Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 129: Vui vẻ vì trò chơi, cũng bởi vì em

Thượng Thương

03/03/2023

Sau khi bọn họ tìm được chỗ đậu xe, hai người từ trên xe xuống, Nghiêm Hãn Hải nhận thấy tâm trạng Diêm Thanh Viên dường như sau khi nhìn thấy công viên giải trí có vẻ khá hơn ngay, động tác chợt dừng lại.

Mục tiêu lần này của hắn... Cũng không phải công viên giải trí, mà là phòng trải nghiệm công nghệ mới đối diện công viên giải trí, nơi đó có khá nhiều điều thú vị và mới lạ.

Hắn biết Diêm Thanh Viên thường đến công viên giải trí, vì vậy hắn sẽ không chọn những nơi lặp lại để Diêm Thanh Viên trải nghiệm, nhưng dường như cậu cực kỳ có hảo cảm với công viên giải trí.

Là bởi vì thích sao?

Nghiêm Hãn Hải nhìn công viên giải trí, suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chúng ta đi công viên giải trí?"

"Công viên giải trí chính là địa bàn của em, em sẽ dẫn anh đi chơi." Có vẻ như Diêm Thanh Viên vô cùng vui vẻ, hiển nhiên đã bắt đầu nóng lòng muốn thử.

"Được." Nghiêm Hãn Hải khẽ cười nói, kế hoạch hẹn hò tỉ mỉ của hắn không lẽ đã chết ngay từ đầu rồi sao?

Ở cửa khu vui chơi giải trí, Diêm Thanh Viên chen chúc giữa đám đông quét mã QR để xem vé giảm giá, Nghiêm Hãn Hải bị Diêm Thanh Viên để lại ở cổng với tư cách là 'chủ nhà*', hắn hứng thú ngẩng cao, rõ ràng định chơi thật vui vẻ.

*地主之谊 Mình không hiểu nghĩa chỗ này lắm ಥ‿ಥ

Hắn đã lâu không đến đây, trước kia thường đi đến đủ mọi nơi nơi để chơi để thư giãn sau công việc và cuộc sống, bây giờ hắn rất mong chờ!

Với ngoại hình xuất chúng và dáng người cao lớn của Nghiêm Hãn Hải đã khiến khá nhiều người đã bắt đầu không ngừng nhìn về phía hắn, chỉ cần hắn đứng ở đó, cũng có thể trở thành một trong những cảnh đẹp nhất trong mắt mọi người.

Đã có không ít người bắt đầu cầm điện thoại chụp ảnh Nghiêm Hãn Hải, ở một bên có người lén đánh giá, có rất nhiều cô gái đi cùng bạn mình cũng đứng yên tại chỗ, dường như có ý muốn bắt chuyện.

Nghiêm Hãn Hải trước sau vẫn không thèm chú ý đến mọi thứ xung quanh dù chỉ một chút, hắn dựa vào lợi thế chiều cao để tìm chính xác phương hướng của Diêm Thanh Viên, cái đầu đen của Viên Viên mới là tâm điểm chú ý của hắn.

Diêm Thanh Viên từ trong đám người đi ra, nhìn thấy chính là một màn này.

Nghiêm Hãn Hải bị người ta vây quanh!

Đó thực sự vây quanh không hề cường điệu!

Đây quả thực là phá vỡ nhận thức của Diêm Thanh Viên về vẻ đẹp của người qua đường!

Không phải Diêm Thanh Viên chưa từng nhìn thấy nhiều người vây quanh mọt người đẹp trong video trên mạng, nhưng hầu hết họ đều xuất hiện trong các triển lãm truyện tranh hơn là công viên giải trí.

Nghiêm Hãn Hải dường như không cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt lạnh băng đều khiến người xung quanh không dám đến gần, tạo thành một vòng vây quanh Nghiêm Hãn Hải.

Ngay từ đầu có một người dừng chân xem, sau đó đã có rất nhiều người cũng dừng lại xem, Nghiêm Hãn Hải đứng một mình được mọi người vây quanh ở lối vào công viên giải trí trông giống như một cảnh đuổi bắt minh tinh.

"Cậu ấy thật sự đẹp quá, là minh tinh hả? Có phải thực tập sinh ở đâu không?"

"Chời đất ơi, cậu không biết đâu, vừa rồi tôi quay 360 độ vòng quanh cậu ấy nhưng không hề thấy góc chết, thật đúng là 360 độ không góc chết luôn đó, thật sự chụp thế nào cũng đẹp, chân cũng dài, ánh mắt lãnh đạm kia càng tuyệt, minh tinh bình thường cũng không được như cậu ấy, cậu nhìn cánh tay của cậu ấy đi, nhìn không hề gầy yếu."

"Cậu ấy đang đợi ai hả? Hay có một số nhiếp ảnh gia đường phố trong nhóm người này? Nhiều người đều đang cầm camera chụp lắm á."

"Không biết nữa, nhưng cảm thấy không phải người thường, các cậu nhìn thấy quần áo của cậu ấy không, đó là nhãn hiệu của các thương hiệu nổi tiếng đó, tôi vừa mới kiểm tra trên trang web chính thức thì nó được trung bày riêng cho người ta xem, hoàn toàn không có giá niêm yết, nhưng quần áo nhà kia đều đắt đến thái quá."

"Lỡ như giả thì sao?"

"Giả? Không chỉ là quần áo của cậu ấy đâu, cậu có thấy chìa khóa trong tay cậu ấy không? Cậu có thấy giày của cậu ấy không? Coi như muốn mặc giả đi nữa thì mặc nhiều như vậy không sợ mất mặt à?"

"Là thật đó, tôi khẳng định là thật." Ở bên cạnh có người nghe được lén lút nói, "Tôi làm quần áo, thật giả liếc mắt một cái là có thẻ nhìn ra, tất cả đều là thật đó."

Lập tức người xung quanh có một luồng khí lạnh.

Diêm Thanh Viên ở gần vòng vây nghe được xung quanh truyền đến tiếng khen ngợi ngoại hình Nghiêm Hãn Hải, tâm trạng rất vi diệu.

Mặc dù cậu biết giá trị nhan sắc của Nghiêm Hãn Hải thật sự là đỉnh cao, nhưng lúc này cậu mới thật sự ý thức được Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc đẹp đến mức nào.

Cậu từng là người khiêm tốn và xa xỉ, nhưng trên thực tế không có ai vây quanh cậu như vậy, sự nhiệt tình của người xung quanh đúng là khiến người ta kinh ngạc.

"Người được người như vậy chờ là người đẹp nào vậy, chắc không phải là minh tinh đó chứ?"

"Có phải là mánh khóe lừa người gì không? Ê có người đi ngang qua kìa."

Diêm Thanh Viên sau khi nghe được mấy chữ 'có người đi ngang qua' thì giật hết cả mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy mấy cô gái da trắng xinh đẹp chân dài vây quanh bên người Nghiêm Hãn Hải, tổng cộng có bốn cô gái, dường như là đi với nhau, mỗi một người đều ăn mặc vô cùng đẹp, dưới thời tiết khô nóng lại càng ăn mặc mát mẻ đẹp mắt, rất nhiều người đều lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

"Anh đẹp trai ở một mình à? Là đang đợi ai sao?" Các cô gái ở trước mặt con trai như vậy hiển nhiên cũng không phóng khoáng như vậy, khi nói chuyện cũng có chút thận trọng.

Nghiêm Hãn Hải thờ ơ đối với tất cả mọi thứ xung quanh, mãi cho đến khi khi nghe thấy có người nói chuyện với hắn, mới cúi đầu nhìn.

Bản thân mấy cô gái đang chiếm được sự chú ý của trai đẹp nên tự mãn lại bỗng thấy lạnh lẽo, anh chàng đẹp trai lạ mặt nhìn họ bằng ánh mắt quá lạnh băng, bởi vì sự lạnh lẽo này mà các cô gái cảm thấy trong đó ẩn giấu hung ác không dễ phát hiện, đột nhiên mấy người này cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.

Nghiêm Hãn Hải chưa kịp nói lời nào, các cô gái đã sững sờ tại chỗ, xung quang yên tĩnh trong giây lát, Nghiêm Hãn Hải dường như đã cảm thấy phiền phức khi cứ bị vây quanh như vậy, nên nhìn Diêm Thanh Viên.

Diêm Thanh Viên không thể không thừa nhận, việc được vây quanh bởi bốn cô gái xinh đẹp như vậy trong một lúc chắc chắn là một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, nhưng Nghiêm Hãn Hải... Cứ cảm thấy quá lãnh đạm.

Diêm Thanh Viên đột nhiên tò mò, chẳng lẽ Nghiêm Hãn Hải không quan tâm đến chuyện mình có được quan tâm hay không à? Nhưng ngay cả Diêm Thanh Viên cũng có lúc đột nhiên nghĩ có lẽ mình được các cô gái hoan nghênh mà?

Nhưng Nghiêm Hãn Hải của bây giờ đã khác với người trước đây luôn dịu dàng với mọi người, nở nụ cười ấm áp với mọi người khiến ai cũng thích, giờ đây hắn lạnh nhạt xa cách, kiêu ngạo, giống như tuyết trên núi, hoàn toàn độc lập với xung quanh.

Là vì không cần che giấu nữa, không cần lấy lòng người xung quanh nữa sao? Diêm Thanh Viên nhìn, đột nhiên phát hiện Nghiêm Hãn Hải vậy mà không ngừng đến gần mình.

Hắn tùy ý xuyên qua đám người vây quanh, đứng trước mặt Diêm Thanh Viên khi những người xung quanh vừa nãy còn đang thảo luận nhưng giờ đây vẻ mặt lại xấu hổ: "Chọn xong chưa?"

Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, đây là lần đầu tiên Diêm Thanh Viên bị nhìn người chú ý như vậy, cả người hơi ngây ngốc.

"À, à thì..." Trong khoảng thời gian ngắn Diêm Thanh Viên cũng không biết có nên nói gì đó hay không, bởi vì Nghiêm Hãn Hải đột nhiên đến gần nên tất cả mọi người xung quanh hắn đều nhìn thấy cậu, những người vừa chú ý đến lời nói của hắn lập tức trở nên xấu hổ.

"Sao vậy?" Nghiêm Hãn Hải hiển nhiên không hề chú ý gì đến tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả sự chú ý của hắn đều ở trên người Diêm Thanh Viên.



"Không... Không có gì, em chỉ là cảm thấy vé trọn gói không đáng tiền, bên trong có rất nhiều trò chúng ta không chơi, hơn nữa cũng không biết hình huống bên trong thế nào nên chúng ta vừa đi vừa xem ha." Diêm Thanh Viên cố gắng xem nhẹ những ánh mắt đến từ xung quanh, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, như thể cậu chiếm giữ trung tâm tầm nhìn của những người này, vậy mà có chút áy náy.

"Được."

Khi Diêm Thanh Viên vẫn còn đang ngẩn người, Nghiêm Hãn Hải vươn tay vuốt ve tai cậu, ngón tay ấm áp của hắn mang đến một chút mát mẻ vào ngày hè, Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, vô tình nghiêng đầu.

"Có mồ hôi." Nghiêm Hãn Hải nói.

"Dù sao thời tiết bây giờ vẫn còn nóng lắm." Diêm Thanh Viên cười nói.

Nghiêm Hãn Hải nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Người xung quanh đã bắt đầu chậm rãi tản ra, giống như đã nhận ra Nghiêm Hãn Hải quả thật chỉ là một du khách bình thường, bọn họ cũng nhận ra được vây quanh như vậy có thể không tốt lắm.

Diêm Thanh Viên vẫn hơi ngượng ngùng, dù sao trong phạm vi rộng lớn như vậy Nghiêm Hãn Hải suýt chút nữa đã chặn đường, cậu rất tự hào Nghiêm Hãn Hải có thể thu hút sự chú ý của người khác như vậy, điều này khiến cậu nhớ đến năm đó khi ở trong nhà hàng Nghiêm Hãn Hải cũng dựa vào diện mạo xuất sắc và dịch vụ khéo léo khiến doanh thu của cả nhà hàng tăng lên không ít.

Nghiêm Hãn Hải đột nhiên nói: "Em ở đây đợi anh."

Diêm Thanh Viên nhìn bóng lưng Nghiêm Hãn Hải rời đi, chú ý thấy bốn cô gái xinh đẹp đã lấy hết can đảm để bắt chuyện trong đám đông dần dần giải tán dường như vẫn chưa bỏ cuộc, ánh mắt họ nhìn cậu mang theo một chút mong chờ.

"À thì, em đẹp trai nhỏ, em đi cùng với anh đẹp trai vừa rồi sao?" Cô gái xinh đẹp nhìn Diêm Thanh Viên từ trên xuống dưới, ánh mắt càn quét trên người Diêm Thanh Viên, quần áo toàn bộ đều là đồ rẻ, nhưng giá trị của ghim cài áo trên ngực cậu, các cô biết rõ, gần như có thể mua một căn nhà ở ngoại ô.

"Đúng vậy, chúng em đi cùng nhau." Diêm Thanh Viên nói.

"Vậy có muốn chơi cùng không, hôm nay bọn chị ra ngoài không dẫn theo con trai, chơi với con gái sẽ thú vị hơn phải không?" Các cô gái đề nghị nói, đều biểu hiện ra sự chờ mong.

Diêm Thanh Viên lộ vẻ khó xử, bốn cô gái trước mặt người nào cũng vô cùng nhiệt tình, trông không có ác ý gì, nhưng không có ác ý không có nghĩa là Diêm Thanh Viên sẽ chấp nhận.

"Không tốt." Diêm Thanh Viên mím môi, nói, "Em xin lỗi, cảm ơn ý tốt của mọi người, chỉ là hôm nay em ra ngoài chơi với anh ấy, ngoại trừ hai người chúng em thì em không có ý định cùng người khác chơi."

"Vì sao? Em không thích bọn chị à?" Các cô gái lộ vẻ nghi ngờ.

"Thì, chúng ta chỉ mới gặp nhau, khó nói thích hay không thích lắm ạ." Diêm Thanh Viên lộ ra chút luống cuống đối với sự trêu học của đối phương.

"Chỉ là cùng nhau chơi mà thôi có cái gì không thể? Vì sao phải hai em nhất định phải hai người chơi với nhau?" Mấy cô gái hỏi.

Mấy cô gái em một câu chị một câu nói, bởi vì Nghiêm Hãn Hải đột nhiên rời đi khiến Diêm Thanh Viên cũng không biết mình nên phản ứng thế nào mới có thể tốt hơn, nhưng bây giờ cậu thật sự rất luống cuống.

"Chỉ cần em cho bọn chị một lý do thuyết phục, bọn chị sẽ không quấy rầy em nữa." Một cô gái trong đó nói.

Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, sau đó cúi đầu, hai gò má dần dần nóng lên, giọng nhỏ xíu nói: "Hẹn... Hẹn hò ạ."

"Cái gì?" Cô gái hiển nhiên không nghe rõ, nhích lại gần Diêm Thanh Viên.

"Bọn em đang hẹn hò." Diêm Thanh Viên đột nhiên lấy hết dũng khí nói ra, đây là chuyện cậu chưa từng nói với bất cứ ai.

Diêm Thanh Viên quang minh chính đại nói ra như vậy mới cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng cũng không cảm thấy nói như vậy có cái gì không tốt, sau khi tuyên bố Nghiêm Hãn Hải là thuộc quyền sở hữu của mình, Diêm Thanh Viên vậy mà cảm thấy tự hào, nhìn đi, nhiều người như vậy đều nhìn chăm chú người thích tui, thuộc về tui, đây là lần đầu tiên Diêm Thanh Viên có cảm giác tự hào mãnh liệt như vậy kể từ khi còn nhỏ.

"Vậy hả?" Sau khi mấy cô gái nghe được lý do, các cô gái hơi kinh ngạc nhưng lại giống như đã hiểu ra, lúc này ánh mắt các cô càng thêm nhiệt tình, "Hai người là người yêu à? Ở bên nhau bao lâu rồi?"

Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng những người này sẽ rời đi, nhưng không ngờ lại càng khiến bọn hòn tò mò về mình hơn.

"Hai người ai là công, chắc là cái cậu đẹp trai kia nhỉ? Vóc dáng vừa cao khí thế vừa mạnh, ây dà em là bé thụ nhỉ."

Mấy cô gái lộ ra vẻ mặt Diêm Thanh Viên chưa từng thấy, không có ghen tị, ngược lại trò chuyện với nhau giống như thấy được chuyện hì đó rất thú vị, mặc dù Diêm Thanh Viên không trả lời dù chỉ một câu hỏi trong số họ, nhưng các cô dường như không hề để ý, thay vào đó nhìn Diêm Thanh Viên sắc mặt ửng đỏ vì một câu hỏi quá thẳng thắn, nở một nụ cười vô cùng hiền lành.

Các cô gái nhìn Diêm Thanh Viên rồi lén cười nói: "Được rồi được rồi, nếu là cuộc hẹn hò của đôi tình nhân thì không có gì để nói, chúc em chơi vui vẻ, à đúng rồi, nói cho em một mẹo nhỏ khiến bạn trai vui vẻ."

Lúc Nghiêm Hãn Hải quay lại các cô gái vừa mới rời đi, nhíu mày nhìn mấy cô gái kia, đây vậy mà là lần đầu tiên hắn chú ý đến những cô gái đó.

"Sao vậy?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.

"Không..." Diêm Thanh Viên theo bản năng trả lời rằng.

"Lại đây." Nghiêm Hãn Hải mở một chiếc ô che nắng vừa mua trong tay, trong tay còn mang theo một ly trà đá.

Diêm Thanh Viên chui vào dù, nắng nóng bị dù che thành bóng râm, Diêm Thanh Viên cầm ly nước lạnh, theo bản năng muốn hỏi sao không mua hai ly?

Nhưng mà những lời này còn chưa nói ra đã bị chính Diêm Thanh Viên nuốt về.

Sao phải hai ly?

Một ly có chỗ nào không tốt?

Tuy rằng chỉ có một ly nhưng bọn họ có thể cùng nhau uống mà!

Diêm Thanh Viên nhấp một ngụm, trà đá lạnh băng trôi xuống cổ họng mang theo một luồng mát lạnh, vừa tận hưởng sự mát lạnh, ánh mắt Diêm Thanh Viên vừa gắt gao nhìn chằm chằm ly trà đá kia, lo sợ nơm nớp giơ tay, động tác rất nhỏ, dường như còn đang do dự có nên làm vậy hay không.

Cậu nhỏ giọng nói: "Anh có muốn uống không?"

Diêm Thanh Viên cảm thấy biểu hiện của mình quá keo kiệt, cậu nên tùy tiện giơ tay dán vào môi Nghiêm Hãn Hải, cách nói như vậy làm sao hắn biết rốt cuộc là như thế nào!

Nhưng tay cậu đột nhiên khẽ động, ý thức tự trách của Diêm Thanh Viên đã bay lên chợt trở về, nhìn thấy nghiêm Hãn Hải lúc này hơi cúi thấp người, đến gần cậu cắn ống hút của Diêm Thanh Viên uống một ngụm.

Dường như Nghiêm Hãn Hải nuốt xuống mấy lần, khi đứng thẳng dậy lần nữa Diêm Thanh Viên nhìn thấy trà đá đã giảm đi một phần ba, cậu kinh ngạc, chẳng lẽ Nghiêm Hãn Hải rất khát nước sao?

"Ngon không?" Giọng Diêm Thanh Viên lúng ta lúng túng, chỉ mấy giây Nghiêm Hãn Hải cúi người uống trà đá trong tay, cậu lại lần nữa cảm nhận được vẻ đẹp chí mạng của đối phương, thật sự cảm thấy trái tim nhỏ của mình có thể không chịu nổi.

"Cũng được." Nghiêm Hãn Hải cầm dù, hai người chỉ cầm một chiếc dù, dưới thời tiết khô nóng khoảng cách hai người tương đối gần, rõ ràng sẽ rất nóng, nhưng hai người ai cũng không chú ý tới điều này.



"Bình thường anh uống một mình hả?"

"Không có."

"Do không thích hả?"

"Không phải."

"Vậy anh thích hả?"

"Cũng được."

"Vậy lát nữa uống xong rồi chúng ta mua nữa ha."

"Được."

Cuộc nói chuyện không có ý nghĩa gì, mỗi một câu đều rất ngắn gọn, nhưng bầu không khí giữa hai người không hiểu sao đều vì cuộc nói chuyện nhàm chán không có ý nghĩa gì mà trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

Công viên giải trí khổng lồ được trang bị đầy đủ tiện nghi, hai người đã chọn rất nhiều trò chơi thú vị, cần xếp hàng, hai người đứng dưới dù trong tư thế thân mật, mọi người xung quanh dường như đang làm nền cho bọn họ, ngay cả việc chờ đợi cũng sẽ trở nên thú vị.

Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ đến công viên giải trí, hiểu rõ tình hình ở đây phần lớn đều là nhờ TV, nhưng thật sự đến đây mới phát hiện nơi này có rất nhiều trò chơi trên cao, nhưng Diêm Thanh Viên dường như nhắm mắt làm ngơ trước những trò chơi trên cao, bọn họ vẫn luôn chơi những trò trên mặt đất.

Ngôi nhà ma, bắn súng, trốn thoát mật thất, xe điện đụng và các trò chơi giải trí khác không cần phải lên cao, mặc dù mọi người xung quanh đều say mê những trò chơi cảm giác mạnh ở trên cao, nhưng Diêm Thanh Viên thậm chí không thèm nhìn.

Nghiêm Hãn Hải rõ ràng chú ý tới Diêm Thanh Viên cũng không phải cố ý, mà là trực tiếp bỏ qua những trò chơi khiến cậu sợ độ cao, dường như rất quen với việc tránh những nơi cao.

Diêm Thanh Viên cảm thấy hoang mang, Nghiêm Hãn Hải thực sự làm gì cũng giỏi, khi trốn thoát khỏi mật thất, là một nhóm nhiều người cùng tìm kiếm, Nghiêm Hãn Hải bỏ qua mọi người và xem xét tất cả các chi tiết được đưa ra trong khi mọi người vừa ồn ào vừa suy nghĩ, trong vòng ba phút đã mở được ải, sau khi quen thuộc với quy trình thì gần như thông qua được tận mấy cấp chỉ trong vòng hai phút, thậm chí một cấp trong số đó chỉ mất mười lăm giây để vượt qua, những người xung quanh đều đi theo Nghiêm Hãn Hải như một tên ngốc trong suốt hành trình, cũng không biết liệu có cảm giác trải nghiệm gì không.

Lúc chơi bắn súng, mấy lần chơi trước dường như Nghiêm Hãn Hải đang tìm cảm giác tay, tiếp theo gần như là bách phát bách trúng, trực tiếp giành được số điểm cao nhất.

Lúc đi nhà ma, Diêm Thanh Viên đã chơi vô số nhà ma rốt cuộc vẫn còn sợ hãi, sợ hãi hạt rụt rè cuộn người sau lưng Nghiêm Hãn Hải, cả người giống như keo 502 dán sau lưng hắn, Nghiêm Hãn Hải suốt hành trình dẫn cậu ra khỏi nhà ma.

Lúc Diêm Thanh Viên chơi, lúc này mới cảm nhận được sự bất công giữa người với người, cậu thật sự không tìm được khuyết điểm gì trên người Nghiêm Hãn Hải, hắn hoàn hảo không giống con người, người, làm bất cứ chuyện gì cũng có thể dễ dàng hoàn thành, giống như không có chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi.

Diêm Thanh Viên thậm chí còn tò mò, trên đời này thật sự có người như Nghiêm Hãn Hải sao?

Diêm Thanh Viên rơi vào trầm tư.

"Sao thế?" Hai người ngồi nghỉ ngơi ở một trong những mặt tiền của cửa hàng, Nghiêm Hãn Hải nhìn thấy vẻ mặt của Diêm Thanh Viên liền bất cậu tất nhiên là đang rối rắm cái gì đó.

"Chơi có vui không?" Lần đầu tiên Diêm Thanh Viên nghi ngờ về những trò chơi này, rõ ràng trước đây chơi cùng với Nghiêm Trạch Thủy đều rất kích thích mà, Nghiêm Trạch Thủy cũng sẽ la hét chơi đùa giống như một đứa trẻ, cũng sẽ cùng cậu ôm thành một cục trong nhà ma, thậm chí lúc chơi xe điện đụng cũng sẽ bày trò chơi xấu đối phương với nhau.

Nhưng điều này hoàn toàn không xuất hiện trên người Nghiêm Hãn Hải.

"Rất tốt." Nghiêm Hãn Hải nói.

"Nhưng trông anh không giống như đang tận hưởng." Diêm Thanh Viên có chút ủy khuất, không phải Nghiêm Hãn Hải đề nghị đến đây sao? Vì sao hắn không muốn chơi? Chỉ là vì chiều theo cậu sao?

"Anh rất tận hưởng."

"Anh tận hưởng chỗ nào?" Diêm Thanh Viên thật sự nhìn không ra.

Nghiêm Hãn Hải nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn biết vì Sao Diêm Thanh Viên đột nhiên suy sụp rồi.

"Rất thú vị, cũng rất tận hưởng." Nghiêm Hãn Hải bày tỏ suy nghĩ của mình bằng lời nói, "Khi chơi xe điện đụng nhìn thấy em tìm mọi cách đâm vào anh nhưng không thể thành thành công, vẻ mặt thất vọng đó rất đáng yêu, khi nhìn thấy em vô cùng sợ hãi nên ôm anh trông rất đáng yêu, khi em nhìn thấy anh ném bóng rổ được điểm cao lấy được gấu bông, dáng vẻ vui vẻ cũng rất đáng yêu..."

Hai má Diêm Thanh Viên không chịu thua kém đỏ lên, khi Nghiêm Hãn Hải nói những lời này, rõ ràng từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

"Nhưng nghe vậy gần như anh đều nhìn em chứ không phải chơi mà!" Diêm Thanh Viên đỏ mặt phản đối rằng.

"Anh đang chơi." Nơi này đối với Nghiêm Hãn Hải mà nói cũng rất mới lạ, có được trải nghiệm như vậy hắn cũng rất vui vẻ.

"Chỗ nào?" Diêm Thanh Viên không tin.

"Anh chơi nghiêm túc, anh có được niềm vui, em cũng sẽ vui vẻ." Khóe miệng Nghiêm Hãn Hải nhếch lên, lộ ra chút bất đắc dĩ, "Anh đang tận hưởng trò chơi, cũng tận hưởng em ở bên cạnh cùng nhau chơi trò chơi."

Diêm Thanh Viên chớp đôi mắt, cúi đầu uống ực ực mấy ngụm nước, thật lâu sau mới nói: "Ò."

Diêm Thanh Viên không cách nào diễn tả biểu cảm của mình, vốn tưởng rằng đây là một mơi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lại bởi vì Nghiêm Hãn Hải mà có trải nghiệm mới.

"Thông thường trong công viên giải trí có rất nhiều con đường được thiết kế đẹp lắm, chúng ta cũng có thể đi dạo, anh có mệt không?" Diêm Thanh Viên hỏi.

"Không mệt." Đã một buổi sáng, thật ra Diêm Thanh Viên cũng cảm thấy hơi mệt, nhưng tinh thần vẫn tốt một cách bất thường.

"Vậy chúng ta..."

"Em có muốn thử những trò trên cao không?" Nghiêm Hãn Hải đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Diêm Thanh Viên ngơ ngác, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Nghiêm Hãn Hải, con ngươi đen như mực của hắn phản chiếu bóng dáng của Diêm Thanh Viên.

"Nếu chỉ là chơi trò chơi, chọn một nơi không quá cao, thử xem?"

Nghiêm Hãn Hải nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Diêm Thanh Viên cũng không cho rằng đây là chuyện có thể nhẹ nhàng bâng quơ, sắc mặt từng chút một trở nên trắng bệch, tất cả niềm vui lúc trước của cậu dần dần hóa thành sợ hãi, ngón tay cầm ly đồ uống, Diêm Thanh Viên nghe thấy tiếng tim đập hồi hộp của mình.

"Em mắc chứng sợ độ cao vì sợ hãi cái chết trong tương lai, vậy bây giờ em tin chắc rằng mọi thứ đã thay đổi, chứng sợ độ cao của em đã em cải thiện được chưa, em có muốn thử không?"

___

26/2/2023.

16:16:24.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook