Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 17:
Thức Tô
24/10/2024
Xe dừng lại trước một căn trọ cũ kỹ, Mạnh Xuyên nhướng mày nhìn tòa nhà: “Ngươi ở đây sao?”
Ôn Chung Ý gật đầu, không nói thêm lời nào. Anh tháo dây an toàn, mở cửa bước ra. Khi đến gần cửa, anh dừng lại một chút, rồi quay đầu lại: “Cảm ơn ngươi đã đưa ta về.”
Lần này, anh không quên lời cảm ơn.
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng lưng của Ôn Chung Ý khuất dần vào trong bóng tối. Trong lòng hắn có một cảm giác lạ lẫm, giống như một sợi dây vô hình vẫn chưa đứt, cứ kéo căng mãi không thôi. Hắn bật cười khẽ một mình, rồi quay lại xe, lái đi. Trong tâm trí, hình bóng của Ôn Chung Ý vẫn còn lởn vởn, nhưng hắn không biết phải làm gì tiếp theo.
Bên trong căn phòng trọ, Ôn Chung Ý ngồi xuống giường, lấy tay xoa nhẹ bụng, ánh mắt trầm ngâm nhưng đầy kiên định. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng anh vẫn phải tiếp tục bước đi trên con đường của mình, dù cho con đường đó có khó khăn đến đâu.
Dương Gia Nhiên thở dài một tiếng, giọng nói mang theo chút bất lực: “Thật sự là đáng tiếc. Ngươi đã chờ hắn lâu như vậy, bây giờ lại gặp lại nhưng hắn không nhớ ra gì cả, ngươi không cảm thấy uổng phí sao?”
Ôn Chung Ý bình thản cắn thêm một miếng sơn tra, không trả lời ngay mà chỉ nhíu mày khi cảm thấy vị chua lan tỏa trong miệng. Anh nuốt xuống rồi mới đáp lời, giọng nói điềm tĩnh: “Không phải chuyện gì cũng có thể tính toán được. Có những việc, dù biết trước kết quả sẽ không như mong đợi, nhưng vẫn muốn làm.”
Dương Gia Nhiên im lặng nhìn Ôn Chung Ý một lúc lâu, trong ánh mắt lộ rõ sự thương cảm xen lẫn cảm phục. “Ngươi thật là cố chấp,” cuối cùng hắn chỉ thốt lên được một câu, nhưng trong lòng lại là ngổn ngang trăm mối.
“Phải,” Ôn Chung Ý khẽ cười một tiếng, nụ cười mang theo chút chua xót khó che giấu, “Ngươi không hiểu được đâu.”
Dương Gia Nhiên không biết phải nói thêm gì nữa, chỉ đành lắc đầu. Hắn biết Ôn Chung Ý là người cứng cỏi và mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại có thể kiên nhẫn đến mức này. “Ngươi tính thế nào? Cứ tiếp tục như vậy sao?”
Ôn Chung Ý không trả lời thẳng câu hỏi mà nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Không biết. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.”
Câu trả lời không rõ ràng nhưng đầy đủ để Dương Gia Nhiên hiểu rằng, dù khó khăn đến đâu, Ôn Chung Ý vẫn sẽ tiếp tục con đường mình đã chọn.
Ôn Chung Ý không quanh co, nói thẳng: “Ngươi có thể cho ta tá túc một đêm không?”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó là tiếng Mạnh Xuyên bật cười, nghe có chút bất ngờ xen lẫn hứng thú: “Ngươi là đang nhờ vả ta?”
Ôn Chung Ý không hề tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh đáp lại: “Ừ, xem như vậy đi.”
“Hảo,” Mạnh Xuyên dường như cảm thấy rất thú vị, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, “Ta sẽ đến đón ngươi, chờ một chút.”
Khoảng 20 phút sau, một chiếc xe thể thao màu bạc xuất hiện, dừng ngay trước mặt Ôn Chung Ý. Cửa kính xe hạ xuống, Mạnh Xuyên nhìn Ôn Chung Ý từ bên trong, giọng điệu có chút trêu chọc: “Thế nào, vẫn còn đứng yên ở đó sao?”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ im lặng mở cửa ghế phụ và lên xe. Anh kéo áo khoác lại gần hơn để chống lại cái lạnh từ cửa kính. Mạnh Xuyên liếc nhìn Ôn Chung Ý qua khóe mắt, cảm thấy người này so với lần trước còn có vẻ cô độc hơn.
“Ngươi không mang nhiều đồ nhỉ,” Mạnh Xuyên hỏi khi nhìn thấy hành lý của Ôn Chung Ý chỉ là một chiếc vali nhỏ.
“Không có gì nhiều để mang,” Ôn Chung Ý trả lời đơn giản.
Xe lao đi trong màn đêm, ánh đèn đường hắt lên kính xe tạo thành những dải sáng loang lổ. Ôn Chung Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ, như thể cả thế giới ngoài kia đều không liên quan gì đến anh.
Mạnh Xuyên không hỏi thêm gì, nhưng có vẻ sự im lặng này khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn bật radio, tiếng nhạc du dương vang lên.
Một lúc sau, Mạnh Xuyên đột nhiên hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”
“Không có,” Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn, không muốn mở rộng chủ đề.
Mạnh Xuyên nhướn mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ lặng lẽ tăng tốc, đưa Ôn Chung Ý đến nơi mà hắn gọi là "nhà".
Ôn Chung Ý không có trả lời, chỉ rụt tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Nhanh lên, ta lạnh.”
Mạnh Xuyên khựng lại một chút, rồi nhanh chóng cầm lấy rương hành lý của Ôn Chung Ý, mở cốp xe, đặt rương vào trong đó.
Ôn Chung Ý gật đầu, không nói thêm lời nào. Anh tháo dây an toàn, mở cửa bước ra. Khi đến gần cửa, anh dừng lại một chút, rồi quay đầu lại: “Cảm ơn ngươi đã đưa ta về.”
Lần này, anh không quên lời cảm ơn.
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng lưng của Ôn Chung Ý khuất dần vào trong bóng tối. Trong lòng hắn có một cảm giác lạ lẫm, giống như một sợi dây vô hình vẫn chưa đứt, cứ kéo căng mãi không thôi. Hắn bật cười khẽ một mình, rồi quay lại xe, lái đi. Trong tâm trí, hình bóng của Ôn Chung Ý vẫn còn lởn vởn, nhưng hắn không biết phải làm gì tiếp theo.
Bên trong căn phòng trọ, Ôn Chung Ý ngồi xuống giường, lấy tay xoa nhẹ bụng, ánh mắt trầm ngâm nhưng đầy kiên định. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng anh vẫn phải tiếp tục bước đi trên con đường của mình, dù cho con đường đó có khó khăn đến đâu.
Dương Gia Nhiên thở dài một tiếng, giọng nói mang theo chút bất lực: “Thật sự là đáng tiếc. Ngươi đã chờ hắn lâu như vậy, bây giờ lại gặp lại nhưng hắn không nhớ ra gì cả, ngươi không cảm thấy uổng phí sao?”
Ôn Chung Ý bình thản cắn thêm một miếng sơn tra, không trả lời ngay mà chỉ nhíu mày khi cảm thấy vị chua lan tỏa trong miệng. Anh nuốt xuống rồi mới đáp lời, giọng nói điềm tĩnh: “Không phải chuyện gì cũng có thể tính toán được. Có những việc, dù biết trước kết quả sẽ không như mong đợi, nhưng vẫn muốn làm.”
Dương Gia Nhiên im lặng nhìn Ôn Chung Ý một lúc lâu, trong ánh mắt lộ rõ sự thương cảm xen lẫn cảm phục. “Ngươi thật là cố chấp,” cuối cùng hắn chỉ thốt lên được một câu, nhưng trong lòng lại là ngổn ngang trăm mối.
“Phải,” Ôn Chung Ý khẽ cười một tiếng, nụ cười mang theo chút chua xót khó che giấu, “Ngươi không hiểu được đâu.”
Dương Gia Nhiên không biết phải nói thêm gì nữa, chỉ đành lắc đầu. Hắn biết Ôn Chung Ý là người cứng cỏi và mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại có thể kiên nhẫn đến mức này. “Ngươi tính thế nào? Cứ tiếp tục như vậy sao?”
Ôn Chung Ý không trả lời thẳng câu hỏi mà nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Không biết. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.”
Câu trả lời không rõ ràng nhưng đầy đủ để Dương Gia Nhiên hiểu rằng, dù khó khăn đến đâu, Ôn Chung Ý vẫn sẽ tiếp tục con đường mình đã chọn.
Ôn Chung Ý không quanh co, nói thẳng: “Ngươi có thể cho ta tá túc một đêm không?”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó là tiếng Mạnh Xuyên bật cười, nghe có chút bất ngờ xen lẫn hứng thú: “Ngươi là đang nhờ vả ta?”
Ôn Chung Ý không hề tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh đáp lại: “Ừ, xem như vậy đi.”
“Hảo,” Mạnh Xuyên dường như cảm thấy rất thú vị, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, “Ta sẽ đến đón ngươi, chờ một chút.”
Khoảng 20 phút sau, một chiếc xe thể thao màu bạc xuất hiện, dừng ngay trước mặt Ôn Chung Ý. Cửa kính xe hạ xuống, Mạnh Xuyên nhìn Ôn Chung Ý từ bên trong, giọng điệu có chút trêu chọc: “Thế nào, vẫn còn đứng yên ở đó sao?”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ im lặng mở cửa ghế phụ và lên xe. Anh kéo áo khoác lại gần hơn để chống lại cái lạnh từ cửa kính. Mạnh Xuyên liếc nhìn Ôn Chung Ý qua khóe mắt, cảm thấy người này so với lần trước còn có vẻ cô độc hơn.
“Ngươi không mang nhiều đồ nhỉ,” Mạnh Xuyên hỏi khi nhìn thấy hành lý của Ôn Chung Ý chỉ là một chiếc vali nhỏ.
“Không có gì nhiều để mang,” Ôn Chung Ý trả lời đơn giản.
Xe lao đi trong màn đêm, ánh đèn đường hắt lên kính xe tạo thành những dải sáng loang lổ. Ôn Chung Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ, như thể cả thế giới ngoài kia đều không liên quan gì đến anh.
Mạnh Xuyên không hỏi thêm gì, nhưng có vẻ sự im lặng này khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn bật radio, tiếng nhạc du dương vang lên.
Một lúc sau, Mạnh Xuyên đột nhiên hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”
“Không có,” Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn, không muốn mở rộng chủ đề.
Mạnh Xuyên nhướn mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ lặng lẽ tăng tốc, đưa Ôn Chung Ý đến nơi mà hắn gọi là "nhà".
Ôn Chung Ý không có trả lời, chỉ rụt tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Nhanh lên, ta lạnh.”
Mạnh Xuyên khựng lại một chút, rồi nhanh chóng cầm lấy rương hành lý của Ôn Chung Ý, mở cốp xe, đặt rương vào trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.