Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm
Chương 88: 1
Nguyệt Hỷ Thố
07/06/2024
Câu nói mờ ám quanh quẩn bên tai Lạc Uẩn, cơ thể cậu cứng đờ, không dám hít thở mạnh, hệt như chỉ cần cậu động đậy một chút là Phong Dã sẽ càng ăn nói xấu xa hơn nữa.
Không biết vì sao tiếng nhạc đang nhẹ nhàng lại chuyển sang sôi động. Nhịp trống dày đặc giống hệt như nhịp tim Lạc Uẩn.
Lông mi của cậu cong dài, run rẩy như cánh bướm.
Thời gian kể từ lúc ngã đang trôi dần.
Cảm thấy có người đang nhìn, Lạc Uẩn gấp gáp nói: “Phong... Phong Dã, anh mau đứng dậy đi, em lạnh thật đấy, lưng lạnh lắm.”
Tuy rằng chút hơi lạnh trong mùa hạ này chẳng là gì với cậu, cũng không ảnh hưởng nhiều như thế. Nhưng chỉ cần cậu nói như vậy, nhất định Phong Dã sẽ kéo cậu lên.
Quả nhiên, nụ cười trên khóe môi Phong Dã nhạt bớt, ôm eo nâng cậu dậy.
Một chút bụi từ băng dính lên lưng bị Phong Dã phủi mất.
“Anh thật sự rất phiền.” Lạc Uẩn đỏ mặt, đẩy Phong Dã đang ôm mình ra.
Cậu thoáng quên mất mình đang đi giày trượt băng nên cơ thể mất thăng bằng không thể không níu cánh tay của Phong Dã một lần nữa.
Người vừa đẩy Phong Dã ra là cậu, bây giờ níu tay Phong Dã cũng là cậu.
Lạc Uẩn phồng má, khóe miệng rủ xuống, hàng mày thanh tú cũng nhăn lại.
“Em giận à?” Phong Dã ôm mặt Lạc Uẩn quay về phía mình.
Lạc Uẩn không muốn nhìn bản mặt luôn chọc tức mình, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu là anh thì anh có giận không? Anh không thể không nghĩ mãi về chuyện này à?”
“Em nói đúng.” Giọng của Phong Dã đầy sự vui vẻ.
Còn coi như biết sai.
Ngọn lửa trong cổ Lạc Uẩn hơi tản đi một chút, nhưng không muốn tha thứ cho Phong Dã nhanh như thế.
“Nếu là anh, anh chắc chắn sẽ không giận mà còn ước gì em cũng đối xử với anh như thế.” Đuôi mắt Phong Dã hơi giương lên, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn thoáng chốc sửng sốt.
Còn khiêu khích cậu nữa?
Đôi mắt Lạc Uẩn chứa lửa giận, trừng Phong Dã: “Nhưng mà em giận, anh luôn nghĩ về chuyện kia thôi.”
“Chuyện nào, em nói rõ ra đi.” Phong Dã cúi người, ghé sát Lạc Uẩn nói.
“Còn có thể là chuyện gì nữa?” Lạc Uẩn vừa xấu hổ vừa bực bội, “Anh cứ nói linh tinh.”
“A, là chuyện làm em nóng lên à?” Phong Dã lộ ra vẻ mặt như mới chợt hiểu ra, sau đó khóe môi hắn tạo thành nụ cười vô lại, “Vợ ơi, em đang nghĩ gì đấy, anh chỉ định mua cho em một ly ca cao nóng để làm ấm người thôi mà.”
Ca cao nóng?
Ấm người?
Lạc Uẩn cắn môi, không thèm tin chuyện quỷ quái này.
Lạc Uẩn giữ thăng bằng trượt đến chỗ nghỉ ngơi, Phong Dã chạy theo giữ cho cậu: “Ai nha, xem ra hôm nay lại là một ngày chọc vợ giận rồi.”
Lạc Uẩn phủi tay hắn ra, mím chặt môi tiếp tục trượt về phía trước.
“Cục cưng, đừng không để ý đến anh mà, lần sau anh cho em đè lại có được không, anh cho em ở trên nhé?!” Phong Dã kéo giọng ra thật dài thêm khuôn mặt lạnh lùng kia làm cả người toát ra tư thái ung dung.
Sau khi này được thốt ra khiến rất nhiều người xung quanh nhìn lại.
Lạc Uẩn cũng sửng sốt, nhìn vẻ mặt cười trộm của người trên đường, Lạc Uẩn cực kì xấu hổ và tức giận.
Lạc Uẩn quay đầu, nhỏ giọng nói: “Phong Dã, em thấy anh đang cố ý thì có, anh ngậm cái miệng lại đi được không?!”
Phong Dã hơi nghệt ra.
Lần này hắn thật sự không biết sao Lạc Uẩn lại giận thật. Cho đến khi theo Lạc Uẩn đi đến quảng trường bên ngoài, hắn mới ngờ ngợ ra gì đó.
“Cho em ở trên?” Phong Dã lẩm bẩm, “Bởi vì câu này á?”
Hắn nhìn chằm chằm vành tai phiếm hồng của Lạc Uẩn, giọng điệu cực kì thiếu đánh: “Hóa ra là vậy, thảo nào ánh mắt mấy người kia cứ là lạ sao ý, hóa ra là tưởng là anh đang nói tư thế.”
“Em ở trên...”
Cánh môi mỏng của Phong Dã hơi mở, hắn kéo ngón tay hơi nóng của Lạc Uẩn, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm qua Lạc Uẩn tách chân cưỡi trên eo hắn.
Nếu là vậy, hắn có thể thu hết tất cả vẻ mặt của Lạc Uẩn vào mắt.
Tức giận, xấu hổ, đáng thương.
Làn da tuyết trắng ửng đỏ.
Phong Dã liếm môi dưới, yết hầu bất giác trượt nhẹ, giây sau, cẳng chân hắn bị đạp một cái.
Đối diện với ánh mắt giận dữ của Lạc Uẩn, đôi mắt to tròn của cậu nói với hắn: “Anh đang nghĩ cái gì đấy? Hạ lưu muốn chết.”
Người hạ lưu nào đó cũng nhận ra mình hơi biến thái một chút.
Hắn sám hối.
***
Trước giờ Phong Dã không ngờ nhân sinh của mình sẽ phải chịu khổ ở trò chơi gắp thú bông này.
Vừa ra khỏi sân băng, Phong Dã đến cửa hàng tiện lợi mua một cốc ca cao nóng cho Lạc Uẩn. Thấy rạp chiếu phim bên cạnh thì định nhân dịp này đi xem phim luôn.
Còn nửa giờ nữa mới đến giờ phim chiếu, Phong Dã nhìn máy gắp thú bày biện xung quanh, muốn gắp cho Lạc Uẩn một con thú bông.
Lạc Uẩn nhìn các con thú, chọn một con gấu bông nhỏ. Con gấu mặc quần yếm này có thể hợp thành một đôi với gấu nhỏ mặc váy dâu tây mà Lạc Vân đưa cho cậu.
“Cục cưng, anh phải mua thêm tiền chơi game.” Phong Dã vô cùng tuyệt vọng nhìn gấu nhỏ mặc yếm ở trong máy.
Lạc Uẩn: “...”
“Nếu em nhớ không nhầm thì số tiền anh vừa quăng vào đủ để mua rất nhiều gấu đấy.”
Phong Dã mím môi, khóe miệng hơi rủ xuống: “Vợ à, em đừng vạch trần anh vậy mà, anh chỉ muốn gắp cho em một con gấu thôi.”
Lạc Uẩn xoa đầu hắn, khóe môi cong lên: “Ngoan, anh không được thì thôi.”
Phong Dã mở to mắt, nắm cổ tay Lạc Uẩn, giọng nghiêm túc: “Không được nói không được với Alpha, em đang sỉ nhục anh.”
Lạc Uẩn che môi cười trộm, ánh đèn rọi vào mắt cậu khiến con ngươi trong trẻo lấp lánh.
“Nhưng mà bắt đầu soát vé rồi, anh không vào hả?”
Phong Dã nhìn phòng xem phim, lại quay đầu nhìn con gấu bên trong: “Vậy đi ra có thể gắp tiếp không?”
“Anh nghiện luôn rồi hả?” Lạc Uẩn nói.
Tay cậu bị Phong Dã nắm lấy lắc lắc, hắn nhìn cậu chằm chằm, con ngươi đen nhánh toả ra ánh sáng; “Anh muốn cho em, những người khác đều có.”
Trái tim Lạc Uẩn như bị đâm nhẹ, hơi nóng men đến vành tai, có xu thế muốn lan rộng ra cơ thể.
“Vậy... Lát nữa ra rồi gắp tiếp.” Cậu kéo tay Phong Dã đi đến phòng xem phim.
Bàn tay Alpha thon dài ấm áp, Lạc Uẩn cảm thấy tay mình cũng đang nóng dần.
***
Kỳ thi cuối kì chia ra hai ngày. Lạc Uẩn vẫn ngồi ở ghế đầu tiên, không ở gần cửa chính thì cũng là cửa sổ.
Cậu đang nghĩ về Phong Dã.
Không biết lần này thi Phong Dã có thể vận dụng hết những thứ đã học hay không.
Hạng đầu* quá khó đối với Phong Dã. Năm ngoái điểm chuẩn hạng đầu là 522. Trước khi thi Phong Dã làm mấy bài thi thử đều ở khoảng 500 điểm.
*Từ này khiến tui phải tra rất lâu đó hiu hiuuuuu. Sau khi lộn lại chương 62 để tìm và dựa vào một từ trong chương đó để suy ra thì hình như đây là một khoảng điểm, được suy ra từ hạng nhất. Như kiểu thi học sinh giỏi bên mình á. Bao nhiêu đến bao nhiêu là hạng nhất, rồi hạng nhì. Do raw bị trống nên tui không có raw để ném vào nhờ mọi người giúp hic:((
Luôn thiếu một chút nữa.
Lạc Uẩn chưa từng hy vọng đề thi có thể đơn giản một chút như bây giờ.
Nếu không với được khoảng cách đó thì lớp 12 cố gắng là được. Chỉ là Phong Dã cố gắng nhiều như thế, cậu rất muốn nhìn thấy vẻ mặt được như ý muốn của Phong Dã.
Cậu chống cằm suy nghĩ, Tô Nùng nhìn thấy vậy thì hỏi: “Cậu đang nghĩ gì mà chú tâm thế?”
“Tớ đang nghĩ lần thi này có thể đơn giản một chút được hay không.”
Tiếng nói réo rắt trong trẻo lan rộng ra cả phòng học, có mấy gương mặt quen thuộc ngồi xung quanh nhìn sang.
“Sao thế, cậu sợ thành tích đi xuống mọi người lại nghĩ là do cậu yêu đương à?” Tô Nùng trêu cậu.
Lạc Uẩn lười biếng liếc cậu ta một cái: “Không phải, chỉ là mục tiêu của Phong Dã là hạng đầu nên tớ hy vọng đề sẽ dễ hơn một chút.”
“Nếu đạt được thì cậu ấy sẽ rất vui.”
Vừa nói xong, đầu cậu bị vỗ nhẹ một cái. Lạc Uẩn mở to mắt, mê mang nhìn Tô Nùng: “Sao lại đánh tớ?”
“Cậu có ngốc không thể, nếu đề dễ thì điểm cũng sẽ cao hơn chứ.” Tô Nùng cười cậu, “Cậu quên hạng đầu là từ thứ hạng cả khối ra à?”
Lạc Uẩn nghệt ra, giọng có chút mơ hồ: “Ừ nhỉ, tớ quên mất chuyện này.”
“Chậc chậc chậc, nhìn vẻ ngốc ngốc của cậu kìa.” Tô Nùng rung đùi đắc ý, “Quả nhiên yêu đương có thể khiến người ta ngốc đi, trên mạng không lừa tớ mà.”
Lạc Uẩn: “...”
Hai ngày thi nhanh chóng trôi qua, cuối cùng là tổ hợp khoa học tự nhiên. Sau khi nộp bài xong, mọi người phát ra tiếng than thở thật dài.
Trái lại với mong muốn của Lạc Uẩn, lần thi này còn khó hơn kì thi tháng trước đó nữa.
Cậu đoán là do lần thi đại học năm nay chiết kích trầm sa*. Để học sinh như bọn họ cảnh giác hơn nên các bước tính toán trở nên phức tạp hơn một chút.
*Chiết kích trầm sa: Cây kích bị gãy và chìm trong cát. Mô tả một thất bại rất tai hại. (Câu trong bài thơ Xích Bích Hoài Cổ của Đỗ Phủ)
Cho nên khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, dù là trong phòng thi của các học sinh top đầu cũng có người la hết còn có câu chưa làm xong.
Lúc thu dọn đồ đạc, trước mắt Lạc Uẩn tối sầm lại. Vừa ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phong Dã.
Phong Dã hơi cúi người, khuôn mặt đẹp trai thanh tú, lười biếng hỏi cậu: “Em thi sao rồi?”
Lạc Uẩn cười, cầm cặp đứng lên: “Anh hỏi em á? Có phải nên là em hỏi anh không?”
Trước kia toàn là Tô Nùng hỏi vậy, bây giờ là đối tượng khác hỏi cậu.
Rất mới mẻ.
“Cũng tạm, cảm giác rất khó.” Phong Dã nhún vai, “Có mấy câu không đủ thời gian để làm.”
“Lớp trưởng, câu chọn nhiều đáp án cuối cùng của vật lý cậu chọn gì vậy?” Tô Nùng ủ rũ cụp đuôi chạy đến, “Tớ cứ nghĩ mãi.”
“Hình như là...” Lạc Uẩn nhớ lại, “AC“.
“A a a a a, tớ điên mất, sao tớ lại đi xóa C đi!” Tô Nùng cào tóc mình thành ổ gà.
Chợt nghe thấy tiếng cười, Tô Nùng quay đầu lại thấy Thượng Quan Nghị đang dựa vào cửa sổ cười cậu ta.
Nhận ra mình mất mặt, mặt Tô Nùng đỏ lên, tùy tiện rũ tóc một chút.
“AC?” Phong Dã nhướng mày, giọng nói cao lên, “Hình như anh chọn đúng rồi, vận may không tệ.”
Tô Nùng khiếp sợ nhìn hắn: “Chọn nhiều đáp án cũng có thể khoanh đại được á?”
Phong Dã lấy một sợi dây chuyền từ trong túi ra: “Có lẽ là do tác dụng của trang sức may mắn mà lớp trưởng mua cho tôi chăng?”
Sợi dây là buổi tối ngày hẹn hò Lạc Uẩn mua ở chợ đêm, một đoá hoa sơn chi nhỏ và hai viên pha lê xinh xinh.
“Lớp trưởng...” Tô Nùng cực kì hâm mộ, “Sao tớ lại không có trang sức may mắn vậy, nếu có thì có khi tớ đã không sửa đáp án rồi.”
Lạc Uẩn: “Nếu lần sau đi tớ sẽ mua cho cậu một cái nhé.”
Sau đó cậu nói tiếp: “Tớ nhớ hình như có quả quýt khá là đẹp.”
“Khụ khụ --” Thượng Quan Nghị đang đứng gần cửa sổ có chút mất tự nhiên đứng thẳng người lên.
Tô Nùng cũng sửng sốt, sau khi hiểu ra thì mặt đỏ lên. Cậu ta nhìn Lạc Uẩn, không thể tin được: “Rốt cuộc cậu là ai, mau trả Lạc Uẩn lại cho tôi!”
***
Bệnh lười của tui lại tái phát rồi
Không biết vì sao tiếng nhạc đang nhẹ nhàng lại chuyển sang sôi động. Nhịp trống dày đặc giống hệt như nhịp tim Lạc Uẩn.
Lông mi của cậu cong dài, run rẩy như cánh bướm.
Thời gian kể từ lúc ngã đang trôi dần.
Cảm thấy có người đang nhìn, Lạc Uẩn gấp gáp nói: “Phong... Phong Dã, anh mau đứng dậy đi, em lạnh thật đấy, lưng lạnh lắm.”
Tuy rằng chút hơi lạnh trong mùa hạ này chẳng là gì với cậu, cũng không ảnh hưởng nhiều như thế. Nhưng chỉ cần cậu nói như vậy, nhất định Phong Dã sẽ kéo cậu lên.
Quả nhiên, nụ cười trên khóe môi Phong Dã nhạt bớt, ôm eo nâng cậu dậy.
Một chút bụi từ băng dính lên lưng bị Phong Dã phủi mất.
“Anh thật sự rất phiền.” Lạc Uẩn đỏ mặt, đẩy Phong Dã đang ôm mình ra.
Cậu thoáng quên mất mình đang đi giày trượt băng nên cơ thể mất thăng bằng không thể không níu cánh tay của Phong Dã một lần nữa.
Người vừa đẩy Phong Dã ra là cậu, bây giờ níu tay Phong Dã cũng là cậu.
Lạc Uẩn phồng má, khóe miệng rủ xuống, hàng mày thanh tú cũng nhăn lại.
“Em giận à?” Phong Dã ôm mặt Lạc Uẩn quay về phía mình.
Lạc Uẩn không muốn nhìn bản mặt luôn chọc tức mình, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu là anh thì anh có giận không? Anh không thể không nghĩ mãi về chuyện này à?”
“Em nói đúng.” Giọng của Phong Dã đầy sự vui vẻ.
Còn coi như biết sai.
Ngọn lửa trong cổ Lạc Uẩn hơi tản đi một chút, nhưng không muốn tha thứ cho Phong Dã nhanh như thế.
“Nếu là anh, anh chắc chắn sẽ không giận mà còn ước gì em cũng đối xử với anh như thế.” Đuôi mắt Phong Dã hơi giương lên, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn thoáng chốc sửng sốt.
Còn khiêu khích cậu nữa?
Đôi mắt Lạc Uẩn chứa lửa giận, trừng Phong Dã: “Nhưng mà em giận, anh luôn nghĩ về chuyện kia thôi.”
“Chuyện nào, em nói rõ ra đi.” Phong Dã cúi người, ghé sát Lạc Uẩn nói.
“Còn có thể là chuyện gì nữa?” Lạc Uẩn vừa xấu hổ vừa bực bội, “Anh cứ nói linh tinh.”
“A, là chuyện làm em nóng lên à?” Phong Dã lộ ra vẻ mặt như mới chợt hiểu ra, sau đó khóe môi hắn tạo thành nụ cười vô lại, “Vợ ơi, em đang nghĩ gì đấy, anh chỉ định mua cho em một ly ca cao nóng để làm ấm người thôi mà.”
Ca cao nóng?
Ấm người?
Lạc Uẩn cắn môi, không thèm tin chuyện quỷ quái này.
Lạc Uẩn giữ thăng bằng trượt đến chỗ nghỉ ngơi, Phong Dã chạy theo giữ cho cậu: “Ai nha, xem ra hôm nay lại là một ngày chọc vợ giận rồi.”
Lạc Uẩn phủi tay hắn ra, mím chặt môi tiếp tục trượt về phía trước.
“Cục cưng, đừng không để ý đến anh mà, lần sau anh cho em đè lại có được không, anh cho em ở trên nhé?!” Phong Dã kéo giọng ra thật dài thêm khuôn mặt lạnh lùng kia làm cả người toát ra tư thái ung dung.
Sau khi này được thốt ra khiến rất nhiều người xung quanh nhìn lại.
Lạc Uẩn cũng sửng sốt, nhìn vẻ mặt cười trộm của người trên đường, Lạc Uẩn cực kì xấu hổ và tức giận.
Lạc Uẩn quay đầu, nhỏ giọng nói: “Phong Dã, em thấy anh đang cố ý thì có, anh ngậm cái miệng lại đi được không?!”
Phong Dã hơi nghệt ra.
Lần này hắn thật sự không biết sao Lạc Uẩn lại giận thật. Cho đến khi theo Lạc Uẩn đi đến quảng trường bên ngoài, hắn mới ngờ ngợ ra gì đó.
“Cho em ở trên?” Phong Dã lẩm bẩm, “Bởi vì câu này á?”
Hắn nhìn chằm chằm vành tai phiếm hồng của Lạc Uẩn, giọng điệu cực kì thiếu đánh: “Hóa ra là vậy, thảo nào ánh mắt mấy người kia cứ là lạ sao ý, hóa ra là tưởng là anh đang nói tư thế.”
“Em ở trên...”
Cánh môi mỏng của Phong Dã hơi mở, hắn kéo ngón tay hơi nóng của Lạc Uẩn, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm qua Lạc Uẩn tách chân cưỡi trên eo hắn.
Nếu là vậy, hắn có thể thu hết tất cả vẻ mặt của Lạc Uẩn vào mắt.
Tức giận, xấu hổ, đáng thương.
Làn da tuyết trắng ửng đỏ.
Phong Dã liếm môi dưới, yết hầu bất giác trượt nhẹ, giây sau, cẳng chân hắn bị đạp một cái.
Đối diện với ánh mắt giận dữ của Lạc Uẩn, đôi mắt to tròn của cậu nói với hắn: “Anh đang nghĩ cái gì đấy? Hạ lưu muốn chết.”
Người hạ lưu nào đó cũng nhận ra mình hơi biến thái một chút.
Hắn sám hối.
***
Trước giờ Phong Dã không ngờ nhân sinh của mình sẽ phải chịu khổ ở trò chơi gắp thú bông này.
Vừa ra khỏi sân băng, Phong Dã đến cửa hàng tiện lợi mua một cốc ca cao nóng cho Lạc Uẩn. Thấy rạp chiếu phim bên cạnh thì định nhân dịp này đi xem phim luôn.
Còn nửa giờ nữa mới đến giờ phim chiếu, Phong Dã nhìn máy gắp thú bày biện xung quanh, muốn gắp cho Lạc Uẩn một con thú bông.
Lạc Uẩn nhìn các con thú, chọn một con gấu bông nhỏ. Con gấu mặc quần yếm này có thể hợp thành một đôi với gấu nhỏ mặc váy dâu tây mà Lạc Vân đưa cho cậu.
“Cục cưng, anh phải mua thêm tiền chơi game.” Phong Dã vô cùng tuyệt vọng nhìn gấu nhỏ mặc yếm ở trong máy.
Lạc Uẩn: “...”
“Nếu em nhớ không nhầm thì số tiền anh vừa quăng vào đủ để mua rất nhiều gấu đấy.”
Phong Dã mím môi, khóe miệng hơi rủ xuống: “Vợ à, em đừng vạch trần anh vậy mà, anh chỉ muốn gắp cho em một con gấu thôi.”
Lạc Uẩn xoa đầu hắn, khóe môi cong lên: “Ngoan, anh không được thì thôi.”
Phong Dã mở to mắt, nắm cổ tay Lạc Uẩn, giọng nghiêm túc: “Không được nói không được với Alpha, em đang sỉ nhục anh.”
Lạc Uẩn che môi cười trộm, ánh đèn rọi vào mắt cậu khiến con ngươi trong trẻo lấp lánh.
“Nhưng mà bắt đầu soát vé rồi, anh không vào hả?”
Phong Dã nhìn phòng xem phim, lại quay đầu nhìn con gấu bên trong: “Vậy đi ra có thể gắp tiếp không?”
“Anh nghiện luôn rồi hả?” Lạc Uẩn nói.
Tay cậu bị Phong Dã nắm lấy lắc lắc, hắn nhìn cậu chằm chằm, con ngươi đen nhánh toả ra ánh sáng; “Anh muốn cho em, những người khác đều có.”
Trái tim Lạc Uẩn như bị đâm nhẹ, hơi nóng men đến vành tai, có xu thế muốn lan rộng ra cơ thể.
“Vậy... Lát nữa ra rồi gắp tiếp.” Cậu kéo tay Phong Dã đi đến phòng xem phim.
Bàn tay Alpha thon dài ấm áp, Lạc Uẩn cảm thấy tay mình cũng đang nóng dần.
***
Kỳ thi cuối kì chia ra hai ngày. Lạc Uẩn vẫn ngồi ở ghế đầu tiên, không ở gần cửa chính thì cũng là cửa sổ.
Cậu đang nghĩ về Phong Dã.
Không biết lần này thi Phong Dã có thể vận dụng hết những thứ đã học hay không.
Hạng đầu* quá khó đối với Phong Dã. Năm ngoái điểm chuẩn hạng đầu là 522. Trước khi thi Phong Dã làm mấy bài thi thử đều ở khoảng 500 điểm.
*Từ này khiến tui phải tra rất lâu đó hiu hiuuuuu. Sau khi lộn lại chương 62 để tìm và dựa vào một từ trong chương đó để suy ra thì hình như đây là một khoảng điểm, được suy ra từ hạng nhất. Như kiểu thi học sinh giỏi bên mình á. Bao nhiêu đến bao nhiêu là hạng nhất, rồi hạng nhì. Do raw bị trống nên tui không có raw để ném vào nhờ mọi người giúp hic:((
Luôn thiếu một chút nữa.
Lạc Uẩn chưa từng hy vọng đề thi có thể đơn giản một chút như bây giờ.
Nếu không với được khoảng cách đó thì lớp 12 cố gắng là được. Chỉ là Phong Dã cố gắng nhiều như thế, cậu rất muốn nhìn thấy vẻ mặt được như ý muốn của Phong Dã.
Cậu chống cằm suy nghĩ, Tô Nùng nhìn thấy vậy thì hỏi: “Cậu đang nghĩ gì mà chú tâm thế?”
“Tớ đang nghĩ lần thi này có thể đơn giản một chút được hay không.”
Tiếng nói réo rắt trong trẻo lan rộng ra cả phòng học, có mấy gương mặt quen thuộc ngồi xung quanh nhìn sang.
“Sao thế, cậu sợ thành tích đi xuống mọi người lại nghĩ là do cậu yêu đương à?” Tô Nùng trêu cậu.
Lạc Uẩn lười biếng liếc cậu ta một cái: “Không phải, chỉ là mục tiêu của Phong Dã là hạng đầu nên tớ hy vọng đề sẽ dễ hơn một chút.”
“Nếu đạt được thì cậu ấy sẽ rất vui.”
Vừa nói xong, đầu cậu bị vỗ nhẹ một cái. Lạc Uẩn mở to mắt, mê mang nhìn Tô Nùng: “Sao lại đánh tớ?”
“Cậu có ngốc không thể, nếu đề dễ thì điểm cũng sẽ cao hơn chứ.” Tô Nùng cười cậu, “Cậu quên hạng đầu là từ thứ hạng cả khối ra à?”
Lạc Uẩn nghệt ra, giọng có chút mơ hồ: “Ừ nhỉ, tớ quên mất chuyện này.”
“Chậc chậc chậc, nhìn vẻ ngốc ngốc của cậu kìa.” Tô Nùng rung đùi đắc ý, “Quả nhiên yêu đương có thể khiến người ta ngốc đi, trên mạng không lừa tớ mà.”
Lạc Uẩn: “...”
Hai ngày thi nhanh chóng trôi qua, cuối cùng là tổ hợp khoa học tự nhiên. Sau khi nộp bài xong, mọi người phát ra tiếng than thở thật dài.
Trái lại với mong muốn của Lạc Uẩn, lần thi này còn khó hơn kì thi tháng trước đó nữa.
Cậu đoán là do lần thi đại học năm nay chiết kích trầm sa*. Để học sinh như bọn họ cảnh giác hơn nên các bước tính toán trở nên phức tạp hơn một chút.
*Chiết kích trầm sa: Cây kích bị gãy và chìm trong cát. Mô tả một thất bại rất tai hại. (Câu trong bài thơ Xích Bích Hoài Cổ của Đỗ Phủ)
Cho nên khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, dù là trong phòng thi của các học sinh top đầu cũng có người la hết còn có câu chưa làm xong.
Lúc thu dọn đồ đạc, trước mắt Lạc Uẩn tối sầm lại. Vừa ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phong Dã.
Phong Dã hơi cúi người, khuôn mặt đẹp trai thanh tú, lười biếng hỏi cậu: “Em thi sao rồi?”
Lạc Uẩn cười, cầm cặp đứng lên: “Anh hỏi em á? Có phải nên là em hỏi anh không?”
Trước kia toàn là Tô Nùng hỏi vậy, bây giờ là đối tượng khác hỏi cậu.
Rất mới mẻ.
“Cũng tạm, cảm giác rất khó.” Phong Dã nhún vai, “Có mấy câu không đủ thời gian để làm.”
“Lớp trưởng, câu chọn nhiều đáp án cuối cùng của vật lý cậu chọn gì vậy?” Tô Nùng ủ rũ cụp đuôi chạy đến, “Tớ cứ nghĩ mãi.”
“Hình như là...” Lạc Uẩn nhớ lại, “AC“.
“A a a a a, tớ điên mất, sao tớ lại đi xóa C đi!” Tô Nùng cào tóc mình thành ổ gà.
Chợt nghe thấy tiếng cười, Tô Nùng quay đầu lại thấy Thượng Quan Nghị đang dựa vào cửa sổ cười cậu ta.
Nhận ra mình mất mặt, mặt Tô Nùng đỏ lên, tùy tiện rũ tóc một chút.
“AC?” Phong Dã nhướng mày, giọng nói cao lên, “Hình như anh chọn đúng rồi, vận may không tệ.”
Tô Nùng khiếp sợ nhìn hắn: “Chọn nhiều đáp án cũng có thể khoanh đại được á?”
Phong Dã lấy một sợi dây chuyền từ trong túi ra: “Có lẽ là do tác dụng của trang sức may mắn mà lớp trưởng mua cho tôi chăng?”
Sợi dây là buổi tối ngày hẹn hò Lạc Uẩn mua ở chợ đêm, một đoá hoa sơn chi nhỏ và hai viên pha lê xinh xinh.
“Lớp trưởng...” Tô Nùng cực kì hâm mộ, “Sao tớ lại không có trang sức may mắn vậy, nếu có thì có khi tớ đã không sửa đáp án rồi.”
Lạc Uẩn: “Nếu lần sau đi tớ sẽ mua cho cậu một cái nhé.”
Sau đó cậu nói tiếp: “Tớ nhớ hình như có quả quýt khá là đẹp.”
“Khụ khụ --” Thượng Quan Nghị đang đứng gần cửa sổ có chút mất tự nhiên đứng thẳng người lên.
Tô Nùng cũng sửng sốt, sau khi hiểu ra thì mặt đỏ lên. Cậu ta nhìn Lạc Uẩn, không thể tin được: “Rốt cuộc cậu là ai, mau trả Lạc Uẩn lại cho tôi!”
***
Bệnh lười của tui lại tái phát rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.