Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 2:
Thức Tô
24/10/2024
Ôn phụ im lặng một lát rồi nói: "Sẽ tìm thấy, kiên nhẫn chờ đợi." Ôn Chung Ý chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
"Con đang ở đâu?" Ôn phụ hỏi.
"Ở nhà."
"Ta và ba của con sẽ qua đó một chút."
"Không cần," Ôn Chung Ý nhẹ nhàng nói, giọng nặng nề đến khó chịu, "Con không sao."
Nhưng Ôn phụ không để ý đến sự từ chối của hắn, chỉ nói: "Chúng ta sẽ đến trong mười phút nữa."
Việc cha và ba đến không khiến Ôn Chung Ý cảm thấy thư thái hơn, nhưng ít nhất cũng có chỗ để bộc bạch cảm xúc. Hắn thiếp đi trong vòng tay của ba mình.
Ôn phụ đứng trên ban công, lạnh lùng nghe báo cáo từ cấp dưới và ra lệnh: "Tiếp tục lục soát."
Ôn Chung Ý tỉnh giấc không yên ổn, chỉ một lát sau đã thức dậy. Ánh sáng trong mắt hắn dần ảm đạm.
Ba vuốt ve mái tóc đen dài của hắn, an ủi nói: "Tiểu Xuyên sẽ không sao đâu."
"Có tin tức gì chưa?" Ôn Chung Ý hỏi.
Ba lắc đầu tiếc nuối.
Bên ngoài, bình minh đã bắt đầu ló dạng. Sự mất tích của Mạnh Xuyên đã kéo dài hơn 60 giờ. Ngoại trừ ba năm họ cùng nhau chiến đấu bên nhau, hai người chưa bao giờ xa cách nhau lâu đến thế. Dù có khi một người đi công tác, họ vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại.
Nhưng lần này khác. Ôn Chung Ý cảm thấy, sự mất tích của Mạnh Xuyên không đơn giản như vậy. Nếu không có vấn đề gì, Mạnh Xuyên đã biến mất ngay trong căn phòng này.
Ôn Chung Ý bỗng nhớ lại lần Mạnh Xuyên đùa vui với hắn rất lâu trước đó. "Nói cho ngươi một bí mật..."
"Tên gọi là gì?" Ôn Chung Ý hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy uy lực, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên một cách thấu đáo.
Mạnh Xuyên không hề lùi bước trước ánh mắt sắc lạnh ấy, mỉm cười đáp: "Mạnh Xuyên, thưa Ôn giáo viên." Giọng nói của hắn có chút thong thả, mang theo sự tự tin không hề che giấu.
Một cuộc gặp gỡ bất ngờ trong hoàn cảnh căng thẳng đã dẫn dắt hai con người này vào một mối quan hệ không ai có thể ngờ. Từ ngày đó, Mạnh Xuyên luôn có một vị trí đặc biệt trong mắt Ôn Chung Ý, dù cho hắn là một beta trong một đội quân chủ yếu là Alpha.
Khi cuộc sống trở lại bình thường sau lời đùa có vẻ như không đơn giản của Mạnh Xuyên, Ôn Chung Ý lại nhớ lại mình đã từng không thèm để ý đến nó. Nhưng giờ đây, khi Mạnh Xuyên mất tích không dấu vết, mọi dòng suy nghĩ của Ôn Chung Ý đều quay về những ký ức cùng Mạnh Xuyên và những gì hắn đã nói.
Ôn Chung Ý cảm thấy nỗi bất an này không chỉ là vì sự mất tích của Mạnh Xuyên, mà còn bởi vì lời nói cuối cùng của hắn. "Nếu thật sự hắn là người ngoài trái đất, thì hắn sẽ đi đâu? Làm thế nào để tôi tìm lại được hắn?" Ôn Chung Ý tự hỏi trong vô vọng.
Không ai biết nỗi đau và sự bối rối mà Ôn Chung Ý đang trải qua, chỉ có bóng tối bao trùm lấy căn phòng, dường như cũng không thể mang lại cho hắn chút ánh sáng nào. Giờ đây, mọi thứ đều trở nên mơ hồ và không chắc chắn, chỉ còn lại hình ảnh của Mạnh Xuyên trong trí nhớ của Ôn Chung Ý, cùng với những câu hỏi không lời đáp.
"Đừng tìm." Ôn Chung Ý nhắc lại, giọng nói chìm đắm trong sự mệt mỏi và cảm xúc dồn nén. Ánh mắt hắn nhìn xuống, tránh đi cái nhìn lo lắng từ phía phụ thân.
Phụ thân của Ôn Chung Ý sững sờ, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: "Con nói sao? Tại sao lại bảo đừng tìm?"
Ôn Chung Ý ngước mắt lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự đau khổ: "Bởi vì... Bởi vì Mạnh Xuyên không còn ở nơi này nữa. Hắn đã nói, hắn không thuộc về thế giới này."
Nghe vậy, phụ thân trầm tư một lát, rồi dịu dàng nói: "Nhưng con, dù hắn ở đâu, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc. Hắn là người mà con yêu, phải không? Chúng ta phải tìm hắn về."
Ôn Chung Ý lắc đầu, mắt nhòe nước: "Phụ thân, ta biết. Nhưng nếu Mạnh Xuyên đúng là từ một nơi khác tới, thì liệu ta có quyền giữ hắn lại? Hắn đã chọn cách rời đi mà không nói một lời, có lẽ là vì hắn không thể ở lại."
Trong căn phòng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có tiếng thở dài của phụ thân vang lên: "Con là người của công lý, của trách nhiệm. Nhưng trong chuyện tình cảm, đôi khi con cũng cần để trái tim lên tiếng."
Ôn Chung Ý nhìn xuống, tay nắm chặt lấy mảnh vải của chiếc áo Mạnh Xuyên. Hắn thầm nghĩ về những ngày tháng bên Mạnh Xuyên, từ những lần huấn luyện gian khổ đến những khoảnh khắc bình dị họ đã chia sẻ.
"Con đang ở đâu?" Ôn phụ hỏi.
"Ở nhà."
"Ta và ba của con sẽ qua đó một chút."
"Không cần," Ôn Chung Ý nhẹ nhàng nói, giọng nặng nề đến khó chịu, "Con không sao."
Nhưng Ôn phụ không để ý đến sự từ chối của hắn, chỉ nói: "Chúng ta sẽ đến trong mười phút nữa."
Việc cha và ba đến không khiến Ôn Chung Ý cảm thấy thư thái hơn, nhưng ít nhất cũng có chỗ để bộc bạch cảm xúc. Hắn thiếp đi trong vòng tay của ba mình.
Ôn phụ đứng trên ban công, lạnh lùng nghe báo cáo từ cấp dưới và ra lệnh: "Tiếp tục lục soát."
Ôn Chung Ý tỉnh giấc không yên ổn, chỉ một lát sau đã thức dậy. Ánh sáng trong mắt hắn dần ảm đạm.
Ba vuốt ve mái tóc đen dài của hắn, an ủi nói: "Tiểu Xuyên sẽ không sao đâu."
"Có tin tức gì chưa?" Ôn Chung Ý hỏi.
Ba lắc đầu tiếc nuối.
Bên ngoài, bình minh đã bắt đầu ló dạng. Sự mất tích của Mạnh Xuyên đã kéo dài hơn 60 giờ. Ngoại trừ ba năm họ cùng nhau chiến đấu bên nhau, hai người chưa bao giờ xa cách nhau lâu đến thế. Dù có khi một người đi công tác, họ vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại.
Nhưng lần này khác. Ôn Chung Ý cảm thấy, sự mất tích của Mạnh Xuyên không đơn giản như vậy. Nếu không có vấn đề gì, Mạnh Xuyên đã biến mất ngay trong căn phòng này.
Ôn Chung Ý bỗng nhớ lại lần Mạnh Xuyên đùa vui với hắn rất lâu trước đó. "Nói cho ngươi một bí mật..."
"Tên gọi là gì?" Ôn Chung Ý hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy uy lực, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên một cách thấu đáo.
Mạnh Xuyên không hề lùi bước trước ánh mắt sắc lạnh ấy, mỉm cười đáp: "Mạnh Xuyên, thưa Ôn giáo viên." Giọng nói của hắn có chút thong thả, mang theo sự tự tin không hề che giấu.
Một cuộc gặp gỡ bất ngờ trong hoàn cảnh căng thẳng đã dẫn dắt hai con người này vào một mối quan hệ không ai có thể ngờ. Từ ngày đó, Mạnh Xuyên luôn có một vị trí đặc biệt trong mắt Ôn Chung Ý, dù cho hắn là một beta trong một đội quân chủ yếu là Alpha.
Khi cuộc sống trở lại bình thường sau lời đùa có vẻ như không đơn giản của Mạnh Xuyên, Ôn Chung Ý lại nhớ lại mình đã từng không thèm để ý đến nó. Nhưng giờ đây, khi Mạnh Xuyên mất tích không dấu vết, mọi dòng suy nghĩ của Ôn Chung Ý đều quay về những ký ức cùng Mạnh Xuyên và những gì hắn đã nói.
Ôn Chung Ý cảm thấy nỗi bất an này không chỉ là vì sự mất tích của Mạnh Xuyên, mà còn bởi vì lời nói cuối cùng của hắn. "Nếu thật sự hắn là người ngoài trái đất, thì hắn sẽ đi đâu? Làm thế nào để tôi tìm lại được hắn?" Ôn Chung Ý tự hỏi trong vô vọng.
Không ai biết nỗi đau và sự bối rối mà Ôn Chung Ý đang trải qua, chỉ có bóng tối bao trùm lấy căn phòng, dường như cũng không thể mang lại cho hắn chút ánh sáng nào. Giờ đây, mọi thứ đều trở nên mơ hồ và không chắc chắn, chỉ còn lại hình ảnh của Mạnh Xuyên trong trí nhớ của Ôn Chung Ý, cùng với những câu hỏi không lời đáp.
"Đừng tìm." Ôn Chung Ý nhắc lại, giọng nói chìm đắm trong sự mệt mỏi và cảm xúc dồn nén. Ánh mắt hắn nhìn xuống, tránh đi cái nhìn lo lắng từ phía phụ thân.
Phụ thân của Ôn Chung Ý sững sờ, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: "Con nói sao? Tại sao lại bảo đừng tìm?"
Ôn Chung Ý ngước mắt lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự đau khổ: "Bởi vì... Bởi vì Mạnh Xuyên không còn ở nơi này nữa. Hắn đã nói, hắn không thuộc về thế giới này."
Nghe vậy, phụ thân trầm tư một lát, rồi dịu dàng nói: "Nhưng con, dù hắn ở đâu, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc. Hắn là người mà con yêu, phải không? Chúng ta phải tìm hắn về."
Ôn Chung Ý lắc đầu, mắt nhòe nước: "Phụ thân, ta biết. Nhưng nếu Mạnh Xuyên đúng là từ một nơi khác tới, thì liệu ta có quyền giữ hắn lại? Hắn đã chọn cách rời đi mà không nói một lời, có lẽ là vì hắn không thể ở lại."
Trong căn phòng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có tiếng thở dài của phụ thân vang lên: "Con là người của công lý, của trách nhiệm. Nhưng trong chuyện tình cảm, đôi khi con cũng cần để trái tim lên tiếng."
Ôn Chung Ý nhìn xuống, tay nắm chặt lấy mảnh vải của chiếc áo Mạnh Xuyên. Hắn thầm nghĩ về những ngày tháng bên Mạnh Xuyên, từ những lần huấn luyện gian khổ đến những khoảnh khắc bình dị họ đã chia sẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.