Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 3:
Thức Tô
24/10/2024
"Ta sẽ nhớ hắn, phụ thân," Ôn Chung Ý thì thào, "Nhưng có lẽ đã đến lúc để hắn đi. Nếu Mạnh Xuyên thực sự là người của một thế giới khác, ta chỉ mong hắn hạnh phúc và bình an."
Phụ thân của Ôn Chung Ý không nói gì thêm, chỉ âm thầm ôm lấy vai hắn, cả hai cùng nhìn qua cửa sổ vào bầu trời đêm dần sáng rực. Mỗi ngôi sao trên bầu trời, giờ đây, dường như là một lời nhắc nhở về Mạnh Xuyên, người mà Ôn Chung Ý yêu thương, đã từng ở đây, và bây giờ đang ở một nơi xa xôi không tưởng.
Trong một con hẻm nhỏ của nội thành, lá cây ngô đồng vàng khô lảo đảo rơi xuống, đánh dấu sự chuyển mình từ mùa thu sang đông. Dưới lớp lá mỏng, một người đàn ông nằm bất động, áo quần lấm lem bụi đất.
Không rõ bao lâu sau, ngón tay hắn bắt đầu giật giật, rồi từ từ mở mắt ra. Tai nạn xe cộ vừa qua khiến hắn còn chút choáng váng, nhưng cơn đau dữ dội từ trước giờ đã biến mất. Ôn Chung Ý theo bản năng sờ soạng bụng mình. Dù thai nhi còn quá nhỏ, chưa có những phản ứng rõ ràng, nhưng như một phép màu, Ôn Chung Ý cảm nhận được sự an toàn của đứa bé, vẫn còn ở trong bụng mình.
Một lúc lâu, hắn mới từ từ đứng dậy, lắc lư để xua đi chút choáng váng còn sót lại. Ôn Chung Ý nhìn quanh, cố gắng nhận ra nơi này, nhưng mọi thứ đều quá xa lạ, không giống bất kỳ một góc phố nào hắn từng biết đến. Không gian vắng lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió thoảng qua làm xào xạc lá cây.
Bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông bắt đầu len lỏi vào từng kẽ hở của áo quần rách rưới, nhắc nhở hắn về sự cấp bách phải tìm thấy một nơi trú ẩn. Ôn Chung Ý với tay lên, vuốt ve chiếc áo đã tả tơi sau cú va chạm, cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mất ý thức.
“Mạnh Xuyên...” tiếng thì thầm thoát ra từ đôi môi tái nhợt, một cái tên mà giờ đây càng khiến hắn thêm đau đáu. Những ký ức về Mạnh Xuyên bắt đầu quay trở lại trong đầu hắn, nhưng chúng mơ hồ và lộn xộn, không còn trọn vẹn như trước. Mỗi mảnh vỡ ký ức lại làm hắn nhói đau, nhưng cũng đem lại sức mạnh để hắn tiếp tục tìm kiếm.
Với một nỗ lực lớn, Ôn Chung Ý bắt đầu bước đi, mỗi bước chân đều nặng nề trên mặt đất đầy lá khô. Hắn không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng mình không thể dừng lại. Trong tim hắn, niềm tin rằng Mạnh Xuyên vẫn đâu đó chờ đợi mình còn mãi, dù cho tất cả những thứ khác có thể đã bị xóa mờ.
Bầu trời ảm đạm của mùa đông dường như càng làm nổi bật sự cô đơn, tuyệt vọng của hắn trong cuộc hành trình tìm kiếm người yêu đã mất tích. Nhưng dù sao, Ôn Chung Ý vẫn không cho phép bản thân từ bỏ, bởi trong lòng hắn, hy vọng vẫn còn đang thôi thúc.
Chương này tiếp tục mô tả sự mơ hồ và bối rối của Ôn Chung Ý khi hắn thức dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sau một tai nạn xe nghiêm trọng. Hắn từ từ đứng dậy, thở ra nhẹ nhàng nhưng bối rối khi nhận ra không thể xác định mình đang ở đâu. Dường như hắn đã lái xe ra ngoại ô, nhưng lại tỉnh dậy trong một con hẻm nhỏ, xa lạ.
Ôn Chung Ý bước ra từ hẻm nhỏ, dừng lại ở lề đường và bắt đầu nhìn xung quanh. Không gian xung quanh hắn không còn là cảnh quan quen thuộc mà hắn từng biết; thay vào đó là những tòa nhà cao tầng, xe cộ tấp nập và mặt kính phản chiếu ánh sáng chói lọi, khiến hắn cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Trong lúc hắn đang định hướng, một cậu bé đi xe cân bằng đi ngang qua và gọi ông là "ca ca," làm Ôn Chung Ý thoáng vấp một chút. Sự việc này, cùng với phản ứng của cậu bé và gia đình cậu, khiến Ôn Chung Ý nhận ra một điều kỳ lạ: mọi người xung quanh đều là beta, điều này hoàn toàn trái ngược với thế giới mà hắn từng biết.
Dần dà, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng, một cảm giác khó chịu khiến hắn run rẩy. Hắn bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang ở trong một ảo giác trước khi chết, hay đã xuyên không đến một thế giới khác. Khi hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên một tấm kính, hắn không thể không nhận ra sự tái mét và rối bời trên khuôn mặt mình.
Chấp nhận việc Mạnh Xuyên là một người ngoài trái đất đã khó khăn; chấp nhận việc mình có thể đã xuyên không đến một thế giới khác còn khó khăn hơn. Ôn Chung Ý cố gắng giữ vững tinh thần và tiếp tục tìm hiểu thêm về thế giới mới này. Hắn vào một cửa hàng tiện lợi, nơi hắn nhận được một cái chào hỏi tử tế từ nhân viên thu ngân, và hắn yêu cầu được xem tin tức trên TV để hiểu hơn về nơi hắn đang sống.
Phụ thân của Ôn Chung Ý không nói gì thêm, chỉ âm thầm ôm lấy vai hắn, cả hai cùng nhìn qua cửa sổ vào bầu trời đêm dần sáng rực. Mỗi ngôi sao trên bầu trời, giờ đây, dường như là một lời nhắc nhở về Mạnh Xuyên, người mà Ôn Chung Ý yêu thương, đã từng ở đây, và bây giờ đang ở một nơi xa xôi không tưởng.
Trong một con hẻm nhỏ của nội thành, lá cây ngô đồng vàng khô lảo đảo rơi xuống, đánh dấu sự chuyển mình từ mùa thu sang đông. Dưới lớp lá mỏng, một người đàn ông nằm bất động, áo quần lấm lem bụi đất.
Không rõ bao lâu sau, ngón tay hắn bắt đầu giật giật, rồi từ từ mở mắt ra. Tai nạn xe cộ vừa qua khiến hắn còn chút choáng váng, nhưng cơn đau dữ dội từ trước giờ đã biến mất. Ôn Chung Ý theo bản năng sờ soạng bụng mình. Dù thai nhi còn quá nhỏ, chưa có những phản ứng rõ ràng, nhưng như một phép màu, Ôn Chung Ý cảm nhận được sự an toàn của đứa bé, vẫn còn ở trong bụng mình.
Một lúc lâu, hắn mới từ từ đứng dậy, lắc lư để xua đi chút choáng váng còn sót lại. Ôn Chung Ý nhìn quanh, cố gắng nhận ra nơi này, nhưng mọi thứ đều quá xa lạ, không giống bất kỳ một góc phố nào hắn từng biết đến. Không gian vắng lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió thoảng qua làm xào xạc lá cây.
Bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông bắt đầu len lỏi vào từng kẽ hở của áo quần rách rưới, nhắc nhở hắn về sự cấp bách phải tìm thấy một nơi trú ẩn. Ôn Chung Ý với tay lên, vuốt ve chiếc áo đã tả tơi sau cú va chạm, cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mất ý thức.
“Mạnh Xuyên...” tiếng thì thầm thoát ra từ đôi môi tái nhợt, một cái tên mà giờ đây càng khiến hắn thêm đau đáu. Những ký ức về Mạnh Xuyên bắt đầu quay trở lại trong đầu hắn, nhưng chúng mơ hồ và lộn xộn, không còn trọn vẹn như trước. Mỗi mảnh vỡ ký ức lại làm hắn nhói đau, nhưng cũng đem lại sức mạnh để hắn tiếp tục tìm kiếm.
Với một nỗ lực lớn, Ôn Chung Ý bắt đầu bước đi, mỗi bước chân đều nặng nề trên mặt đất đầy lá khô. Hắn không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng mình không thể dừng lại. Trong tim hắn, niềm tin rằng Mạnh Xuyên vẫn đâu đó chờ đợi mình còn mãi, dù cho tất cả những thứ khác có thể đã bị xóa mờ.
Bầu trời ảm đạm của mùa đông dường như càng làm nổi bật sự cô đơn, tuyệt vọng của hắn trong cuộc hành trình tìm kiếm người yêu đã mất tích. Nhưng dù sao, Ôn Chung Ý vẫn không cho phép bản thân từ bỏ, bởi trong lòng hắn, hy vọng vẫn còn đang thôi thúc.
Chương này tiếp tục mô tả sự mơ hồ và bối rối của Ôn Chung Ý khi hắn thức dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sau một tai nạn xe nghiêm trọng. Hắn từ từ đứng dậy, thở ra nhẹ nhàng nhưng bối rối khi nhận ra không thể xác định mình đang ở đâu. Dường như hắn đã lái xe ra ngoại ô, nhưng lại tỉnh dậy trong một con hẻm nhỏ, xa lạ.
Ôn Chung Ý bước ra từ hẻm nhỏ, dừng lại ở lề đường và bắt đầu nhìn xung quanh. Không gian xung quanh hắn không còn là cảnh quan quen thuộc mà hắn từng biết; thay vào đó là những tòa nhà cao tầng, xe cộ tấp nập và mặt kính phản chiếu ánh sáng chói lọi, khiến hắn cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Trong lúc hắn đang định hướng, một cậu bé đi xe cân bằng đi ngang qua và gọi ông là "ca ca," làm Ôn Chung Ý thoáng vấp một chút. Sự việc này, cùng với phản ứng của cậu bé và gia đình cậu, khiến Ôn Chung Ý nhận ra một điều kỳ lạ: mọi người xung quanh đều là beta, điều này hoàn toàn trái ngược với thế giới mà hắn từng biết.
Dần dà, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng, một cảm giác khó chịu khiến hắn run rẩy. Hắn bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang ở trong một ảo giác trước khi chết, hay đã xuyên không đến một thế giới khác. Khi hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên một tấm kính, hắn không thể không nhận ra sự tái mét và rối bời trên khuôn mặt mình.
Chấp nhận việc Mạnh Xuyên là một người ngoài trái đất đã khó khăn; chấp nhận việc mình có thể đã xuyên không đến một thế giới khác còn khó khăn hơn. Ôn Chung Ý cố gắng giữ vững tinh thần và tiếp tục tìm hiểu thêm về thế giới mới này. Hắn vào một cửa hàng tiện lợi, nơi hắn nhận được một cái chào hỏi tử tế từ nhân viên thu ngân, và hắn yêu cầu được xem tin tức trên TV để hiểu hơn về nơi hắn đang sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.