Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm
Chương 87
Nguyệt Hỷ Thố
28/05/2024
Không để lại cho cậu chút mặt mũi nào mà thẳng tay chọc phá...
Lạc Uẩn cảm thấy mình hỏng mất.
Nhất là lúc này Phong Dã còn nắm cậu không chịu buông! Còn ỷ vào việc cậu không dám lộn xộn mà niết cậu.
Lạc Uẩn hít thở không thông.
Cậu bắt lấy ngón tay thon dài của Phong Dã, giọng nói mềm mại mang theo chút yếu thế: “Anh, anh mau buông ra... Đồ biến thái.”
Không biết câu này chọc trúng điểm cười nào của Phong Dã. Trong bóng đêm, yết hầu Phong Dã trượt nhẹ, tràn ra tiếng cười khẽ.
Vài giây sau, đọ cong khóe môi của Phong Dã hơi thu lại, chợt siết ngón tay. Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của Lạc Uẩn, hắn thò lại gần, cánh môi hôn vành tai đỏ hồng của Lạc Uẩn: “Em như vậy còn mắng anh biến thái.”
Eo Lạc Uẩn tê dại, nếu không phải cậu đang ngồi trên ghế thì có lẽ chân đã mềm nhũn khụy xuống rồi.
“Hử, anh biến thái?” Phong Dã càng ác hơn, “Em cảm thấy mình có sức thuyết phục không?”
Trong tình cảnh tối tăm, ngoại trừ đôi mắt đen như mực sáng rực, Lạc Uẩn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Phong Dã.
Nhưng cậu chắc chắn Phong Dã đang cười cậu.
Đuôi mắt hẹp dài hơi vểnh lên, đáy mắt chứa vô số ý cười trêu đùa tính cách không ngoan của cậu.
Lạc Uẩn cảm thấy may mắn vì đã mất điện, nếu không tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy trạng thái xấu hổ của cậu mất.
Lạc Uẩn tự hỏi trong chốc lát, nhanh chóng tìm ra biện pháp thoát thân từ bộ óc suýt bị nổ tung.
Sau khi không ngừng tự nhủ mình rằng nhẫn nhịn một chút thì gió êm sóng lặng, Lạc Uẩn hít sâu một hơi, hít mũi, có gắng làm rơi nước mắt khiến người ta thương tiếc. Vừa bị hôn đến mức không thở được, trên lông mi vốn còn đọng một chút nước mơ hồ.
Biết cách giả bộ thì làm ít mà được nhiều. Không đến vài giây, đôi mắt hổ phách ngậm nước, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
“Anh đừng suốt ngày bắt nạt em...” Lạc Uẩn đè nhỏ giọng nói chuyện, “Anh không xem phim với em với em thì thôi, bây giờ mất điện còn không biết đường an ủi, còn như thế nữa.”
“Híc...” Lạc Uẩn cố ý làm ra tiếng nức nở, “ Có ai làm bạn trai như anh không?”
Âm thanh ấm ức không quá rõ trong phòng học đang ồn ào, nhưng lại như một cây búa nhỏ gõ mạnh vào tim Phong Dã.
[Đệt, không phải chứ, mình chọc vợ khóc rồi?]
[Khóc thật đấy à?!]
[Cái đệch]
Phong Dã không chơi xấu nữa, buông tay ra ôm eo Lạc Uẩn, muốn nhỏ giọng an ủi cậu. Nhưng hắn vừa đến gần, Lạc Uẩn lập tức trả lại gấp bội sự bắt nạt vừa chịu lên người Phong Dã.
“Cho anh cứ như thế.” Lạc Uẩn vừa thẹn vừa giận, cậu nắm chặt tay tạo thành nắm đấm đánh xuống người Phong Dã. Cậu giận thật, khuôn mặt đỏ chín, đại não ra lệnh phải dạy dỗ Phong Dã thật tốt, nhưng bàn tay lại bất giác giảm nửa phần sức lực.
Phong Dã bị sự tương phản này làm bất ngờ, a nhỏ mọt tiếng, hoảng loạn nắm tay Lạc Uẩn. Bàn tay của hắn lớn hơn rất nhiều, khi hai tay khép lại có thể bao kín nắm tay của Lạc Uẩn.
Hắn nhận ra mình bị lừa, lòng bàn tay nắm cổ tay Lạc Uẩn, xoa nhẹ như xin được tha thứ.
Giọng hắn mềm vô cùng: “Đừng làm tay mình đau... Anh còn tưởng em bị anh chọc khóc thật đấy.”
Lạc Uẩn lạnh lùng liếc hắn: “Bây giờ sao anh còn chưa buông tay?”
Từ giọng nói có thể biết được cậu còn giận, Phong Dã lười biếng ngồi dang chân ra, dùng cẳng chân cọ chân Lạc Uẩn.
“Thì không phải là...” Phong Dã mất nửa ngày cũng không tìm ra từ ngữ thích hợp
Cũng đâu thể nói là muốn ăn hiếp Lạc Uẩn để nhìn dáng vẻ giận đỏ mặt của cậu chứ.
“Nói đi, không phải cái gì?”
“Thì là... Tại em dễ ăn hiếp.”
“...”
Nắm tay Lạc Uẩn cứng lại. Khi lửa giận sắp bùng lên, cậu ngửi được hương tuyết và bạc hà, thổi tan khô nóng của ngày hè trên mặt cậu.
Cảm giác tồn tại của chất dẫn dụ của Alpha rất mãnh liệt, Lạc Uẩn ngây người, Phong Dã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn khóe môi của thiếu niên.
Ngón tay chạm vào vành tai trắng tuyết của Lạc Uẩn, Phong Dã nhỏ giọng nói: “Đừng giận, lát nữa anh về ký túc xá giúp em, tha thứ cho anh được không?”
Trong lòng Lạc Uẩn nhộn nhạo tạo thành cơn sóng, cảm thấy lòng bàn tay Phong Dã nóng vô cùng.
Cậu theo bản năng nuốt nước miếng, hơi nóng vừa bị thổi tan như đã trở lại.
“Giúp em... Như thế nào?”
Phong Dã bật cười, chậm rãi nhả ra một câu: “Em muốn như thế nào thì là như thế, làm miệng anh không nói được cũng được.”
“...”
Lạc Uẩn tuyên bố lúc này đại não CPU đã bị cháy hỏng, không thể sửa được.
***
Một cơn mưa tầm tã khiến không khí oi bức của mùa hạ lắng xuống. Tòa nhà khối 12 cách vách hơn một tháng qua không thấy bóng dáng của bất cứ ai. Mỗi lần Lạc Uẩn nhìn qua bên kia đều buồn bã mất mát.
Phòng học to rộng như vậy mà không có một bóng người, chỉ còn bàn ghế chỉnh tề phản chiếu hình bóng học sinh đang bận rộn.
Khoảng thời gian này Phong Dã cũng đã quen cách giảng bài của gia sư.
Nền tảng của hắn quá yếu, để học tập tiến bộ, Lăng Ý Tuyết liên tục tìm gia sư đều là giáo viên nổi tiếng mà y tìm người hỏi giúp. Y cũng không phải tìm đại mà còn cố ý bảo Phong Yến điều tra trước.
Có năng lực thì giữ lại, nếu năng lực chỉ ở bên ngoài thì đổi người khác.
Áp lực học tập của Phong Dã rất lớn. Alpha có tố chất thân thể tốt, chịu được áp lực lớn, nhưng cứ như vậy thì mạnh mẽ như Phong Dã cũng có chút không chịu được.
Ở trường, thời gian học hắn lắng tai nghe giảng. Nhiều lần nghỉ giữa giờ Lạc Uẩn đều thấy hắn nằm ra bàn nghỉ ngơi
Chỉ mười phút nhưng Phong Dã cũng có thể ngủ được, rồi lại bị tiếng chuông đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nghe giảng.
Lạc Uẩn cảm thấy đau lòng. Không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy Phong Dã gầy hơn trước một chút.
Cậu và Lăng Ý Tuyết kiến nghị hắn lên từ từ, nhưng Phong Dã nói chậm lại sẽ không có thời gian. Không thể đến lúc Lạc Uẩn vào đại học, hắn còn ở trường Số I được.
Sự cố chấp của Alpha được thể hiện rõ ràng.
Gần đến kỳ thi cuối kì, không khí học tập của lớp càng ngày càng nặng.
Để sắp xếp phòng thi, nhiều học sinh bắt đầu dọn dẹp sách vở trước, chuyển từng chút tài liệu về như con kiến chuyển nhà.
Lạc Uẩn quyết định nghỉ hè sẽ ở nhà. Lăng Ý Tuyết biết cậu muốn dọn sách nên bảo tài xế chạy xe đến cổng trường Số I.
Thượng Quan Nghị và Tô Nùng tiện thể ghé theo.
Mọi người xếp sách vào cốp xe đỗ ở cổng.
Có người nhận ra biển số xe của nhà Phong Dã.
Cùng ngày Tiaba náo nhiệt lên, nhiều trang đang nói chuyện Phong Dã và Lạc Uẩn, nói xem phụ huynh của bọn họ đã đồng ý hay chưa.
Mọi người xôn xao bàn luận, không đến đến mấy phút có một nam sinh hiện thân nói, giọng điệu rất chắc chắn.
[Phụ huynh của họ đã biết, cũng đồng ý rồi]
[Sao tôi biết á?]
[Nghe được từ chỗ chủ nhiệm Lý]
[Đính hôn chưa à? Chuyện này tôi cũng không biết]
Trên xe, Lạc Uẩn nhìn bài viết trên điện thoại Tô Nùng, mặt cậu đỏ chín.
“Em đang xem gì thế?” Phong Dã tò mò thò qua hỏi.
Mặt Lạc Uẩn còn tỏa hơi nóng, bài viết này dể Phong Dã thấy thì xấu hố lắm.
Cậu đẩy Phong Dã ra, kiên quyết không cho xem, hoảng loạn trả điện thoại cho Tô Nùng xong mới nhẹ nhàng thở ra.
“Có chuyện gì phải giấu anh nữa?” Môi Phong Dã vểnh lên, hắn nhéo mặt Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn nhìn loạn, nhất thời không tìm thấy lí do, đành nhìn Tô Nùng xin giúp đỡ.
Tô Nùng khựng lại, dưới ánh mắt xem diễn của Phong Dã, cậu ta cái khó ló cái khôn: “Là, là...”
“Là cái mà chỉ có Omega bọn tôi xem được, một Alpha như cậu đừng xem thì hơn.”
Phong Dã căn bản không tin nhưng còn có tài xế, hắn ngại truy hỏi nên đành tạm thời buông tha.
Tài xế chở sách đến từng nhà, cuối cùng là nhà của Thượng Quan Nghị.
Nhà Thượng Quan Nghị cũng rất có tiền, trước cửa có một khoảng sân lớn, mặt cỏ xanh biếc bị hàng rào màu trắng ngăn lại, trên hàng rào được phủ lên bằng hoa hồng.
Lạc Uẩn cũng giúp dọn sách, ôm sách xuống xe, vừa vào cửa chưa kịp đi mấy bước đã nghe thấy tiếng chó kêu.
Trước mắt hiện lên một vật thể màu trắng, sau đó chân cậu bị chó con nhiệt tình quấn quýt.
Cậu hoảng sợ, thân hình lung lay ngã ra sau. May mà Phong Dã phản ứng nhanh, một tay ôm sách, một tay đỡ eo Lạc Uẩn.
“Dám bắt nạt người của tao à?” Khóe miệng Phong Dã ngậm cười, rũ mắt nhìn con chó lông xù.
“Nói bậy gì đấy.” Tai Lạc Uẩn nóng lên, cậu dùng bả vai đâm Phong Dã, “Còn có bọn họ.”
Phong Dã cười hai tiếng: “Có phải họ không biết đâu, có gì mà xấu hổ?”
Nói xong hắn quay đầu nhìn Thượng Quan Nghị và Tô Nùng.
Tô Nùng lập tức che tai lại: “Tớ không có nghe thấy Phong Dã nói lớp rưởng là người của cậu ta đâu.”
Lạc Uẩn: “...” Bạn tốt.
Thượng Quan Nghị phía sau cũng cười rộ lên.
Hình như chó con rất thích Lạc Uẩn, cứ vây quanh cậu kêu, còn dùng cái đầu bông xù cọ vào cậu
Bỏ xách xuống, họ định nghỉ lại đây một chút. Thượng Quan Nghị lấy đồ chơi ra: “Nó thích cái này, ném thử xem?”
Lạc Uẩn cầm lấy quả bóng plastic màu đỏ, Edward cũng kêu theo hai tiếng.
Cậu dùng sức ném đi, chó con chạy nhanh đi nhặt bóng, nhanh chóng thả lại tay Lạc Uẩn.
Chơi nhiều lần tay Lạc Uẩn có chút mỏi, nhưng chó con vẫn dư sức.
Tô Nùng nhìn một hồi cũng muốn chơi với chó con, cầm lấy đồ chơi khác ném đi dưới ánh mắt cổ vũ của Thượng Quan Nghị.
Nhưng chó con không để ý đến món đồ chơi này, chỉ xoanh vòng quanh Lạc Uẩn.
Tô Nùng lập tức có chút ấm ức: “Hình như nó không... Thích tôi.”
Thượng Quan Nghị bật cười, xoa đầu Tô Nùng, xoay người đưa cho cậu ta một túi đồ ăn vặt.
“Cậu thử cái này xem, cậu cho nó ăn nó sẽ thích cậu thôi”
Ấm áp trên đầu rất rõ ràng, Tô Nùng khựng lại mới nhận lấy đồ ăn vặt, vành tai còn hơi ửng đỏ: “Cảm ơn, vậy tôi thử xem.”
***
Ngày cuối tuần cuối cùng trước kì kiểm tra, Lạc Uẩn không ở kí túc xá giải đề mà theo Phong Dã về biệt thự.
Gần đây Phong Dã nghỉ ngơi không đủ, Lạc Uẩn muốn hắn ngủ một giấc thật ngon.
Vào phòng, sau khi đóng cửa lại, cậu vòng tay ôm eo Phong Dã, khuôn mặt mềm mại dán lên tấm lưng ấm áp của Alpha.
“Cục cưng?” Phong Dã nghiêng đầu cười cậu, “Vừa vào cửa đã nhào vào ngực anh rồi à?”
“...” Vành tai Lạc Uẩn hơi nóng, “Em ôm bạn trai em thì làm sao?”
“Không sao, vậy anh cũng muốn ôm em.” Phong Dã ngồi xuống mép giường, ôm Lạc Uẩn lên đùi hôn.
Trải qua nhiều kinh nghiệm thực chiến, kỹ thuật hôn của Phong Dã càng ngày càng tốt, tìm đúng chỗ khiến Lạc Uẩn thoải mái, một chút đã làm Lạc Uẩn kêu hừ hừ.
Nụ hôn kết thúc, Lạc Uẩn dựa vào vai Phong Dã, hô hấp có chút dồn dập. Chóp mũi cậu thấm ra chút mồ hôi mỏng, khuôn mặt ửng hồng.
Lạc Uẩn nói chuyện, hít thở còn chưa thông: “Phong Dã, tuần này chúng ta ra ngoài hẹ hò đi.”
“Được.” Phong Dã cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai Lạc Uẩn, bàn tay to ấm áp để ở eo dần di chuyển lên theo sống lưng thẳng tắp.
Lòng bàn tay có vết chai mỏng mang theo hơi nóng quyến rũ, cuối cùng dừng lại ở tuyến thể sau cổ Lạc Uẩn, ấn hai cái không nặng không nhẹ.
Mùi hoa sơn chi thơm ngào ngạt tỏa ra từ làn da mỏng ở đây, khuôn mặt Lạc Uẩn phiếm hồng.
Cậu nhớ ra lý do mình nhào vào lòng Phong Dã, khụ hai tiếng, giơ tay nắm ngón tay Phong Dã.
“Chuyện đó, em mệt, muốn đi ngủ.”
Màu hồng trên cổ Lạc Uẩn chưa biến mất, da cậu trắng như tuyết, phủ lớp ánh sáng dưới ánh đèn.
“Ngủ? Bây giờ hả?” Phong Dã khựng lại, nâng môi Lạc Uẩn lên, hôn một cái thật nhẹ.
Môi Lạc Uẩn cũng ngọt dịu, cậu phân hóa dần, vị bơ trên người càng đậm hơn.
Ngửi rất thơm, nếm rất ngọt.
Yết hầu Phong Dã trượt lên xuống, đôi mắt đen nháy mắt tối xuống.
“Ừm... Em buồn ngủ.” Lạc Uẩn lắc lư cẳng chân, ôm cổ Phong Dã, cực kỳ ỷ lại và dựa vào ngực hắn.
Sau đó Phong Dã bất ngờ đứng lên, Lạc Uẩn mở to mắt, ôm chặt lấy hắn. Giây sau, cậu bị đặt xuống giường.
Phong Dã cúi người lướt qua người, kéo chăn mỏng phủ lên người cậu. Hắn cúi đầu hôn trán Lạc Uẩn, làm xong hết mới đứng dậy.
Khi xoay người, ngón tay hắn chợt bị móc lấy.
Trên giường, đôi mắt xinh đẹp của Lạc Uẩn như một viên đá quý tinh xảo phát sáng: “Anh không ngủ với em à?”
“Cuối tuần muốn ra ngoài chơi nên đêm nay anh làm hết bài tập với bài thi viết mà gia sư giao cho đã.”
Lạc Uẩn vốn định làm Phong Dã nghỉ ngơi một chút. Cậu nhấc nửa người lên, kéo chặt tay Phong Dã dùng sức kéo xuống người mình.
Phong Dã thuận thế ngã xuống giường, đang định đứng lên thì Lạc Uẩn xoay người, tách chân ngồi lên người hắn.
“Em muốn anh ngủ với em.”
Lúc này Lạc Uẩn hơi cúi người, cổ áo hơi rộng, lộ ra đường cong xương quai xanh đẹp đẽ. Hai tay cậu chống hai bên sườn ngực Phong Dã, mùi hương dễ chịu trên người phủ xuống.
Tiếng hít thở của Phong Dã chậm đi nhiều, tầm mắt chuyển từ cổ áo thấp đến hàng mi của Lạc Uẩn.
“Ừ... Ngủ với em.” Phong Dã đã sớm vứt bài vở ra sau đầu.
Hắn dùng hai chân kẹp Lạc Uẩn lật xuống chân mỏng, sau đó ôm eo cậu. Thiếu niên trong ngực ôm rất thoải mái. Phong Dã ngửi mùi hương nhàn nhạt, trái tim bị kẹo bông mềm mại lấp đầy.
Hắn hơi ngẩng đầu dùng cằm cọ sống lưng Lạc Uẩn, cảm giác đụng chạm rất rõ ràng.
Lạc Uẩn giật mình, làn da bị cánh tay Phong Dã ôm hơi tê dại.
Cậu thở nhẹ nhàng hơn, nắm ngón tay Phong Dã.
Có lẽ là quá mệt mỏi nên không đến mấy phút, Lạc Uẩn đã nghe được tiếng hít thở đều đều từ phía sau.
Cậu cẩn thận xoay người. Khí thế mạnh mẽ của Alpha đã bị thu lại sau khi chìm vào giấc ngủ. Lạc Uẩn nhấc tay, nhẹ nhàng mơn trớn quầng thâm dưới mắt Phong Dã.
Phong Dã khép mắt, lông mi mảnh dài cụp xuống, hàng mi phẳng phiu, hốc mắt thâm thúy.
Lạc Uẩn nhìn thật lâu, cuối cùng thò lại gần hôn hắn. Sau đó cậu mới hài lòng ôm hắn đi ngủ.
Giấc ngủ này rất dài, từ chạng vạng đến ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu xuống mi mắt Lạc Uẩn, hơi nóng.
Cậu ngồi dậy, điện thoại đang đặt trên chăn cũng rơi xuống, bên cạnh không một bóng người.
Điện thoại của Phong Dã ở đây, Lạc Uẩn cầm đặt lên đầu giường, lỡ quẹt qua màn hình. Điện thoại Phong Dã không khóa, giao diện trình duyệt hiện ra, nội dung tìm kiếm là hẹn hò thì đi đâu chơi.
Lạc Uẩn bỗng cảm thấy mũi chua xót.
***
Phong Dã tìm trên mạng hồi lâu, hắn quyết định sẽ dẫn Lạc Uẩn đến sân trượt băng chơi.
Lạc Uẩn chưa từng tiếp xúc với môn thể thao này, ấn tượng duy nhất có liên quan là giày trượt hồi nhỏ.
Cậu vô tình lướt thấy video biên tập trượt băng nghệ thuật.
Môn thể thao này là môn đẹp nhất trên băng, cậu thích xem dáng múa duyên dáng của vận động viên và kỹ năng khiến người ta thán phục của họ.
Nhưng để cậu lên sân thì cậu vẫn có chút sợ hãi với lưỡi trượt.
Nếu bị ngã hoặc lưỡi trượt xẹt qua người mình hoặc người khác.
Ánh mắt Lạc Uẩn lộ ra do dự và lo lắng: “Em không biết cái này.”
“Có anh ở đây, lúc đó anh dạy em.” Phong Dã niết cổ Lạc Uẩn như niết mèo, “Chắc chắn không để em bị ngã đâu.”
Lạc Uẩn vẫn có chút bối rối.
“Anh biết chơi giỏi lắm, còn định thể hiện trước mặt em một chút.” Phong Dã nói, “Nếu em không muốn đi thì chúng ta có thể đến nhà thiên văn hoặc thủy cung nhé?”
Lạc Uẩn chưa từng thấy Phong Dã trượt băng. Nhất định là rất đẹp trai...
Cán cân trong lòng Lạc Uẩn nghiêng về phía sân trượt băng một chút.
Trước khi đi, Phong Dã bảo cậu thay quần áo.
Lạc Uẩn sửng sốt, Phong Dã cười giải thích: “Sân băng lạnh lắm, em mặc dày một chút, một cái sẽ tiện hơn.”
“Vậy à.” Lạc Uẩn đang mặc áo tay ngắn, cậu nhận lấy áo hoodie Phong Dã đưa mặc vào.
Áo hoodie màu đen, mặc trên người cậu rộng thùng thình, màu đen càng làm da cậu trắng như tuyết. Phong Dã nhéo mặt cậu xong mới đứng dậy thay quần áo.
Hắn còn chưa thay áo ngủ. Phong Dã mở tủ lấy áo hoodie cùng loại. Hắn quay lưng với Lạc Uẩn, cởi cúc áo.
Đập vào mi mắt cậu là sống lưng hoàn mĩ, mỗi một cơ bắp đều hoàn hảo, vai rộng eo thon, nhìn rất mạnh mẽ.
Ngoại trừ vết đỏ hồng nổi bật trên tấm lưng.
Đó là do cậu cào ra.
Làn ra Lạc Uẩn rất mềm, phần chân bên trong bị ma sát mạnh một chút, cậu sẽ khó chịu, không khống chế được lực tay.
Nhận ra đó là dấu vết do mình để lại, Lạc Uẩn hít thở hỗn loạn.
Lạc Uẩn nhìn một lát, ngửa ra sau nằm lên sô pha, nhấc cổ tay đè lên hốc mắt, dần xua bớt hơi nóng trên mặt.
***
Khi bọn họ đến, trên sân trượt đã có rất nhiều người.
Hai người mặc áo giống nhau, lại có dáng hình hoàn hảo nên đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Không phải ác ý, chỉ là tò mò. Tò mò xen kia có phải là một cặp người yêu hay không.
Lạc Uẩn cúi đầu nhìn đường đi, trước sân khấu người đến người đi, chỗ thay giày ở ngay bên cạnh.
Có người bất cẩn đụng vào cậu khiến cậu ngã ra trước, may nhờ Phong Dã vững vàng ôm lại.
Phong Dã lạnh lùng liếc đám học sinh đang đùa giỡn, học sinh lỡ đụng vào Lạc Uẩn sửng sốt, sau đó vội vàng xin lỗi.
Lạc Uẩn cười nói không sao, mặt mày tinh xảo cong lên, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Người đụng phải hơi mở miệng, nhất thời không biết nói gì.
Tuy có Phong Dã kéo, nhưng khi chân chính đi vào sân băng, Lạc Uẩn vẫn không khỏi hoảng loạn.
Nhưng do bị Phong Dã đưa ra xa chỗ tay vịn, không thể quay lại nên cậu chỉ có thể nắm chặt áo ngoài của Phong Dã.
“Cục cưng, em đừng sợ. Em kéo chặt như thế anh không di chuyển được.” Khóe môi Phong Dã hơi vểnh lên, hắn rất hài lòng với dáng vẻ chỉ ỷ lại vào hắn của Lạc Uẩn.
“Nhưng mà...” Lạc Uẩn nhẹ nhàng di chuyển, chân run rẩy mất khống chế, “Em không đứng vững được.”
Do sợ hãi nên Lạc Uẩn bất giác mở to mắt, đôi mắt hổ phách bị phủ một lớp sương mù long lanh.
“Thả ra một chút, anh chắc chắn không để em bị ngã.” Phong Dã cúi người, hai tay nắm ngón tay đang nắm chặt của Lạc Uẩn.
Bị hắn kéo ra, Lạc Uẩn tin tưởng, dần buông phần áo bị cậu nắm nhăn bèo nhèo ra.
Trên sân phát một bản nhạc không lời nhẹ nhàng.
Khi có người xa lạ lướt nhanh qua người họ, Lạc Uẩn sẽ nắm chặt tay Phong Dã hơn.
Cậu di chuyển bước chân rất chậm, thật cẩn thận, nhẹ nhàng thăm dò như chim cánh cụt hoàng đế lông xù mới sinh.
Nhất là Lạc Uẩn còn mặc áo hoodie màu đen càng làm da cậu thêm phần trắng trẻo.
Ở sân băng lâu, khuôn mặt cậu cũng bị lạnh đỏ lên.
Đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
[U, vợ đáng yêu quá!]
Phong Dã kéo Lạc Uẩn chậm rì tiến về phía trước, lần tập luyện này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lạc Uẩn có chút ngượng ngùng: “Anh tự trượt một chút đi, em muốn đi qua bên kia ngồi nghỉ.”
“Ừ, được, vậy anh mang em qua.” Phong Dã kéo Lạc Uẩn về khu vực nghỉ ngơi.
Một mình lên sân, không cần mang theo người mới nên Phong Dã thả lỏng tứ chi hoạt động.
Trong ấn tượng, Lạc Uẩn cảm thấy người trượt băng sẽ có dáng người thon gầy nhẹ nhàng uyển chuyển, vậy thì sẽ thực hiện động tác khó dễ dàng hơn.
Phong Dã đương nhiên không chuyên nghiệp như vận động viên, nhưng hắn đứng trên sân băng, ngũ quan lạnh lùng và dáng người cao lớn càng thêm xuất sắc.
Thoáng chốc nhiều người đang ngồi như Lạc Uẩn bị thu hút không dời mắt được.
Lạc Uẩn nghe thấy âm thanh khe khẽ xung quanh.
Có mấy cô gái xinh đẹp muốn xin cách thức liên hệ. Trong đó có một nữ sinh có giọng hơi to: “Tớ thấy các cậu đừng nghĩ nữa, bạn trai người ta ngồi bên cạnh kìa.”
Lạc Uẩn cảm nhận được có người đang nhìn mình, vành tai bất giác phiếm hồng.
“A a a, cậu ấy xấu hổ, xấu hổ kìa.”
“A a, Omega kia đẹp quá đi!”
Lạc Uẩn cảm thấy mình xấu hổ sắp chết.
Đợi đến khi Phong Dã trượt đến bên này, Lạc Uẩn gọi hắn lại, muốn trượt tiếp.
Học một lúc lâu, có thể tự trượt được, Lạc Uẩn bỗng rất có niềm tin bảo Phong Dã buông tay để cậu thử xem.
Vừa đi được hai bước, không khéo có người đi rất nhanh không cẩn thận đụng vào cậu. Cậu túm vật có thể chống cơ thể theo bản năng, do mất trọng tâm nên cậu ngã xuống người Phong Dã.
Khi ngã xuống, Phong Dã rên nhẹ một tiếng.
Lạc Uẩn nhận ra có gì đó lót dưới đầu mình, liếc nhìn là cánh tay của Phong Dã.
Lạc Uẩn lại nghiêng đầu, chóp mũi chạm chóp mũi của Phong Dã.
Hơn nửa trọng lượng của Phong Dã đè lên cậu, lạnh lẽo từ mặt băng thấm vào quần áo, lạnh đến mức làm Lạc Uẩn rùng mình.
Hít thở đều là mùi hương của Phong Dã, Lạc Uẩn chợt cảm thấy cả người nóng lên.
“Xin lỗi, em đứng không vững, bây giờ anh đứng lên được không?” Lạc Uẩn thử nhấc chân nhưng lại bị đè chặt.
“Có thể thì có thể đấy.” Phong Dã dán môi Lạc Uẩn nói.
Đụng chạm vô tình, còn là ở bên ngoài, vành tai Lạc Uẩn bị thiêu nóng rực.
Cậu quay đầu đi, giọng hơi khàn: “Vậy anh... Nhanh lên coi.”
Phong Dã nhìn phần cổ đỏ bừng của cậu, bỗng thấy thú vị.
Hắn thổi hơi nóng vào tai Lạc Uẩn, giọng điệu lười biếng nhưng lại ác: “Vợ yêu, người em mềm quá, đến mức anh không dậy được, cũng... Không muốn dậy.”
Ngã trên sân băng rất thường thấy, Lạc Uẩn không biết có ai đang nhìn bọn họ không.
Nếu cứ không đứng dậy khiến người khác chú ý...
Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng, nói: “Anh đứng dậy nhanh lên, em, em lạnh.”
Xấu hổ và căng thẳng trong mắt cậu càng khơi gợi sự tàn ác trong xương cốt của Phong Dã.
Phong Dã cúi đầu, môi mỏng khẽ mở, hơi thở ấm áp phất qua tai Lạc Uẩn: “Vợ ơi, anh có cách làm em trở nên nóng lên đấy, em có muốn thử không?”
***
Chương này 4444 từ:33
Lạc Uẩn cảm thấy mình hỏng mất.
Nhất là lúc này Phong Dã còn nắm cậu không chịu buông! Còn ỷ vào việc cậu không dám lộn xộn mà niết cậu.
Lạc Uẩn hít thở không thông.
Cậu bắt lấy ngón tay thon dài của Phong Dã, giọng nói mềm mại mang theo chút yếu thế: “Anh, anh mau buông ra... Đồ biến thái.”
Không biết câu này chọc trúng điểm cười nào của Phong Dã. Trong bóng đêm, yết hầu Phong Dã trượt nhẹ, tràn ra tiếng cười khẽ.
Vài giây sau, đọ cong khóe môi của Phong Dã hơi thu lại, chợt siết ngón tay. Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của Lạc Uẩn, hắn thò lại gần, cánh môi hôn vành tai đỏ hồng của Lạc Uẩn: “Em như vậy còn mắng anh biến thái.”
Eo Lạc Uẩn tê dại, nếu không phải cậu đang ngồi trên ghế thì có lẽ chân đã mềm nhũn khụy xuống rồi.
“Hử, anh biến thái?” Phong Dã càng ác hơn, “Em cảm thấy mình có sức thuyết phục không?”
Trong tình cảnh tối tăm, ngoại trừ đôi mắt đen như mực sáng rực, Lạc Uẩn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Phong Dã.
Nhưng cậu chắc chắn Phong Dã đang cười cậu.
Đuôi mắt hẹp dài hơi vểnh lên, đáy mắt chứa vô số ý cười trêu đùa tính cách không ngoan của cậu.
Lạc Uẩn cảm thấy may mắn vì đã mất điện, nếu không tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy trạng thái xấu hổ của cậu mất.
Lạc Uẩn tự hỏi trong chốc lát, nhanh chóng tìm ra biện pháp thoát thân từ bộ óc suýt bị nổ tung.
Sau khi không ngừng tự nhủ mình rằng nhẫn nhịn một chút thì gió êm sóng lặng, Lạc Uẩn hít sâu một hơi, hít mũi, có gắng làm rơi nước mắt khiến người ta thương tiếc. Vừa bị hôn đến mức không thở được, trên lông mi vốn còn đọng một chút nước mơ hồ.
Biết cách giả bộ thì làm ít mà được nhiều. Không đến vài giây, đôi mắt hổ phách ngậm nước, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
“Anh đừng suốt ngày bắt nạt em...” Lạc Uẩn đè nhỏ giọng nói chuyện, “Anh không xem phim với em với em thì thôi, bây giờ mất điện còn không biết đường an ủi, còn như thế nữa.”
“Híc...” Lạc Uẩn cố ý làm ra tiếng nức nở, “ Có ai làm bạn trai như anh không?”
Âm thanh ấm ức không quá rõ trong phòng học đang ồn ào, nhưng lại như một cây búa nhỏ gõ mạnh vào tim Phong Dã.
[Đệt, không phải chứ, mình chọc vợ khóc rồi?]
[Khóc thật đấy à?!]
[Cái đệch]
Phong Dã không chơi xấu nữa, buông tay ra ôm eo Lạc Uẩn, muốn nhỏ giọng an ủi cậu. Nhưng hắn vừa đến gần, Lạc Uẩn lập tức trả lại gấp bội sự bắt nạt vừa chịu lên người Phong Dã.
“Cho anh cứ như thế.” Lạc Uẩn vừa thẹn vừa giận, cậu nắm chặt tay tạo thành nắm đấm đánh xuống người Phong Dã. Cậu giận thật, khuôn mặt đỏ chín, đại não ra lệnh phải dạy dỗ Phong Dã thật tốt, nhưng bàn tay lại bất giác giảm nửa phần sức lực.
Phong Dã bị sự tương phản này làm bất ngờ, a nhỏ mọt tiếng, hoảng loạn nắm tay Lạc Uẩn. Bàn tay của hắn lớn hơn rất nhiều, khi hai tay khép lại có thể bao kín nắm tay của Lạc Uẩn.
Hắn nhận ra mình bị lừa, lòng bàn tay nắm cổ tay Lạc Uẩn, xoa nhẹ như xin được tha thứ.
Giọng hắn mềm vô cùng: “Đừng làm tay mình đau... Anh còn tưởng em bị anh chọc khóc thật đấy.”
Lạc Uẩn lạnh lùng liếc hắn: “Bây giờ sao anh còn chưa buông tay?”
Từ giọng nói có thể biết được cậu còn giận, Phong Dã lười biếng ngồi dang chân ra, dùng cẳng chân cọ chân Lạc Uẩn.
“Thì không phải là...” Phong Dã mất nửa ngày cũng không tìm ra từ ngữ thích hợp
Cũng đâu thể nói là muốn ăn hiếp Lạc Uẩn để nhìn dáng vẻ giận đỏ mặt của cậu chứ.
“Nói đi, không phải cái gì?”
“Thì là... Tại em dễ ăn hiếp.”
“...”
Nắm tay Lạc Uẩn cứng lại. Khi lửa giận sắp bùng lên, cậu ngửi được hương tuyết và bạc hà, thổi tan khô nóng của ngày hè trên mặt cậu.
Cảm giác tồn tại của chất dẫn dụ của Alpha rất mãnh liệt, Lạc Uẩn ngây người, Phong Dã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn khóe môi của thiếu niên.
Ngón tay chạm vào vành tai trắng tuyết của Lạc Uẩn, Phong Dã nhỏ giọng nói: “Đừng giận, lát nữa anh về ký túc xá giúp em, tha thứ cho anh được không?”
Trong lòng Lạc Uẩn nhộn nhạo tạo thành cơn sóng, cảm thấy lòng bàn tay Phong Dã nóng vô cùng.
Cậu theo bản năng nuốt nước miếng, hơi nóng vừa bị thổi tan như đã trở lại.
“Giúp em... Như thế nào?”
Phong Dã bật cười, chậm rãi nhả ra một câu: “Em muốn như thế nào thì là như thế, làm miệng anh không nói được cũng được.”
“...”
Lạc Uẩn tuyên bố lúc này đại não CPU đã bị cháy hỏng, không thể sửa được.
***
Một cơn mưa tầm tã khiến không khí oi bức của mùa hạ lắng xuống. Tòa nhà khối 12 cách vách hơn một tháng qua không thấy bóng dáng của bất cứ ai. Mỗi lần Lạc Uẩn nhìn qua bên kia đều buồn bã mất mát.
Phòng học to rộng như vậy mà không có một bóng người, chỉ còn bàn ghế chỉnh tề phản chiếu hình bóng học sinh đang bận rộn.
Khoảng thời gian này Phong Dã cũng đã quen cách giảng bài của gia sư.
Nền tảng của hắn quá yếu, để học tập tiến bộ, Lăng Ý Tuyết liên tục tìm gia sư đều là giáo viên nổi tiếng mà y tìm người hỏi giúp. Y cũng không phải tìm đại mà còn cố ý bảo Phong Yến điều tra trước.
Có năng lực thì giữ lại, nếu năng lực chỉ ở bên ngoài thì đổi người khác.
Áp lực học tập của Phong Dã rất lớn. Alpha có tố chất thân thể tốt, chịu được áp lực lớn, nhưng cứ như vậy thì mạnh mẽ như Phong Dã cũng có chút không chịu được.
Ở trường, thời gian học hắn lắng tai nghe giảng. Nhiều lần nghỉ giữa giờ Lạc Uẩn đều thấy hắn nằm ra bàn nghỉ ngơi
Chỉ mười phút nhưng Phong Dã cũng có thể ngủ được, rồi lại bị tiếng chuông đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nghe giảng.
Lạc Uẩn cảm thấy đau lòng. Không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy Phong Dã gầy hơn trước một chút.
Cậu và Lăng Ý Tuyết kiến nghị hắn lên từ từ, nhưng Phong Dã nói chậm lại sẽ không có thời gian. Không thể đến lúc Lạc Uẩn vào đại học, hắn còn ở trường Số I được.
Sự cố chấp của Alpha được thể hiện rõ ràng.
Gần đến kỳ thi cuối kì, không khí học tập của lớp càng ngày càng nặng.
Để sắp xếp phòng thi, nhiều học sinh bắt đầu dọn dẹp sách vở trước, chuyển từng chút tài liệu về như con kiến chuyển nhà.
Lạc Uẩn quyết định nghỉ hè sẽ ở nhà. Lăng Ý Tuyết biết cậu muốn dọn sách nên bảo tài xế chạy xe đến cổng trường Số I.
Thượng Quan Nghị và Tô Nùng tiện thể ghé theo.
Mọi người xếp sách vào cốp xe đỗ ở cổng.
Có người nhận ra biển số xe của nhà Phong Dã.
Cùng ngày Tiaba náo nhiệt lên, nhiều trang đang nói chuyện Phong Dã và Lạc Uẩn, nói xem phụ huynh của bọn họ đã đồng ý hay chưa.
Mọi người xôn xao bàn luận, không đến đến mấy phút có một nam sinh hiện thân nói, giọng điệu rất chắc chắn.
[Phụ huynh của họ đã biết, cũng đồng ý rồi]
[Sao tôi biết á?]
[Nghe được từ chỗ chủ nhiệm Lý]
[Đính hôn chưa à? Chuyện này tôi cũng không biết]
Trên xe, Lạc Uẩn nhìn bài viết trên điện thoại Tô Nùng, mặt cậu đỏ chín.
“Em đang xem gì thế?” Phong Dã tò mò thò qua hỏi.
Mặt Lạc Uẩn còn tỏa hơi nóng, bài viết này dể Phong Dã thấy thì xấu hố lắm.
Cậu đẩy Phong Dã ra, kiên quyết không cho xem, hoảng loạn trả điện thoại cho Tô Nùng xong mới nhẹ nhàng thở ra.
“Có chuyện gì phải giấu anh nữa?” Môi Phong Dã vểnh lên, hắn nhéo mặt Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn nhìn loạn, nhất thời không tìm thấy lí do, đành nhìn Tô Nùng xin giúp đỡ.
Tô Nùng khựng lại, dưới ánh mắt xem diễn của Phong Dã, cậu ta cái khó ló cái khôn: “Là, là...”
“Là cái mà chỉ có Omega bọn tôi xem được, một Alpha như cậu đừng xem thì hơn.”
Phong Dã căn bản không tin nhưng còn có tài xế, hắn ngại truy hỏi nên đành tạm thời buông tha.
Tài xế chở sách đến từng nhà, cuối cùng là nhà của Thượng Quan Nghị.
Nhà Thượng Quan Nghị cũng rất có tiền, trước cửa có một khoảng sân lớn, mặt cỏ xanh biếc bị hàng rào màu trắng ngăn lại, trên hàng rào được phủ lên bằng hoa hồng.
Lạc Uẩn cũng giúp dọn sách, ôm sách xuống xe, vừa vào cửa chưa kịp đi mấy bước đã nghe thấy tiếng chó kêu.
Trước mắt hiện lên một vật thể màu trắng, sau đó chân cậu bị chó con nhiệt tình quấn quýt.
Cậu hoảng sợ, thân hình lung lay ngã ra sau. May mà Phong Dã phản ứng nhanh, một tay ôm sách, một tay đỡ eo Lạc Uẩn.
“Dám bắt nạt người của tao à?” Khóe miệng Phong Dã ngậm cười, rũ mắt nhìn con chó lông xù.
“Nói bậy gì đấy.” Tai Lạc Uẩn nóng lên, cậu dùng bả vai đâm Phong Dã, “Còn có bọn họ.”
Phong Dã cười hai tiếng: “Có phải họ không biết đâu, có gì mà xấu hổ?”
Nói xong hắn quay đầu nhìn Thượng Quan Nghị và Tô Nùng.
Tô Nùng lập tức che tai lại: “Tớ không có nghe thấy Phong Dã nói lớp rưởng là người của cậu ta đâu.”
Lạc Uẩn: “...” Bạn tốt.
Thượng Quan Nghị phía sau cũng cười rộ lên.
Hình như chó con rất thích Lạc Uẩn, cứ vây quanh cậu kêu, còn dùng cái đầu bông xù cọ vào cậu
Bỏ xách xuống, họ định nghỉ lại đây một chút. Thượng Quan Nghị lấy đồ chơi ra: “Nó thích cái này, ném thử xem?”
Lạc Uẩn cầm lấy quả bóng plastic màu đỏ, Edward cũng kêu theo hai tiếng.
Cậu dùng sức ném đi, chó con chạy nhanh đi nhặt bóng, nhanh chóng thả lại tay Lạc Uẩn.
Chơi nhiều lần tay Lạc Uẩn có chút mỏi, nhưng chó con vẫn dư sức.
Tô Nùng nhìn một hồi cũng muốn chơi với chó con, cầm lấy đồ chơi khác ném đi dưới ánh mắt cổ vũ của Thượng Quan Nghị.
Nhưng chó con không để ý đến món đồ chơi này, chỉ xoanh vòng quanh Lạc Uẩn.
Tô Nùng lập tức có chút ấm ức: “Hình như nó không... Thích tôi.”
Thượng Quan Nghị bật cười, xoa đầu Tô Nùng, xoay người đưa cho cậu ta một túi đồ ăn vặt.
“Cậu thử cái này xem, cậu cho nó ăn nó sẽ thích cậu thôi”
Ấm áp trên đầu rất rõ ràng, Tô Nùng khựng lại mới nhận lấy đồ ăn vặt, vành tai còn hơi ửng đỏ: “Cảm ơn, vậy tôi thử xem.”
***
Ngày cuối tuần cuối cùng trước kì kiểm tra, Lạc Uẩn không ở kí túc xá giải đề mà theo Phong Dã về biệt thự.
Gần đây Phong Dã nghỉ ngơi không đủ, Lạc Uẩn muốn hắn ngủ một giấc thật ngon.
Vào phòng, sau khi đóng cửa lại, cậu vòng tay ôm eo Phong Dã, khuôn mặt mềm mại dán lên tấm lưng ấm áp của Alpha.
“Cục cưng?” Phong Dã nghiêng đầu cười cậu, “Vừa vào cửa đã nhào vào ngực anh rồi à?”
“...” Vành tai Lạc Uẩn hơi nóng, “Em ôm bạn trai em thì làm sao?”
“Không sao, vậy anh cũng muốn ôm em.” Phong Dã ngồi xuống mép giường, ôm Lạc Uẩn lên đùi hôn.
Trải qua nhiều kinh nghiệm thực chiến, kỹ thuật hôn của Phong Dã càng ngày càng tốt, tìm đúng chỗ khiến Lạc Uẩn thoải mái, một chút đã làm Lạc Uẩn kêu hừ hừ.
Nụ hôn kết thúc, Lạc Uẩn dựa vào vai Phong Dã, hô hấp có chút dồn dập. Chóp mũi cậu thấm ra chút mồ hôi mỏng, khuôn mặt ửng hồng.
Lạc Uẩn nói chuyện, hít thở còn chưa thông: “Phong Dã, tuần này chúng ta ra ngoài hẹ hò đi.”
“Được.” Phong Dã cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai Lạc Uẩn, bàn tay to ấm áp để ở eo dần di chuyển lên theo sống lưng thẳng tắp.
Lòng bàn tay có vết chai mỏng mang theo hơi nóng quyến rũ, cuối cùng dừng lại ở tuyến thể sau cổ Lạc Uẩn, ấn hai cái không nặng không nhẹ.
Mùi hoa sơn chi thơm ngào ngạt tỏa ra từ làn da mỏng ở đây, khuôn mặt Lạc Uẩn phiếm hồng.
Cậu nhớ ra lý do mình nhào vào lòng Phong Dã, khụ hai tiếng, giơ tay nắm ngón tay Phong Dã.
“Chuyện đó, em mệt, muốn đi ngủ.”
Màu hồng trên cổ Lạc Uẩn chưa biến mất, da cậu trắng như tuyết, phủ lớp ánh sáng dưới ánh đèn.
“Ngủ? Bây giờ hả?” Phong Dã khựng lại, nâng môi Lạc Uẩn lên, hôn một cái thật nhẹ.
Môi Lạc Uẩn cũng ngọt dịu, cậu phân hóa dần, vị bơ trên người càng đậm hơn.
Ngửi rất thơm, nếm rất ngọt.
Yết hầu Phong Dã trượt lên xuống, đôi mắt đen nháy mắt tối xuống.
“Ừm... Em buồn ngủ.” Lạc Uẩn lắc lư cẳng chân, ôm cổ Phong Dã, cực kỳ ỷ lại và dựa vào ngực hắn.
Sau đó Phong Dã bất ngờ đứng lên, Lạc Uẩn mở to mắt, ôm chặt lấy hắn. Giây sau, cậu bị đặt xuống giường.
Phong Dã cúi người lướt qua người, kéo chăn mỏng phủ lên người cậu. Hắn cúi đầu hôn trán Lạc Uẩn, làm xong hết mới đứng dậy.
Khi xoay người, ngón tay hắn chợt bị móc lấy.
Trên giường, đôi mắt xinh đẹp của Lạc Uẩn như một viên đá quý tinh xảo phát sáng: “Anh không ngủ với em à?”
“Cuối tuần muốn ra ngoài chơi nên đêm nay anh làm hết bài tập với bài thi viết mà gia sư giao cho đã.”
Lạc Uẩn vốn định làm Phong Dã nghỉ ngơi một chút. Cậu nhấc nửa người lên, kéo chặt tay Phong Dã dùng sức kéo xuống người mình.
Phong Dã thuận thế ngã xuống giường, đang định đứng lên thì Lạc Uẩn xoay người, tách chân ngồi lên người hắn.
“Em muốn anh ngủ với em.”
Lúc này Lạc Uẩn hơi cúi người, cổ áo hơi rộng, lộ ra đường cong xương quai xanh đẹp đẽ. Hai tay cậu chống hai bên sườn ngực Phong Dã, mùi hương dễ chịu trên người phủ xuống.
Tiếng hít thở của Phong Dã chậm đi nhiều, tầm mắt chuyển từ cổ áo thấp đến hàng mi của Lạc Uẩn.
“Ừ... Ngủ với em.” Phong Dã đã sớm vứt bài vở ra sau đầu.
Hắn dùng hai chân kẹp Lạc Uẩn lật xuống chân mỏng, sau đó ôm eo cậu. Thiếu niên trong ngực ôm rất thoải mái. Phong Dã ngửi mùi hương nhàn nhạt, trái tim bị kẹo bông mềm mại lấp đầy.
Hắn hơi ngẩng đầu dùng cằm cọ sống lưng Lạc Uẩn, cảm giác đụng chạm rất rõ ràng.
Lạc Uẩn giật mình, làn da bị cánh tay Phong Dã ôm hơi tê dại.
Cậu thở nhẹ nhàng hơn, nắm ngón tay Phong Dã.
Có lẽ là quá mệt mỏi nên không đến mấy phút, Lạc Uẩn đã nghe được tiếng hít thở đều đều từ phía sau.
Cậu cẩn thận xoay người. Khí thế mạnh mẽ của Alpha đã bị thu lại sau khi chìm vào giấc ngủ. Lạc Uẩn nhấc tay, nhẹ nhàng mơn trớn quầng thâm dưới mắt Phong Dã.
Phong Dã khép mắt, lông mi mảnh dài cụp xuống, hàng mi phẳng phiu, hốc mắt thâm thúy.
Lạc Uẩn nhìn thật lâu, cuối cùng thò lại gần hôn hắn. Sau đó cậu mới hài lòng ôm hắn đi ngủ.
Giấc ngủ này rất dài, từ chạng vạng đến ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu xuống mi mắt Lạc Uẩn, hơi nóng.
Cậu ngồi dậy, điện thoại đang đặt trên chăn cũng rơi xuống, bên cạnh không một bóng người.
Điện thoại của Phong Dã ở đây, Lạc Uẩn cầm đặt lên đầu giường, lỡ quẹt qua màn hình. Điện thoại Phong Dã không khóa, giao diện trình duyệt hiện ra, nội dung tìm kiếm là hẹn hò thì đi đâu chơi.
Lạc Uẩn bỗng cảm thấy mũi chua xót.
***
Phong Dã tìm trên mạng hồi lâu, hắn quyết định sẽ dẫn Lạc Uẩn đến sân trượt băng chơi.
Lạc Uẩn chưa từng tiếp xúc với môn thể thao này, ấn tượng duy nhất có liên quan là giày trượt hồi nhỏ.
Cậu vô tình lướt thấy video biên tập trượt băng nghệ thuật.
Môn thể thao này là môn đẹp nhất trên băng, cậu thích xem dáng múa duyên dáng của vận động viên và kỹ năng khiến người ta thán phục của họ.
Nhưng để cậu lên sân thì cậu vẫn có chút sợ hãi với lưỡi trượt.
Nếu bị ngã hoặc lưỡi trượt xẹt qua người mình hoặc người khác.
Ánh mắt Lạc Uẩn lộ ra do dự và lo lắng: “Em không biết cái này.”
“Có anh ở đây, lúc đó anh dạy em.” Phong Dã niết cổ Lạc Uẩn như niết mèo, “Chắc chắn không để em bị ngã đâu.”
Lạc Uẩn vẫn có chút bối rối.
“Anh biết chơi giỏi lắm, còn định thể hiện trước mặt em một chút.” Phong Dã nói, “Nếu em không muốn đi thì chúng ta có thể đến nhà thiên văn hoặc thủy cung nhé?”
Lạc Uẩn chưa từng thấy Phong Dã trượt băng. Nhất định là rất đẹp trai...
Cán cân trong lòng Lạc Uẩn nghiêng về phía sân trượt băng một chút.
Trước khi đi, Phong Dã bảo cậu thay quần áo.
Lạc Uẩn sửng sốt, Phong Dã cười giải thích: “Sân băng lạnh lắm, em mặc dày một chút, một cái sẽ tiện hơn.”
“Vậy à.” Lạc Uẩn đang mặc áo tay ngắn, cậu nhận lấy áo hoodie Phong Dã đưa mặc vào.
Áo hoodie màu đen, mặc trên người cậu rộng thùng thình, màu đen càng làm da cậu trắng như tuyết. Phong Dã nhéo mặt cậu xong mới đứng dậy thay quần áo.
Hắn còn chưa thay áo ngủ. Phong Dã mở tủ lấy áo hoodie cùng loại. Hắn quay lưng với Lạc Uẩn, cởi cúc áo.
Đập vào mi mắt cậu là sống lưng hoàn mĩ, mỗi một cơ bắp đều hoàn hảo, vai rộng eo thon, nhìn rất mạnh mẽ.
Ngoại trừ vết đỏ hồng nổi bật trên tấm lưng.
Đó là do cậu cào ra.
Làn ra Lạc Uẩn rất mềm, phần chân bên trong bị ma sát mạnh một chút, cậu sẽ khó chịu, không khống chế được lực tay.
Nhận ra đó là dấu vết do mình để lại, Lạc Uẩn hít thở hỗn loạn.
Lạc Uẩn nhìn một lát, ngửa ra sau nằm lên sô pha, nhấc cổ tay đè lên hốc mắt, dần xua bớt hơi nóng trên mặt.
***
Khi bọn họ đến, trên sân trượt đã có rất nhiều người.
Hai người mặc áo giống nhau, lại có dáng hình hoàn hảo nên đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Không phải ác ý, chỉ là tò mò. Tò mò xen kia có phải là một cặp người yêu hay không.
Lạc Uẩn cúi đầu nhìn đường đi, trước sân khấu người đến người đi, chỗ thay giày ở ngay bên cạnh.
Có người bất cẩn đụng vào cậu khiến cậu ngã ra trước, may nhờ Phong Dã vững vàng ôm lại.
Phong Dã lạnh lùng liếc đám học sinh đang đùa giỡn, học sinh lỡ đụng vào Lạc Uẩn sửng sốt, sau đó vội vàng xin lỗi.
Lạc Uẩn cười nói không sao, mặt mày tinh xảo cong lên, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Người đụng phải hơi mở miệng, nhất thời không biết nói gì.
Tuy có Phong Dã kéo, nhưng khi chân chính đi vào sân băng, Lạc Uẩn vẫn không khỏi hoảng loạn.
Nhưng do bị Phong Dã đưa ra xa chỗ tay vịn, không thể quay lại nên cậu chỉ có thể nắm chặt áo ngoài của Phong Dã.
“Cục cưng, em đừng sợ. Em kéo chặt như thế anh không di chuyển được.” Khóe môi Phong Dã hơi vểnh lên, hắn rất hài lòng với dáng vẻ chỉ ỷ lại vào hắn của Lạc Uẩn.
“Nhưng mà...” Lạc Uẩn nhẹ nhàng di chuyển, chân run rẩy mất khống chế, “Em không đứng vững được.”
Do sợ hãi nên Lạc Uẩn bất giác mở to mắt, đôi mắt hổ phách bị phủ một lớp sương mù long lanh.
“Thả ra một chút, anh chắc chắn không để em bị ngã.” Phong Dã cúi người, hai tay nắm ngón tay đang nắm chặt của Lạc Uẩn.
Bị hắn kéo ra, Lạc Uẩn tin tưởng, dần buông phần áo bị cậu nắm nhăn bèo nhèo ra.
Trên sân phát một bản nhạc không lời nhẹ nhàng.
Khi có người xa lạ lướt nhanh qua người họ, Lạc Uẩn sẽ nắm chặt tay Phong Dã hơn.
Cậu di chuyển bước chân rất chậm, thật cẩn thận, nhẹ nhàng thăm dò như chim cánh cụt hoàng đế lông xù mới sinh.
Nhất là Lạc Uẩn còn mặc áo hoodie màu đen càng làm da cậu thêm phần trắng trẻo.
Ở sân băng lâu, khuôn mặt cậu cũng bị lạnh đỏ lên.
Đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
[U, vợ đáng yêu quá!]
Phong Dã kéo Lạc Uẩn chậm rì tiến về phía trước, lần tập luyện này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lạc Uẩn có chút ngượng ngùng: “Anh tự trượt một chút đi, em muốn đi qua bên kia ngồi nghỉ.”
“Ừ, được, vậy anh mang em qua.” Phong Dã kéo Lạc Uẩn về khu vực nghỉ ngơi.
Một mình lên sân, không cần mang theo người mới nên Phong Dã thả lỏng tứ chi hoạt động.
Trong ấn tượng, Lạc Uẩn cảm thấy người trượt băng sẽ có dáng người thon gầy nhẹ nhàng uyển chuyển, vậy thì sẽ thực hiện động tác khó dễ dàng hơn.
Phong Dã đương nhiên không chuyên nghiệp như vận động viên, nhưng hắn đứng trên sân băng, ngũ quan lạnh lùng và dáng người cao lớn càng thêm xuất sắc.
Thoáng chốc nhiều người đang ngồi như Lạc Uẩn bị thu hút không dời mắt được.
Lạc Uẩn nghe thấy âm thanh khe khẽ xung quanh.
Có mấy cô gái xinh đẹp muốn xin cách thức liên hệ. Trong đó có một nữ sinh có giọng hơi to: “Tớ thấy các cậu đừng nghĩ nữa, bạn trai người ta ngồi bên cạnh kìa.”
Lạc Uẩn cảm nhận được có người đang nhìn mình, vành tai bất giác phiếm hồng.
“A a a, cậu ấy xấu hổ, xấu hổ kìa.”
“A a, Omega kia đẹp quá đi!”
Lạc Uẩn cảm thấy mình xấu hổ sắp chết.
Đợi đến khi Phong Dã trượt đến bên này, Lạc Uẩn gọi hắn lại, muốn trượt tiếp.
Học một lúc lâu, có thể tự trượt được, Lạc Uẩn bỗng rất có niềm tin bảo Phong Dã buông tay để cậu thử xem.
Vừa đi được hai bước, không khéo có người đi rất nhanh không cẩn thận đụng vào cậu. Cậu túm vật có thể chống cơ thể theo bản năng, do mất trọng tâm nên cậu ngã xuống người Phong Dã.
Khi ngã xuống, Phong Dã rên nhẹ một tiếng.
Lạc Uẩn nhận ra có gì đó lót dưới đầu mình, liếc nhìn là cánh tay của Phong Dã.
Lạc Uẩn lại nghiêng đầu, chóp mũi chạm chóp mũi của Phong Dã.
Hơn nửa trọng lượng của Phong Dã đè lên cậu, lạnh lẽo từ mặt băng thấm vào quần áo, lạnh đến mức làm Lạc Uẩn rùng mình.
Hít thở đều là mùi hương của Phong Dã, Lạc Uẩn chợt cảm thấy cả người nóng lên.
“Xin lỗi, em đứng không vững, bây giờ anh đứng lên được không?” Lạc Uẩn thử nhấc chân nhưng lại bị đè chặt.
“Có thể thì có thể đấy.” Phong Dã dán môi Lạc Uẩn nói.
Đụng chạm vô tình, còn là ở bên ngoài, vành tai Lạc Uẩn bị thiêu nóng rực.
Cậu quay đầu đi, giọng hơi khàn: “Vậy anh... Nhanh lên coi.”
Phong Dã nhìn phần cổ đỏ bừng của cậu, bỗng thấy thú vị.
Hắn thổi hơi nóng vào tai Lạc Uẩn, giọng điệu lười biếng nhưng lại ác: “Vợ yêu, người em mềm quá, đến mức anh không dậy được, cũng... Không muốn dậy.”
Ngã trên sân băng rất thường thấy, Lạc Uẩn không biết có ai đang nhìn bọn họ không.
Nếu cứ không đứng dậy khiến người khác chú ý...
Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng, nói: “Anh đứng dậy nhanh lên, em, em lạnh.”
Xấu hổ và căng thẳng trong mắt cậu càng khơi gợi sự tàn ác trong xương cốt của Phong Dã.
Phong Dã cúi đầu, môi mỏng khẽ mở, hơi thở ấm áp phất qua tai Lạc Uẩn: “Vợ ơi, anh có cách làm em trở nên nóng lên đấy, em có muốn thử không?”
***
Chương này 4444 từ:33
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.