Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 66: Đã chuẩn bị tốt rồi sao.

Hàm Yên

05/11/2015

Tôi gọi điện thoại hỏi nhân viên ở sân bay thì biết được chuyến bay của Diệp Tư Viễn sẽ hạ cánh vào khoảng 9h tối, từ sân bay đến thành phố của tôi còn phải mất thêm 2 tiếng đồng hồ đi xe nữa, tính toán thời gian lúc Diệp Tư Viễn đến được chỗ tôi đã là mười hai giờ khuya rồi.

Trễ như vậy, thân thể của anh lại đặc biệt như thế làm tôi không khỏi có chút lo lắng, nghĩ tới làm thế nào mới có thể ra khỏi nhà để gặp anh.Anh đang ở trên chuyến bay không thể dùng điện thoại di động, tôi bối rối gọi điện thoại cho Uyển Tâm .

Sau nửa giờ Uyển Tâm chạy tới nhà tôi, ba tôi mới vừa uống rượu xong nhìn thấy chị ấy thì có chút ngây ngẩn, Uyển Tâm kéo tôi đến bên cạnh nói với ông: "Chú, có một bạn học hồi cấp 3 của bọn con vừa mới trở về từ nước ngoài để nghỉ hè nên muốn mời bọn con đi vui chơi ca hát, con tới kêu Tiểu Kết cùng đi, có lẽ sẽ về trễ một chút,chú thấy có được không?"

Ba cau mày nhìn thời gian, đã là 8h tối, ông hỏi: "Mấy giờ về?"

"Đại khái là khoảng chừng 1-2h sáng." Uyển Tâm liếc tôi một cái: "Chú cứ yên tâm, Tiểu Kết đi theo con, con nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho em ấy!"

"An toàn? Hừ!" Ba lườm tôi một cái, vẫn đồng ý: "Đi đi, tự mình chú ý một chút, rượu cũng không được uống."

"Một giọt con cũng sẽ không Uống…uố...ng!" Tôi vội vàng trả lời: "Con và Uyển Tâm sẽ bắt taxi về! Tuyệt đối không gây chuyện ."

Vì để giả bộ càng giống nên tôi thay một cái áo đầm màu vàng nhạt, tỉ mỉ buộc tóc, trong ánh mắt buồn bực của ba đi theo Uyển Tâm ra cửa.

Đi xuống lầu dưới, tôi liền thở ra một hơi, nói với Uyển Tâm: "Thật sự cám ơn chị, phiền chị đến đây một chuyến."

"Không có chuyện gì, hai ta chứ còn ai vào đây nữa." Uyển Tâm nhìn chung quanh một chút hỏi tôi: "Lúc nào thì cậu ấy đến?"

"Khoảng 12h."

"Vậy bây giờ em định đi chỗ nào? Cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này chờ được, còn rất lâu đấy."

"Tùy tiện đến chỗ nào đó ngồi thôi, nếu không thì chị về nhà trước đi."

"Chị đi cùng em dù sao chị cũng không có việc gì, bên ngoài tiểu khu của em đi thêm một đoạn sẽ có một quán cà phê, hình như mở rất muộn , chúng ta đến đó ngồi nói chuyện một chút đi."

"Được."

Giữa hè mùa, cho dù là buổi tối vẫn nóng đến nổi làm cho người ta hít thở không thông như cũ , đi ở trên đường, một chút gió cũng không có, tôi vừa khẩn trương lại vừa mong đợi, đi ở bên cạnh Uyển Tâm mà có chút mất hồn mất vía.

Đi tới quán cà phê, đẩy cửa ra, khí lạnh liền đập vào mặt làm tôi giật mình một cái, thân thể không nhịn được mà run rấy.

"Em làm sao vậy?" Uyển Tâm lo lắng nhìn tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế dài trong góc, chúng tôi gọi hai ly cà phê lại kêu một phần khoai tây chiên.

"Cafe đen? Uyển tâm nhìn tôi, kỳ quái hỏi: " Tại sao em lại uống thứ đồ đắng ngắt này?"

Tôi cười cười trả lời chị ấy:" Đắng mới có thể uống lâu một chút, không phải là muốn ngồi lâu sao." Kỳ thật . . . Là bởi vì Diệp Tư Viễn, trong lòng tôi nhớ đến anh cho nên bất tri bất giác mới gọi loại cà phê mà anh thích.

"Quỷ linh tinh." Uyển Tâm cười tiếp theo lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu rồi đốt.

Tôi có chút giật mình: "Uyển Tâm, chị học hút thuốc lá từ khi nào vậy?"

"Đã lâu rồi, do em không biết mà thôi." Tay trái Uyển Tâm chống má tay phải kẹp điếu thuốc, hút từng hơi sau đó phun ra từng vòng khói trắng, chị ấy nheo mắt lại, nhìn qua có vẻ cực kì gợi cảm mê người.

Tôi nhìn chị ấy đột nhiên cảm thấy được chị ấy trở nên có chút xa lạ, trong lúc nghỉ hè chúng tôi gặp mặt không nhiều lắm, không biết từ lúc nào mà Uyển Tâm đã thay đổi mái tóc mình thành tóc quăn gợn sóng, nhuộm thành màu cà phê, quần áo xinh đẹp hoàn mỹ, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền mà tôi chưa từng thấy qua lại còn có hoa tai kim cương, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ mới.

Nghĩ tới lúc học cấp 3 tôi và chị ấy gần như như hình với bóng nhưng mà hiện tại không biết tại sao chúng tôi lại bất hòa rất nhiều, lúc ở trường học thì tôi và Vương Giai Phân còn thân thiết hơn là tôi với chị ấy.

Tôi hỏi chị ấy: "Hiện tại chị và. . . Diệp Tư Hòa còn liên lạc không?"

Chị ấy cúi đầu cười nói: "Bọn chị vẫn ở chung với nhau."

". . . "

" Hai tuần lễ trước anh ấy còn bay tới đây thăm chị, có ở lại một tuần."

"Anh ta đã chia tay với bạn gái rồi sao?"

"Không có, bọn họ đã ở chung nhiều năm rồi, không có dễ dàng chia tay như vậy, chị có thể hiểu được.”

"Uyển Tâm, em thật sự cảm thấy chị và anh ta không thích hợp, Diệp Tư Hòa, người này không có đơn giản như chị nghĩ đâu, chị ở cùng với anh ta em sợ chị sẽ bị tổn thương."

"Tiểu Kết, rốt cuộc là em làm sao vậy? Tại sao lại cứ phản đối chị và Tư Hòa ở chung một chỗ? Anh ấy lại chưa kết hôn hơn nữa ở trước mặt chị anh ấy vẫn luôn nói em và Diệp Tư Viễn tốt đến cỡ nào nhưng còn em chung quy lại vẫn cứ nói anh ấy xấu xa."

". . . " Tôi không cách nào trả lời cũng không cách nào nói cho chị ấy biết chuyện Diệp Tư Viễn mất đi cánh tay có liên quan đến Diệp Tư Hòa.

"Không phải là em. . . Không muốn chị cũng gả vào nhà họ Diệp đấy chứ?" Uyển Tâm nhìn tôi, ngón tay sờ lên sợi dây chuyền trước ngực, chị ấy nói tiếp: " Điều kiện kinh tế của nhà họ Diệp cũng không tệ, chị thừa nhận là chị rất hưởng thụ cảm giác cùng Diệp Tư Hòa ở chung một chỗ, lúc đó anh ấy là người vô cùng săn sóc, vô cùng hài hước, lúc đi ra ngoài hẹn hò lại cực kì lãng mạn, sẽ thay đổi các biện pháp làm cho chị vui vẻ còn tặng cho chị rất nhiều quà làm chị cảm giác thì ra là mình bất đồng với người khác, thì ra là chị cũng có thể được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, đây là tất cả những chuyện mà chị không thể cảm nhận được ở bạn trai trước."

"Em không có ý đó, Uyển Tâm, em vô cùng hi vọng chị có thể hạnh phúc, chỉ là Diệp Tư Hòa, anh ta. . . . "

"Được rồi, Tiểu Kết, đừng nói nữa. Chị không muốn bởi vì anh ấy mà làm ảnh hưởng đến cảm tình của hai chúng ta, chị và em đã quen biết 5 năm, ở trên thế giới này, chị chỉ có một người em gái giống như em. Những lời chị nói với em đều là sự thật, chị thật sự yêu Diệp Tư Hoà, mặc dù chị và anh ấy chỉ mới quen biết nhau 3 tháng nhưng mà chị lại cảm thấy mấy ngày này so với trước đây đều trôi qua hạnh phúc, vui vẻ hơn nhiều."

Nét mặt của Uyển Tâm trở nên rất nhu hòa, ở dưới ánh đèn lờ mờ của quán cà phê , ánh mắt của chị ấy lộ ra hơi thở ngọt ngào của cô nữ sinh sa vào bể tình ái.

Tôi hiểu ra rằng tất cả đều đã muộn, chị ấy đã hoàn toàn hãm sâu vào trong đó tựa như tôi lúc ban đầu nếu như khi đó Uyển Tâm một mực khuyên tôi không nên quen với Diệp Tư Viễn thì tôi cũng sẽ không để ý đến chị ấy như chị ấy không nghe lời tôi bây giờ.

Thật ra tôi và Uyển Tâm rất giống nhau cho nên chúng tôi mới có thể là chị em, tôi cũng biết rõ Uyển Tâm kiên cường giống như tôi, tôi chỉ hi vọng Diệp Tư Hòa là thật tâm thật lòng đối đãi với chị ấy, dù là tương lai bọn họ không có cách nào ở cùng một chỗ thì cũng có thể khiến đoạn cảm tình kết thúc bằng một phương pháp thỏa đáng hợp lí mà không làm cho Uyển Tâm chịu tổn thương quá sâu.

Nhưng mà cho dù chỉ là một chút thì tôi cũng không cảm thấy Diệp Tư Hòa sẽ vì Uyển Tâm mà buông tha cho Hạ Thư Ý nhưng tôi lại không thể làm gì được. Diệp Tư Hòa thật sự là một người thâm sâu, tôi đấu không lại anh ta.

Tôi cùng Uyển Tâm cũng không đề cập đến những việc này nữa, chị ấy chỉ yên lặng hút tiếp một điếu thuốc xem ra có chút cô đơn, chúng tôi câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất, nói một chặp thì đề tài đã chuyển đến trên người Diệp Tư Viễn.

"Tiểu Kết, Diệp Tư Viễn thật sự muốn đi gặp ba em sao?" Uyển Tâm lo âu nhìn tôi.

Tôi yên lặng gật đầu.

"Em không sợ ba em sẽ đuổi cậu ấy ra ngoài sao? Ba em đó, cách nói nói chuyện của ông ấy cũng không phải là em không biết."

Tôi thở dài, tự đùa ngón tay trả lời chị ấy: "Vậy thì chị nói em có thể làm thế nào? Cũng không phải là em gọi Diệp Tư Viễn tới còn có em cảm thấy sớm muộn cũng phải đối diện với ngày này, lần này coi như là thuận tiện đi dù sao Diệp Tư Viễn cũng sắp ra nước ngoài rồi."

"Em phải chuẩn bị tư tưởng cho tình huống tệ nhất, lần này gặp mặt có thể Diệp Tư Viễn sẽ bị thương."

"Em sẽ cùng anh ấy đối mặt, em sẽ tuyệt đối đứng ở bên cạnh anh ấy." Tôi uống một ngụm cà phê, chất lỏng vừa đắng lại vừa chua xót chảy vào trong miệng kích thích vị giác của tôi, sau khi tinh tế thưởng thức lại có thể cảm nhận được vị ngọt ẩn giấu bên trong cùng với hương cà phê nồng đậm.

Tôi cười rộ lên, hóa ra là Diệp Tư Viễn thích hương vị như thế này, tôi cảm thấy mình cũng có chút thích nó rồi.



Buổi tối 11 giờ rưỡi, tôi cùng Uyển Tâm rời quán cà phê, chị ấy đưa tôi đến cửa tiểu khu rồi tự mình chạy xe về nhà. Tôi đứng trước chòi bảo vệ trống trải, trong đầu lại điên cuồng nhớ về những chuyện liên quan đến Diệp Tư Viễn.

Đã một tháng tôi chưa gặp mặt anh, tôi rất nhớ anh nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới chúng tôi sẽ gặp mặt ở nhà của tôi mà lại lấy phương thức như thế này để gặp mặt, nghĩ đến vài ngày sau có lẽ sẽ có chuyện xảy ra thì tôi thật sự lo lắng.

Trần Kết, mi quên rồi sao? Mi đã đáp ứng chính mi phải làm như thế nào...Tôi không quên, tôi sẽ kiên cường, tôi sẽ cố gắng.

Vậy là được rồi.

Nên tới sẽ tới mà nên đối mặt thì sẽ phải đối mặt.

Vì Diệp Tư Viễn tôi có thể trả giá tất cả.

Thời gian đã qua 12 giờ 20p phút, một chiếc taxi xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Tôi nheo mắt lại nhìn màu sắc của chiếc xe liền nhận ra đó là xe của tỉnh lị. Tôi không thể nhịn được cười rộ lên, không đợi xe dừng lại đã xông tới.

Tôi vội vàng chờ cửa xe mở ra, đập vào mắt là vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Tư Viễn.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, sau lưng mang theo một cái balo, trong hai giờ đồng hồ ngồi taxi anh vẫn mang cái balo này ngồi trên taxi bởi vì tôi biết anh bỏ xuống rất bất tiện.

"Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn cười với tôi, lập tức nói: "Anh còn chưa có trả tiền, em giúp anh lấy tiền trong túi quần đi."

"Em có." Tôi đào bới trong balo của chính mình: "Chú, bao nhiều tiền?"

"800."

"À? Mắc như vậy!" Vẻ mặt đau khổ, tôi chỉ thể lấy tiền trong túi của Diệp Tư Viễn: "Em không đủ tiền."

Anh nghiêng thân thể, cúi đầu nhìn động tác của tôi, chờ tôi đưa tiền cho tài xế xong thì rốt cuộc anh cũng xuống xe.

Xe taxi rời đi tôi nhìn người đàn ông phong trần mệt mỏi mệt mỏi ở trước mặt, anh cười toe toét, má lúm đồng tiền xuất hiện, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ. Tôi nhìn anh chăm chú cảm giác trong lòng càng ngày càng mềm, mềm đến toàn bộ đều hóa thành nước.

Tôi đưa tay mơn trớn khuôn mặt anh hỏi: "Có mệt hay không?"

"Rất tốt." Diệp Tư Viễn tiếp tục cười, ánh mắt nhìn tôi chăm chú: "Nhìn thấy em thì không thấy mệt mỏi nữa. Tiểu Kết, hôm nay em thật xinh đẹp."

Tôi cúi đầu nhìn váy của mình, trong lòng ngọt ngào nhưng miệng lại ngược lại: "Đồ ngốc, tại sao lại chạy đến đây, lại còn đi một mình nữa, anh có biết em lo lắng gần chết hay không?"

"Anh có thể làm được." Diệp Tư Viễn nhún nhún vai làm cho áo T-shirt ngắn tay đung đưa vài cái: "Nếu như ngay cả cái này đều không làm được thì làm sao có thể làm bạn trai của em."

Tôi cười hì hì, ôm lấy eo anh: "Đã trễ như vậy rồi, đi chỗ nào đây?"

"Anh đã đặt phòng ở Shangri-La hình như cách nhà em không xa, đi bộ cũng được mà gọi xe cũng được." Anh ngẩng đầu nhìn cửa tiểu khu của tôi, đến một bóng ma cũng còn không có nữa là: "Hình như là không thể gọi xe được rồi."

"Đi bộ đi, anh cho nơi này là thành phố H sao, ở đây nửa đêm rất ít xe." Nói xong tôi đã bắt đầu đi.

"Tiểu Kết."

"Ừ?" Tôi quay đầu nhìn anh.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi, đột nhiên anh bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Có phải em đã quên nói cái gì đó rồi không?"

"Cái gì nhỉ?" Tôi khó hiểu.

Anh rủ mắt xuống, môi lại bắt đầu dẩu lên.

Đột nhiên tôi liền hiểu rõ, xông lên ôm cổ anh, gương mặt tôi cọ vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói:

" Tư Viễn, hoan nghênh anh tới thành phố P!"

Anh nở nụ cười.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Sau khi sắp xếp đồ đạc của Diệp Tư Viễn vào trong phòng khách sạn thì tôi nói tôi phải về nhà rồi.

Anh có chút thất vọng, cúi đầu dùng má chạm vào gương mặt tôi nói: "Đã lâu không gặp, có nhớ anh hay không?"

" Không nhớ." Tôi đùa anh: "Đột nhiên lại muốn tập kích em, ghét rồi!"

"Là sao? Cũng là do anh học của người nào đó nha." Anh cắn vành tai của tôi, nhỏ giọng nói: "Thật sự không nhớ?"

"Không nhớ, không nhớ." Bờ môi của anh rất mềm mại, chạm đến lỗ tai làm tôi ngứa ngáy cũng làm tim tôi đập nhanh hơn, mặt đều nóng lên.

"Nếu còn nói không nhớ lần nữa anh sẽ không thả em đi." Giọng nói ôn nhu của anh dường như có khả năng thôi miên, dần dần tôi bị đánh cho tơi bời, giong cờ đầu hàng.

Lập tức tôi liền dùng lực ôm lấy anh, điên cuồng hôn môi anh, tôi nghe thấy chính mình nói: "Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, em nhớ anh, em nhớ anh, em nhớ anh! Mỗi ngày em đều nhớ đến anh! Mỗi ngày đều mơ thấy anh!"

"Anh cũng nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em, Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn nhăn mày: "Nghĩ đến về sau phải xa nhau lâu như vậy làm anh không biết nên làm cái gì bây giờ."

Tôi thở nhẹ một tiếng, kéo anh đến toilet, thô lỗ cởi áo của anh lại cởi quần dài, quần lót, Diệp Tư Viễn đều không nói gì chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển, phối hợp với động tác của tôi.

Tôi nhanh chóng cởi váy và nội y của mình, không đợi tôi đứng vững thì Diệp Tư Viễn đã bổ nhào tới, cúi đầu hôn môi của tôi.

Anh dùng lực của bả vai và cánh tay nhỏ đụng vào vai tôi, miệng đứt quãng gọi tên tôi. Tôi ôm chặt anh, hai cơ thể trẻ trung gắt gao quấn nhau thành một ở dưới vòi sen, nước ấm giống như đang thiêu đốt tình cảm mãnh liệt của chúng tôi, tôi đã không đợi được đến lúc tắm rửa xong về giường mà dung hợp cùng Diệp Tư Viễn thành một thể dưới vòi nước nóng.

Anh dùng thân thể rắn chắc đè tôi trên tường gạch men sứ dưới vòi sen, hơi hơi khụy gối, Tiểu Viễn cứng rắn ở phía dưới tận tình rong ruổi trong cơ thể của tôi, đùi phải của tôi nâng lên giữa không trung, tay trái vòng qua eo anh, tay phải vỗ về chơi đùa cánh tay trái nhỏ của anh. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước ào ào che lấp đi tiếng rên nhẹ của Diệp Tư Viễn, tôi còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình, cảm giác này thật sự quá mức tuyệt mĩ, giờ phút này tình cảm mãnh liệt đã hoàn toàn bù đắp lại những trống rỗng hư không của chúng tôi một tháng trước.

Tôi biết chính mình và người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau được, thân thể tàn tật của anh làm tôi mê muội thật sâu, tôi cảm thấy được chính mình không có chút nào ngại ngùng về thân thể khiếm khuyết của anh, ở trong mắt tôi, Diệp Tư Viễn là một người đàn ông bình thường, anh cũng có hỉ nộ ái ố, có lý tưởng, có nghị lực, có mục tiêu thì đương nhiên anh cũng có thể hưởng thụ những điều mà người có thân thể kiện toàn được hưởng thụ.

Ví dụ như là...Tình yêu.

Chúng tôi đều hô to tên đối phương, trong dòng nước cả hai đều đồng thời đạt tới cao trào, tôi nhìn gương mặt của Diệp Tư Viễn, sương mù cùng hơi nước làm cho mọi việc hư ảo, tôi dịu dàng hôn lên môi anh, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ba... Ngày mai con sẽ dẫn bạn trai về nhà.

Tắm rửa xong tôi cực kì nghiêm túc cùng Diệp Tư Viễn thảo luận kế hoạch ngày hôm sau.

"Anh thật sự quyết định muốn gặp ba em sao?" Tôi nhìn ánh mắt anh hỏi.



Anh gật đầu.

"Diệp Tư Viễn, ba em gọi cú điện thoại kia cho anh, em thay ba nhận lỗi với anh, tuy em không biết rốt cuộc là ông đã nói gì nhưng chắc chắn là rất không tốt, em hi vọng anh không cần để ở trong lòng."

"Sẽ không." Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Anh có thể hiểu được tâm tình của chú ấy, chú ấy làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho em, trên đời này có cha mẹ nào không đau lòng con cái của chính mình, cho dù chú ấy có nói gì thì anh cũng sẽ không để ý."

"Nhưng mà em lo lắng ông nhìn thấy anh có thể sẽ nói ra những lời khó nghe hơn hoặc là làm một số chuyện không thích hợp." Uyển Tâm nói không sai, ông thật sự có khả năng đuổi Diệp Tư Viễn ra khỏi nhà!

"Anh đã chuẩn bị tâm lý." Diệp Tư Viễn cười rộ lên: "Sớm hay muộn cũng phải đối mặt mà, phải không?"

"Ừ. Nhưng mà anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ giúp anh!"

Anh cười càng vui vẻ hơn, dùng đầu tóc ướt sũng cụng vào trán tôi: "Đứa ngốc, anh tới chỗ này không phải là để cho em nhìn thấy anh và ba em cãi nhau, anh muốn để cho chú ấy tiếp nhận anh cho dù không được thì anh hi vọng có thể gặp được ba em một lần, như vậy ít nhất chú ấy có thể nhận ra anh."

"Đúng vậy! Vậy anh phải cố gắng lên! Diệp Tư Viễn, phải để cho ba em nhận ra anh tốt đến mức nào!" Tôi hưng phấn.

"Anh đâu có tốt như vậy." Anh cúi đầu, nhìn hai vai bị thiếu hai cánh tay của mình lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Anh biết đối với người khác mà nói cơ thể của anh rất tệ. Anh không thể làm được rất nhiều chuyện nhưng mà Tiểu Kết mặc kệ ba em có nói gì hay làm gì với anh thì anh đều sẽ không buông tay, sẽ không lùi bước, sẽ không trốn tránh, anh sẽ làm cho chú ấy tin tưởng lựa chọn của em là đúng."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn, tôi nở nụ cười: "Đúng vậy! Em đã chọn thì làm sao sai được."

... ...... ...... ...... .........

Ngày hôm là sau chủ nhật, buổi sáng tôi gọi điện xin phép chị chủ quán cho nghỉ vài ngày, khi đến chỗ Diệp Tư Viễn thì anh đã rời giường rồi, tôi cùng anh đi xuống nhà ăn ở khách sạn ăn buổi sáng sau đó hai người bàn kế hoạch khi nào thì đến nhà tôi.

Trở lại phòng đột nhiên Diệp Tư Viễn có chút khó xử nhìn tôi nói: "Tiểu Kết, em giúp anh đi mua một bộ quần áo, anh không thể mang theo quá nhiều hành lý chỉ có thể mang theo quần áo ngủ để tắm rửa, hình như...không được lịch sự cho lắm."

Tôi lấy balo trên vai anh xuống thì phát hiện anh thật sự chỉ mang theo một cái áo T-shirt cùng một cái quần lưng dây thun, trên chân mang đôi giày sandal mặc như thế này mà đi gặp ba tôi xác thực là không thích hợp, tôi ngồi lên chân anh, ôm cổ anh cười: "Trời nóng như thế này, anh muốn mặc cái gì? Tây trang sao?"

"Không phải, lịch sự một chút là được, em nói đi?"

"Được, vậy chúng ta liền đi qua bên kia, bên cạnh là cửa hàng tổng hợp đó."

Tôi thật sự cùng Diệp Tư Viễn đi dạo ở cửa hàng tổng hợp, anh là sinh viên chuyên ngàng thiết kế, việc chọn quần áo hoàn toàn không cần tôi quan tâm, không cần mất nhiều công sức liền chọn được hai cái áo T-shirt ngắn tay, tôi ở trong phòng thay đồ giúp anh thử áo sau cùng lôi kéo anh soi gương, khi đó tôi không khỏi khen ngợi mấy tiếng: "Ai nha! Đẹp trai chết người! Anh mặc màu xanh đậm thật sự rất đẹp!"

Vóc dáng Diệp Tư Viễn rất cao, làn da trắng nõn, áo T-shirt cổ lật màu xanh đậm mặc ở trên người anh cực kì vừa vặn làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp trai của anh, khí chất trầm ổn lại che đi được mấy phần mệt mỏi vì đường dài.

Anh giật giật bả vai, xoay xoay thân thể đánh giá chính mình trong gương, cười nói: "Anh không quá rành rẽ việc chọn quần áo, có phải nhìn thấy rất kì lạ hay không?"

" Không có, đẹp chết người." Tôi giúp anh chỉnh lại áo lại kéo ống tay áo của anh, việc phía dưới trống không tôi đã sớm quen rồi, nhân viên cửa hàng cùng khách hàng đều đi qua lại đánh giá anh, ánh mắt né tránh nhưng lại không cưỡng được mà tò mò, đột nhiên tôi cảm thấy có chút khó chịu tuy đây không phải là lần đầu tiên tôi và Diệp Tư Viễn đi dạo phố nhưng mỗi lần ra ngoài tiếp xúc với những ánh mắt này thì trái tim của tôi vẫn co rút đau đớn như cũ.

Diệp Tư Viễn nhìn sắc mặt trầm trầm của tôi, thấp giọng nói: "Không sao, bọn họ muốn nhìn thì cứ để cho họ nhìn, anh không sao, em đừng không vui."

"Ừ." Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười: "Áo được rồi, mua quần đi!"

Anh lại mua hai cái quần dài, đều là quần bò màu đen chỉ là quần như vậy cần phải có...dây nịt.

Lúc tôi ở phòng thử đồ giúp anh thay quần dài, sau khi cài dây nịt, tôi thỏa mãn cười rộ lên:" Cool! You are so hand­some!"

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn eo mình, anh vặn vẹo thân thể, cười khổ lắc đầu: "Anh chưa từng dùng dây nịt, thật sự là không quen."

" Không sao, em giúp anh cởi." Tôi vỗ vỗ mông anh, bộ dạng này của Diệp Tư Viễn cũng xa lạ đối với tôi, tôi có thói quen nhìn anh mặc đồ một cách dễ dàng nhàn nhã, nhất là vào mùa hè, lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy làm tôi cảm thấy cực kì mới mẻ.

"Tiểu Kết..." Diệp Tư Viễn có chút do dự giống như đang suy nghĩ nên nói với tôi như thế nào.

"Ừ."

Anh cúi đầu xuống, nói nhỏ vào bên tai tôi: " Bộ quần áo này làm anh không có cách nào tự mình đi toilet, làm sao bây giờ?"

Ặc...Tôi nhìn bả vai rộng lớn có hai cái tay ngắn của anh, phát hiện ra quả thực mình không có nghĩ tới điều này.

Chần chờ một lát, sau đó tôi nói: "Em giúp anh, được không?"

Lập tức mặt anh liền đỏ lên, khóe miệng cũng dẩu lên cao, thấp giọng nói: "Anh sẽ cố gắng không uống nước..."

"Đồ ngốc! Hiện tại đang là mùa hè, nhiệt độ ngoài trời là 37 độ đó! Nếu không uống nước thì anh sẽ ngất mất, không được!" Tôi đẩy anh ra phòng thử áo: "Nghe lời em đi, đến lúc anh không chịu được nữa thì hãy nói với em..."

"...Ừ..." Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút sau đó đành phải gật đầu.

Chúng tôi lại tới cửa hàng mua cho ba hai chai rượu ngon, sau đó trở lại khách sạn để lại những thứ không cần thiết, tôi và Diệp Tư Viễn liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng sau khi chúng tôi bước ra ngoài căn phòng này thì chúng tôi sẽ phải đối mặt với những điều không thể lường trước được.

Ở dưới lầu tiểu khu mua thêm một giỏ trái cây lớn, một tay tôi cầm rượu một tay cầm giỏ trái cây dẫn theo Diệp Tư Viễn lên lầu.

Cửa vừa mở ra tôi nhìn vào trong phòng khách nhỏ hẹp đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trong nhà vậy mà lại có nhiều khách đến vậy.

Là một nhà ba người của chú Hai, thím Hai và anh họ, chị dâu đang ôm đứa cháu 3 tuổi ngồi trong ở phòng khách xem tivi, đột nhiên thấy cửa mở ra thì chị ấy liền hoảng sợ sau khi thấy tôi thì chị ấy liền cười nói: " Ai nha Tiểu Kết, em đã về rồi sao? Chú Ba còn nói em đang đi làm..."

Nói còn chưa dứt lời thì chị ấy liền ngây ngẩn cả người, tầm mắt nhìn thẳng về phía bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, anh vẫn đang bình tĩnh nhìn vào trong phòng, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa.

Ba và dì xinh đẹp nghe được động tĩnh liền từ trong phòng bếp đi ra trong chỉ là nháy mắt vẻ mặt của bọn họ đều ngưng trệ.

Chú Hai, thím Hai và anh họ cũng đi ra từ trong phòng khách, khi nhìn thấy tôi và Diệp Tư Viễn thì trên mặt bọn họ tràn đầy kinh ngạc còn có Trần Dạ, nó cũng chạy từ phòng mình ra, miệng kêu to: "Chị, hôm nay chị về sớm quá!"

Đợi cho tới lúc nhìn thấy Diệp Tư Viễn thì Trần Dạ lập tức ngậm miệng.

Tôi xấu hổ nhìn một phòng người không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi cảm thấy được mình thật sự là đồ óc heo, trước tiên nên cân nhắc xem thử ba có muốn Diệp Tư Viễn tới cửa chào hỏi hay không nhưng vì cảm thấy nếu nói trước thì ông nhất định sẽ không đồng ý nên mới quyết định trực tiếp dẫn Diệp Tư Viễn về nhà, lúc này xem ra quyết định này thật sự là rất ngu xuẩn.

Ba là một người sĩ diện cho dù là đơn độc đối mặt với Diệp Tư Viễn cũng không thể đảm bảo ông có thể bình tĩnh vậy mà lúc này còn có một nhà chú Hai ở đây, có quỷ mới biết ông sẽ biến thành dạng gì, làm ra chuyện gì!

Tôi vội vàng lôi kéo Diệp Tư Viễn mở đường máu chạy trốn.

Trong không gian yên tĩnh thì giọng nói thanh thúy của đứa cháu Lỗi Lỗi vang lên, nó mở to hai mắt nhìn Diệp Tư Viễn sau đó lôi kéo áo của mẹ nó hỏi: "Mẹ, tại sao chú đó lại không có tay?"

Tôi nhắm hai mắt lại, cố gắng nhịn xuống kích động muốn rơi nước mắt, lúc này tôi nghe thấy ba nói: "Thất thần làm gì? Có chuyện gì thì bước vào rồi nói!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook