Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 1: Súc sinh thủy quái với chủ nhân một dạng

Trầm Lạc Mộng

02/12/2016

Tôi chăm chú nhìn bể cá được gắn đèn xanh lòe loẹt, từng đám san hô nhiệt tình uốn éo dưới nước, vài con cá hề cùng loài cá gì đấy mà tôi tạm gọi là mắt lồi bơi qua bơi lại. Tất cả không gian dường như lắng lại, làm nền cho đôi mắt rất to, rất bè, rất độc địa của thủy quái đang nhìn tôi cũng là sủng vật mới nuôi của Dịch Chân. Sau vài giây giao đấu, tôi không kìm được mà mệt mỏi chớp mắt vài cái, giọng nghi hoặc hỏi

"Dịch Chân rất cục anh nuôi cái con súc sinh gì trong bể thế này? "

Dịch Chân ngồi trên ghế sofa, cách tôi ba cái mông người, mười ngón tay tinh tế lướt trên bàn phím máy tính nhanh một cách đáng nể, ánh mắt khẽ hướng lên một cái rồi lại nhìn vào màn hình giọng nhàn nhạt nói:

"Ngốc ngếch, đây là cá lồng đèn, đúng là hiểu biết hạn hẹn"

"Hahaha... " Tôi cười ngượng mấy tiếng coi như đáp trả, trong lòng căm phẫn đem từ ngu ngốc ra tiêu hóa. Ha... Không phải hắn nói tôi ngốc mà là đang gọi cái biệt danh thối chỉ có thể nghĩ ra từ một tên não tàn mà hắn đặt cho tôi. Tôi mơ hồ cảm thấy âm thanh trong quá khứ dội về.

"Ngốc, đưa bản thảo hôm qua đây"

"Ngốc, bên dịch vụ kia bàn bạc xong chưa? "

"Ngốc..... "

"Ngốc... "

Vô vàn cái ngốc đánh vào não bộ tôi, khiến nó mềm nhũn, nát bét như vừa bị bão quét.

Bên kia, trong bể cá thủy quái vốn vẫn đang nhìn tôi chợt quay đầu lủi mất như giác ngộ điều gì, còn tôi cũng như không như có thấy một đôi mắt trợn lòi, răng nhe ra gần hết như quỷ đòi mạng của tôi trong mắt nó...

Haizz... Không nghĩ tới thì thôi, đã nghĩ tôi đến Dịch Chân tôi lại bị kéo về quá khứ ba năm về trước, lúc ấy tôi 18 tuổi, cái độ tuổi đang còn ăn chơi lại phải bỏ học, chạy về nước làm con nợ tài chính. Con nợ như tôi trước năm 18 tuổi tiền đồ mở rộng tiểu thư đài các ăn chơi vô độ bỗng nhiên đùng một cái phải vượt biên về nước gánh nợ đầy lưng, công ty gia đình phá sản, bố mất để lại đống giấy nợ cao như núi cùng mấy đứa con hoang của ông... Tôi rốt cục là gặp cái vận gì đây? Nhưng sa cơ lỡ bước vẫn phải sống, tôi lao mình vào những .... Ờ chậu bát - kỳ cọ hai tuần bị đuổi việc, làm bưng bê - đánh khách dâm tặc bị đuổi việc, làm gia sư - bị mẹ học sinh đánh ghen, đuổi việc... Cứ như một vòng luôn hồi luẩn quẩn, tôi cuối cùng cũng yên thân làm bưng bê cho nhân viên cấp thấp của một chi nhánh của một công ty của một tập đoàn lớn ở Châu Á, nghe rất oách phải không? Nhưng thực ra lương cũng chỉ được hai cọc ba đồng không đủ no nói gì đến chuyện nhà ở. Còn nhớ vào cái hôm mà tổng giám đốc, siêu cấp đại boss từ tổng tập đoàn về giao lưu với chi nhánh - Dịch Chân đã mời cả công ty tôi đi ăn tại một nhà hàng "ì dave dơ" gì đấy không nhớ rõ có bảng giá trên trời kia đã nhìn trúng cái thùng rượu không đáy là tôi đây. Kể lại cũng xấu hổ, ngày ấy khi còn có tiền ăn chơi vô lo, đêm nào cũng ra khỏi nhà chìm vào men rượu đến ba bốn giờ sáng mới về, không quá hai năm, các câu lạc bộ đêm đều biết danh uống rượu như nước lã của tôi. Hôm ấy, nhìn một bàn toàn các ông chú đã gục, tay tôi cầm một chén martini cạn sạch rồi lại một chén khác rồi lại chén khác nữa, uống cho đến khi cốc xếp đầy bàn mà vẫn còn sức hát một bài "Đêm xuân đầu tiên" đã kiến cho đại boss choáng váng, ngày hôm sau lập tức thăng cấp cho tôi từ cóc ghẻ lên phượng hoàng. Từ nhân viên trà nước đến thư ký bồi rượu trên bàn tiệc.

Tính cho đến nay đã gần ba năm, tôi vẫn cúi đầu dưới mái hiên nhà vô cùng phẫn nộ mà làm nhân viên siêu đa cấp cho hắn. Từ việc cho chó nhà hắn đi ị đến việc giặt tất cho hắn, tôi thậm chí còn hận không thể ăn trộm một cái quần sịp của hắn rao bán trên mạng, bán không được lập tức đem đi yểm bùa cho hắn yếu sinh lý đến già cũng không thể "lên" nhưng bất quá cũng chỉ là si tâm vọng tưởng của tôi mà thôi...

Suy tư quá lâu miệng không ngậm lại nước dãi theo quán tính nhỏ dài xuống tay lành lạnh kiến tôi giật mình, nhìn giờ trên điện thoại cũng đã hơn tám giờ tối, chó cũng đã ị xong, thủy quái cũng đã lui binh, còn tên đại vô sỉ cũng đã no cái bụng, công việc làm thêm ban chiều cũng đã xong, tính cáo biệt thì lại nghe thấy hắn mở miệng

"Ngốc, tối nay lại phiền cô"

Ôiiiii.... Tối nay lại phiền... Nghe ám muội biết bao... Nhưng chỉ tôi mới biết câu này nghe thật cầm thú kinh hãi biết bao. Trong lòng tôi đem Dịch Chân ra phỉ nhổ vài trăm bận.

Theo kinh nghiệm lâu năm tôi biết, một khi hắn mở miệng nói có chuyện cần đến tôi tuyệt đối chỉ có thể là chuyện theo chân hắn uống rượu, nghĩ đi nghĩ lại, công việc của tôi ban sáng là đánh máy, dịch tài liệu bưng bê lặt vặt cho Dịch Chân, đến tối thỉnh thoảng lại đi ăn uống cùng khách hàng thật sự vô cùng nhàn nhã.

"Dịch tổng, tối nay lại gặp đối tác nào thế, tôi chỉ sợ tối nay tôi không uống được! "

"Vì sao? " Hắn hỏi

Trong đầu tôi nghĩ thoáng qua giấy xét nghiệm loét dạ dày nghiêm trọng sáng nay vừa nhận được liền rùng mình nghĩ nhất định không thể nói ra nếu không cái công dụng duy nhất của tôi đối với hắn cũng chẳng còn.

"Không sao, chỉ là có vài cuộc hẹn"

"Hẹn hò sao? "

Tôi giật mình, nhìn người vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính tỏ vẻ cao ngạo không quan tâm kia một hồi sau đó cường đại mà gật đầu

"Phải phải.... Chính là hẹn hò... Haha không ngờ sếp tổng không những tài hoa anh tuấn, khí độ hơn người mà còn biết thấu tâm thuật"

Đây gọi là muốn thành sự phải vỗ mông ngựa cho thật khéo, binh pháp thứ 13 trong Đại thành binh pháp của tôi sáng tác. Muốn tối nay không phải theo hầu rượu thì phải khen trước vỗ sau làm cho đối phương nhụt chí mà lui binh.

Nhưng thật ra lỡ vẫn phải đi thì cũng không có gì đáng lo lắm, dạo này mấy cốc rượu chưa động được đến tay tôi đã bị Dịch Chân cướp lấy liều mạng uống khiến tôi tưởng hắn muốn tranh cái danh hiệu đệ nhất rượu của tôi trong tập đoàn.

"Vậy đi đi, khi nào tôi gọi qua X đón tôi về nhà" Hắn nói sau đó bấm lên điện thoại vài cái, cửa tự động mở, triệt để đuổi người.

"Vâng"

Tôi cung kính đáp, gập người một cái 90 độ tiêu chuẩn rồi mới ra về.

Cửa vừa đóng lại tôi mơ hồ nghe thấy tiếng đá bàn đập ghế.

Về đến nhà, quăng túi xách lên giường tôi thở hắt ra một hơi nghĩ nghĩ đến chữ hẹn hò mà Dịch Chân nói thì có chút ngây người... Ây da không phải tôi huyễn hoặc mà thật sự tôi cũng rất là xinh đẹp nha, da trắng mắt to, lông mi cong cong hơi rủ còn có cả đôi môi căng mọng, nhìn góc nào cũng nhìn ra tư vị mỹ nhân ấy thế mà 21 tuổi tôi cũng chưa từng hẹn hò với ai, trước đây là do không thèm để ý còn bây giờ thì là lao vào công việc.... Hôm nay hắn nhắc tới chuyện nam nữ kia lại gợi chút tâm tình thiếu nữa còn sót lại trong tôi. Dù sao tôi cũng là con gái, tâm tình thiếu nữ vẫn luôn mơ tưởng về bạch mã hoàng tử, còn nhớ năm ấy khi vừa gặp mặt Dịch Chân, vẻ đẹp nghiêng ngả lòng người của hắn thật sự đã khiến tôi rung rinh một thời gian nhưng rồi rất nhanh tôi lại vỡ mộng bởi vì nếu hắn là thiên nga thì tôi chính là cóc ghẻ, địa vị gia thế quá khác biệt không thể thành đôi.

Cảm xúc dâng trào tôi bật một đĩa JAV lên xem... Chưa đến nửa giờ, tiếng ưm ưm a a đã ru tôi vào giấc mộng.

Đến nửa đêm thì điện thoại rung chuông,. Tôi bị kéo dậy từ mộng đẹp, tâm tình khó chịu chỉ muốn lộn bàn nên âm thầm đem 18 đời tổ tông nhà Dịch Chân ra chửi rủa rồi mới cất giọng có chút eo éo trả lời

"Sếp gọi thật không đúng lúc"



Đầu dây kia im lặng, bên ống nghe của tôi truyền đi âm thanh kiều mị mơ hồ rên rỉ của nữ diễn viên lại có tiếng than khàn khàn của nam diễn viên, tất cả đầu bị thu lại, đến tai của Dịch Chân không sót một chút nào. Còn tôi, con cừu ngây thơ trong sáng vì hụt chân liền ngã từ trên giường xuống, lớn tiếng hét vào loa. Cơn đau rõ ràng đến mức khiến tôi phải thở hổn hển, giọng đứt quãng hỏi

"Sếp... Đang... Ở.. Ở đâu? "

Đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng cạch lớn rồi ngắt hẳn, tôi khó hiểu vò vò mái tóc nhưng cũng không để tâm nhiều, tiện tay tắt JAV đang coi giở rồi thay đồ ngủ.

Hôm nay tâm trạng thiếu nữ khá nâng cao nên tôi quết định lôi chiếu áo sơmi dáng boyfriend ra mặc, lại cố tình cài lệch cúc để hở lấp ló bộ ngực, tự ngắm mình trong gương da trắng nổi bật trên tông đen lạnh của áo, son trên môi chưa hết hẳn lại hơi sưng sưng do ăn mỳ cay qủa thực là phong tình vạn chủng. Tôi không kìm được mà chụp vài kiểu ảnh , vốn đang định đăng lên mấy trang web làm mối thì có tiếng gõ cửa

Ha .... Ha đừng nói là tiếng gõ cửa vào ban đêm ngay cả ban ngày tôi cũng không dám mở vì tôi chẳng quen biết ai hết, mà đêm nay trăng tròn vành vạch, tiếng gió hun hút, cửa sổ kẽo kẹt đã sớm khiến tôi lạnh gáy lại cộng thêm tiếng gõ cửa khủng bố tinh thần này nữa đã thành công khiến tôi co rúm lại một nhúm ở trên giường, tay chân đều co vào trong chăn lạnh toát.

Không khí quỷ dị như được đà, tiếng gõ cửa vừa dứt, chuông điện thoại vang lên từng hồi, tiếng nhạc tươi vui thường ngày bỗng dưng biến thành một bản hòa tấu thê lương nhuốm máu. Rất nhanh chóng, tôi đã có thêm mấy người bạn tưởng tượng ghé chơi. Tôi thừa nhận, lớn đến từng này tuổi còn sợ ma là một sự thất bại nhưng quả thực trí tưởng tượng của tôi vô cùnh phong phú, lần nào cũng thành công dọa tâm hồn non nớt của tôi đến tim đập chân run

"Tinh"

Lần này là tiếng tin nhắn truyền tới, tôi đại loại nghĩ rằng đấy là huyết thư nên anh dũng ngất luôn.

Sáng hôm sau, vừa mới quần áo sạch đẹp son phấn nước hoa thơm lừng ra cửa tôi đã suýt nữa đạp trúng một âm hồn dã quỷ.

"Mẹ nó Dịch Chân lại ngủ gục ở trước cửa nhà tôi."

Tiềm thức tôi gào thét.

Các vị cô nương hãy khoan hãy nói về sắc đẹp người người đỏ mắt kia của hắn, khoan hãy nói về cổ áo hé mở để lộ đường xương quai xanh tuyệt đẹp của hắn mà hãy nói về cái điện thoại bằng cả gia tài đã bị sứt mẻ lung tung hắn đang cầm trên tay và hãy nói về cái túi quần đang cộm lên vì tiền của hắn.

Trong đầu tôi nhanh chóng tính toán, trước đây về đầu quân cho hắn, lương trả rất hậu hĩnh, chỉ trong vòng một năm tôi đã mua được một căn nhà cấp 4 tàm tạm thế nhưng tôi trợ sản cho chó nhà hắn ị đã lâu rồi mà không có một đồng lương, việc này cần suy ngẫm...

Nói là suy ngẫm nhưng tôi chẳng chút kiêng dè mà thò tay vào trong túi quần hắn, hai ngón tay đang mò sâu vào bên trong bỗng nhiên bị người khác bắt lấy, vô tình ép tay tôi sờ vào tiểu đệ đệ nhà ai đó.

Cả hai chúng tôi nhất thời hít một hơi sâu.

Sau cùng vẫn là tôi nhanh tay rút ra, ngón trỏ và ngón giữa rút ra mấy tờ xanh đỏ, tiền rơi ra, thẻ tín dụng cũng rơi ra, chìa khóa xe cũng rơi nốt còn có.... Còn có... Bao cao su...

Khỏi phải nói, Dịch Chân mặt đen như đít nồi, miệng hết há rồi lại thôi, lắp bắp mãi không nên lời, theo quan niệm đọc truyện kiếm hiệp của tôi, một khắc sau sẽ thổ huyết mà chết.

Thấy tình hình quá mức căng thẳng tôi đành mặt dày mà nói

"Sếp tổng đại giá quang lâm, hàn xá không có gì tiếp đãi, mời ra hàng cháo bên kia đường, tại hạ bao nuôi"

Trong những tình cảnh như vậy, phải đút lót... Tôi quyết tâm đem món tiền vừa trộm được từ hắn đãi hắn một bát cháo rau củ, còn tiền thừa thì giữ lại gửi tiết kiệm.

Tiệm cháo bên đường đã sớm xem tôi là khách VIP, tiền cháo cũng ít hơn của người bình thường, cháo rau. củ ở đây rất ngon, hương vị đậm đà lại còn nhiều cà rốt ăn rất là sáng mắt. Tôi ăn nhiều thành quen cũng không bỏ được hơn nữa tiền vẫn là phải tiết kiệm.

Chủ quán là một lão bà trung niên, mặc áo hoa vẫy vẫy cái muôi chào tôi, tôi gật đầu chào lại gọi hai bát cháo rau củ rồi kéo Dịch Chân tới chỗ trống, trước khi hắn ngồi xuống tôi còn tiếc cho cái đít quần hiệu amari mà chùi ghế mấy lần, thấy nó bắt đầu bóng loáng như gương tôi mới hài lòng để hắn ngồi xuống. Mông còn chưa nóng tôi đã ra sức bắt chuyện, nở nụ cười nịnh nọt:

"Sếp tổng, thật ngại quá, tôi chỉ có thể chu đáo đến đây thôi, của ít lòng nhiều đây là quán cháo tâm can bảo bối của tôi ngài đừng chê"

"Sếp tổng sao lại mộng du đến cửa nhà tôi nằm vậy"

"Sếp tổng.... "

"Sếp tổng... "

Thế nhưng mặc cho tôi nói khô lưỡi hắn vẫn không phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn vào mắt tôi như dò xét như trách móc lại giống như đau lòng. Đây là lần đầu tiên hắn như vậy khiến tôi trong giây lát không biết phải làm sao, lại chột dạ nghĩ về việc được dặn dò hôm qua, sâu chuỗi lại với nhau cũng đưa ra được giả thuyết

Hẳn là tối qua tôi đã không đi đón hắn, khiến hắn bị cướp moi tiền, trong lúc quẫn bách nói ra địa chỉ nhà tôi để trả thù với ý muốn để cướp đem nhà tôi dọn sạch, bọn cướp gõ cửa không được, hắn liền gọi điện. Ai ngờ dọa tôi ngất xỉu vì thế cho nên không có ai ra mở cửa bọn cướp tức quá đánh Dịch Chân sống dở chết dở.

Ngẫm đi ngẫm lại, càng thấy lôgic chặt chẽ liền khớp, tôi không khỏi vuốt râu đắc ý vài bận.

"Bất Trường Quân, cô to gan, to gan"

Nghe hắn bỗng dưng hét to tên mình sau đó đập bàn bỏ đi, tôi khiếp sợ đến nỗi té gẫy ghế...

Hắn vưag bỏ đi được một lát, chủ quán bưng cháo tới, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi tôi người đi cùng đâu rồi, tôi cười cười tỏ ý cao thâm không nói chỉ hậm hực tống bằng hết hai bát cháo vào bụng.

Vì ăn quá no thời gian lại vẫn còn sớm cho nên tôi quyết định đi bộ đến công ty. Nhà tôi mua tuy nằm cùng một khu vực với tổng công ty nhưng lại hẻo lánh nằm trong ngõ nhỏ đi bộ cũng mất khá nhiều thời gian nên tôi thường đi xe bus, hôm nay lại đi bộ coi như đổi gió.

Lúc giày cao gót vủa tôi gõ cồm cộm trên lối rẽ thứ ba bỗng nhiên hụt chân một cái, đế giày mắc vào nắp cống kéo thế nào cũng không ra. Trong lòng bực bội tôi cân răng cởi chiếc giày đang cắm vào nắp cống kia xuống, tay cũng tháo luôn của chiếc còn lại chân đất đi làm. Thôi thì đã để lại thì phải để một đôi ai kéo được chiếc kia ra thì cũng có đủ một đôi để đi. Đi vài bước tôi bỗng nhận ra việc làm của mình thực sự giống lọ lem dị bản.



Sau chuyện hồi sáng, gan của tôi đã bé lại càng nhỏ thêm, dường như đã biến vào hư không mờ mịt. Tôi lắc lắc đầu thầm than Dịch Chân là yêu nghiệt, mắng tôi gan to xong đã kiến tôi thành tiểu bạch thỏ nhát gan vô dụng.

Ôm tập tài liệu trong lòng tôi đắn đo nghĩ trái nghĩ phải không biết có nên đưa cho em Lâm mang vào không, đang phân vân thì "phach" một tiếng, tiếng tài liệu bị hành hạ vang tới, thừa thời cơ lúc cô ấy còn ngơ ngác tôi quả quyết nhét vào tay cô ấy nói

"Em đem cái này vào giúp chị, tiện thể nói với sếp tổng rằng chị vừa ra ngoài liền nhận được một cuộc điện thoại khẩn phải đi ngay, chắc là vắng mặt chiều nay, nếu tình hình kém khả quan thì dứt khoát nói chị bị xe cán luôn đi"

Tôi thấy em Lâm ngơ ngác nghĩ nghĩ một chút rồi nói

"A Lâm chị khai thật, thật ra chị là đi hẹn hò mong em giúp chị, về chị sẽ thưa chuyện lại với em, ơn này to như núi thái sơn, nặng như trái đất, sâu như biển. "

Hahah ... Tôi nghĩ chắc chắn cá sẽ cắm câu bởi vì đàn bà sinh ra vốn rất hiếu kỳ, tôi thả mồi to như thế này, chẳng lẽ lại không đớp.

"Bất Trường Quân, vào trong ngay"

Sau lưng tôi dội lên tiếng quát công hiệu của nó không hiểu sao lại như Sư Tử Hống mà đập nát từng bộ phận trong lục phủ ngũ tạng của tôi.

Cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy một ngọn yêu khí bốc lên phừng phừng tựa hồ muốn diệt cả thiên hạ... Ai thôi được rồi tiên hiệp quá đà ngưng văn tại đây, theo sếp tổng vào phòng chuẩn bị nhậm liệm. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, em Lâm ngây người không phải vì không hiểu chuyện mà là ngây người trước vẻ đẹp của Dịch Chân.

Hắn ngồi trên ghế bọc da, lớp da trên ghế sáng bóng xúc cảm chân thật tất nhiên là hàng thượng đẳng, cắt một miếng ở phần dưới đem đi bán chắc không ai phát hiện đâu nhỉ? Lại nhìn tới bộ âu phục phẳng phiu rất vừa người của hắn tôi thấy nhất định Dịch Chân đã về nhà thay đồ. Hôm nay hắn mặc áo sơmi trắng, bên ngoài là áo vest màu xám tro trông vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, ánh nắng từ phía sau hắt lên tấm lưng rộng bao phủ Dịch Chân trong một tầng hào quang kì dị

"Biế tội chưa? " Dịch Chân đập bàn gào lớn phá tan cảnh đẹp khiến tôi giật tót tim.

Hôm nay Dịch Chân thật sự cho tôi hoài niệm về mấy viên phán quan thời xưa đập bàn đập lọ. Bất quá Bao Thanh Thiên liêm khuyết lại là người da đen chứ không trắng trẻo quá đáng như hắn nên đành phải liên tưởng hắn với mấy tên tham quan hại nước hại dân vậy.

Hai chân tôi tỏ vẻ hơi nhũn xuống, chạy như bay cầm tay hắn lên khẽ vuốt vuốt, khóe mắt nặn được ra hai giọi nước tinh khiết giọng chết cha chết mẹ gào lên theo lối xướng cải lương

"Ối sếp ơi..... Iii... Tay vàng tay ngọc đập bàn làm chiii hỡi người"

"Nếu có giận chi cái thân này xin người cứuứu nói, đừng có làm tự đau mà ta thắt trong lòngggg... "

"Tèo téo tèo teo téo tèo"

Thấy tôi bày ra bộ dạng như vậy, hắn đưa tay lên day day thái dương đang co giật, đôi mày đẹp chau lại vừa hay kẹp chết một con ruồi đi qua.... Ahaha đùa thôi cái độ sâu này có thể kẹp cho hai bên ngực của một bức tường ép thành rãnh amazon ấy chứ.

"Ngày mai dọn qua nhà tôi"

"Ểh? "

Tôi giật mình mặt như động kinh phản ứng lại

"Dọn qua hoặc nghỉ việc"

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, tâm hồn như tôi cũng không khỏi đen tối một chút , sáng nay trong túi quần hắn có rớt ra bao cao su chẳng lẽ không phải bị kẻ cướp ép đến mà là tìm tôi bá vi ngạnh thượng cung hay sao? Tôi rùng mình một cái, toàn thân run rẩy.

"E là.... Không hợp cho lắm"

"Ừ... Tôi cũng thấy vị trí này cô không hợp"

Thôi được rồi, một ngày ngoài 6h hành chính thêm 2h làm thêm tôi còn 16h tiếng tự do, dùng 8h để ngủ còn 8h mà đã là hơn 6h tiếng ở nhà hắn làm ô sin rồi, có mang chăn gối qua ngủ nhờ ở đậu cũng không sao, cái quan trọng là cô nam quả nữ, tôi lại kiều diễm thế này thì có chút đáng sợ .

"Lương gấp đôi"

"Gấp ba"

Vẫn hơi không ổn lắm

"Gấp năm"

Mẹ ơi đấy là thiên lý là thiên lý

"Thành giao" Tôi quả quyết nói.

"Nhưng, sếp muốn tôi sang đấy làm gì?

Tiền là một chuyện, danh tiết là một chuyện vẫn là nên thăm dò một chút.

"À, dạo này mất ngủ, muốn có người hát ru"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Con Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook