Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 18:
Thức Tô
24/10/2024
“Lên xe đi.” Mạnh Xuyên vừa nói vừa vỗ nhẹ vào cánh cửa xe bên phía ghế phụ.
Ôn Chung Ý mở cửa, bước vào xe mà không nói thêm gì. Sau khi đóng cửa xe, hắn vòng tay ôm lấy chính mình, cố gắng tận dụng chút hơi ấm còn sót lại trong áo khoác của Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên quay trở lại ghế lái, cài dây an toàn rồi nhấn ga. Xe lướt đi trong màn đêm, bỏ lại phía sau những ánh đèn đường lờ mờ.
“Ngươi định ở lại chỗ ta bao lâu?” Mạnh Xuyên hỏi, giọng nói pha chút tò mò.
“Chỉ đêm nay,” Ôn Chung Ý đáp, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. “Ngày mai ta sẽ tìm nơi khác.”
“Ngươi định tìm chỗ ở mới ở đâu? Đừng nói là lại tìm một cái lữ quán rẻ tiền nào đó nhé,” Mạnh Xuyên hờ hững trêu chọc.
“Nếu không còn cách nào khác, thì đành vậy.” Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn, không chút cảm xúc.
Mạnh Xuyên cảm thấy hơi chạnh lòng khi nghe câu trả lời này. Hắn khẽ liếc nhìn Ôn Chung Ý từ khóe mắt. Người này thực sự đang phải chịu đựng rất nhiều khó khăn mà không hề tỏ ra yếu đuối.
“Nếu ngươi không ngại, có thể ở lại chỗ ta lâu hơn một chút,” Mạnh Xuyên nói, giọng điệu bỗng nhiên trở nên chân thành hơn. “Ít nhất đến khi ngươi tìm được chỗ ở mới ổn định hơn.”
Ôn Chung Ý hơi nghiêng đầu, ánh mắt không rõ cảm xúc. “Ngươi không ngại sao?”
“Ngại thì sao chứ? Ta cũng không phải người hẹp hòi,” Mạnh Xuyên cười khẽ. “Chỉ cần ngươi không làm loạn lên là được rồi.”
Ôn Chung Ý không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, chấp nhận lời đề nghị của Mạnh Xuyên.
Xe tiếp tục lao đi trên con đường tối tăm, hai người ngồi trong xe vẫn giữ khoảng cách, nhưng dường như trong sự im lặng ấy đã có một sự thay đổi nhỏ, một sự ấm áp lặng lẽ mà không ai chịu thừa nhận.
Mạnh Xuyên khẽ thở dài, nói giọng đùa cợt: “Ta thật đúng là nợ ngươi từ kiếp trước.”
Ôn Chung Ý không đáp lại, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả hai tiếp tục im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Chiếc xe lướt qua những con đường tĩnh lặng của đêm khuya, chỉ có tiếng động cơ đều đặn phá vỡ sự yên tĩnh.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp.
“Đến rồi, xuống xe thôi.” Mạnh Xuyên nhìn Ôn Chung Ý, giọng nói đã dịu hơn nhiều.
Ôn Chung Ý không nói gì, mở cửa xe và bước ra ngoài. Mạnh Xuyên nhanh chóng xuống xe, mở cốp và kéo rương hành lý ra giúp Ôn Chung Ý.
“Đi theo ta,” Mạnh Xuyên chỉ tay về phía thang máy của tòa nhà.
Ôn Chung Ý kéo nhẹ áo khoác, bước theo Mạnh Xuyên vào bên trong tòa nhà.
Trong thang máy, không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, nhưng cảm giác lại ngột ngạt. Mạnh Xuyên cố gắng phá tan không khí căng thẳng:
“Ngươi sẽ ở lại đây một thời gian. Phòng khách vẫn còn trống, và ngươi có thể ở đó cho đến khi tìm được chỗ khác.”
“Cảm ơn,” Ôn Chung Ý nói khẽ, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn.
Mạnh Xuyên liếc nhìn Ôn Chung Ý, trong lòng cảm thấy có chút thỏa mãn vì cuối cùng cũng nghe được lời cảm ơn từ người trước mặt. Hắn bỗng dưng cảm thấy Ôn Chung Ý không còn quá xa cách như lúc trước.
Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra trước căn hộ rộng lớn của Mạnh Xuyên. Ôn Chung Ý nhìn quanh căn phòng thoáng đãng và sạch sẽ, đối lập hoàn toàn với lữ quán cũ kỹ hắn đã ở trước đó.
“Ngươi có thể ở phòng này,” Mạnh Xuyên chỉ về một phòng khách ở bên trái. “Tạm thời cứ coi như nhà của mình, không cần khách sáo.”
Ôn Chung Ý kéo rương vào trong phòng, quay lại nhìn Mạnh Xuyên. “Ngươi thật sự không cảm thấy phiền sao?”
“Ngươi nghĩ ta là người nhỏ mọn vậy à?” Mạnh Xuyên cười cười, rồi quay người đi vào bếp. “Có muốn uống gì không? Ta có rượu, nước ngọt, và cả sữa.”
“Sữa.” Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn.
Mạnh Xuyên lấy một cốc sữa từ trong tủ lạnh, hâm nóng rồi đưa cho Ôn Chung Ý.
“Uống xong thì đi nghỉ sớm đi. Ngươi trông có vẻ mệt mỏi rồi.”
Ôn Chung Ý cầm lấy cốc sữa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hơi ấm từ sữa lan tỏa, làm dịu đi cái lạnh trong lòng hắn.
“Cảm ơn,” hắn thì thầm một lần nữa, lần này có chút chân thành hơn.
Mạnh Xuyên ngạc nhiên vì sự thay đổi bất ngờ trong giọng điệu của Ôn Chung Ý, nhưng chỉ nhún vai rồi cười:
“Đừng khách sáo. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ôn Chung Ý đáp lại, rồi đóng cửa phòng.
Một lần nữa, căn hộ chìm vào sự yên tĩnh của đêm khuya, chỉ còn lại tiếng gió vi vu ngoài cửa sổ.
Mạnh Xuyên cảm thấy trong lòng có chút không yên. Đối với người trước mặt, hắn có một cảm giác phức tạp khó tả, vừa muốn biết quá khứ giữa hai người, vừa không muốn gây thêm áp lực cho Ôn Chung Ý.
Ôn Chung Ý mở cửa, bước vào xe mà không nói thêm gì. Sau khi đóng cửa xe, hắn vòng tay ôm lấy chính mình, cố gắng tận dụng chút hơi ấm còn sót lại trong áo khoác của Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên quay trở lại ghế lái, cài dây an toàn rồi nhấn ga. Xe lướt đi trong màn đêm, bỏ lại phía sau những ánh đèn đường lờ mờ.
“Ngươi định ở lại chỗ ta bao lâu?” Mạnh Xuyên hỏi, giọng nói pha chút tò mò.
“Chỉ đêm nay,” Ôn Chung Ý đáp, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. “Ngày mai ta sẽ tìm nơi khác.”
“Ngươi định tìm chỗ ở mới ở đâu? Đừng nói là lại tìm một cái lữ quán rẻ tiền nào đó nhé,” Mạnh Xuyên hờ hững trêu chọc.
“Nếu không còn cách nào khác, thì đành vậy.” Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn, không chút cảm xúc.
Mạnh Xuyên cảm thấy hơi chạnh lòng khi nghe câu trả lời này. Hắn khẽ liếc nhìn Ôn Chung Ý từ khóe mắt. Người này thực sự đang phải chịu đựng rất nhiều khó khăn mà không hề tỏ ra yếu đuối.
“Nếu ngươi không ngại, có thể ở lại chỗ ta lâu hơn một chút,” Mạnh Xuyên nói, giọng điệu bỗng nhiên trở nên chân thành hơn. “Ít nhất đến khi ngươi tìm được chỗ ở mới ổn định hơn.”
Ôn Chung Ý hơi nghiêng đầu, ánh mắt không rõ cảm xúc. “Ngươi không ngại sao?”
“Ngại thì sao chứ? Ta cũng không phải người hẹp hòi,” Mạnh Xuyên cười khẽ. “Chỉ cần ngươi không làm loạn lên là được rồi.”
Ôn Chung Ý không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, chấp nhận lời đề nghị của Mạnh Xuyên.
Xe tiếp tục lao đi trên con đường tối tăm, hai người ngồi trong xe vẫn giữ khoảng cách, nhưng dường như trong sự im lặng ấy đã có một sự thay đổi nhỏ, một sự ấm áp lặng lẽ mà không ai chịu thừa nhận.
Mạnh Xuyên khẽ thở dài, nói giọng đùa cợt: “Ta thật đúng là nợ ngươi từ kiếp trước.”
Ôn Chung Ý không đáp lại, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả hai tiếp tục im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Chiếc xe lướt qua những con đường tĩnh lặng của đêm khuya, chỉ có tiếng động cơ đều đặn phá vỡ sự yên tĩnh.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp.
“Đến rồi, xuống xe thôi.” Mạnh Xuyên nhìn Ôn Chung Ý, giọng nói đã dịu hơn nhiều.
Ôn Chung Ý không nói gì, mở cửa xe và bước ra ngoài. Mạnh Xuyên nhanh chóng xuống xe, mở cốp và kéo rương hành lý ra giúp Ôn Chung Ý.
“Đi theo ta,” Mạnh Xuyên chỉ tay về phía thang máy của tòa nhà.
Ôn Chung Ý kéo nhẹ áo khoác, bước theo Mạnh Xuyên vào bên trong tòa nhà.
Trong thang máy, không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, nhưng cảm giác lại ngột ngạt. Mạnh Xuyên cố gắng phá tan không khí căng thẳng:
“Ngươi sẽ ở lại đây một thời gian. Phòng khách vẫn còn trống, và ngươi có thể ở đó cho đến khi tìm được chỗ khác.”
“Cảm ơn,” Ôn Chung Ý nói khẽ, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn.
Mạnh Xuyên liếc nhìn Ôn Chung Ý, trong lòng cảm thấy có chút thỏa mãn vì cuối cùng cũng nghe được lời cảm ơn từ người trước mặt. Hắn bỗng dưng cảm thấy Ôn Chung Ý không còn quá xa cách như lúc trước.
Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra trước căn hộ rộng lớn của Mạnh Xuyên. Ôn Chung Ý nhìn quanh căn phòng thoáng đãng và sạch sẽ, đối lập hoàn toàn với lữ quán cũ kỹ hắn đã ở trước đó.
“Ngươi có thể ở phòng này,” Mạnh Xuyên chỉ về một phòng khách ở bên trái. “Tạm thời cứ coi như nhà của mình, không cần khách sáo.”
Ôn Chung Ý kéo rương vào trong phòng, quay lại nhìn Mạnh Xuyên. “Ngươi thật sự không cảm thấy phiền sao?”
“Ngươi nghĩ ta là người nhỏ mọn vậy à?” Mạnh Xuyên cười cười, rồi quay người đi vào bếp. “Có muốn uống gì không? Ta có rượu, nước ngọt, và cả sữa.”
“Sữa.” Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn.
Mạnh Xuyên lấy một cốc sữa từ trong tủ lạnh, hâm nóng rồi đưa cho Ôn Chung Ý.
“Uống xong thì đi nghỉ sớm đi. Ngươi trông có vẻ mệt mỏi rồi.”
Ôn Chung Ý cầm lấy cốc sữa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hơi ấm từ sữa lan tỏa, làm dịu đi cái lạnh trong lòng hắn.
“Cảm ơn,” hắn thì thầm một lần nữa, lần này có chút chân thành hơn.
Mạnh Xuyên ngạc nhiên vì sự thay đổi bất ngờ trong giọng điệu của Ôn Chung Ý, nhưng chỉ nhún vai rồi cười:
“Đừng khách sáo. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ôn Chung Ý đáp lại, rồi đóng cửa phòng.
Một lần nữa, căn hộ chìm vào sự yên tĩnh của đêm khuya, chỉ còn lại tiếng gió vi vu ngoài cửa sổ.
Mạnh Xuyên cảm thấy trong lòng có chút không yên. Đối với người trước mặt, hắn có một cảm giác phức tạp khó tả, vừa muốn biết quá khứ giữa hai người, vừa không muốn gây thêm áp lực cho Ôn Chung Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.