Chương 58
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
13/06/2024
Trượt tuyết xong đã là hơn sáu giờ bốn mươi, Bình An chơi hơn ba tiếng coi như nghiện trượt tuyết luôn rồi.
Hiếm khi Ôn Kiều mới thấy Bình An vui vẻ như vậy, cậu bé ra khỏi nơi trượt tuyết nhưng dường như vẫn còn chưa hết phấn khích, lúc này gương mặt hơi tái đã ửng đỏ, đôi mắt cứ sáng rực.
Ôn Kiều cũng rất vui, đồng thời cũng cảm thấy thiệt thòi cho Bình An.
Công việc của cô quá bận rộn, làm đầu bếp không có kỳ nghỉ cố định như những công việc khác, lúc cô nghỉ phép thì Bình An phải đi học, Bình An nghỉ thì lại là lúc cô bận rộn nhất, hơn nữa mấy năm nay cô đang trả nợ, vào tay đồng nào là trả nợ đồng nấy.
Trong năm năm Bình An ở bên cô, số lần cô dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bình An lại quá hiểu chuyện, cho dù đi chơi cũng chưa từng đòi hỏi mua thứ gì, cô muốn mua thì cậu bé cứ khăng khăng nói mình không thích, không chơi, cô mua đồ ăn vặt thì nhất định phải cho cô ăn miếng đầu tiên.
Ôn Kiều thương Bình An hiểu chuyện, hy vọng cậu bé cũng có thể vô tư hồn nhiên như những đứa trẻ khác.
Hôm nay, dường như là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bình An thật sự vô tư hồn nhiên, cười nói hớn hở như những đứa trẻ bình thường khác.
Lúc về, Tống Thời Ngộ còn mua hai cây kem ở tiệm trà sữa ngoài sân trượt tuyết cho Ôn Kiều và Bình An mỗi người một cây.
Lúc lên xe, Tống Thời Ngộ mở cửa ghế sau cho Bình An vào trước, sau đó hỏi Ôn Kiều: “Kem ngon không?”
Ôn Kiều gật đầu: “Ngon lắm, anh có muốn mua thêm một cây không?”
“Không cần, anh ăn thử một miếng là được rồi.” Tống Thời Ngộ nói xong bèn áp sát vào, rất tự nhiên kéo tay cô rồi cúi đầu xuống cắn một miếng kem: “Ừm... Ngon lắm, chúng ta lên xe thôi.”
Ôn Kiều ngơ ngác nhìn anh, lại trố mắt nhìn cây kem bị anh cắn một miếng muốn nói lại thôi, sau đó mới ngồi vào ghế phụ.
Cô cầm cây kem trong tay, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.
Tống Thời Ngộ ngồi vào ghế lái, liếc thấy cô như vậy bèn đưa tay ra bảo: “Em chê thì đưa cho anh.”
Ôn Kiều vô thức rụt tay lại, nhìn anh không nói gì rồi yên lặng cúi đầu cắn một miếng kem.
Tống Thời Ngộ rút tay lại, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Cho anh ăn miếng nữa nào.”
Ôn Kiều biết người này đang được voi đòi tiên, muốn thử giới hạn của mình, thế nhưng cô vẫn không thể từ chối, chỉ xoay qua bên khác đưa cho anh.
Tống Thời Ngộ nghiêng qua cắn một miếng, kem còn ở trong miệng đã không nhịn được mỉm cười, có vẻ tâm trạng của anh đang rất tốt.
Sau đó, Tống Thời Ngộ rất tự nhiên lái xe dẫn bọn họ đi ăn cơm chiều.
Lần đầu tiên Ôn Kiều được ăn tôm lớn tươi như vậy, cho dù không chấm gia vị nhưng cô vẫn cảm nhận được vị ngọt thanh hòa tan trong miệng.
Bình An thích ăn tôm nhưng lại không biết bóc vỏ, nãy giờ chỉ mới bóc được một con, cô bèn bóc cho cậu bé mấy con. Cô liếc thấy Tống Thời Ngộ cũng đang bóc tôm thì lập tức giật mình ngăn lại: “Anh bị dị ứng với tôm nên không được ăn.”
“Anh biết mà, anh bóc cho em.” Tống Thời Ngộ nói xong bèn cởi bao tay dùng một lần xuống, đặt chén nhỏ đầy tôm đã bóc vỏ ra trước mặt cô: “Em ăn đi.”
Bình An nhìn Ôn Kiều rồi nhìn Tống Thời Ngộ, sau đó tiếp tục ăn phần của mình.
Có lẽ đã rất lâu Bình An không vận động cường độ cao như vậy nên ăn cơm xong, cậu bé đã tựa đầu ngủ trên ghế sau, ngủ gục trên đường về, trông như đã mệt muốn chết rồi vậy.
Xe đậu dưới lầu, Ôn Kiều xuống xe mở cửa ghế sau định bế Bình An ra nhưng mới vừa khom lưng định chui vào đã bị Tống Thời Ngộ nắm bả vai rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Để anh làm cho.”
Ôn Kiều lùi sang một bên nhìn Tống Thời Ngộ bế Bình An, anh còn rút ra một tay đóng cửa xe lại.
Tống Thời Ngộ bế cậu bé đi vào nhà, cô cũng vội vàng đuổi theo.
Ôn Kiều thấy anh ôm Bình An lên cầu thang nhẹ nhàng, không nhịn được mà than thở sự chênh lệch giữa nam và nữ, lần nào cô cõng Bình An lên cầu thang cũng rất mệt, dọc đường phải nghỉ ngơi mấy lần.
Đây là lần đầu tiên Tống Thời Ngộ đi vào nhà của Ôn Kiều.
Bố cục giống y như bên nhà anh nhưng trước khi anh vào ở, thư ký Chu đã đổi nguyên bộ đồ điện mới, còn Ôn Kiều vẫn dùng đồ chủ nhà cung cấp, chỉ có điều hòa là tự lắp đặt, có vẻ cũ hơn nhiều nhưng trong nhà lại rất gọn gàng ngăn nắp, không hề bừa bộn chút nào.
Bởi vì ngày thường cô đều ở quán ăn nên trong phòng chỉ có một cái ghế, là ghế dành cho Bình An ngồi làm bài tập hoặc cô ngồi để ghi sổ.
Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đi ra ngoài bên ngoài hành lang.
Cô cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nhìn anh cảm kích nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, trước giờ tôi chưa từng thấy Bình An vui vẻ như hôm nay.”
Trước kia mỗi lần cô dẫn cậu bé ra ngoài chơi thì cậu bé cũng vui vẻ, có điều cậu bé dè dặt nhọc lòng hơn cô nhiều. Cô muốn mua đồ chơi hoặc thức ăn gì đó cho Bình An, cậu bé đều không chịu vì sợ cô sẽ tốn tiền, đi ra ngoài chơi mà vẫn luôn băn khoăn nhiều việc, không vô tư như những đứa trẻ khác.
Nhưng hôm nay bởi vì có Tống Thời Ngộ nên nhiều việc đã dễ dàng hơn, không cần đắn đo rất nhiều chuyện, cả hành trình không cần suy nghĩ nặng đầu, chỉ cần dẫn cậu bé đi chơi là được rồi.
Tống Thời Ngộ hỏi: “Vậy còn em thì sao, em có vui không?”
Ôn Kiều thành thật gật đầu, đương nhiên cô cũng vui, cô hiếm khi thả lỏng được như hôm nay, đặc biệt là khi thấy Bình An vui vẻ như vậy nên cô cũng vui gấp bội.
Tống Thời Ngộ thấy cô mỉm cười, hai mắt sáng rực, mặt mày lạnh lùng như băng tuyết tan chảy, anh cười nói: “Hôm nay anh cũng rất vui.”
Ngoài hành lang ánh sáng mờ mờ, hai người thủ thỉ trò chuyện, bầu không khí mờ ám lẳng lặng xuất hiện.
Ôn Kiều nhìn anh nheo mắt cười, bỗng nhiên có hơi không được tự nhiên: “À buổi tối tôi còn phải đến quán ăn xem sao...”
Tống Thời Ngộ nói: “Để anh đưa em đi.”
Ôn Kiều vội nói: “Không cần, không cần đâu, đêm qua anh đã không được ngủ ngon rồi, hôm nay lại đi chơi với bọn tôi, đã mệt mỏi cả một ngày, chắc chắn là mệt lắm, anh vẫn nên đi ngủ sớm chút đi.”
Tống Thời Ngộ đáp: “Anh không mệt.”
Ôn Kiều vẫn kiên quyết: “Thật sự không cần đâu, chỉ có vài bước thôi, anh đưa tôi qua đó xong còn phải trở về một mình.”
Tống Thời Ngộ bỗng im lặng, sau đó mất mát nói: “Anh chỉ muốn kéo dài ngày vui vẻ hôm nay một chút thôi.”
Ôn Kiều giật mình.
“Anh không dám ngủ, sợ tỉnh dậy phát hiện mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mơ.” Anh nhìn Ôn Kiều, nụ cười trông có hơi miễn cưỡng: “Nếu như em không cần anh đưa đến quán ăn, vậy thì anh đưa em đến dưới lầu được không?” Anh cười sượng, giọng đầy nài nỉ.
Ôn Kiều tuyệt đối có lý do nghi ngờ Tống Thời Ngộ đang cố tình tỏ ra yếu thế làm cô mềm lòng nhưng cho dù như vậy cô vẫn không chống đỡ được, cô chỉ đành không khiến bản thân tỏ ra quá rõ ràng, bình tĩnh gật đầu rồi miễn cưỡng nói: “Thôi cũng được.”
Tống Thời Ngộ gật đầu, mỉm cười như có như không: “Vậy anh đưa em xuống lầu.”
Đúng là anh cố tình tỏ ra yếu thế, tối hôm qua ở quán bar anh cũng thử phản ứng của cô với mình, sáng hôm nay cũng vậy.
Mà sau ngày hôm nay, anh đã có thể khẳng định suy đoán của mình.
Bây giờ Ôn Kiều ăn mềm không ăn cứng.
Chỉ cần anh lùi một bước thì cô sẽ không chống cự lại được.
Mà chuyện vừa rồi đã phần nào khẳng định suy đoán của anh.
Tống Thời Ngộ đang phơi phới.
Lúc này, anh hồn nhiên không nhận ra lúc trước mình cũng như thế, cho dù đang tức giận đến mức nào thì chỉ cần Ôn Kiều cúi đầu trước, dỗ dành vài câu là anh sẽ làm hòa với cô ngay lập tức.
Thật ra cũng là lý lẽ đó.
Chẳng qua bởi vì ở trước mặt người mình thích nên chẳng tài nào cứng rắn nổi, luôn tình nguyện nhường nhịn.
Ôn Kiều chỉ cho Tống Thời Ngộ đưa cô đến dưới lầu, không chịu cho anh đưa mình đi.
“Vậy lúc em về có thể gõ cửa đánh thức anh không? Anh sợ mình ngủ quên.” Tống Thời Ngộ nói.
“Vì sao phải đánh thức anh?” Ôn Kiều khó hiểu hỏi.
“Anh có thứ này cho em.” Tống Thời Ngộ thả mồi: “Là thứ có thể khiến ngày mai Bình An vui mừng khi thức giấc.”
“Là cái gì thế?” Ôn Kiều tò mò hỏi tiếp.
“Lúc em trở về đánh thức anh thì sẽ biết thôi.” Tống Thời Ngộ nói: “Nếu như em không gọi anh, ngày mai sẽ không thể tạo sự bất ngờ cho Bình An, nói không chừng thằng bé còn sẽ thất vọng đấy.”
Ôn Kiều bán tín bán nghi nhìn anh, lại có hơi tò mò, không nhịn được hỏi: “Là thứ gì, anh tạo sự bất ngờ cho Bình An chứ nào phải cho tôi, vì sao không thể để tôi biết?”
Bản thân cô cũng không nhận ra, mình đã càng ngày càng tự nhiên trước mặt anh.
Tống Thời Ngộ nhoẻn miệng cười hỏi: “Em muốn biết à?”
Ôn Kiều gật đầu.
Tống Thời Ngộ nhướng mày: “Vậy em lấy gì để đổi?”
Cô vô thức hỏi: “Đổi cái gì?”
Trao đổi? Cô có thứ gì có thể mang ra trao đổi với anh?
Tống Thời Ngộ nói: “Đổi lại sau này em nhận được WeChat của anh thì phải trả lời.”
Mặt Ôn Kiều nóng rần, cô chột dạ giải thích: “Không phải tôi cố ý không trả lời đâu, đôi khi tôi đang bận mà.”
Đương nhiên cô cũng không bận rộn đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy âm báo nên cố ý lờ đi mà thôi.
“Chẳng lẽ anh mua gì đó?” Cô bỗng nhíu mày nói: “Nếu là món đồ đắt tiền thì Bình An sẽ không nhận đâu.”
Tống Thời Ngộ lại chẳng hề để lộ ra chút tiếng gió, chỉ nói: “Không phải, nếu như em không muốn biết thì thôi vậy, khi nào quay về nhớ đến tìm anh.”
Ôn Kiều cũng từ bỏ, cô kìm nén lòng tò mò của mình xuống nói đi là đi.
Cô đi thật dứt khoát nhưng lúc ở trong quán ăn vẫn luôn nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì.
Bây giờ dù cô vắng mặt thì quán ăn vẫn có thể hoạt động bình thường, Ôn Hoa cũng không luống cuống tay chân như khi mới vừa bắt đầu tiếp nhận, kỹ thuật nấu nướng cũng đã rất ra dáng, hơn nữa đã âm thầm trở thành lãnh đạo nhỏ trong quán. Lưu Siêu và Chu Mẫn làm việc cũng rất đáng tin, siêng năng và thật thà, ba người vừa làm vừa nói chuyện cũng không làm trễ nải công việc, tuy rằng bận rộn nhưng bầu không khí lại rất thân thiết.
Chỉ có Trần San San là không hợp.
Hiếm khi Ôn Kiều mới thấy Bình An vui vẻ như vậy, cậu bé ra khỏi nơi trượt tuyết nhưng dường như vẫn còn chưa hết phấn khích, lúc này gương mặt hơi tái đã ửng đỏ, đôi mắt cứ sáng rực.
Ôn Kiều cũng rất vui, đồng thời cũng cảm thấy thiệt thòi cho Bình An.
Công việc của cô quá bận rộn, làm đầu bếp không có kỳ nghỉ cố định như những công việc khác, lúc cô nghỉ phép thì Bình An phải đi học, Bình An nghỉ thì lại là lúc cô bận rộn nhất, hơn nữa mấy năm nay cô đang trả nợ, vào tay đồng nào là trả nợ đồng nấy.
Trong năm năm Bình An ở bên cô, số lần cô dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bình An lại quá hiểu chuyện, cho dù đi chơi cũng chưa từng đòi hỏi mua thứ gì, cô muốn mua thì cậu bé cứ khăng khăng nói mình không thích, không chơi, cô mua đồ ăn vặt thì nhất định phải cho cô ăn miếng đầu tiên.
Ôn Kiều thương Bình An hiểu chuyện, hy vọng cậu bé cũng có thể vô tư hồn nhiên như những đứa trẻ khác.
Hôm nay, dường như là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bình An thật sự vô tư hồn nhiên, cười nói hớn hở như những đứa trẻ bình thường khác.
Lúc về, Tống Thời Ngộ còn mua hai cây kem ở tiệm trà sữa ngoài sân trượt tuyết cho Ôn Kiều và Bình An mỗi người một cây.
Lúc lên xe, Tống Thời Ngộ mở cửa ghế sau cho Bình An vào trước, sau đó hỏi Ôn Kiều: “Kem ngon không?”
Ôn Kiều gật đầu: “Ngon lắm, anh có muốn mua thêm một cây không?”
“Không cần, anh ăn thử một miếng là được rồi.” Tống Thời Ngộ nói xong bèn áp sát vào, rất tự nhiên kéo tay cô rồi cúi đầu xuống cắn một miếng kem: “Ừm... Ngon lắm, chúng ta lên xe thôi.”
Ôn Kiều ngơ ngác nhìn anh, lại trố mắt nhìn cây kem bị anh cắn một miếng muốn nói lại thôi, sau đó mới ngồi vào ghế phụ.
Cô cầm cây kem trong tay, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.
Tống Thời Ngộ ngồi vào ghế lái, liếc thấy cô như vậy bèn đưa tay ra bảo: “Em chê thì đưa cho anh.”
Ôn Kiều vô thức rụt tay lại, nhìn anh không nói gì rồi yên lặng cúi đầu cắn một miếng kem.
Tống Thời Ngộ rút tay lại, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Cho anh ăn miếng nữa nào.”
Ôn Kiều biết người này đang được voi đòi tiên, muốn thử giới hạn của mình, thế nhưng cô vẫn không thể từ chối, chỉ xoay qua bên khác đưa cho anh.
Tống Thời Ngộ nghiêng qua cắn một miếng, kem còn ở trong miệng đã không nhịn được mỉm cười, có vẻ tâm trạng của anh đang rất tốt.
Sau đó, Tống Thời Ngộ rất tự nhiên lái xe dẫn bọn họ đi ăn cơm chiều.
Lần đầu tiên Ôn Kiều được ăn tôm lớn tươi như vậy, cho dù không chấm gia vị nhưng cô vẫn cảm nhận được vị ngọt thanh hòa tan trong miệng.
Bình An thích ăn tôm nhưng lại không biết bóc vỏ, nãy giờ chỉ mới bóc được một con, cô bèn bóc cho cậu bé mấy con. Cô liếc thấy Tống Thời Ngộ cũng đang bóc tôm thì lập tức giật mình ngăn lại: “Anh bị dị ứng với tôm nên không được ăn.”
“Anh biết mà, anh bóc cho em.” Tống Thời Ngộ nói xong bèn cởi bao tay dùng một lần xuống, đặt chén nhỏ đầy tôm đã bóc vỏ ra trước mặt cô: “Em ăn đi.”
Bình An nhìn Ôn Kiều rồi nhìn Tống Thời Ngộ, sau đó tiếp tục ăn phần của mình.
Có lẽ đã rất lâu Bình An không vận động cường độ cao như vậy nên ăn cơm xong, cậu bé đã tựa đầu ngủ trên ghế sau, ngủ gục trên đường về, trông như đã mệt muốn chết rồi vậy.
Xe đậu dưới lầu, Ôn Kiều xuống xe mở cửa ghế sau định bế Bình An ra nhưng mới vừa khom lưng định chui vào đã bị Tống Thời Ngộ nắm bả vai rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Để anh làm cho.”
Ôn Kiều lùi sang một bên nhìn Tống Thời Ngộ bế Bình An, anh còn rút ra một tay đóng cửa xe lại.
Tống Thời Ngộ bế cậu bé đi vào nhà, cô cũng vội vàng đuổi theo.
Ôn Kiều thấy anh ôm Bình An lên cầu thang nhẹ nhàng, không nhịn được mà than thở sự chênh lệch giữa nam và nữ, lần nào cô cõng Bình An lên cầu thang cũng rất mệt, dọc đường phải nghỉ ngơi mấy lần.
Đây là lần đầu tiên Tống Thời Ngộ đi vào nhà của Ôn Kiều.
Bố cục giống y như bên nhà anh nhưng trước khi anh vào ở, thư ký Chu đã đổi nguyên bộ đồ điện mới, còn Ôn Kiều vẫn dùng đồ chủ nhà cung cấp, chỉ có điều hòa là tự lắp đặt, có vẻ cũ hơn nhiều nhưng trong nhà lại rất gọn gàng ngăn nắp, không hề bừa bộn chút nào.
Bởi vì ngày thường cô đều ở quán ăn nên trong phòng chỉ có một cái ghế, là ghế dành cho Bình An ngồi làm bài tập hoặc cô ngồi để ghi sổ.
Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đi ra ngoài bên ngoài hành lang.
Cô cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nhìn anh cảm kích nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, trước giờ tôi chưa từng thấy Bình An vui vẻ như hôm nay.”
Trước kia mỗi lần cô dẫn cậu bé ra ngoài chơi thì cậu bé cũng vui vẻ, có điều cậu bé dè dặt nhọc lòng hơn cô nhiều. Cô muốn mua đồ chơi hoặc thức ăn gì đó cho Bình An, cậu bé đều không chịu vì sợ cô sẽ tốn tiền, đi ra ngoài chơi mà vẫn luôn băn khoăn nhiều việc, không vô tư như những đứa trẻ khác.
Nhưng hôm nay bởi vì có Tống Thời Ngộ nên nhiều việc đã dễ dàng hơn, không cần đắn đo rất nhiều chuyện, cả hành trình không cần suy nghĩ nặng đầu, chỉ cần dẫn cậu bé đi chơi là được rồi.
Tống Thời Ngộ hỏi: “Vậy còn em thì sao, em có vui không?”
Ôn Kiều thành thật gật đầu, đương nhiên cô cũng vui, cô hiếm khi thả lỏng được như hôm nay, đặc biệt là khi thấy Bình An vui vẻ như vậy nên cô cũng vui gấp bội.
Tống Thời Ngộ thấy cô mỉm cười, hai mắt sáng rực, mặt mày lạnh lùng như băng tuyết tan chảy, anh cười nói: “Hôm nay anh cũng rất vui.”
Ngoài hành lang ánh sáng mờ mờ, hai người thủ thỉ trò chuyện, bầu không khí mờ ám lẳng lặng xuất hiện.
Ôn Kiều nhìn anh nheo mắt cười, bỗng nhiên có hơi không được tự nhiên: “À buổi tối tôi còn phải đến quán ăn xem sao...”
Tống Thời Ngộ nói: “Để anh đưa em đi.”
Ôn Kiều vội nói: “Không cần, không cần đâu, đêm qua anh đã không được ngủ ngon rồi, hôm nay lại đi chơi với bọn tôi, đã mệt mỏi cả một ngày, chắc chắn là mệt lắm, anh vẫn nên đi ngủ sớm chút đi.”
Tống Thời Ngộ đáp: “Anh không mệt.”
Ôn Kiều vẫn kiên quyết: “Thật sự không cần đâu, chỉ có vài bước thôi, anh đưa tôi qua đó xong còn phải trở về một mình.”
Tống Thời Ngộ bỗng im lặng, sau đó mất mát nói: “Anh chỉ muốn kéo dài ngày vui vẻ hôm nay một chút thôi.”
Ôn Kiều giật mình.
“Anh không dám ngủ, sợ tỉnh dậy phát hiện mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mơ.” Anh nhìn Ôn Kiều, nụ cười trông có hơi miễn cưỡng: “Nếu như em không cần anh đưa đến quán ăn, vậy thì anh đưa em đến dưới lầu được không?” Anh cười sượng, giọng đầy nài nỉ.
Ôn Kiều tuyệt đối có lý do nghi ngờ Tống Thời Ngộ đang cố tình tỏ ra yếu thế làm cô mềm lòng nhưng cho dù như vậy cô vẫn không chống đỡ được, cô chỉ đành không khiến bản thân tỏ ra quá rõ ràng, bình tĩnh gật đầu rồi miễn cưỡng nói: “Thôi cũng được.”
Tống Thời Ngộ gật đầu, mỉm cười như có như không: “Vậy anh đưa em xuống lầu.”
Đúng là anh cố tình tỏ ra yếu thế, tối hôm qua ở quán bar anh cũng thử phản ứng của cô với mình, sáng hôm nay cũng vậy.
Mà sau ngày hôm nay, anh đã có thể khẳng định suy đoán của mình.
Bây giờ Ôn Kiều ăn mềm không ăn cứng.
Chỉ cần anh lùi một bước thì cô sẽ không chống cự lại được.
Mà chuyện vừa rồi đã phần nào khẳng định suy đoán của anh.
Tống Thời Ngộ đang phơi phới.
Lúc này, anh hồn nhiên không nhận ra lúc trước mình cũng như thế, cho dù đang tức giận đến mức nào thì chỉ cần Ôn Kiều cúi đầu trước, dỗ dành vài câu là anh sẽ làm hòa với cô ngay lập tức.
Thật ra cũng là lý lẽ đó.
Chẳng qua bởi vì ở trước mặt người mình thích nên chẳng tài nào cứng rắn nổi, luôn tình nguyện nhường nhịn.
Ôn Kiều chỉ cho Tống Thời Ngộ đưa cô đến dưới lầu, không chịu cho anh đưa mình đi.
“Vậy lúc em về có thể gõ cửa đánh thức anh không? Anh sợ mình ngủ quên.” Tống Thời Ngộ nói.
“Vì sao phải đánh thức anh?” Ôn Kiều khó hiểu hỏi.
“Anh có thứ này cho em.” Tống Thời Ngộ thả mồi: “Là thứ có thể khiến ngày mai Bình An vui mừng khi thức giấc.”
“Là cái gì thế?” Ôn Kiều tò mò hỏi tiếp.
“Lúc em trở về đánh thức anh thì sẽ biết thôi.” Tống Thời Ngộ nói: “Nếu như em không gọi anh, ngày mai sẽ không thể tạo sự bất ngờ cho Bình An, nói không chừng thằng bé còn sẽ thất vọng đấy.”
Ôn Kiều bán tín bán nghi nhìn anh, lại có hơi tò mò, không nhịn được hỏi: “Là thứ gì, anh tạo sự bất ngờ cho Bình An chứ nào phải cho tôi, vì sao không thể để tôi biết?”
Bản thân cô cũng không nhận ra, mình đã càng ngày càng tự nhiên trước mặt anh.
Tống Thời Ngộ nhoẻn miệng cười hỏi: “Em muốn biết à?”
Ôn Kiều gật đầu.
Tống Thời Ngộ nhướng mày: “Vậy em lấy gì để đổi?”
Cô vô thức hỏi: “Đổi cái gì?”
Trao đổi? Cô có thứ gì có thể mang ra trao đổi với anh?
Tống Thời Ngộ nói: “Đổi lại sau này em nhận được WeChat của anh thì phải trả lời.”
Mặt Ôn Kiều nóng rần, cô chột dạ giải thích: “Không phải tôi cố ý không trả lời đâu, đôi khi tôi đang bận mà.”
Đương nhiên cô cũng không bận rộn đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy âm báo nên cố ý lờ đi mà thôi.
“Chẳng lẽ anh mua gì đó?” Cô bỗng nhíu mày nói: “Nếu là món đồ đắt tiền thì Bình An sẽ không nhận đâu.”
Tống Thời Ngộ lại chẳng hề để lộ ra chút tiếng gió, chỉ nói: “Không phải, nếu như em không muốn biết thì thôi vậy, khi nào quay về nhớ đến tìm anh.”
Ôn Kiều cũng từ bỏ, cô kìm nén lòng tò mò của mình xuống nói đi là đi.
Cô đi thật dứt khoát nhưng lúc ở trong quán ăn vẫn luôn nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì.
Bây giờ dù cô vắng mặt thì quán ăn vẫn có thể hoạt động bình thường, Ôn Hoa cũng không luống cuống tay chân như khi mới vừa bắt đầu tiếp nhận, kỹ thuật nấu nướng cũng đã rất ra dáng, hơn nữa đã âm thầm trở thành lãnh đạo nhỏ trong quán. Lưu Siêu và Chu Mẫn làm việc cũng rất đáng tin, siêng năng và thật thà, ba người vừa làm vừa nói chuyện cũng không làm trễ nải công việc, tuy rằng bận rộn nhưng bầu không khí lại rất thân thiết.
Chỉ có Trần San San là không hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.