Chương 174
Lạt Tiêu
06/08/2021
Trong phòng chung.
Thương Mẫn ngồi một mình trên ghế salon, đối diện cô là năm người đàn ông đang đứng thẳng hàng ở đó, đây là do Đồng Tiên chọn cho cô, giờ phút này cô đối diện với năm cặp mắt tò mò, xấu hổ thiếu chút nữa là tìm một cái lỗ chui vào.
“Nếu không thì mời ngồi?” Thương Mẫn ra hiệu rồi nói.
Mấy người đàn ông nghe thấy lời nói của cô, bọn họ liền ngồi xuống trên ghế salon đối diện cô.
Trong căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Đối mặt với năm ánh mắt này, trong đầu của Thương Mẫn giống như bị bùn nhão dán lên, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, cô bưng ly trà lên giả vờ như là đang bình tĩnh.
“Khụ khụ…” Cô ho nhẹ một tiếng, cô muốn phá vỡ cục diện bế tắc này: “Các người làm nghề này bao lâu rồi?”
Trong số đó có một người đàn ông mặc đồ vest nhìn thoáng qua mấy người đồng nghiệp của mình: “Tôi đã có bảy năm kinh nghiệm, kể từ lúc mười sáu tuổi, đã thỉnh thoảng làm vài chuyện.”
Phốc!
Thiếu chút nữa là Thương Mẫn đã bị sặc chết bởi một ngụm nước trà trong miệng.
“Mười sáu tuổi đã bắt đầu rồi hả?” Nhỏ như vậy, hình như lúc đó vẫn còn chưa dậy thì xong mà? Hơn nữa mới làm có bảy năm, còn quá trẻ, như thế này thật sự chịu nổi à?
“Bình thường mấy người chọn các người có lớn tuổi không?” Thương Mẫn tiếp tục hỏi.
Mấy người bị hỏi đưa mắt nhìn nhau, một chàng trai trẻ tuổi với gương mặt thanh tú mở miệng nói: “Nói chung cũng không còn nhỏ, dù sao thì người đến đây để chọn người ít nhất cũng có thân phận và địa vị, không đến mức tuổi còn rất trẻ.”
“Có ai trên năm mươi tuổi không thế?” Thương Mẫn mở to hai mắt mà nhìn.
“Có chứ.” Chàng trai trẻ tuổi mở miệng nói: “Năm mươi tuổi cũng không tính là cái gì đâu, tháng trước tôi còn gặp phải một người bảy mươi tuổi nữa kìa… Người còn trẻ giống như cô đây, đây là lần đầu tiên tôi gặp đó.”
Bảy mươi tuổi.
Thương Mẫn cảm thấy trái tim của mình sắp dừng đập, cô nhìn chằm chằm vào chàng trai cao lớn trước mắt, cứ luôn cảm thấy ánh mắt của mình không đúng cho lắm.
“Vậy… tại sao các người phải làm cái nghề này, tuổi vẫn còn trẻ, dáng rất lại đẹp trai như thế, tùy tiện làm gì cũng có thể sống tạm mà.” Thương Mẫn không thể hiểu suy nghĩ của bọn họ.
“Cũng là bởi vì tuổi còn trẻ cho nên có vốn liếng để làm chuyện này, chờ đến lúc tuổi lớn hơn rồi ai còn tìm chúng tôi nữa chứ?” Một chàng trai mặc quần áo với phong cách hiphop trong số đó mở miệng trả lời: “Hơn nữa, cái này là có tiền nhanh, nhanh thì câu lạc bộ có thể giải quyết trong mấy tiếng đồng hồ, còn chậm thì cũng đi theo ra ngoài mấy ngày thôi, chi phí một lần có thể tương đương với tiền lương một tháng của một người dân bình thường đi làm đó, ai mà không muốn kiếm tiền nhanh cơ chứ?”
Thiếu chút nữa là Thương Mẫn đã muốn ngất xỉu.
“Nhưng mà cũng không phải là bởi vì kiếm tiền không thôi, đối với tôi mà nói bước vào con đường này càng nhiều hơn đó chính là tín ngưỡng.” Người đàn ông mặc áo phông đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện rất nghiêm túc.
“Tín ngưỡng hả?” Thương Mẫn kinh ngạc.
Tư tưởng của mấy người trẻ tuổi hiện nay đều cởi mở và lớn gan như vậy luôn hả?
“Các người có biết là tôi tìm các người để làm gì không?” Thương Mẫn quả thật không thể tin vào tai của mình, cô đang nghe mấy lời nói gì vậy chứ?
Mấy người bọn họ nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy bắt đầu cởi quần áo trên người.
!!!.
Thương Mẫn hoàn toàn kinh ngạc, cô đứng ngồi không yên, cô muốn đứng dậy, mà đúng lúc này cửa phòng bao đột nhiên được mở ra, có một người quản lý dẫn đầu bước vào cửa, sau đó Đồng Tiên bưng một khay hoa quả chậm rãi đi vào.
“Ôi chao, sắp bắt đầu rồi đó à.” Đồng Tiên nhìn thấy động tác của mọi người thì vội vàng đi đến bên cạnh Thương Mẫn, thuận thế đặt mông ngồi trên ghế salon.
“Chị làm cái gì vậy?” Thương Mẫn mở to mắt nhìn.
“Tôi có thể làm cái gì?” Đồng Tiên vô tội: “Đương nhiên là gia nhập cùng với cô rồi, những người này là do tự tôi chọn, tôi cũng có quyền lợi được thưởng thức chứ bộ.”
Ngày hôm nay xem như Thương Mẫn đã mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên cô mới nhìn thấy có người… nói loại chuyện này mà mặt không đỏ tim không đập.
Trước đó cô nghe người ta nói có câu lạc bộ như thế này, lại không ngờ rằng ngày hôm nay cô lại đích thân đến đây một chuyến.
Thương Mẫn đỡ trán, ánh mắt lại nhìn xuyên thấu qua khe hở, lén lút nhìn mấy người đàn ông đang cởi đồ.
Thương Mẫn ngồi một mình trên ghế salon, đối diện cô là năm người đàn ông đang đứng thẳng hàng ở đó, đây là do Đồng Tiên chọn cho cô, giờ phút này cô đối diện với năm cặp mắt tò mò, xấu hổ thiếu chút nữa là tìm một cái lỗ chui vào.
“Nếu không thì mời ngồi?” Thương Mẫn ra hiệu rồi nói.
Mấy người đàn ông nghe thấy lời nói của cô, bọn họ liền ngồi xuống trên ghế salon đối diện cô.
Trong căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Đối mặt với năm ánh mắt này, trong đầu của Thương Mẫn giống như bị bùn nhão dán lên, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, cô bưng ly trà lên giả vờ như là đang bình tĩnh.
“Khụ khụ…” Cô ho nhẹ một tiếng, cô muốn phá vỡ cục diện bế tắc này: “Các người làm nghề này bao lâu rồi?”
Trong số đó có một người đàn ông mặc đồ vest nhìn thoáng qua mấy người đồng nghiệp của mình: “Tôi đã có bảy năm kinh nghiệm, kể từ lúc mười sáu tuổi, đã thỉnh thoảng làm vài chuyện.”
Phốc!
Thiếu chút nữa là Thương Mẫn đã bị sặc chết bởi một ngụm nước trà trong miệng.
“Mười sáu tuổi đã bắt đầu rồi hả?” Nhỏ như vậy, hình như lúc đó vẫn còn chưa dậy thì xong mà? Hơn nữa mới làm có bảy năm, còn quá trẻ, như thế này thật sự chịu nổi à?
“Bình thường mấy người chọn các người có lớn tuổi không?” Thương Mẫn tiếp tục hỏi.
Mấy người bị hỏi đưa mắt nhìn nhau, một chàng trai trẻ tuổi với gương mặt thanh tú mở miệng nói: “Nói chung cũng không còn nhỏ, dù sao thì người đến đây để chọn người ít nhất cũng có thân phận và địa vị, không đến mức tuổi còn rất trẻ.”
“Có ai trên năm mươi tuổi không thế?” Thương Mẫn mở to hai mắt mà nhìn.
“Có chứ.” Chàng trai trẻ tuổi mở miệng nói: “Năm mươi tuổi cũng không tính là cái gì đâu, tháng trước tôi còn gặp phải một người bảy mươi tuổi nữa kìa… Người còn trẻ giống như cô đây, đây là lần đầu tiên tôi gặp đó.”
Bảy mươi tuổi.
Thương Mẫn cảm thấy trái tim của mình sắp dừng đập, cô nhìn chằm chằm vào chàng trai cao lớn trước mắt, cứ luôn cảm thấy ánh mắt của mình không đúng cho lắm.
“Vậy… tại sao các người phải làm cái nghề này, tuổi vẫn còn trẻ, dáng rất lại đẹp trai như thế, tùy tiện làm gì cũng có thể sống tạm mà.” Thương Mẫn không thể hiểu suy nghĩ của bọn họ.
“Cũng là bởi vì tuổi còn trẻ cho nên có vốn liếng để làm chuyện này, chờ đến lúc tuổi lớn hơn rồi ai còn tìm chúng tôi nữa chứ?” Một chàng trai mặc quần áo với phong cách hiphop trong số đó mở miệng trả lời: “Hơn nữa, cái này là có tiền nhanh, nhanh thì câu lạc bộ có thể giải quyết trong mấy tiếng đồng hồ, còn chậm thì cũng đi theo ra ngoài mấy ngày thôi, chi phí một lần có thể tương đương với tiền lương một tháng của một người dân bình thường đi làm đó, ai mà không muốn kiếm tiền nhanh cơ chứ?”
Thiếu chút nữa là Thương Mẫn đã muốn ngất xỉu.
“Nhưng mà cũng không phải là bởi vì kiếm tiền không thôi, đối với tôi mà nói bước vào con đường này càng nhiều hơn đó chính là tín ngưỡng.” Người đàn ông mặc áo phông đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện rất nghiêm túc.
“Tín ngưỡng hả?” Thương Mẫn kinh ngạc.
Tư tưởng của mấy người trẻ tuổi hiện nay đều cởi mở và lớn gan như vậy luôn hả?
“Các người có biết là tôi tìm các người để làm gì không?” Thương Mẫn quả thật không thể tin vào tai của mình, cô đang nghe mấy lời nói gì vậy chứ?
Mấy người bọn họ nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy bắt đầu cởi quần áo trên người.
!!!.
Thương Mẫn hoàn toàn kinh ngạc, cô đứng ngồi không yên, cô muốn đứng dậy, mà đúng lúc này cửa phòng bao đột nhiên được mở ra, có một người quản lý dẫn đầu bước vào cửa, sau đó Đồng Tiên bưng một khay hoa quả chậm rãi đi vào.
“Ôi chao, sắp bắt đầu rồi đó à.” Đồng Tiên nhìn thấy động tác của mọi người thì vội vàng đi đến bên cạnh Thương Mẫn, thuận thế đặt mông ngồi trên ghế salon.
“Chị làm cái gì vậy?” Thương Mẫn mở to mắt nhìn.
“Tôi có thể làm cái gì?” Đồng Tiên vô tội: “Đương nhiên là gia nhập cùng với cô rồi, những người này là do tự tôi chọn, tôi cũng có quyền lợi được thưởng thức chứ bộ.”
Ngày hôm nay xem như Thương Mẫn đã mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên cô mới nhìn thấy có người… nói loại chuyện này mà mặt không đỏ tim không đập.
Trước đó cô nghe người ta nói có câu lạc bộ như thế này, lại không ngờ rằng ngày hôm nay cô lại đích thân đến đây một chuyến.
Thương Mẫn đỡ trán, ánh mắt lại nhìn xuyên thấu qua khe hở, lén lút nhìn mấy người đàn ông đang cởi đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.