Chương 173
Lạt Tiêu
06/08/2021
“Có cái gì mà hâm mộ chứ, chờ chúng ta trở về từ Milan, mọi người cũng nên nghỉ đông, tôi nghe nói là kỳ nghỉ đông năm nay tới mười lăm ngày lận đó, nếu như mà công việc trong tay mình còn nhiều thì đừng để ảnh hưởng tới lúc đó về nhà ăn tết nha.”
Đồng Tiên cười, từ trước đến nay cô ta đều hào phóng tự nhiên, mặc dù là bình thường trong lúc làm việc yêu cầu nghiêm khắc, nhưng mà trong âm thầm thì cũng hòa mình vào với những nhân viên.
Mỗi một đồng nghiệp đều nhận quà của Đồng Tiên, chỉ có Thương Mẫn, cô đang cầm cây bút vẻ trên màn hình, tuyệt đối không hề thay đổi bởi vì những món quà này.
Đồng Tiên chọn ra một thỏi son với màu sắc thích hợp với cô từ trong hộp son môi, đi đến bên cạnh cô.
“Nếu như tất cả mọi người đều nghiêm túc giống như nhà thiết kế Thương, vậy thì ba nhóm của chúng ta, người nào cũng là nhà thiết kế chính.” Đồng Tiên đặt cây son lên trên bàn của cô.
“Cảm ơn.” Thương Mẫn không ngẩng đầu lên.
Đồng Tiên hắng giọng một cái, gõ bàn của cô: “Tôi thấy là bản thảo thiết kế dự thi mà cô chuẩn bị có chút vấn đề, cô đi với tôi đi.”
Bản thảo thiết kế có vấn đề hả? Thương Mẫn sửng sốt, rõ ràng bản thảo thiết kế của cô lần nào cũng đều được thông qua trong đầu tiên, sao lại có vấn đề.
Cô nâng mắt lên, đối diện với cặp mắt sâu xa của Đồng Tiên.
“Nè.” Đồng Tiên tiến đến bên tai cô: “Tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cô đó.”
Thương Mẫn nhíu mày, cứ luôn cảm thấy món quà lớn này của cô ta không phải là thứ gì tốt.
gặp rắc rối.” Đồng Tiên nói, giẫm mạnh chân ga.
“Cho nên vì để cảm kích ơn hợp tác lần này, cứ để tôi tới cứu cô từ trong biển lửa.”
Nửa tiếng đồng hồ sau…
“Fuck!” Thương Mẫn nhịn không được mà nói tục.
Trong sảnh câu lạc bộ xa hoa lộng lẫy, từ cửa cho tới sân khấu có một đám chàng trai trẻ tuổi đứng đó làm cho Thương Mẫn hoa hết cả mắt, dáng người của ai nấy cũng cao gầy, nhan sắc rất đẹp.
Phong cách lạnh lùng, phong cách thanh tú, phong cách đẹp trai, phong cách cấm dục… mấy loại tạo hình như là thành thục, chàng trai nhỏ tỏa nắng, còn có mấy loại quyến rũ…
Nhìn thoáng qua, nó còn hơn cả hùng vĩ.
Thương Mẫn nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, cảm thấy dường như mình đang bước vào tiên cảnh.
“Như thế nào?” Đồng Tiên chạm vào vai cô.
“Tốt tốt tốt…” Thương Mẫn chảy nước miếng, thiếu chút nữa đã rơi xuống, nhưng mà cô nhanh chóng ý thức được có chút không đúng, cô đứng thẳng người dậy: “Đây chính là cứu tôi từ trong biển lửa mà chị đã nói đó hả?”
“Thì nó đó.” Đồng Tiên trả lời cô rất thành thật: “Còn có phương pháp nào có tác dụng hơn so với nam sắc hả?”
Hả? Thương Mẫn choáng váng.
Mạch não gì vậy trời?
“Đến đây đến đây.” Đồng Tiên lôi kéo cô đi một vòng quanh mấy người đàn ông: “Cô chọn một người đi, à không, nếu như cô thích thì chọn mấy người cũng được.”
Thương Mẫn xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô được nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm như thế, trước đó mấy người mặc đồ đen trong câu lạc bộ Nova bởi vì hành vi quá mức, trong ý thức của cô, mấy người bọn họ không được xem như là đàn ông…… (người mặc đồ đen: what?)
Nhưng mà những người trước mắt thì lại khác, trên mặt của bọn họ chỉ thiếu viết hai chữ “chọn tôi” là có chuyện gì xảy ra vậy?
“Cái này… không ổn đâu.” Thương Mẫn xấu hổ: “Tôi là người đứng đắn đó.”
“Cô nhìn tôi không giống như là người đứng đắn hả?” Đồng Tiên nghiêm túc hỏi cô.
Thương Mẫn im lặng, sao cô cứ cảm thấy Đồng Tiên không giống như là đến đây cứu cô, hơn nữa làm như vậy sẽ chỉ làm cho cô nhanh chóng đi đến cái chết.
Đồng Tiên cười, từ trước đến nay cô ta đều hào phóng tự nhiên, mặc dù là bình thường trong lúc làm việc yêu cầu nghiêm khắc, nhưng mà trong âm thầm thì cũng hòa mình vào với những nhân viên.
Mỗi một đồng nghiệp đều nhận quà của Đồng Tiên, chỉ có Thương Mẫn, cô đang cầm cây bút vẻ trên màn hình, tuyệt đối không hề thay đổi bởi vì những món quà này.
Đồng Tiên chọn ra một thỏi son với màu sắc thích hợp với cô từ trong hộp son môi, đi đến bên cạnh cô.
“Nếu như tất cả mọi người đều nghiêm túc giống như nhà thiết kế Thương, vậy thì ba nhóm của chúng ta, người nào cũng là nhà thiết kế chính.” Đồng Tiên đặt cây son lên trên bàn của cô.
“Cảm ơn.” Thương Mẫn không ngẩng đầu lên.
Đồng Tiên hắng giọng một cái, gõ bàn của cô: “Tôi thấy là bản thảo thiết kế dự thi mà cô chuẩn bị có chút vấn đề, cô đi với tôi đi.”
Bản thảo thiết kế có vấn đề hả? Thương Mẫn sửng sốt, rõ ràng bản thảo thiết kế của cô lần nào cũng đều được thông qua trong đầu tiên, sao lại có vấn đề.
Cô nâng mắt lên, đối diện với cặp mắt sâu xa của Đồng Tiên.
“Nè.” Đồng Tiên tiến đến bên tai cô: “Tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cô đó.”
Thương Mẫn nhíu mày, cứ luôn cảm thấy món quà lớn này của cô ta không phải là thứ gì tốt.
gặp rắc rối.” Đồng Tiên nói, giẫm mạnh chân ga.
“Cho nên vì để cảm kích ơn hợp tác lần này, cứ để tôi tới cứu cô từ trong biển lửa.”
Nửa tiếng đồng hồ sau…
“Fuck!” Thương Mẫn nhịn không được mà nói tục.
Trong sảnh câu lạc bộ xa hoa lộng lẫy, từ cửa cho tới sân khấu có một đám chàng trai trẻ tuổi đứng đó làm cho Thương Mẫn hoa hết cả mắt, dáng người của ai nấy cũng cao gầy, nhan sắc rất đẹp.
Phong cách lạnh lùng, phong cách thanh tú, phong cách đẹp trai, phong cách cấm dục… mấy loại tạo hình như là thành thục, chàng trai nhỏ tỏa nắng, còn có mấy loại quyến rũ…
Nhìn thoáng qua, nó còn hơn cả hùng vĩ.
Thương Mẫn nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, cảm thấy dường như mình đang bước vào tiên cảnh.
“Như thế nào?” Đồng Tiên chạm vào vai cô.
“Tốt tốt tốt…” Thương Mẫn chảy nước miếng, thiếu chút nữa đã rơi xuống, nhưng mà cô nhanh chóng ý thức được có chút không đúng, cô đứng thẳng người dậy: “Đây chính là cứu tôi từ trong biển lửa mà chị đã nói đó hả?”
“Thì nó đó.” Đồng Tiên trả lời cô rất thành thật: “Còn có phương pháp nào có tác dụng hơn so với nam sắc hả?”
Hả? Thương Mẫn choáng váng.
Mạch não gì vậy trời?
“Đến đây đến đây.” Đồng Tiên lôi kéo cô đi một vòng quanh mấy người đàn ông: “Cô chọn một người đi, à không, nếu như cô thích thì chọn mấy người cũng được.”
Thương Mẫn xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô được nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm như thế, trước đó mấy người mặc đồ đen trong câu lạc bộ Nova bởi vì hành vi quá mức, trong ý thức của cô, mấy người bọn họ không được xem như là đàn ông…… (người mặc đồ đen: what?)
Nhưng mà những người trước mắt thì lại khác, trên mặt của bọn họ chỉ thiếu viết hai chữ “chọn tôi” là có chuyện gì xảy ra vậy?
“Cái này… không ổn đâu.” Thương Mẫn xấu hổ: “Tôi là người đứng đắn đó.”
“Cô nhìn tôi không giống như là người đứng đắn hả?” Đồng Tiên nghiêm túc hỏi cô.
Thương Mẫn im lặng, sao cô cứ cảm thấy Đồng Tiên không giống như là đến đây cứu cô, hơn nữa làm như vậy sẽ chỉ làm cho cô nhanh chóng đi đến cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.