Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 67: Anh Tư Viễn, anh dùng bữa

Hàm Yên

07/11/2015

Tôi và Diệp Tư Viễn cùng nhau vào cửa, phòng nhỏ chen lấn mười người, nhất thời liền chật chội không chịu nổi. Tôi đặt ly và giỏ trái cây lên bàn ăn, nhìn tủ giày một chút, đã không có dép rồi.

Trên chân Diệp Tư Viễn vẫn đang mang dép đi trong nhà, trước kia chúng tôi từng thương lượng, vẫn là không muốn mua giày, mặc dù dép trên chân phối với quần áo của anh có vẻ rất quái dị, nhưng chân Diệp Tư Viễn chính là tay của anh, nếu như muốn để ba chân chính hiểu được anh, điểm này tuyệt đối không thể che giấu.

Ba nhìn tôi sững sờ, lại nhìn một chút giày của Diệp Tư Viễn, trầm giọng nói: "Đừng đổi nữa, không phải mang dép lê sao."

Tôi đáp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người đầy một phòng, tay trái khoác lên sau thắt lưng Diệp Tư Viễn, nói với anh: "Tư Viễn, em giới thiệu cho anh một chút. Đây là ba em, đây là dì Mỹ, hai vị này là bác hai, thím hai của em. Đây là anh họ của em, Trần Chí Cương, em đều là gọi anh ấy là anh Chí Cương, đây là chị dâu của em. Chị ấy ôm là cháu của em, Trần Lỗi, đó là Trần Dạ, em trai của em."

Diệp Tư Viễn hơi mỉm cười, "Chú, dì, anh họ, chị dâu" lần lượt kêu một lần, tất cả mọi người sững sờ nhìn anh chằm chằm. Ba không có ứng tiếng, dì Mỹ và bác hai, thím hai gật đầu nói."À", anh Chí Cương và chị dâu nói "Chào cậu". Tôi khẩn trương đến rối tinh rối mù, cảm giác trên ót đổ mồ hôi hột, tôi nói với ba: "Ba, đây là. . . . . . đây là bạn trai của con, Diệp Tư Viễn, trước đó con đã đề cập với ba."

Diệp Tư Viễn gật đầu với ba một cái, nói: "Chào chú, con tên là Diệp Tư Viễn, rất mạo muội đột nhiên tới cửa thăm hỏi."

Ba vẫn không có lên tiếng, cho đến khi dì Mỹ kéo áo ông một cái, ông mới hừ một tiếng, nhìn một chút đồ trên bàn, nói: "Tới thì tới, mua đồ cái gì? Mua lại không thể xách, còn không phải là muốn Tiểu Kết chúng tôi xách sao."

Tôi gấp đến độ muốn mở miệng, Diệp Tư Viễn đã nói chuyện: "Đúng, điểm này cháu rất xin lỗi, những chuyện này thật sự cháu không làm được. Chỉ là lần đầu tiên tới đây, biết chú thích uống chút rượu, nên có chọn cho chú hai chai."

Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm ba, thật sợ ông còn nói ra câu gì, liền nói: "Bác hai, thím hai, đừng đứng nữa, hai người ngồi đi, Tư Viễn chỉ là thừa dịp nghỉ hè tới đây chơi một chuyến thôi."

Đoán chừng bác hai nhìn thấu ba mất hứng, nhanh chóng giảng hòa, ông nhấc rượu trên bàn lên nói: "Ai nha, Mao Đài đó! Rất đắt đấy! Tiểu Diệp phải không? Đời này của bác đoán chừng còn chưa uống qua Mao Đài đâu, có thể cũng chia chén canh cho chúng tôi không?"

"Ai là bác của cậu ta rồi hả?" Ba lớn tiếng nói.

"Ha ha ha ha ha." Bác hai vỗ lưng ba, cười lớn, "Hóa ra chú vội vàng đi nấu ăn với A Mỹ đi, đoán chừng món ăn kia của chú cũng sắp khét rồi. Tiểu Kết, Tiểu Diệp, đến đây, các con ngồi đi, đừng chỉ đứng."

Ba căm giận trừng mắt nhìn bác hai một cái, dì Mỹ vội vàng lôi kéo ông vào phòng bếp.

Tôi đỡ lưng Diệp Tư Viễn, để cho anh ngồi ở trên một cái ghế, rót cho anh ly nước, lại cắm ống hút chuẩn bị sẵn trong túi xách lên. Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nói với tôi "Cám ơn", tôi phát hiện những người khác vẫn đang tò mò quan sát anh, trong tầm mắt còn mang theo chất vấn nồng đậm. Chị dâu ôm Lỗi Lỗi trêu chọc nó, Lỗi Lỗi tuyệt không cảm thấy hứng thú, chỉ lo nhìn Diệp Tư Viễn.

Còn có Trần Dạ, thằng bé trốn ở góc phòng, mắt mở thật to, không nháy mắt nhìn chằm chằm Diệp Tư Viễn.

Phòng khách nhà tôi không có điều hòa, quạt trần trên đỉnh đầu kêu vù vù, chỉ trong chốc lát, trên người mỗi người đều xuất mồ hôi.

Một mảnh im lặng, vẫn là anh Chí Cương phá vỡ trầm mặc trước. Hắn ho khan một tiếng, hỏi Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp, cậu và Tiểu Kết chúng tôi là bạn học?"

"Đúng, em hơn cô ấy một khóa."

"Cậu học nghành gì?"

"Thiết kế thời trang và công trình."

"À. . . . . . Thiết kế thời trang ư, không tệ không tệ." Tầm mắt anh Chí Cương liếc đến tay áo trống không của Diệp Tư viễn, lại hỏi, "Có thể ứng phó học tập sao?"

"Có thể." Ai cũng biết hắn đang hỏi cái gì, Diệp Tư Viễn vẫn mỉm cười trả lời.

Bác hai không nhịn được, hỏi: "Tiểu Diệp, cánh tay này của cháu. . . . . . là chuyện gì?"

Tôi đứng ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, tay vẫn khoác lên trên vai anh. Anh ngồi rất thẳng, trả lời: "Khi còn bé nghịch ngợm trèo tường, không cẩn thận đụng phải máy biến thế, bị mất cánh tay."

"Chuyện khi nào vậy?" Thím hai hỏi.

"Hơn mười năm trước rồi, lúc cháu mười một tuổi."

"Ai u, thật đáng tiếc." Trong ánh mắt thím hai mang theo thương hại và tiếc hận nồng đậm, "Một đứa bé xinh đẹp như thế."

"Chỉ là hiện tại cháu rất tốt, phần lớn chuyện cũng có thể tự mình làm. Hơn nữa ở chung một chỗ với Tiểu Kết, cô ấy cũng sẽ giúp đỡ cháu." Diệp Tư Viễn nói xong, ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, tôi cười một tiếng với anh, tay khẽ dùng sức vỗ bả vai anh.

Anh Chí Cương lại hỏi: "Cậu và Tiểu Kết chúng tôi ở một chỗ bao lâu rồi?"

"Một năm rưỡi đi, phải không?" Diệp Tư Viễn lại ngẩng đầu nhìn tôi, "Chúng ta biết nhau gần hai năm."

Tôi gật đầu, "Ừ" một tiếng.

"Rất lâu nha, cũng không nghe Tiểu Kết đề cập tới." Anh Chí Cương nhìn tôi.

"Ba biết." Tôi nở nụ cười, "Lúc nghỉ đông đã biết."

"À. . . . . . Tiểu Diệp là người địa phương nào?"

"Thành phố D."

"Cách trường học các cháu rất gần đó, tới nơi này là ngồi xe lửa sao?"

"Không phải, em đáp máy bay tới." Diệp Tư Viễn cười, "Một mình em tới, ngồi xe lửa không tiện lắm."

"Chị còn chưa từng ngồi máy bay đâu." Chị dâu đột nhiên nói, "Vé máy bay rất đắt đúng không?"

"Cũng may đang giảm giá."

"Một mình em ngồi máy bay được sao?" Anh Chí Cương hỏi.

"Có thể, có lúc cần người giúp chút việc, đại đa số thời điểm em đều có thể tự chăm sóc mình." Giọng nói Diệp Tư Viễn chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn là nhàn nhạt, "Em chỉ là không có cánh tay, mặc dù có chút chuyện không quá dễ dàng. Nhưng nói tóm lại, vẫn không có vấn đề gì."

"Vậy. . . . . . cuộc sống bình thường thì sao?" Thím hai hỏi, "Làm sao ăn cơm được?"

"Dùng chân. . . . . ." Diệp Tư Viễn hạ thấp đầu, tôi thấy được ngón chân của anh hơi nhúc nhích, "Phần lớn chuyện đều là dùng chân làm, có lúc cũng dùng miệng, còn có. . . . . . nơi bả vai này cũng được."

Anh nghiêng xuống dưới, gương mặt dán sát vào bả vai, làm mẫu một vài động tác: "Cầm một đồ vật gì đó, cứ như vậy là được."

Thím hai không tiếp tục hỏi tiếp, tôi thấy ánh mắt của bà lộ ra thương yêu, lại mang một ít không tin.

Không khí lập tức lạnh xuống, tôi thấy bọn họ vẫn là suy nghĩ muốn hỏi cái gì, lại sợ nói xong không thích hợp, liền nói: "Bác hai, thím hai, hai người ngồi trước một lát, Tư Viễn lần đầu tiên tới đây, cháu dẫn anh ấy đi vào trong phòng xem một chút, một lát trở lại tán gẫu với mọi người."



"Được, đi đi." Bác hai gật đầu phất tay, Diệp Tư Viễn chào hỏi với bọn họ, đứng lên đi theo tôi vào phòng.

Đóng cửa lại mở đèn, tôi có thể nghe giọng nói một nhà bác hai ở trong phòng khách, nghe không rõ, nhưng mà tôi lại biết bọn họ nhất định là đang tán gẫu về Diệp Tư Viễn.

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, em không biết sẽ có nhiều người như vậy."

"Không có việc gì, bọn họ đều rất tốt, em không cảm thấy sao?" Diệp Tư Viễn cười lên, "Ai cũng sẽ tò mò, nếu bọn họ không hỏi mới kỳ quái đấy."

"Có cái gì tốt mà tò mò." Tôi lôi kéo anh sóng vai ngồi ở bên mép giường. Diệp Tư Viễn ngẩng đầu quan sát phòng của tôi, nói: "Tại sao phòng của em không có cửa sổ?"

Đồ trong phòng của tôi rất đơn giản, giá sách và bàn học gắn liên kết thành một thể, giường nhỏ và tủ quần áo liền thành một thể, trên nóc còn có một cái hộc tủ nhỏ, có vẻ đặc biệt chật chội.

Tôi cười khổ một tiếng, nói: "Gian phòng này là tách từ phòng khách, vốn trong nhà là hai phòng ngủ một phòng khách, Trần Dạ tự nhiên có một phòng, em cũng không thể ngủ phòng khách, ba liền xây một bức tường trong phòng khách làm một phòng cho em."

"Vậy tại sao không phải Trần Dạ ngủ nơi này?"

"Biết rõ còn hỏi phải không?" Tôi đập anh vài cái, "Trần Dạ là con của ba em và dì Mỹ, thằng bé có thể ngủ ở nơi này sao?"

"Tại sao không thể? Em là chị gái, nó là em trai, không phải gian phòng kia vốn là của em ư?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn, tôi cười, gật đầu nói: "Là của em, nhưng mà em cam tâm tình nguyện nhường cho nó. Diệp Tư Viễn, anh đang đau lòng cho em đúng không?"

Anh kéo hạ khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Em đáng giá để người ta thương yêu, sau này nhà của chúng ta tùy em sắp xếp, em muốn bao nhiêu gian phòng đều được, chỉ cần là em thích, anh sẽ cho em tất cả."

"À! Không sợ khoác lác thổi bay lên trời ư! Diệp Tư Viễn, em phát hiện gần đây anh càng ngày càng biết nói tốt, đây là ai dạy anh hả?"

"Không có, thật sự nghĩ như vậy." Diệp Tư nhìn từ xa tôi, ánh mắt nhu hòa, "Em nguyện ý đi theo anh… anh không thể cô phụ em."

Tôi cảm động chết rồi, lời ngon tiếng ngọt của người này thật là càng nói càng lưu loát, nói đến tôi sắp muốn khóc rồi.

Tôi gác đầu trên vai anh, hỏi: "Mới vừa rồi khẩn trương không?"

"Hoàn hảo."

"Một nhà bác em vẫn luôn rất dễ nói chuyện, nói không chừng bọn họ ở đây, ngược lại tốt hơn."

"Ừ."

"Đúng rồi, khi nào chúng ta đi?"

"Đi?" Diệp Tư Viễn kinh ngạc hỏi.

"Không đi, còn ở ăn cơm sao? Không phải đều gặp hết rồi ư?"

"Tiểu Kết, đoán chừng không đi được, ba em đang nấu ăn đấy."

"Vậy. . . . . . anh. . . . . ." Tôi cúi đầu nhìn chân anh, có chút lo lắng.

Diệp Tư Viễn khẽ thở dài, nói: "Ăn cơm giống như bình thường thôi, tóm lại sẽ có một ngày này."

Tôi trầm mặc, trong lòng lại đau cho anh.

Lúc này có người gõ cửa, tôi nói: "Mời vào."

Trần Dạ thò đầu vào, nhỏ giọng nói: "Chị, ba gọi hai người ăn cơm."

"A, tới ngay."

Tôi lại khẩn trương , Diệp Tư Viễn đứng lên, an ủi tôi: "Đừng lo lắng, anh đi . . . rửa bàn chân trước."

Tôi và anh ra khỏi phòng, dì Mỹ đang bưng món ăn lên bàn, thím hai lật bốn phía bàn vuông lên, biến thành một cái bàn tròn, càng thấy trong phòng khách chật chội. Ba bưng ra một tô canh lớn, nhìn Diệp Tư Viễn một chút, nói: "Cùng nhau ăn cơm đi, cậu có thể ngồi ăn ở đây không?"

"Có thể, chú." Diệp Tư Viễn cười, "Chỉ là cháu dùng chân ăn, hi vọng mọi người bỏ qua cho."

Ba trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Không cần đút là tốt rồi."

Tôi nhịn không được chen miệng vào: "Anh ấy có thể tự mình ăn cơm."

"Tôi lại không thấy qua! Làm sao biết!" Ba vừa nói vừa xoay vào phòng bếp.

Tôi mang theo Diệp Tư Viễn đi toilet, toilet nhà chúng tôi chỉ có hai mét vuông, hơi chật chội. Anh không có biện pháp cùng nhau rửa hai chân, tôi liền đặt chân anh lên bồn rửa mặt, giúp anh chà xà bông chân trái trước, rồi tới chân phải, rửa sạch sẽ.

Rửa xong chân, tôi nhỏ giọng hỏi anh: "Có muốn đi nhà vệ sinh không?"

Anh lắc đầu: "Không cần, không gấp."

"Anh phải nói với em đó."

"Anh biết rồi."

Trở lại cạnh bàn ăn, tôi vừa thu xếp cho Diệp Tư Viễn ngồi xuống. Đột nhiên ba kéo tôi đến bên cạnh ông, ấn tôi ở trên ghế, tôi gần như là ngồi ở đối diện Diệp Tư Viễn, còn chưa kịp phản ứng, ba đã sắp xếp Trần Dạ ngồi ở bên trái Diệp Tư Viễn, bên phải anh là chị dâu.

Tôi nói: "Ba! Con. . . . . . con ngồi bên cạnh Tư Viễn."

"Ngồi chỗ đó có gì khác nhau." Ba liếc mắt nhìn Diệp Tư Viễn một cái, "Không phải nói có thể tự mình ăn cơm ư?"

"Con. . . . . ." Tôi còn muốn nói chuyện, Diệp Tư Viễn liền ngăn tôi lại: "Tiểu Kết, không có việc gì, anh có thể tự chăm sóc cho mình ."

Tôi nóng nảy, bàn ăn nhà chúng tôi cao hơn bình thường, thậm chí còn cao hơn bàn trong nhà chúng tôi ở thành phố H, dùng chân ăn cơm ở bàn này, Diệp Tư Viễn phải cố hết sức, chứ đừng nói gắp thức ăn ở trên bàn.



Tôi hiểu rõ đây là ba thiết kế cửa ải khó khăn cho Diệp Tư Viễn, cũng hiểu anh hoàn toàn không có biện pháp vượt qua, nghĩ tới một lát ăn cơm sẽ xảy ra tình huống thế nào, lòng của tôi liền co rút.

Diệp Tư Viễn không có phản ứng gì đặc biệt, tôi nhìn chị dâu giúp anh rót nước uống, lại chần chờ lấy ống hút từ trong ly trà cắm vào, nói: "Như vậy có thể không?"

"Có thể, cám ơn chị dâu." Anh gọi ngược lại rất lưu loát, tôi lại gấp đến đổ một đầu mồ hôi.

Tất cả món ăn đều ở trên bàn, ba và dì Mỹ cũng ngồi xuống. Ông nhìn lướt qua rượu Diệp Tư Viễn mang tới, nói: "Rượu này quá mắc, tôi không nhận nổi. Trời nóng như vậy, anh hai, hay là chúng ta uống bia đi."

Bác hai cười: "Chú không nỡ, muốn giữ lại để mình từ từ uống sao."

"Em muốn để cậu ta xách về, đồ mắc như vậy, em uống không quen."

"Chú, một chút tâm ý mà thôi." Diệp Tư Viễn nhỏ giọng nói.

Ba nhìn anh, Diệp Tư Viễn ngồi rất ngay ngắn, những người khác đã cầm đũa lên, ba nói: "Ăn cơm đi, không cần đút chứ?"

"Không cần." Giọng nói Diệp Tư Viễn rất thấp, anh ngồi ở cạnh tường, sống lưng gần như phải dán sát vào tường. Tôi nhìn mông anh dời ghế lùi về sau một chút, phát hiện không được thì dừng động tác lại.

Anh từ từ gác chân đến trên bàn, bởi vì ngồi gần bàn, mặt bàn lại cao, vị trí bày đũa lại xa, anh thử nhiều lần cũng không thể sử dụng ngón chân gắp đũa lên.

Tôi gấp đến độ sắp khóc, muốn đứng lên đi giúp anh. Vừa nhích người, ba liền đè lại chân của tôi, ép buộc tôi lần nữa ngồi xuống.

Tôi nghiêng đầu oán hận nhìn ông chằm chằm, trong lòng đang reo hò, ba ơi ba! Như vậy là có ý gì? Diệp Tư Viễn anh đã làm sai điều gì? Tại sao ông muốn đối với anh như vậy? Nhìn anh bị bêu xấu, trong lòng ông rất vui vẻ ư?

Chị dâu ngồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, nhìn ngón chân của anh điều khiển đôi đũa từng chút, đoán chừng là không nhìn nổi, cầm đũa lên kẹp ở trong ngón cái và ngón chân kế, hỏi: "Có phải như vậy không?"

Mặt Diệp Tư Viễn lập tức đỏ lên, ngón chân của anh kẹp đũa lại thật chặt, gật đầu nói: "Đúng, cám ơn."

"Ăn cơm đi." Chị dâu thở dài, ngẩng đầu lên lo lắng nhìn ba tôi.

Lỗi Lỗi ngồi ở bên cạnh chị dâu, thân thể nhỏ bé dính lên chị dâu, vẫn nhìn Diệp Tư Viễn, lúc này nó ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, chú dùng chân ăn cơm! Thật là lợi hại!"

Trong nháy mắt sắc ba âm trầm.

Không khí thật là lúng túng tới cực điểm, chị dâu quát lớn: "Lỗi Lỗi, chớ nói lung tung." Lỗi Lỗi mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống. Bác hai lập tức giơ ly với ba, nói: "Đến đây, vốn con trẻ mang bạn học tới nhà chơi là chuyện tốt, chú đừng nghiêm mặt nữa. Uống rượu, uống rượu, nhìn một bàn lớn món ăn, chúng ta thật là có lộc ăn."

Ba âm thầm bưng ly rượu lên uống, bác hai nói với Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp, dùng bữa, dùng bữa, ba Tiểu Kết chính là có tính khí thối này, cháu đừng để trong lòng, ba Tiểu Kết nấu ăn mùi vị khá tốt, cháu mau nếm thử đi."

"Cám ơn bác hai, cháu sẽ ăn." Vẻ mặt Diệp Tư Viễn đã không bình thản ung dung như trước rồi, anh thử gắp một món ăn cách gần anh, đó là một dĩa củ chuối non, chiếc đũa run run gắp lên một miếng, anh nhanh chóng quay mắt cá chân một chút, gắp món ăn đến trong chén trước mặt mình, tôi thấy anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp phải cố gắng cúi đầu, ngón chân đưa chiếc đũa đang kẹp món ăn đến trong miệng, sau khi nhai lập tức ngẩng đầu nói với ba: "Ừ, ăn rất ngon!"

"Mùi vị không tệ đi! Ha ha ha ha. . . . . ." Bác hai cười lên, lặng lẽ lau cái trán đổ mồ hôi, quay đầu uống bia.

"Tiểu Kết nấu ăn cũng rất ăn ngon." Diệp Tư Viễn còn nói, "Thì ra là được chân truyền của chú."

"Trường học các em còn có thể nấu ăn ư?" Anh Chí Cương kỳ quái hỏi.

Ai u! Kẻ ngu này! Lúc này vỗ mông ngựa làm gì chứ!

Diệp Tư Viễn sững sờ, lập tức nói: "Phải . . . . . Em đã ăn qua mấy lần món ăn cô ấy làm, mùi vị rất ngon."

"Các con ở chung mà." Dì Mỹ đột nhiên lên tiếng, "Dì nghe Tiểu Kết nói, là thuê nhà?"

"Nói cái gì đó!" Ba "rầm" vỗ xuống bàn, nói lớn tiếng.

"Phát thần kinh cái gì! Vốn là vậy mà!" Dì Mỹ không chịu yếu thế nói, "Tôi cũng là quan tâm Tiểu Kết, con bé còn chưa có đủ hai mươi tuổi đâu, tôi sợ nó bị người ta lừa."

"Không ai có thể gạt con!" Tôi nhẫn nhịn không được lại muốn đứng lên, lần nữa bị ba đè xuống.

"Ầm ĩ cái gì! Ăn cơm!" Ba rống với tôi.

Năm người nhà bác hai đều choáng váng, mỗi một người đều cúi đầu lặng lẽ ăn xong món ăn, chỉ có Lỗi Lỗi vẫn tò mò nhìn mọi người.

"Ba!" Nước mắt của tôi không nhịn được nữa, rơi lã chã xuống đất, "Ba đang làm cái gì vậy?"

"Ba không có làm gì! Ăn cơm!" Ba nhìn chằm chằm tôi, lại nhìn Diệp Tư Viễn, "Cậu cũng ăn cơm đi!"

"Tiểu Kết. . . . . . anh không sao." Diệp Tư Viễn cách cái bàn nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh, "Anh có thể tự mình ăn cơm, em . . . đừng như vậy."

Tôi lau nước mắt, cả người đều run rẩy, bắt đầu khóc đến thở không ra hơi. Dì Mỹ bên cạnh thờ ơ, thím hai cách thật xa đưa cho tôi khăn giấy, nói: "Tiểu Kết, đừng khóc..., mọi người ăn một bữa cơm thật ngon, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."

Tôi dần dần nín khóc, bắt đầu hiểu vào lúc này, mặc kệ tôi khóc ầm ỉ thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Diệp Tư Viễn phía trước, anh đang mím môi nhìn tôi, tôi thấy được chân anh đặt trên bàn, lưng bàn chân căng cứng, ngón chân vẫn kẹp đũa vững vàng. Tôi biết rõ, lấy tư thế ngồi bây giờ của anh, như vậy là rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, nói không chừng chân của anh còn có thể rút gân.

Tôi và Diệp Tư Viễn ở chung một chỗ trong một năm, tôi đã từng thấy tình huống chân anh rút gân, bình thường chính là sau khi ngồi vẽ lâu. Mặc dù số lần không nhiều lắm, chỉ là khi phát tác vẫn làm anh vô cùng khó chịu, nhíu lông mày chịu đựng đau đớn, ngón chân của chân phải sẽ thành tư thế dãn ra kỳ quái, xoay thế nào cũng không được, cần tôi mát xa từ đùi đến cẳng chân của anh một hồi lâu mới có thể khôi phục.

Mà bây giờ, tôi cảm thấy được chân phải của anh đang khẽ run. Tôi nhìn anh dựa sống lưng ở trên tường, dưới bờ vai là hai ống tay áo trống không rũ xuống, tư thế như vậy thực sự quá tàn nhẫn, hoàn toàn làm tôi không cách nào nhịn được! Tôi hỏi ông trời! Tại sao phải khiến Diệp Tư Viễn chịu đựng tất cả chuyện này! Ba hiểu thật quan trọng như vậy sao? Cần dùng tự ái và khỏe mạnh của anh để đổi lấy ư?

Lúc này, Trần Dạ đột nhiên nói: "Anh Tư Viễn, anh muốn đổi vị trí với em không, chỗ em. . . . . . rộng hơn một chút."

Tôi thút thít nhìn bọn họ, Trần Dạ nhìn ba một chút, lại nhìn tôi, nó đã đứng lên, không nói lời nào đổi vị trí cái ly và chén của mình tới trước mặt Diệp Tư Viễn.

Diệp Tư Viễn nhìn ba tôi, ba trầm mặt không nói gì nữa. Rốt cuộc Diệp Tư Viễn thả chân xuống đứng lên, ngồi vào chỗ Trần Dạ. Anh vừa lui ghế về phía sau, vừa nói: "Cám ơn."

Trần Dạ lần nữa ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn ba, tất cả mọi người đang an tĩnh ăn món ăn, không ai dám nói chuyện.

Sống lưng Diệp Tư Viễn không cần dán tường nữa, chân anh kẹp đũa lên có vẻ linh hoạt hơn một chút. Trần Dạ cúi đầu liếc anh một cái, đột nhiên duỗi dài cánh tay gắp một tệ thịt kho đến trong chén Diệp Tư Viễn, nói: "Anh Tư Viễn, anh dùng bữa."

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn thịt trong chén, không ngẩng đầu lên, rất lâu sau mới nghe được anh nói: "Trần Dạ, cám ơn em."

"Đừng khách khí, em giúp anh gắp thức ăn, ba em nấu ăn ngon lắm, anh ăn nhiều một chút." Nói xong, nói lại gắp một đũa trứng xào đến trong chén Diệp Tư Viễn.

Nước mắt của tôi lại chảy xuống, Trần Dạ nhu thuận như vậy, tôi thật sự là không uổng vì đã yêu thương nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook