Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 128: Ai mà không có lần hẹn hò đầu tiên chứ?
Thượng Thương
03/03/2023
Hẹn hò? Diêm Thanh Viên đứng chân trần trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo khiến ý thức của mình thật sự tỉnh táo, Nghiêm Hãn Hải nói muốn đi hẹn hò, là cậu nghe nhầm sao?
"Anh không làm việc hả?" Trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải chẳng khác gì một người cuồng công việc, hắn chỉ cần có thời gian thì sẽ dùng để làm việc, khi hắn không làm việc thì sẽ dùng để học, trong một thời gian dài Diêm Thanh Viên thậm chí không thể tưởng tượng được Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc có cuộc sống riêng tư hay không.
Vì vậy Diêm Thanh Viên không thể tin rằng mình có thể nghe từ hẹn hò từ miệng Nghiêm Hãn Hải.
"Anh cũng cần giải trí một chút." Nghiêm Hãn Hải nói.
Diêm Thanh Viên mím môi, thật ra... Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng và mong chờ.
Hẹn hò à, cùng Nghiêm Hãn Hải sao? Cậu chưa bao giờ hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải.
Người như Nghiêm Hãn Hải dường như sinh ra đã không có duyên với chữ hẹn hò, nhưng bây giờ... Cậu được mời.
"Nhưng..." Diêm Thanh Viên vẫn có chút do dự.
"Còn vài ngày nữa em phải đi học rồi, khi đó em còn có thời gian ra ngoài chơi sao?" Nghiêm Hãn Hải đương nhiên nhìn ra sự do dự của Diêm Thanh Viên, nhưng rốt cuộc là vì không muốn nên do dự hay là vì ngượng ngùng ngùng nên do dự, Nghiêm Hãn Hải phân biệt được rất rõ ràng.
Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là vì Diêm Thanh Viên đã treo tất cả mong đợi và nụ cười trên khuôn mặt mình.
"Em đi làm bữa sáng." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói, Nghiêm Hãn Hải đề nghị muốn ra ngoài ăn, nhưng Diêm Thanh Viên lại cười nói, "Em muốn làm bữa sáng dinh dưỡng ngon hơn, để bổ sung thể lực chúng ta đã tiêu hao ở đây."
Nghiêm Hãn Hải không nói tiếp, chỉ ừ một tiếng.
Diêm Thanh Viên về phòng của mình, chỉ cảm thấy hưng phấn gần như muốn nhảy cẫng lên, cậu sắp đi hẹn hò, cùng cái người dường như mãi mãi không biết cái gì gọi là hẹn hò, Nghiêm Hãn Hải.
Diêm Thanh Viên vào nhà tắm, rửa mặt lần nữa, nhưng nhìn mình trong gương, Diêm Thanh Viên đột nhiên phát hiện dường như mình trông khác hẳn mấy ngày trước.
Nước da của thiếu niên trong gương đã trở lại trắng nõn như bình thường, mà lúc này khóe mắt và đôi môi đỏ ửng vô cùng rõ ràng, khóe mắt cậu còn có thể hiểu là do kích động nên khóe mắt đỏ ửng, nhưng đôi môi...
Ký ức rõ ràng lại nhanh chóng lướt qua đầu Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình gần như sắp nổ tung, ký ức như vậy quả thực chính là đang đột phá điểm mấu chốt của cậu.
Nhưng... Giống như đang nằm mơ vậy, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, lại không ngờ rằng cuối cùng thứ khiến bọn họ gặp nhau không phải như cậu cho là duyên phận, mà là... sự kiên trì của Nghiêm Hãn Hải.
Nội dung của sách đã bị thay đổi, trước giờ Diêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ đến, dùng phương pháp thích Nghiêm Hãn Hải để né tránh cái chết cuối cùng trong sách.
Chỉ cần những chuyện xấu mà cậu làm không xảy ra, chỉ cần Nghiêm Trạch Thanh không hãm hại Nghiêm Hãn Hải, chỉ cần cậu không ỷ lại vào cha mẹ ruột của cậu nữa, như vậy tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt hơn, mà người thật sự đẩy cậu vào tình thế tuyệt vọng kia, bây giờ lại nói... Thích cậu.
Diêm Thanh Viên che mặt mình lại lăn lộn trên ga giường, không chỉ thích cậu, họ còn làm loại chuyện này!
Đó là sự thân mật chỉ có giữa những người yêu nhau, nhưng Nghiêm Hãn Hải từ đầu đến cuối không hề tỏ ra một chút mất kiên nhẫn nào, hắn nghiêm túc.
Diêm Thanh Viên từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy không thể giải phóng vui sướng trong lòng, cứ lăn lộn trên giường, cậu thật sự, thật sự vui lắm.
Hóa ra được người mình thích đáp lại mình là một chuyện vui vẻ đến như thế, hóa ra được người khác chạm vào cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy, hóa ra... Cậu có thể cùng Nghiêm Hãn Hải tiếp xúc thân mật như vậy mà không hề đi ngược lại ý nghĩ của bản thân.
A a, cậu háo sắc quá.
Diêm Thanh Viên mở tủ quần áo của mình ra, rất nhiều quần áo trong đây đều là cậu mua từ trên mạng, kiểu dáng đẹp và giá cả thì rẻ, kể từ khi nhận ra mua sắm online có thể tiết kiệm rất nhiều, Diêm Thanh Viên đã quen.
"Bộ quần áo này mặc dù rất đẹp, nhưng hơi có tí xíu không vừa người..." Diêm Thanh Viên lại lấy ra mấy bộ quần áo khác, "Mấy bộ này đều được người khác khen đẹp, nhưng mình đã mặc rất nhiều lần rồi, nếu còn mặc quần áo giống nhau thì không có cách nào cho Nghiêm Hãn Hải kinh hỉ."
Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy, cuối cùng dứt khoát ăn mặc như thường lệ nhưng sạch sẽ thoải mái tươi tắn hơn, Diêm Thanh Viên thậm chí còn nghịch ngợm mái tóc ngắn của mình không ít lần, nhưng cuối cùng Diêm Thanh Viên phải tự cười nhạo bản thân bất kể cậu có nghịch mái tóc của mình thế nào thì nó vẫn vậy.
Vừa nấu ăn vừa hít sâu nhiều lần, Diêm Thanh Viên trước sau vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng, vui vẻ lại nôn nóng, lại không biết rốt cuộc mình đang nôn nóng điều gì, chỉ là không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ mà thôi.
"Em muốn ra ngoài hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải?" Khi Nghiêm Trạch Thanh nghe được tin tức là đang ngồi trên bàn ăn, y hỏi vì sao bữa sáng hôm nay phong phú hơn so với bình thường thì nhận được đáp án.
Nghiêm Trạch Thanh nghi ngờ liếc nhìn Nghiêm Hãn Hải, hắn có biết hẹn hò là gì không? Mặc dù nói ra rất ngại, nhưng không ai trong nhà họ có khái niệm hẹn hò.
"Dạ, hôm nay có thể sẽ ra ngoài cả ngày, cho nên cơm trưa em..." Diêm Thanh Viên muốn nói sẽ chuẩn bị trước phần của Diêm Đàm và Nghiêm Trạch Thanh.
"Không cần đâu, hôm nay anh... Và Diêm Đàm sẽ ra ngoài ăn, anh thấy trên mạng có một nhà hàng rất thú vị, để anh đi xem thử, nếu hương vị không tệ lần sau có thể đưa Viên Viên đi cùng."
"Được." Diêm Thanh Viên gật đầu, "Anh hai Nghiêm sẽ dẫn theo anh Diêm đi cùng ạ?"
Nghiêm Trạch Thanh liếc nhìn Diêm Đàm, khóe miệng nhếch lên, không trả lời, Diêm Đàm đã sớm trở lại làm vệ sĩ, rốt cuộc có đi theo hay không tất cả đều tùy thuộc vào Nghiêm Hãn Hải.
"Hôm nay tôi và Viên Viên hẹn hò, có thể sẽ về muộn, cơm chiều cũng không cần chờ." Nghiêm Hãn Hải ngắt ngang chủ đề, ý tứ rất rõ ràng, muốn Diêm Đàm đi theo.
Một là muốn bảo đảm an toàn cho Diêm Thanh Viên mọi lúc, hai là hắn cũng hy vọng có thể để người từ trước đến nay bị coi là tình địch nhìn lại mối quan hệ của hai người.
Nghiêm Hãn Hải thừa nhận, đàn ông trong tình yêu đều là đồ keo kiệt.
"Được nha." Diêm Đàm nhún vai, trong tất cả mọi người ở đây anh ấy lớn tuổi nhất, cho dù không nói chuyện với bọn họ anh ấy cũng biết Nghiêm Hãn Hải là có ý gì, không phải là để cho anh ấy hiểu được thân phận của mình sao? Khi biết Diêm Thanh Viên vẫn còn thích Nghiêm Hãn Hải, anh ấy đã từ bỏ.
Lúc ấy Diêm Thanh Viên còn có thể thản nhiên thừa nhận người mình thích là Nghiêm Hãn Hải có lẽ mãi mãi không thể gặp lại, Diêm Đàm biết rõ anh ấy không thể so sánh với tấm lòng đó.
Dù sao cũng là đôi bên tình nguyện, chỉ cần mở miệng cảm xúc sẽ dâng lên như thủy triều, Diêm Đàm chống má, nhìn đôi mắt thiếu niên toàn là ý cười, so với bất đắc dĩ, anh ấy ngược lại càng cảm thấy như vậy thật ra rất tốt.
Anh ấy đã sớm học được cái gì gọi là không cưỡng cầu.
"Viên Viên, em đến đây." Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cửa bếp nhìn Diêm Thanh Viên khi cậu dọn chén đĩa, sau khi nhận thấy Diêm Thanh Viên đã dọn dẹp xong liền gọi vào phòng y.
"Anh hai Nghiêm?" Diêm Thanh Viên hoang mang, y đến đây làm gì?
Nghiêm Trạch Thanh nhìn em trai mình vẫn luôn yêu thương, tâm trạng ít nhiều có chút phức tạp, em trai mình vất vả khổ sở nuôi lớn tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày tìm thấy tình yêu đời mình, như một người cha mẹ, y vẫn hy vọng cậu có thể lưu lại ký ức hoàn mỹ hơn.
Nghiêm Trạch Thanh chuyển 20.000 tệ* vào điện thoại của Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên bối rối chớp mắt: "Anh hai Nghiêm?"
*20.000 tệ = 68.414.770,08 Đồng.
"Đây là tiền lương tạm ứng, anh rất thích Viên Viên chăm sóc anh lâu như vậy, cho nên anh sẽ cho em một ít tiền boa." Lúc Nghiêm Trạch Thanh ở nhà cũng sẽ làm như vậy, cho người giúp việc làm tốt một phần tiền thưởng, Diêm Thanh Viên cũng biết, hơn nữa cũng cho rằng nỗ lực của mình nên được công nhận, số tiền này cậu lấy rất an tâm thoải mái.
"Cảm ơn ông chủ ạ." Diêm Thanh Viên ngây ngô cười.
Diêm Thanh Viên gật đầu, xoay người tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn đựng đồ của mình, không quền nói chuyện với Diêm Thanh Viên.
"Lần đầu tiên hẹn hò đừng quá keo kiệt, con người luôn muốn tự thưởng cho mình, Viên Viên làm rất tốt, có thể vui vẻ một ngày." Thông qua mấy ngày ở chung Nghiêm Trạch Thanh cũng phát hiện quan niệm tiêu dùng của Diêm Thanh Viên rất tiết kiệm, nhưng nếu ra ngoài chơi không tiêu tiền thì không được.
"... Em biết." Diêm Thanh Viên đã lên kế hoạch một số tiền cho lần hẹn hò này, đây chính là hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải, người lợi hại như Nghiêm Hãn Hải nhất định là cần rất nhiều tiền, "Em nhất định sẽ không keo kiệt, chỉ cần... Chỉ cần không quá khoa trương, em đều có thể trả."
Nghiêm Trạch Thanh sửng sốt, như bị ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn Diêm Thanh Viên một cái, là ảo giác của y sao? Diêm Thanh Viên đây là định tự mình chi trả mọi chi phí trong buổi hẹn hò sao?
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh phức tạp cực kỳ, y vỗ vỗ bả vai Diêm Thanh Viên: "Đắt thì để cậu ta trả."
"Ồ..." Diêm Thanh Viên nhìn về nơi khác, hiển nhiên không đem lời nói của đối phương để trong lòng.
Nghiêm Trạch Thanh thật sự dở khóc dở cười, y ghim chiếc ghim cài áo trong tay vào ngực áo thun trắng của Diêm Thanh Viên, ghim cài áo của nam được thiết kế vô cùng đơn giản, lộ ra vẻ đẹp đẽ nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng biết là xa xỉ, làm nổi bật quần áo vốn đã trắng thuần khiết.
"Cái này có phải rất đắt không ạ?" Diêm Thanh Viên nhìn một cái đã có thể nhìn ra ghim cài áo này tuyệt đối là hàng xa xỉ.
"Viên Viên của chúng ta phải thật đẹp để hẹn hò."
Nghiêm Trạch Thanh cười nói, mặc dù quần áo của Diêm Thanh Viên trông rất đẹp, nhưng tất cả là do sự giáo dục và khí chất được nuôi dưỡng từ trong xương của Diêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra bộ quần áo này rẻ tiền.
Nghiêm Trạch Thanh không muốn bất cứ ai có thành kiến đối với Viên Viên nhà mình, tuy rằng không thể để cậu thay một bộ quần áo nhưng từ trên đó tô điểm thêm một chút vẫn được.
Nước da của thiếu niên rất đẹp, ít nhất trong mắt Nghiêm Trạch Thanh cậu nhỉnh hơn một chút so với Nghiêm Hãn Hải có nhan sắc đỉnh cao, Nghiêm Trạch Thanh tìm loại nước hoa của riêng mình, xịt lên người Diêm Thanh Viên, rồi xoay Diêm Thanh Viên nhà mình một vòng.
"Nước hoa ạ?" Diêm Thanh Viên chưa bao giờ có thói quen dùng nước hoa.
"Không nồng lắm đâu, mùi hương tươi mát sẽ khiến tâm trạng người ta vui vẻ." Nghiêm Trạch Thanh nhìn, sau đó lén lấy điện thoại của Diêm Thanh Viên rồi thay thế bằng điện thoại của mình.
"Anh hai Nghiêm ơi?" Diêm Thanh Viên bối rối khi cầm chiếc điện thoại đắt tiền.
"Điện thoại của em pin kém thật á, cái này dùng dễ hơn, có thể chụp ảnh... Ừm... Hay là anh đưa cho em một cái máy ảnh mang theo, thôi, vẫn là để mang theo đi." Y muốn xem ảnh của Viên Viên nhưng lại không muốn xem ảnh của Nghiêm Hãn Hải chút nào.
Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh đi quanh khắp phòng nhiều lần như thể muốn tìm thêm đồ trang trí, không biết vì sao, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Nghiêm Trạch Thanh mà cậu biết luôn nghiêm túc, kiên trì, tự kỷ luật, nhưng chỉ sau khi thực sự hiểu rõ cậu mới hiểu được rằng, tất cả kiên cường của y đều là vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, chỉ cần người bên cạnh có đủ năng lực, y sẽ bất giác thể hiện khía cạnh trẻ con của mình.
Diêm Thanh Viên cong khóe môi.
Cậu rất thích anh hai Nghiêm, vô cùng thích.
Nhìn Nghiêm Trạch Thanh dường như còn đang suy tư, Diêm Thanh Viên hỏi: "Hết rồi hả anh?"
Nghiêm Trạch Thanh vừa định nói y vẫn chưa suy nghĩ kỹ, dù sao y nhận được tin tức quá vội vàng, y vẫn chưa kịp lên kế hoạch, nước tới chân mới nhảy sợ thiếu gì đó.
Nhưng y không nói gì, vì y đột nhiên nhìn thoáng qua Diêm Thanh Viên.
Dường như thiếu niên đã hiểu rõ suy nghĩ của y, để y muốn làm gì thì làm.
Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên cười: "Hết rồi."
"Vậy... Anh nói Nghiêm nói câu chúc mừng gì đó nha?" Diêm Thanh Viên cười hỏi.
"Ừm, để anh nghĩ." Nghiêm Trạch Thanh nghĩ, cười khẽ rồi vô cùng nghiêm túc nói, "Hy vọng sau này Viên Viên có thể để lại một hồi ức đáng nhớ."
"Được."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn theo bóng lưng Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải, đột nhiên hỏi: "Nghiêm Hãn Hải, có muốn dùng xe của tôi không?"
"Không sao." Nghiêm Hãn Hải nói, "Hôm qua tôi lái xe về rồi, rất thích hợp cho lần hẹn hò này."
Nghiêm Trạch Thanh hơi sững sờ, hiểu được gì đó, khẽ cười nói: "Chúc hai người chơi vui vẻ."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, mà Diêm Đàm đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một mình Nghiêm Trạch Thanh trong căn phòng rộng lớn.
Y vô thức đi vòng quanh bếp, có thể nhìn thấy nước sốt mà Diêm Thanh Viên đã chuẩn bị trong bếp của mình, những thứ này hương vị rất ngon.
Trong hơn một năm Diêm Thanh Viên đã hoàn toàn thành thạo kỹ năng dọn dẹp, khắp nơi đều sạch sẽ, khác một trời một vực với tiểu thiếu gia luôn được bảo vệ.
Nghiêm Trạch Thanh trở về phòng của mình, y không định lao đầu vào công việc sớm như vậy, vẫn luôn nỗ lực nhiều năm như vậy, y cũng muốn được nghỉ ngơi.
Tuy nhiên sau khi thực sự thư giãn, Nghiêm Trạch Thanh lại không biết mình nên làm gì nữa, nhưng cho dù y không làm gì, y cũng sẽ không cảm thấy bất an.
Trước đây y luôn cố gắng làm một việc gì đó, chỉ có bận rộn mới có thể an tâm, không thể bị bỏ lại, không thể bị giam cầm, không thể thất bại, không thể... Không thể...
Chỉ cần y thua một chút, sẽ không thể bảo vệ Viên Viên được nữa.
Nhưng giờ đây đã khác rồi.
Không giống vậy, nhưng vẫn rất an tâm.
Y thật sự luôn ở dưới ảnh hưởng của Viên Viên.
Đây có phải là cảm giác lo lắng sau khi làm cha mẹ không? Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên hiểu vì sao rất nhiều bậc cha mẹ thích nói 'vì con cái'.
"Nếu mình có một đứa con, liệu nó có đáng yêu như Viên Viên không?" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghĩ.
Nhưng rồi lại lắc đầu, con của y có lẽ rất đáng yêu, nhưng độ đáng yêu thì không thể sao chép được, mỗi người đều có nét đáng yêu riêng.
Nửa người Nghiêm Trạch Thanh dựa vào đầu giường, nhàm chán lướt điện thoại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Rất hiếm khi ăn không ngồi rồi và ngủ thiếp đi vào ban ngày.
Khi tìm được xe, Diêm Thanh Viên cho rằng Nghiêm Hãn Hải sẽ gọi thư ký làm tài xế, theo bản năng muốn đến ghế sau, nhưng Nghiêm Hãn Hải đột ngột túm lấy áo Diêm Thanh Viên rồi xách lên ghế phụ.
Diêm Thanh Viên: "Ủa?"
"Hôm nay anh lái xe." Nghiêm Hãn Hải ngồi trên ghế lái, "Ghế phụ thường là ghế dành cho bạn đời, đúng không?"
Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy việc ngồi trong ghế phụ có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe nói như vậy bỗng cảm thấy ghế phụ thật thiêng liêng.
"Anh đã đến trường dạy lái xe học lái xe rồi hả?"
"Ừ." Nghiêm Hãn Hải khởi động xe.
"Khi học ở trường dạy lái xe có chuyện gì thú vị hông?"
"... Không có."
"Vậy hả? Em xem trên mạng thấy có rất nhiều chuyện cười về trường dạy lái xe á." Diêm Thanh Viên muốn tìm một chủ đề để giảm bớt sự thẹn thùng của mình, "Huấn luyện viên có phải rất hung dữ hông?"
Nghiêm Hãn Hải lắc đầu: "Hắn không dám."
Diêm Thanh Viên bỗng nghẹn lời, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên, dường như không ngờ vậy mà lại nhận được đáp án như vậy."
"Là do thân phận gia chủ tương lai của anh sao?"
"Ừm."
"Có phải rất áp lực không?" Diêm Thanh Viên nghĩ nếu người khác bởi vì thân phận của hắn mà lễ độ cung kính thì cảm thấy hơi khó chịu.
"Không đâu."
"Thật à?"
"Ừm."
Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy sáng ngời, chẳng lẽ Nghiêm Hãn Hải thật sự sinh ra để ngồi ở địa vị cao sao?
Nghiêm Hãn Hải nói: "Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, hắn lựa chọn tôn kính anh, vậy anh từ chối làm gì?"
"Ừm..." Diêm Thanh Viên nghĩ, cũng cảm thấy đúng là vậy.
"Nếu sau này bị oan ức, vậy thì trực tiếp ở trước mặt người đó tìm lại thể diện, dùng yêu thương của Nghiêm Trạch Thanh, dùng tình yêu của tôi đối với em, dùng mối quan hệ của em với Nghiêm gia, để bọn họ câm miệng." Lúc Nghiêm Hãn Hải nói những lời này giọng điệu vô cùng bình thản, tựa như chỉ đang tùy ý thảo luận điều gì đó.
"Dùng thân phận để trấn áp người ta không tốt lắm đâu?"
"Em sẽ vô duyên vô cớ đi làm khó người khác à?"
"Sẽ không." Diêm Thanh Viên nghĩ mình có thể trở thành nhân viên có đánh giá kém nhất trong số các nhân viên chuyển phát nhanh, cậu cảm thấy thái độ của mình vẫn rất tốt.
"Vậy vì sao không thể?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
Tâm trạng Diêm Thanh Viên phức tạp, quả thật... Không có gì không thể.
"Nhưng em cảm thấy em và Nghiêm gia không có..." Mối quan hệ đặc biệt gì, nhưng những lời này cuối cùng vẫn không nói ra.
Bởi vì cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Cậu thích Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải thích cậu, họ làm chuyện thân mật, có phải chính là ngầm thừa nhận bọn họ ở bên nhau không? Cho dù không ngầm thừa nhận thì bọn họ cũng chỉ thiếu một cảm giác nghi thức, bọn họ là chắc chắn.
Nghiêm Hãn Hải là gia chủ tương lai, là người thừa kế của Nghiêm gia, như vậy, có phải... Cậu chính là người yêu của gia chủ không?
Thân phận này đột nhiên cao lên!
Diêm Thanh Viên choáng váng.
Cậu luôn chỉ nghĩ rằng mình thích Nghiêm Hãn Hải, muốn ở bên Nghiêm Hãn Hải, cậu chưa bao giờ chú ý đến vấn đề thân phận.
"Sao vậy?" Nghiêm Hãn Hải chú ý đến vẻ mặt kinh sợ của Diêm Thanh Viên, lên tiếng hỏi thăm.
"Em bỗng cảm thấy em đặc biệt lợi hại, hình như em đã lên bảng người giàu có." Diêm Thanh Viên thực sự kinh hãi với suy nghĩ của mình.
Nghiêm Hãn Hải đột nhiên cười khi nghe những lời của cậu, hắn có thể nói gì đây?
"Phải, mặc dù bây giờ pháp luật không thừa nhận hôn nhân, nhưng anh sẽ cùng em ký một thỏa thuận phù hợp với luật hôn nhân." Ở quốc gia không cho phép kết hôn đồng tính này, Nghiêm Hãn Hải đã suy nghĩ rất nhiều, "Sau đó anh sẽ đưa em ra nước ngoài để lấy giấy chứng nhận."
Diêm Thanh Viên lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, bọn họ... Vì sao lại đột ngột thảo luận đến vấn đề kết hôn?
"Cảm ơn anh." Một lúc lâu sau Diêm Thanh Viên chỉ có thể nói được một câu như vậy, cậu thật sự không biết mên dùng cách nào khác để biểu đạt sự kinh hãi của cậu.
"Nếu em sợ, có thể ẩn hôn*."
*Các thủ tục pháp lý của hôn nhân đã được hoàn thành, nhưng họ không tuyên bố tình trạng "đã kết hôn" của mình với thế giới bên ngoài.
"Gì cơ?" Diêm Thanh Viên không rõ nguyên nhân.
"Dù sao muốn chấp nhận thay đổi thân phận dù sao cũng khó." Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ để ý những hư danh và bên ngoài này, chỉ cần anh có thể đảm bảo Diêm Thanh Viên là người yêu của hắn, vậy là đủ rồi.
Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy vi diệu: "Chúng ta như vậy hình như là đang xem mắt?"
Nghiêm Hãn Hải nghẹn lời: "Cái gì?"
"Khi xem mắt không phải sẽ nói một chút cái nhìn về tương lai và quan niệm về hôn nhân sao? Em cảm thấy bây giờ chúng ta chính là đang thương lượng ngày kết hôn." Diêm Thanh Viên nhớ đến mình những câu chuyện gây cười mà cậu đã đọc trên mạng.
Sắc mặt Nghiêm Hãn Hải hơi cứng đờ, khóe miệng hơi mím, dường như cũng đã nhận ra có chút vi diệu.
"À thì, có phải anh nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ ở đâu không..." Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy điều này không phù hợp với phong cách của Nghiêm Hãn Hải.
Rốt cuộc Nghiêm Hãn Hải cũng chỉ mười tám, sao có thể có kinh nghiệm hẹn hò? Có bệnh mới lo tìm thầy, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ linh tinh, bây giờ tất cả đều ở trong đầu, nghĩ cái gì thì có cái đó.
Sự trầm mặc của Nghiêm Hãn Hải khiến Diêm Thanh Viên xác định hắn nhất định lén che giấu cái gì đó, đột nhiên bật cười.
"Hẹn hò mà, thật ra là hai người cùng nhau chơi, vui vẻ mới là mục đích cuối cùng, mặc dù em không biết hẹn hò là như thế nào, nhưng... Thật ra chúng ta chơi vui vẻ là được."
Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy lộ ra vẻ trúc trắc.
"Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi." Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy lộ ra vẻ bối rối, mang theo chút ngượng ngùng, hắn thật sự không giỏi hay là do đối tượng là Diêm Thanh Viên mà trở nên không giỏi, Nghiêm Hãn Hải gần như chẳng thể phân biệt.
"Được." Diêm Thanh Viên không cười, nhưng vẫn luôn len lét nhìn Nghiêm Hãn Hải, nhìn thấy dáng vẻ trúc trắc hơn nữa nỗ lực như vậy, thật là lời to!
Có lẽ Nghiêm Hãn Hải cảm thấy mình nói sai nên hơi ngượng, mặc dù sau đó trong xe im lặng, nhưng thật ra Diêm Thanh Viên vô cùng vui vẻ.
Bởi vì thật sự rất thú vị.
Nghiêm Hãn Hải chọn địa điểm ngoài trời, Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt khi nhìn thấy công viên giải trí rộng lớn.
Mặc dù cậu chưa bao giờ đến công viên giải trí này nhưng cậu vẫn thường đến chơi cùng Nghiêm Trạch Thủy, chỉ là không ngờ Nghiêm Hãn Hải lại chọn nơi này.
Hắn đã từng đến đây chưa? Đối với đại vương tiết kiệm Nghiêm Hãn Hải mà nói nơi này hoàn toàn cần tiêu phí, đây có phải là lần đầu tiên đến hay không? Diêm Thanh Viên đột nhiên có một loại cảm giác tự hào 'đây là nơi của em, em quen thuộc, em có thể chủ đạo anh', đôi mắt đều sáng lên.
Những nơi này đối với cậu mà nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cậu có thể nhìn thấy bộ dạng thú vị hơn của Nghiêm Hãn Hải.
Tiểu ác ma trong lòng Diêm Thanh Viên đang ngo ngoe rục rịch, dù sao ở nơi này ấy mà, con người luôn muốn thách thức giới hạn mà, Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh như vậy cũng luôn có chỗ cảm thấy ngượng ngùng mà!
Cả người Diêm Thanh Viên bắt đầu nóng lòng muốn thử, nhất định phải đào ra nhiều biểu cảm của Nghiêm Hãn Hải hơn!
___
25/2/2023.
22:56:36.
"Anh không làm việc hả?" Trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải chẳng khác gì một người cuồng công việc, hắn chỉ cần có thời gian thì sẽ dùng để làm việc, khi hắn không làm việc thì sẽ dùng để học, trong một thời gian dài Diêm Thanh Viên thậm chí không thể tưởng tượng được Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc có cuộc sống riêng tư hay không.
Vì vậy Diêm Thanh Viên không thể tin rằng mình có thể nghe từ hẹn hò từ miệng Nghiêm Hãn Hải.
"Anh cũng cần giải trí một chút." Nghiêm Hãn Hải nói.
Diêm Thanh Viên mím môi, thật ra... Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng và mong chờ.
Hẹn hò à, cùng Nghiêm Hãn Hải sao? Cậu chưa bao giờ hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải.
Người như Nghiêm Hãn Hải dường như sinh ra đã không có duyên với chữ hẹn hò, nhưng bây giờ... Cậu được mời.
"Nhưng..." Diêm Thanh Viên vẫn có chút do dự.
"Còn vài ngày nữa em phải đi học rồi, khi đó em còn có thời gian ra ngoài chơi sao?" Nghiêm Hãn Hải đương nhiên nhìn ra sự do dự của Diêm Thanh Viên, nhưng rốt cuộc là vì không muốn nên do dự hay là vì ngượng ngùng ngùng nên do dự, Nghiêm Hãn Hải phân biệt được rất rõ ràng.
Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là vì Diêm Thanh Viên đã treo tất cả mong đợi và nụ cười trên khuôn mặt mình.
"Em đi làm bữa sáng." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói, Nghiêm Hãn Hải đề nghị muốn ra ngoài ăn, nhưng Diêm Thanh Viên lại cười nói, "Em muốn làm bữa sáng dinh dưỡng ngon hơn, để bổ sung thể lực chúng ta đã tiêu hao ở đây."
Nghiêm Hãn Hải không nói tiếp, chỉ ừ một tiếng.
Diêm Thanh Viên về phòng của mình, chỉ cảm thấy hưng phấn gần như muốn nhảy cẫng lên, cậu sắp đi hẹn hò, cùng cái người dường như mãi mãi không biết cái gì gọi là hẹn hò, Nghiêm Hãn Hải.
Diêm Thanh Viên vào nhà tắm, rửa mặt lần nữa, nhưng nhìn mình trong gương, Diêm Thanh Viên đột nhiên phát hiện dường như mình trông khác hẳn mấy ngày trước.
Nước da của thiếu niên trong gương đã trở lại trắng nõn như bình thường, mà lúc này khóe mắt và đôi môi đỏ ửng vô cùng rõ ràng, khóe mắt cậu còn có thể hiểu là do kích động nên khóe mắt đỏ ửng, nhưng đôi môi...
Ký ức rõ ràng lại nhanh chóng lướt qua đầu Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình gần như sắp nổ tung, ký ức như vậy quả thực chính là đang đột phá điểm mấu chốt của cậu.
Nhưng... Giống như đang nằm mơ vậy, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, lại không ngờ rằng cuối cùng thứ khiến bọn họ gặp nhau không phải như cậu cho là duyên phận, mà là... sự kiên trì của Nghiêm Hãn Hải.
Nội dung của sách đã bị thay đổi, trước giờ Diêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ đến, dùng phương pháp thích Nghiêm Hãn Hải để né tránh cái chết cuối cùng trong sách.
Chỉ cần những chuyện xấu mà cậu làm không xảy ra, chỉ cần Nghiêm Trạch Thanh không hãm hại Nghiêm Hãn Hải, chỉ cần cậu không ỷ lại vào cha mẹ ruột của cậu nữa, như vậy tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt hơn, mà người thật sự đẩy cậu vào tình thế tuyệt vọng kia, bây giờ lại nói... Thích cậu.
Diêm Thanh Viên che mặt mình lại lăn lộn trên ga giường, không chỉ thích cậu, họ còn làm loại chuyện này!
Đó là sự thân mật chỉ có giữa những người yêu nhau, nhưng Nghiêm Hãn Hải từ đầu đến cuối không hề tỏ ra một chút mất kiên nhẫn nào, hắn nghiêm túc.
Diêm Thanh Viên từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy không thể giải phóng vui sướng trong lòng, cứ lăn lộn trên giường, cậu thật sự, thật sự vui lắm.
Hóa ra được người mình thích đáp lại mình là một chuyện vui vẻ đến như thế, hóa ra được người khác chạm vào cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy, hóa ra... Cậu có thể cùng Nghiêm Hãn Hải tiếp xúc thân mật như vậy mà không hề đi ngược lại ý nghĩ của bản thân.
A a, cậu háo sắc quá.
Diêm Thanh Viên mở tủ quần áo của mình ra, rất nhiều quần áo trong đây đều là cậu mua từ trên mạng, kiểu dáng đẹp và giá cả thì rẻ, kể từ khi nhận ra mua sắm online có thể tiết kiệm rất nhiều, Diêm Thanh Viên đã quen.
"Bộ quần áo này mặc dù rất đẹp, nhưng hơi có tí xíu không vừa người..." Diêm Thanh Viên lại lấy ra mấy bộ quần áo khác, "Mấy bộ này đều được người khác khen đẹp, nhưng mình đã mặc rất nhiều lần rồi, nếu còn mặc quần áo giống nhau thì không có cách nào cho Nghiêm Hãn Hải kinh hỉ."
Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy, cuối cùng dứt khoát ăn mặc như thường lệ nhưng sạch sẽ thoải mái tươi tắn hơn, Diêm Thanh Viên thậm chí còn nghịch ngợm mái tóc ngắn của mình không ít lần, nhưng cuối cùng Diêm Thanh Viên phải tự cười nhạo bản thân bất kể cậu có nghịch mái tóc của mình thế nào thì nó vẫn vậy.
Vừa nấu ăn vừa hít sâu nhiều lần, Diêm Thanh Viên trước sau vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng, vui vẻ lại nôn nóng, lại không biết rốt cuộc mình đang nôn nóng điều gì, chỉ là không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ mà thôi.
"Em muốn ra ngoài hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải?" Khi Nghiêm Trạch Thanh nghe được tin tức là đang ngồi trên bàn ăn, y hỏi vì sao bữa sáng hôm nay phong phú hơn so với bình thường thì nhận được đáp án.
Nghiêm Trạch Thanh nghi ngờ liếc nhìn Nghiêm Hãn Hải, hắn có biết hẹn hò là gì không? Mặc dù nói ra rất ngại, nhưng không ai trong nhà họ có khái niệm hẹn hò.
"Dạ, hôm nay có thể sẽ ra ngoài cả ngày, cho nên cơm trưa em..." Diêm Thanh Viên muốn nói sẽ chuẩn bị trước phần của Diêm Đàm và Nghiêm Trạch Thanh.
"Không cần đâu, hôm nay anh... Và Diêm Đàm sẽ ra ngoài ăn, anh thấy trên mạng có một nhà hàng rất thú vị, để anh đi xem thử, nếu hương vị không tệ lần sau có thể đưa Viên Viên đi cùng."
"Được." Diêm Thanh Viên gật đầu, "Anh hai Nghiêm sẽ dẫn theo anh Diêm đi cùng ạ?"
Nghiêm Trạch Thanh liếc nhìn Diêm Đàm, khóe miệng nhếch lên, không trả lời, Diêm Đàm đã sớm trở lại làm vệ sĩ, rốt cuộc có đi theo hay không tất cả đều tùy thuộc vào Nghiêm Hãn Hải.
"Hôm nay tôi và Viên Viên hẹn hò, có thể sẽ về muộn, cơm chiều cũng không cần chờ." Nghiêm Hãn Hải ngắt ngang chủ đề, ý tứ rất rõ ràng, muốn Diêm Đàm đi theo.
Một là muốn bảo đảm an toàn cho Diêm Thanh Viên mọi lúc, hai là hắn cũng hy vọng có thể để người từ trước đến nay bị coi là tình địch nhìn lại mối quan hệ của hai người.
Nghiêm Hãn Hải thừa nhận, đàn ông trong tình yêu đều là đồ keo kiệt.
"Được nha." Diêm Đàm nhún vai, trong tất cả mọi người ở đây anh ấy lớn tuổi nhất, cho dù không nói chuyện với bọn họ anh ấy cũng biết Nghiêm Hãn Hải là có ý gì, không phải là để cho anh ấy hiểu được thân phận của mình sao? Khi biết Diêm Thanh Viên vẫn còn thích Nghiêm Hãn Hải, anh ấy đã từ bỏ.
Lúc ấy Diêm Thanh Viên còn có thể thản nhiên thừa nhận người mình thích là Nghiêm Hãn Hải có lẽ mãi mãi không thể gặp lại, Diêm Đàm biết rõ anh ấy không thể so sánh với tấm lòng đó.
Dù sao cũng là đôi bên tình nguyện, chỉ cần mở miệng cảm xúc sẽ dâng lên như thủy triều, Diêm Đàm chống má, nhìn đôi mắt thiếu niên toàn là ý cười, so với bất đắc dĩ, anh ấy ngược lại càng cảm thấy như vậy thật ra rất tốt.
Anh ấy đã sớm học được cái gì gọi là không cưỡng cầu.
"Viên Viên, em đến đây." Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cửa bếp nhìn Diêm Thanh Viên khi cậu dọn chén đĩa, sau khi nhận thấy Diêm Thanh Viên đã dọn dẹp xong liền gọi vào phòng y.
"Anh hai Nghiêm?" Diêm Thanh Viên hoang mang, y đến đây làm gì?
Nghiêm Trạch Thanh nhìn em trai mình vẫn luôn yêu thương, tâm trạng ít nhiều có chút phức tạp, em trai mình vất vả khổ sở nuôi lớn tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày tìm thấy tình yêu đời mình, như một người cha mẹ, y vẫn hy vọng cậu có thể lưu lại ký ức hoàn mỹ hơn.
Nghiêm Trạch Thanh chuyển 20.000 tệ* vào điện thoại của Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên bối rối chớp mắt: "Anh hai Nghiêm?"
*20.000 tệ = 68.414.770,08 Đồng.
"Đây là tiền lương tạm ứng, anh rất thích Viên Viên chăm sóc anh lâu như vậy, cho nên anh sẽ cho em một ít tiền boa." Lúc Nghiêm Trạch Thanh ở nhà cũng sẽ làm như vậy, cho người giúp việc làm tốt một phần tiền thưởng, Diêm Thanh Viên cũng biết, hơn nữa cũng cho rằng nỗ lực của mình nên được công nhận, số tiền này cậu lấy rất an tâm thoải mái.
"Cảm ơn ông chủ ạ." Diêm Thanh Viên ngây ngô cười.
Diêm Thanh Viên gật đầu, xoay người tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn đựng đồ của mình, không quền nói chuyện với Diêm Thanh Viên.
"Lần đầu tiên hẹn hò đừng quá keo kiệt, con người luôn muốn tự thưởng cho mình, Viên Viên làm rất tốt, có thể vui vẻ một ngày." Thông qua mấy ngày ở chung Nghiêm Trạch Thanh cũng phát hiện quan niệm tiêu dùng của Diêm Thanh Viên rất tiết kiệm, nhưng nếu ra ngoài chơi không tiêu tiền thì không được.
"... Em biết." Diêm Thanh Viên đã lên kế hoạch một số tiền cho lần hẹn hò này, đây chính là hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải, người lợi hại như Nghiêm Hãn Hải nhất định là cần rất nhiều tiền, "Em nhất định sẽ không keo kiệt, chỉ cần... Chỉ cần không quá khoa trương, em đều có thể trả."
Nghiêm Trạch Thanh sửng sốt, như bị ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn Diêm Thanh Viên một cái, là ảo giác của y sao? Diêm Thanh Viên đây là định tự mình chi trả mọi chi phí trong buổi hẹn hò sao?
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh phức tạp cực kỳ, y vỗ vỗ bả vai Diêm Thanh Viên: "Đắt thì để cậu ta trả."
"Ồ..." Diêm Thanh Viên nhìn về nơi khác, hiển nhiên không đem lời nói của đối phương để trong lòng.
Nghiêm Trạch Thanh thật sự dở khóc dở cười, y ghim chiếc ghim cài áo trong tay vào ngực áo thun trắng của Diêm Thanh Viên, ghim cài áo của nam được thiết kế vô cùng đơn giản, lộ ra vẻ đẹp đẽ nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng biết là xa xỉ, làm nổi bật quần áo vốn đã trắng thuần khiết.
"Cái này có phải rất đắt không ạ?" Diêm Thanh Viên nhìn một cái đã có thể nhìn ra ghim cài áo này tuyệt đối là hàng xa xỉ.
"Viên Viên của chúng ta phải thật đẹp để hẹn hò."
Nghiêm Trạch Thanh cười nói, mặc dù quần áo của Diêm Thanh Viên trông rất đẹp, nhưng tất cả là do sự giáo dục và khí chất được nuôi dưỡng từ trong xương của Diêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra bộ quần áo này rẻ tiền.
Nghiêm Trạch Thanh không muốn bất cứ ai có thành kiến đối với Viên Viên nhà mình, tuy rằng không thể để cậu thay một bộ quần áo nhưng từ trên đó tô điểm thêm một chút vẫn được.
Nước da của thiếu niên rất đẹp, ít nhất trong mắt Nghiêm Trạch Thanh cậu nhỉnh hơn một chút so với Nghiêm Hãn Hải có nhan sắc đỉnh cao, Nghiêm Trạch Thanh tìm loại nước hoa của riêng mình, xịt lên người Diêm Thanh Viên, rồi xoay Diêm Thanh Viên nhà mình một vòng.
"Nước hoa ạ?" Diêm Thanh Viên chưa bao giờ có thói quen dùng nước hoa.
"Không nồng lắm đâu, mùi hương tươi mát sẽ khiến tâm trạng người ta vui vẻ." Nghiêm Trạch Thanh nhìn, sau đó lén lấy điện thoại của Diêm Thanh Viên rồi thay thế bằng điện thoại của mình.
"Anh hai Nghiêm ơi?" Diêm Thanh Viên bối rối khi cầm chiếc điện thoại đắt tiền.
"Điện thoại của em pin kém thật á, cái này dùng dễ hơn, có thể chụp ảnh... Ừm... Hay là anh đưa cho em một cái máy ảnh mang theo, thôi, vẫn là để mang theo đi." Y muốn xem ảnh của Viên Viên nhưng lại không muốn xem ảnh của Nghiêm Hãn Hải chút nào.
Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh đi quanh khắp phòng nhiều lần như thể muốn tìm thêm đồ trang trí, không biết vì sao, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Nghiêm Trạch Thanh mà cậu biết luôn nghiêm túc, kiên trì, tự kỷ luật, nhưng chỉ sau khi thực sự hiểu rõ cậu mới hiểu được rằng, tất cả kiên cường của y đều là vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, chỉ cần người bên cạnh có đủ năng lực, y sẽ bất giác thể hiện khía cạnh trẻ con của mình.
Diêm Thanh Viên cong khóe môi.
Cậu rất thích anh hai Nghiêm, vô cùng thích.
Nhìn Nghiêm Trạch Thanh dường như còn đang suy tư, Diêm Thanh Viên hỏi: "Hết rồi hả anh?"
Nghiêm Trạch Thanh vừa định nói y vẫn chưa suy nghĩ kỹ, dù sao y nhận được tin tức quá vội vàng, y vẫn chưa kịp lên kế hoạch, nước tới chân mới nhảy sợ thiếu gì đó.
Nhưng y không nói gì, vì y đột nhiên nhìn thoáng qua Diêm Thanh Viên.
Dường như thiếu niên đã hiểu rõ suy nghĩ của y, để y muốn làm gì thì làm.
Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên cười: "Hết rồi."
"Vậy... Anh nói Nghiêm nói câu chúc mừng gì đó nha?" Diêm Thanh Viên cười hỏi.
"Ừm, để anh nghĩ." Nghiêm Trạch Thanh nghĩ, cười khẽ rồi vô cùng nghiêm túc nói, "Hy vọng sau này Viên Viên có thể để lại một hồi ức đáng nhớ."
"Được."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn theo bóng lưng Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải, đột nhiên hỏi: "Nghiêm Hãn Hải, có muốn dùng xe của tôi không?"
"Không sao." Nghiêm Hãn Hải nói, "Hôm qua tôi lái xe về rồi, rất thích hợp cho lần hẹn hò này."
Nghiêm Trạch Thanh hơi sững sờ, hiểu được gì đó, khẽ cười nói: "Chúc hai người chơi vui vẻ."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, mà Diêm Đàm đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một mình Nghiêm Trạch Thanh trong căn phòng rộng lớn.
Y vô thức đi vòng quanh bếp, có thể nhìn thấy nước sốt mà Diêm Thanh Viên đã chuẩn bị trong bếp của mình, những thứ này hương vị rất ngon.
Trong hơn một năm Diêm Thanh Viên đã hoàn toàn thành thạo kỹ năng dọn dẹp, khắp nơi đều sạch sẽ, khác một trời một vực với tiểu thiếu gia luôn được bảo vệ.
Nghiêm Trạch Thanh trở về phòng của mình, y không định lao đầu vào công việc sớm như vậy, vẫn luôn nỗ lực nhiều năm như vậy, y cũng muốn được nghỉ ngơi.
Tuy nhiên sau khi thực sự thư giãn, Nghiêm Trạch Thanh lại không biết mình nên làm gì nữa, nhưng cho dù y không làm gì, y cũng sẽ không cảm thấy bất an.
Trước đây y luôn cố gắng làm một việc gì đó, chỉ có bận rộn mới có thể an tâm, không thể bị bỏ lại, không thể bị giam cầm, không thể thất bại, không thể... Không thể...
Chỉ cần y thua một chút, sẽ không thể bảo vệ Viên Viên được nữa.
Nhưng giờ đây đã khác rồi.
Không giống vậy, nhưng vẫn rất an tâm.
Y thật sự luôn ở dưới ảnh hưởng của Viên Viên.
Đây có phải là cảm giác lo lắng sau khi làm cha mẹ không? Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên hiểu vì sao rất nhiều bậc cha mẹ thích nói 'vì con cái'.
"Nếu mình có một đứa con, liệu nó có đáng yêu như Viên Viên không?" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghĩ.
Nhưng rồi lại lắc đầu, con của y có lẽ rất đáng yêu, nhưng độ đáng yêu thì không thể sao chép được, mỗi người đều có nét đáng yêu riêng.
Nửa người Nghiêm Trạch Thanh dựa vào đầu giường, nhàm chán lướt điện thoại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Rất hiếm khi ăn không ngồi rồi và ngủ thiếp đi vào ban ngày.
Khi tìm được xe, Diêm Thanh Viên cho rằng Nghiêm Hãn Hải sẽ gọi thư ký làm tài xế, theo bản năng muốn đến ghế sau, nhưng Nghiêm Hãn Hải đột ngột túm lấy áo Diêm Thanh Viên rồi xách lên ghế phụ.
Diêm Thanh Viên: "Ủa?"
"Hôm nay anh lái xe." Nghiêm Hãn Hải ngồi trên ghế lái, "Ghế phụ thường là ghế dành cho bạn đời, đúng không?"
Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy việc ngồi trong ghế phụ có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe nói như vậy bỗng cảm thấy ghế phụ thật thiêng liêng.
"Anh đã đến trường dạy lái xe học lái xe rồi hả?"
"Ừ." Nghiêm Hãn Hải khởi động xe.
"Khi học ở trường dạy lái xe có chuyện gì thú vị hông?"
"... Không có."
"Vậy hả? Em xem trên mạng thấy có rất nhiều chuyện cười về trường dạy lái xe á." Diêm Thanh Viên muốn tìm một chủ đề để giảm bớt sự thẹn thùng của mình, "Huấn luyện viên có phải rất hung dữ hông?"
Nghiêm Hãn Hải lắc đầu: "Hắn không dám."
Diêm Thanh Viên bỗng nghẹn lời, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên, dường như không ngờ vậy mà lại nhận được đáp án như vậy."
"Là do thân phận gia chủ tương lai của anh sao?"
"Ừm."
"Có phải rất áp lực không?" Diêm Thanh Viên nghĩ nếu người khác bởi vì thân phận của hắn mà lễ độ cung kính thì cảm thấy hơi khó chịu.
"Không đâu."
"Thật à?"
"Ừm."
Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy sáng ngời, chẳng lẽ Nghiêm Hãn Hải thật sự sinh ra để ngồi ở địa vị cao sao?
Nghiêm Hãn Hải nói: "Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, hắn lựa chọn tôn kính anh, vậy anh từ chối làm gì?"
"Ừm..." Diêm Thanh Viên nghĩ, cũng cảm thấy đúng là vậy.
"Nếu sau này bị oan ức, vậy thì trực tiếp ở trước mặt người đó tìm lại thể diện, dùng yêu thương của Nghiêm Trạch Thanh, dùng tình yêu của tôi đối với em, dùng mối quan hệ của em với Nghiêm gia, để bọn họ câm miệng." Lúc Nghiêm Hãn Hải nói những lời này giọng điệu vô cùng bình thản, tựa như chỉ đang tùy ý thảo luận điều gì đó.
"Dùng thân phận để trấn áp người ta không tốt lắm đâu?"
"Em sẽ vô duyên vô cớ đi làm khó người khác à?"
"Sẽ không." Diêm Thanh Viên nghĩ mình có thể trở thành nhân viên có đánh giá kém nhất trong số các nhân viên chuyển phát nhanh, cậu cảm thấy thái độ của mình vẫn rất tốt.
"Vậy vì sao không thể?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
Tâm trạng Diêm Thanh Viên phức tạp, quả thật... Không có gì không thể.
"Nhưng em cảm thấy em và Nghiêm gia không có..." Mối quan hệ đặc biệt gì, nhưng những lời này cuối cùng vẫn không nói ra.
Bởi vì cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Cậu thích Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải thích cậu, họ làm chuyện thân mật, có phải chính là ngầm thừa nhận bọn họ ở bên nhau không? Cho dù không ngầm thừa nhận thì bọn họ cũng chỉ thiếu một cảm giác nghi thức, bọn họ là chắc chắn.
Nghiêm Hãn Hải là gia chủ tương lai, là người thừa kế của Nghiêm gia, như vậy, có phải... Cậu chính là người yêu của gia chủ không?
Thân phận này đột nhiên cao lên!
Diêm Thanh Viên choáng váng.
Cậu luôn chỉ nghĩ rằng mình thích Nghiêm Hãn Hải, muốn ở bên Nghiêm Hãn Hải, cậu chưa bao giờ chú ý đến vấn đề thân phận.
"Sao vậy?" Nghiêm Hãn Hải chú ý đến vẻ mặt kinh sợ của Diêm Thanh Viên, lên tiếng hỏi thăm.
"Em bỗng cảm thấy em đặc biệt lợi hại, hình như em đã lên bảng người giàu có." Diêm Thanh Viên thực sự kinh hãi với suy nghĩ của mình.
Nghiêm Hãn Hải đột nhiên cười khi nghe những lời của cậu, hắn có thể nói gì đây?
"Phải, mặc dù bây giờ pháp luật không thừa nhận hôn nhân, nhưng anh sẽ cùng em ký một thỏa thuận phù hợp với luật hôn nhân." Ở quốc gia không cho phép kết hôn đồng tính này, Nghiêm Hãn Hải đã suy nghĩ rất nhiều, "Sau đó anh sẽ đưa em ra nước ngoài để lấy giấy chứng nhận."
Diêm Thanh Viên lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, bọn họ... Vì sao lại đột ngột thảo luận đến vấn đề kết hôn?
"Cảm ơn anh." Một lúc lâu sau Diêm Thanh Viên chỉ có thể nói được một câu như vậy, cậu thật sự không biết mên dùng cách nào khác để biểu đạt sự kinh hãi của cậu.
"Nếu em sợ, có thể ẩn hôn*."
*Các thủ tục pháp lý của hôn nhân đã được hoàn thành, nhưng họ không tuyên bố tình trạng "đã kết hôn" của mình với thế giới bên ngoài.
"Gì cơ?" Diêm Thanh Viên không rõ nguyên nhân.
"Dù sao muốn chấp nhận thay đổi thân phận dù sao cũng khó." Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ để ý những hư danh và bên ngoài này, chỉ cần anh có thể đảm bảo Diêm Thanh Viên là người yêu của hắn, vậy là đủ rồi.
Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy vi diệu: "Chúng ta như vậy hình như là đang xem mắt?"
Nghiêm Hãn Hải nghẹn lời: "Cái gì?"
"Khi xem mắt không phải sẽ nói một chút cái nhìn về tương lai và quan niệm về hôn nhân sao? Em cảm thấy bây giờ chúng ta chính là đang thương lượng ngày kết hôn." Diêm Thanh Viên nhớ đến mình những câu chuyện gây cười mà cậu đã đọc trên mạng.
Sắc mặt Nghiêm Hãn Hải hơi cứng đờ, khóe miệng hơi mím, dường như cũng đã nhận ra có chút vi diệu.
"À thì, có phải anh nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ ở đâu không..." Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy điều này không phù hợp với phong cách của Nghiêm Hãn Hải.
Rốt cuộc Nghiêm Hãn Hải cũng chỉ mười tám, sao có thể có kinh nghiệm hẹn hò? Có bệnh mới lo tìm thầy, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ linh tinh, bây giờ tất cả đều ở trong đầu, nghĩ cái gì thì có cái đó.
Sự trầm mặc của Nghiêm Hãn Hải khiến Diêm Thanh Viên xác định hắn nhất định lén che giấu cái gì đó, đột nhiên bật cười.
"Hẹn hò mà, thật ra là hai người cùng nhau chơi, vui vẻ mới là mục đích cuối cùng, mặc dù em không biết hẹn hò là như thế nào, nhưng... Thật ra chúng ta chơi vui vẻ là được."
Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy lộ ra vẻ trúc trắc.
"Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi." Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy lộ ra vẻ bối rối, mang theo chút ngượng ngùng, hắn thật sự không giỏi hay là do đối tượng là Diêm Thanh Viên mà trở nên không giỏi, Nghiêm Hãn Hải gần như chẳng thể phân biệt.
"Được." Diêm Thanh Viên không cười, nhưng vẫn luôn len lét nhìn Nghiêm Hãn Hải, nhìn thấy dáng vẻ trúc trắc hơn nữa nỗ lực như vậy, thật là lời to!
Có lẽ Nghiêm Hãn Hải cảm thấy mình nói sai nên hơi ngượng, mặc dù sau đó trong xe im lặng, nhưng thật ra Diêm Thanh Viên vô cùng vui vẻ.
Bởi vì thật sự rất thú vị.
Nghiêm Hãn Hải chọn địa điểm ngoài trời, Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt khi nhìn thấy công viên giải trí rộng lớn.
Mặc dù cậu chưa bao giờ đến công viên giải trí này nhưng cậu vẫn thường đến chơi cùng Nghiêm Trạch Thủy, chỉ là không ngờ Nghiêm Hãn Hải lại chọn nơi này.
Hắn đã từng đến đây chưa? Đối với đại vương tiết kiệm Nghiêm Hãn Hải mà nói nơi này hoàn toàn cần tiêu phí, đây có phải là lần đầu tiên đến hay không? Diêm Thanh Viên đột nhiên có một loại cảm giác tự hào 'đây là nơi của em, em quen thuộc, em có thể chủ đạo anh', đôi mắt đều sáng lên.
Những nơi này đối với cậu mà nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cậu có thể nhìn thấy bộ dạng thú vị hơn của Nghiêm Hãn Hải.
Tiểu ác ma trong lòng Diêm Thanh Viên đang ngo ngoe rục rịch, dù sao ở nơi này ấy mà, con người luôn muốn thách thức giới hạn mà, Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh như vậy cũng luôn có chỗ cảm thấy ngượng ngùng mà!
Cả người Diêm Thanh Viên bắt đầu nóng lòng muốn thử, nhất định phải đào ra nhiều biểu cảm của Nghiêm Hãn Hải hơn!
___
25/2/2023.
22:56:36.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.