn trọng người đi đường và phương tiện giao thông.”

 

“Tôi sẽ lái chậm thôi,” Thu Trì biện minh, “Cũng không choáng lắm.”

 

“Được rồi.” Phó Hướng Ngung bỏ cuộc.

 

Thu Trì thở phào nhẹ nhõm, đeo lại chiếc ba lô cũ kỹ, đi được hai bước, lại quay lại nhỏ giọng nói: “À… đúng rồi…”

 

“Cảm ơn cậu đã mua điện thoại cho tôi,” Nếu không nhờ chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại cũ của anh sẽ tiếp tục bị lỗi, đặc biệt dễ bị treo máy, nếu anh dùng nó để giao hàng, một ngày có lẽ chỉ nhận được hai đơn hàng, “Chờ tôi có tiền sẽ trả tiền cho cậu.”

 

---

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook