Chương 59
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
13/06/2024
Lúc trong quán vắng khách, Trần San San gọi Ôn Kiều ra phía sau, nói Ôn Hoa lôi kéo Lưu Siêu và Chu Mẫn cô lập, xa lánh mình.
Ôn Kiều bỗng thấy hơi bất đắc dĩ, quan hệ giữa Ôn Hoa và Trần San San không tốt là sự thật nhưng nếu như bảo cậu ấy lôi kéo Lưu Siêu và Chu Mẫn cô lập cô ta thì cô lại không tin.
Bình thường cô cũng sẽ quan sát bọn họ. Chu Mẫn là bạn học của Trần San San, cũng là do cô ta giới thiệu đến đây, theo lý mà nói quan hệ của hai người không tệ mới phải, có điều không biết vì sao Trần San San luôn lạnh nhạt với Chu Mẫn, lúc nói chuyện luôn dùng giọng điệu trịch thượng, vênh mặt mày sai khiến người khác. Lâu dần Chu Mẫn không thích nói chuyện với cô ta nữa mà ngược lại càng ngày càng thân với Ôn Hoa, quan hệ tốt hơn so với Trần San San rất nhiều.
Còn Lưu Siêu, theo như Ôn Kiều quan sát thì có vẻ ban đầu cậu ấy có ấn tượng tốt với Trần San San, cũng thể hiện ra rất rõ ràng nhưng bỗng nhiên lại trở nên lạnh nhạt. Lúc ở trong tiệm, ngoài những lúc cần thiết ra, hai người hầu như không nói gì nhiều, Ôn Kiều đoán chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Trong mắt Ôn Kiều, Trần San San là người phá hỏng mối quan hệ với những người trong quán, bây giờ cô ta lại cảm thấy là bọn họ cùng nhau cô lập mình.
“San San à, chị biết em và Tiểu Hoa không hợp nhau.” Ôn Kiều cố gắng nhỏ nhẹ: “Nhưng Chu Mẫn là bạn của em, sao có thể bắt tay cùng người khác cô lập em được? Hơn nữa bình thường ở quán, chị toàn thấy em ấy nói chuyện với em, ngược lại em lại không để ý tới em ấy.”
Sắc mặt Trần San San thay đổi, không nói gì như cam chịu.
Ôn Kiều lại nói tiếp: “Còn em với Lưu Siêu ấy à? Nếu như chị không nhìn lầm, lúc cậu ấy vừa mới vào quán đã thích em đúng không?”
Trần San San vẫn không nói gì.
Ôn Kiều nói: “Chắc chắn giữa hai người đã có chuyện gì đó nên em ấy mới bắt đầu tránh né em đúng không? Chứ thật ra em ấy không xa lánh hay cô lập em.”
Sắc mặt Trần San San thoắt trắng thoắt đỏ, cô ta cãi cố: “Ý chị là tất cả đều là lỗi do em đúng không?”
Ôn Kiều từ tốn giải thích: “Chị không nói em sai, chị chỉ nói không phải Tiểu Hoa và mọi người cô lập hay xa lánh em đâu. Nếu em muốn sống chung hòa thuận với mọi người thì em phải thay đổi cách sống chung giữa em và họ trước đã.”
Trần San San không nói được gì, cố nén bực bội đi ra ngoài.
Ôn Kiều bất đắc dĩ thở dài.
Nếu là người khác, có lẽ cô đã sớm mượn cớ đuổi người ta đi.
Thế nhưng Trần San San lại là con gái của cô họ.
Ôn Kiều vẫn luôn nhớ cô họ là người đã giúp đỡ vào lúc cô khó khăn nhất.
Suốt mấy năm cô ở bên ngoài, cô họ thường xuyên đến thăm bà nội, hơn nữa còn mang trứng gà, trứng vịt và đủ thứ đồ ăn đến. Hôm trước cô họ còn nhắn tin WeChat hỏi Trần San San làm việc ổn không, tính tình của cô ta không tốt nên mong cô có thể bao dung cô ta nhiều hơn.
Vì vậy chỉ khi nào Trần San San gây ra lỗi lầm tuyệt đối không thể tha thứ hoặc tự nguyện rời đi, còn không cô chỉ biết bao dung cho cô ta để báo đáp công ơn cô họ mình.
Trần San San vừa ra ngoài thì Ôn Hoa đã đến, cậu ấy hỏi: “Chị Ôn Kiều, có phải Trần San San đến tố cáo với chị không?”
Ôn Kiều trả lời: “Không có, chị với em ấy chỉ trò chuyện thôi.”
Ôn Hoa không tin: “Ôi thôi, em biết hết, chị Ôn Kiều đừng quan tâm cô ta làm gì, bây giờ chẳng ai trong quán thích cô ta cả, tất cả là do cô ta tự làm tự chịu.” Cậu ấy không kìm được bèn mách lẻo: “Chị không biết đâu, khi chị không có mặt ở trong quán, Trần San San đã sai Chu Mẫn làm hết mọi chuyện, còn mình thì nhởn nhơ bấm điện thoại.”
Ôn Kiều thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hoa, em cũng biết chị không thể đuổi em ấy đi mà. Coi như nể tình chị, em đừng cãi cọ với San San nữa được không, dù không thích em ấy cũng không cần thể hiện ra mặt, hãy thử sống hòa thuận với em ấy xem thế nào.”
Ôn Hoa cũng biết nguyên nhân, cậu ấy bèn nhếch miệng nói: “Chị Ôn Kiều, chị dung túng cho cô ta quá nên mọi chuyện mới thành ra thế này.”
Ôn Kiều cười buồn buồn, trước giờ cô không thể làm kẻ ác nên chỉ tuyển những người có tính cách như Chu Mẫn và Lưu Siêu để dễ quản lý, Ôn Hoa cũng vậy, chỉ có Trần San San là đi cửa sau, cô không thể nào quản chế.
“Tiểu Hoa, xào một phần ngao hoa nhé.”
Chu Mẫn đi ra sau và nói.
Ôn Kiều vỗ vai Ôn Hoa: “Được rồi, tạm thời vậy đã, em cứ nhớ kỹ lời chị là được.”
Cậu ấy miễn cưỡng gật đầu rồi đi ra ngoài cùng Chu Mẫn.
Gần đây việc bán buôn trong quán khá đắt hàng, dù ngày bình thường quán cũng kín chỗ, khách đến thứ bảy và chủ nhật phải xếp hàng dài. Theo tình hình kinh doanh hiện giờ của quán ăn, Ôn Kiều định tuyển thêm một người, chuẩn bị sẵn sàng cho việc Trần San San rời đi bất cứ lúc nào. Với tính cách của cô ta, nếu cô ta muốn đi thì chưa chắc đã báo trước với cô một tháng.
...
Đã gần ba giờ, khách ở hai bàn cuối cùng có vẻ chưa ăn xong ngay, hôm nay Ôn Kiều đi chơi cả ngày, không ngủ trưa nên bây giờ không gắng gượng được nữa. Cộng thêm cô luôn nghĩ về món đồ mà Tống Thời Ngộ đã nói, có lẽ giờ này không có bao nhiêu khách đến quán nữa nên đã cho Chu Mẫn và Trần San San tan ca sớm, để Lưu Siêu và Ôn Hoa ở lại đợi hai bàn khách cuối cùng ăn xong, còn cô thì không đợi tới tan làm mà ra về trước.
Cô đã gửi một tin nhắn WeChat với Tống Thời Ngộ trên đường đi, anh vẫn chưa trả lời, có lẽ là đang ngủ.
Ôn Kiều về đến nhà Tống Thời Ngộ, cô đứng trước cửa nhà do dự một lát. Tối qua anh ngủ không ngon, có lẽ bây giờ đang say giấc, có điều cô nhớ lại những lời anh đã nói vào đêm qua thì không nhịn được gõ cửa. Cô gõ cửa chín lần, nếu anh không thức dậy thì thôi nhưng nào ngờ mới gõ đến cái thứ sáu, cô đã nghe được tiếng bước chân vang lên bên trong.
Cô rụt tay về, thầm nhủ Tống Thời Ngộ ngủ không sâu, tiếng gõ cửa nhỏ thế mà vẫn đánh thức được anh, nếu đổi lại là cô thì e rằng phải gõ cửa tận mấy phút mới đánh thức cô được.
Sau đó cô nghĩ thì ra cánh cửa này không cách âm nên mới nghe tiếng bước chân rất rõ ràng.
Kế tiếp cửa được mở ra, Tống Thời Ngộ mặc đồ ngủ, vẫn còn mơ màng đứng trước mặt cô. Anh mở cửa cho cô xong bèn đi vào trong: “Mấy giờ rồi?”
Ôn Kiều đứng ngơ ngác ở cửa rồi nói: “Gần ba giờ.”
Tống Thời Ngộ quay đầu nhìn cô còn đứng ngoài cửa thì hỏi: “Em đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi.”
Cô do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn bước vào, đây là lần đầu cô đến nhà Tống Thời Ngộ. Cô phát hiện đồ điện trong nhà anh vẫn mới toanh, rõ ràng anh vừa chuyển vào đã đổi ngay, có điều những vật dụng cao cấp mới mẻ này không hòa hợp với bức tường màu xám trắng cho lắm.
“Đến đây đi.” Tống Thời Ngộ ngồi xổm bên tủ lạnh rồi gọi cô.
Ôn Kiều nghi ngờ nhìn anh, chẳng lẽ món đồ anh nói ở trong tủ lạnh ư?
Cô bước qua, thấy anh mở cánh tủ đông bên dưới, sau đó như đang dâng hiến của quý: “Em nhìn này.”
Cô quay sang nhìn thì ngơ ra, ba người tuyết nhỏ đã bị cô quẳng lên chín tầng mây đang đứng ngay ngắn ở đó.
Tống Thời Ngộ nhìn biểu cảm từ ngơ ngác đến kinh ngạc của cô không chớp mắt, sau đó cười nói: “Anh bảo tài xế đi lấy, để trong tủ lạnh của xe tải nên không bị tan chảy chút nào.”
Ôn Kiều nhìn ba người tuyết be bé kia rồi lại nhìn anh.
Tống Thời Ngộ ngồi xổm trước tủ lạnh, ngước gương mặt điển trai nhoẻn miệng cười nhìn cô, đôi mắt trong vắt ẩn chứa sự mong đợi, hy vọng được cô khen.
Đúng vậy, người tuyết không tan chút nào, thứ hòa tan là trái tim của cô!
Ôn Kiều cẩn thận chuyển ba người tuyết nhỏ từ nhà Tống Thời Ngộ về tủ lạnh nhà mình, tưởng tượng sáng mai Bình An sẽ vui biết nhường nào khi nhìn thấy chúng khiến cô không khỏi cười theo.
Cô đã quên mất ba người tuyết nhỏ này từ lâu, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Ôn Kiều ngồi xổm trước tủ lạnh, ngơ ngác nhìn ba người tuyết này rất lâu, sau đó không khỏi buồn cười khi nhớ lại vẻ mặt mong được khen ngợi của anh vừa rồi. Cô cứ ngồi đó nhìn rất lâu, đến khi lạnh run vì hơi lạnh phả ra từ tủ lạnh, cô mới đóng của tủ lại rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Ôn Kiều thức giấc thì thấy Bình An đang ngồi đọc sách trước bàn.
Cô ngồi dậy trên giường và hỏi: “Bình An, em ăn sáng chưa?”
Bình An tuột xuống khỏi ghế, bước đến bên giường rồi trả lời: “Chị dậy rồi ạ? Em ăn sáng rồi, em ăn phở bò ở bên dưới với anh, anh còn mua cho chị một phần và để hâm nóng trong nồi cơm điện đấy.”
“Anh nào cơ?” Trong thời gian ngắn cô không biết “anh” mà cậu bé nhắc đến là ai.
“Là anh ở cách vách nhà chúng ta.” Bình An trả lời.
Ôn Kiều hỏi tiếp: “Em đã ăn sáng với anh ấy rồi?”
Bình An gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Em vừa xuống dưới mua bữa sáng thì anh ấy cũng đi ra, vì vậy bọn em mới ăn phở bò cùng nhau.”
Ôn Kiều vẫn ngơ ngác.
Bình An nói tiếp: “Chị rời giường rồi rửa mặt đi, để em mang phở bò vào cho chị.”
Ôn Kiều sợ cậu bé bị bỏng nên vội vàng vén chăn bước xuống giường: “Để chị làm được rồi.”
Bình An dọn đồ đạc trên bàn sang một bên để nhường chỗ: “Chị ơi, anh ấy không biết dùng nồi cơm điện.”
Ôn Kiều mở nồi cơm điện ra, ngay sau đó một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra: “Anh ấy chưa bao giờ nấu cơm nên tất nhiên không biết sử dụng rồi.”
Cô đổ phở bò ra tô rồi bưng đến bàn sách, bỗng dưng cơn đói ào ào ập đến, thế là cô quyết định ăn trước rồi mới đánh răng.
Ôn Kiều gắp ăn sợi phở trước, sau đó mới húp một ngụm súp nóng, cô thỏa mãn thở dài, cảm thấy toàn thân như sống lại.
Bỗng nhiên, Bình An hỏi cô: “Phải rồi chị ơi, anh ấy nói chị muốn cho em xem một thứ, đó là gì vậy ạ?”
Ôn Kiều bỗng nhớ ra ba người tuyết nhỏ nhắn bên trong tủ lạnh, cô nhai nuốt hết đống phở trong miệng rồi mới ậm ừ nói: “À, nó ở trong ngăn đông của tủ lạnh đó, em mở ra xem đi.”
“Là gì vậy ạ?” Bình An hỏi.
“Em cứ xem thì biết.” Ôn Kiều trả lời.
Bình An nghe lời đi qua xem.
Ôn Kiều xoay người, cậu bé mở tủ lạnh, sau đó cúi người xuống, đưa lưng về phía cô rồi “oa” một tiếng thật to.
Cô không nhịn được phì cười.
Bình An quay đầu lại, gương mặt bé nhỏ sáng bừng lên, cậu ngạc nhiên hỏi cô: “Là người tuyết bé bỏng của chúng ta!”
Thật ra cậu bé đã nhớ trên đường quay về nhưng sợ nói ra mọi người sẽ quay lại lấy, rất là phiền phức nên cậu bé quyết định giả vờ đã quên, có điều trong lòng vẫn thấy luyến tiếc.
Không ngờ hôm nay nó đã xuất hiện trong tủ lạnh nhà mình.
Ôn Kiều không tham công, cô nói với cậu bé: “Đêm qua, anh trai nhà bên đã cho người lấy về cho em đó.”
Bình An quay lại nhìn ba người tuyết san sát bên nhau, cậu bé nhìn rất lâu mới quay sang Ôn Kiều, nghiêm túc nói: “Chị ơi, em thích anh trai đó.”
Ôn Kiều bỗng thấy hơi bất đắc dĩ, quan hệ giữa Ôn Hoa và Trần San San không tốt là sự thật nhưng nếu như bảo cậu ấy lôi kéo Lưu Siêu và Chu Mẫn cô lập cô ta thì cô lại không tin.
Bình thường cô cũng sẽ quan sát bọn họ. Chu Mẫn là bạn học của Trần San San, cũng là do cô ta giới thiệu đến đây, theo lý mà nói quan hệ của hai người không tệ mới phải, có điều không biết vì sao Trần San San luôn lạnh nhạt với Chu Mẫn, lúc nói chuyện luôn dùng giọng điệu trịch thượng, vênh mặt mày sai khiến người khác. Lâu dần Chu Mẫn không thích nói chuyện với cô ta nữa mà ngược lại càng ngày càng thân với Ôn Hoa, quan hệ tốt hơn so với Trần San San rất nhiều.
Còn Lưu Siêu, theo như Ôn Kiều quan sát thì có vẻ ban đầu cậu ấy có ấn tượng tốt với Trần San San, cũng thể hiện ra rất rõ ràng nhưng bỗng nhiên lại trở nên lạnh nhạt. Lúc ở trong tiệm, ngoài những lúc cần thiết ra, hai người hầu như không nói gì nhiều, Ôn Kiều đoán chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Trong mắt Ôn Kiều, Trần San San là người phá hỏng mối quan hệ với những người trong quán, bây giờ cô ta lại cảm thấy là bọn họ cùng nhau cô lập mình.
“San San à, chị biết em và Tiểu Hoa không hợp nhau.” Ôn Kiều cố gắng nhỏ nhẹ: “Nhưng Chu Mẫn là bạn của em, sao có thể bắt tay cùng người khác cô lập em được? Hơn nữa bình thường ở quán, chị toàn thấy em ấy nói chuyện với em, ngược lại em lại không để ý tới em ấy.”
Sắc mặt Trần San San thay đổi, không nói gì như cam chịu.
Ôn Kiều lại nói tiếp: “Còn em với Lưu Siêu ấy à? Nếu như chị không nhìn lầm, lúc cậu ấy vừa mới vào quán đã thích em đúng không?”
Trần San San vẫn không nói gì.
Ôn Kiều nói: “Chắc chắn giữa hai người đã có chuyện gì đó nên em ấy mới bắt đầu tránh né em đúng không? Chứ thật ra em ấy không xa lánh hay cô lập em.”
Sắc mặt Trần San San thoắt trắng thoắt đỏ, cô ta cãi cố: “Ý chị là tất cả đều là lỗi do em đúng không?”
Ôn Kiều từ tốn giải thích: “Chị không nói em sai, chị chỉ nói không phải Tiểu Hoa và mọi người cô lập hay xa lánh em đâu. Nếu em muốn sống chung hòa thuận với mọi người thì em phải thay đổi cách sống chung giữa em và họ trước đã.”
Trần San San không nói được gì, cố nén bực bội đi ra ngoài.
Ôn Kiều bất đắc dĩ thở dài.
Nếu là người khác, có lẽ cô đã sớm mượn cớ đuổi người ta đi.
Thế nhưng Trần San San lại là con gái của cô họ.
Ôn Kiều vẫn luôn nhớ cô họ là người đã giúp đỡ vào lúc cô khó khăn nhất.
Suốt mấy năm cô ở bên ngoài, cô họ thường xuyên đến thăm bà nội, hơn nữa còn mang trứng gà, trứng vịt và đủ thứ đồ ăn đến. Hôm trước cô họ còn nhắn tin WeChat hỏi Trần San San làm việc ổn không, tính tình của cô ta không tốt nên mong cô có thể bao dung cô ta nhiều hơn.
Vì vậy chỉ khi nào Trần San San gây ra lỗi lầm tuyệt đối không thể tha thứ hoặc tự nguyện rời đi, còn không cô chỉ biết bao dung cho cô ta để báo đáp công ơn cô họ mình.
Trần San San vừa ra ngoài thì Ôn Hoa đã đến, cậu ấy hỏi: “Chị Ôn Kiều, có phải Trần San San đến tố cáo với chị không?”
Ôn Kiều trả lời: “Không có, chị với em ấy chỉ trò chuyện thôi.”
Ôn Hoa không tin: “Ôi thôi, em biết hết, chị Ôn Kiều đừng quan tâm cô ta làm gì, bây giờ chẳng ai trong quán thích cô ta cả, tất cả là do cô ta tự làm tự chịu.” Cậu ấy không kìm được bèn mách lẻo: “Chị không biết đâu, khi chị không có mặt ở trong quán, Trần San San đã sai Chu Mẫn làm hết mọi chuyện, còn mình thì nhởn nhơ bấm điện thoại.”
Ôn Kiều thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hoa, em cũng biết chị không thể đuổi em ấy đi mà. Coi như nể tình chị, em đừng cãi cọ với San San nữa được không, dù không thích em ấy cũng không cần thể hiện ra mặt, hãy thử sống hòa thuận với em ấy xem thế nào.”
Ôn Hoa cũng biết nguyên nhân, cậu ấy bèn nhếch miệng nói: “Chị Ôn Kiều, chị dung túng cho cô ta quá nên mọi chuyện mới thành ra thế này.”
Ôn Kiều cười buồn buồn, trước giờ cô không thể làm kẻ ác nên chỉ tuyển những người có tính cách như Chu Mẫn và Lưu Siêu để dễ quản lý, Ôn Hoa cũng vậy, chỉ có Trần San San là đi cửa sau, cô không thể nào quản chế.
“Tiểu Hoa, xào một phần ngao hoa nhé.”
Chu Mẫn đi ra sau và nói.
Ôn Kiều vỗ vai Ôn Hoa: “Được rồi, tạm thời vậy đã, em cứ nhớ kỹ lời chị là được.”
Cậu ấy miễn cưỡng gật đầu rồi đi ra ngoài cùng Chu Mẫn.
Gần đây việc bán buôn trong quán khá đắt hàng, dù ngày bình thường quán cũng kín chỗ, khách đến thứ bảy và chủ nhật phải xếp hàng dài. Theo tình hình kinh doanh hiện giờ của quán ăn, Ôn Kiều định tuyển thêm một người, chuẩn bị sẵn sàng cho việc Trần San San rời đi bất cứ lúc nào. Với tính cách của cô ta, nếu cô ta muốn đi thì chưa chắc đã báo trước với cô một tháng.
...
Đã gần ba giờ, khách ở hai bàn cuối cùng có vẻ chưa ăn xong ngay, hôm nay Ôn Kiều đi chơi cả ngày, không ngủ trưa nên bây giờ không gắng gượng được nữa. Cộng thêm cô luôn nghĩ về món đồ mà Tống Thời Ngộ đã nói, có lẽ giờ này không có bao nhiêu khách đến quán nữa nên đã cho Chu Mẫn và Trần San San tan ca sớm, để Lưu Siêu và Ôn Hoa ở lại đợi hai bàn khách cuối cùng ăn xong, còn cô thì không đợi tới tan làm mà ra về trước.
Cô đã gửi một tin nhắn WeChat với Tống Thời Ngộ trên đường đi, anh vẫn chưa trả lời, có lẽ là đang ngủ.
Ôn Kiều về đến nhà Tống Thời Ngộ, cô đứng trước cửa nhà do dự một lát. Tối qua anh ngủ không ngon, có lẽ bây giờ đang say giấc, có điều cô nhớ lại những lời anh đã nói vào đêm qua thì không nhịn được gõ cửa. Cô gõ cửa chín lần, nếu anh không thức dậy thì thôi nhưng nào ngờ mới gõ đến cái thứ sáu, cô đã nghe được tiếng bước chân vang lên bên trong.
Cô rụt tay về, thầm nhủ Tống Thời Ngộ ngủ không sâu, tiếng gõ cửa nhỏ thế mà vẫn đánh thức được anh, nếu đổi lại là cô thì e rằng phải gõ cửa tận mấy phút mới đánh thức cô được.
Sau đó cô nghĩ thì ra cánh cửa này không cách âm nên mới nghe tiếng bước chân rất rõ ràng.
Kế tiếp cửa được mở ra, Tống Thời Ngộ mặc đồ ngủ, vẫn còn mơ màng đứng trước mặt cô. Anh mở cửa cho cô xong bèn đi vào trong: “Mấy giờ rồi?”
Ôn Kiều đứng ngơ ngác ở cửa rồi nói: “Gần ba giờ.”
Tống Thời Ngộ quay đầu nhìn cô còn đứng ngoài cửa thì hỏi: “Em đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi.”
Cô do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn bước vào, đây là lần đầu cô đến nhà Tống Thời Ngộ. Cô phát hiện đồ điện trong nhà anh vẫn mới toanh, rõ ràng anh vừa chuyển vào đã đổi ngay, có điều những vật dụng cao cấp mới mẻ này không hòa hợp với bức tường màu xám trắng cho lắm.
“Đến đây đi.” Tống Thời Ngộ ngồi xổm bên tủ lạnh rồi gọi cô.
Ôn Kiều nghi ngờ nhìn anh, chẳng lẽ món đồ anh nói ở trong tủ lạnh ư?
Cô bước qua, thấy anh mở cánh tủ đông bên dưới, sau đó như đang dâng hiến của quý: “Em nhìn này.”
Cô quay sang nhìn thì ngơ ra, ba người tuyết nhỏ đã bị cô quẳng lên chín tầng mây đang đứng ngay ngắn ở đó.
Tống Thời Ngộ nhìn biểu cảm từ ngơ ngác đến kinh ngạc của cô không chớp mắt, sau đó cười nói: “Anh bảo tài xế đi lấy, để trong tủ lạnh của xe tải nên không bị tan chảy chút nào.”
Ôn Kiều nhìn ba người tuyết be bé kia rồi lại nhìn anh.
Tống Thời Ngộ ngồi xổm trước tủ lạnh, ngước gương mặt điển trai nhoẻn miệng cười nhìn cô, đôi mắt trong vắt ẩn chứa sự mong đợi, hy vọng được cô khen.
Đúng vậy, người tuyết không tan chút nào, thứ hòa tan là trái tim của cô!
Ôn Kiều cẩn thận chuyển ba người tuyết nhỏ từ nhà Tống Thời Ngộ về tủ lạnh nhà mình, tưởng tượng sáng mai Bình An sẽ vui biết nhường nào khi nhìn thấy chúng khiến cô không khỏi cười theo.
Cô đã quên mất ba người tuyết nhỏ này từ lâu, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Ôn Kiều ngồi xổm trước tủ lạnh, ngơ ngác nhìn ba người tuyết này rất lâu, sau đó không khỏi buồn cười khi nhớ lại vẻ mặt mong được khen ngợi của anh vừa rồi. Cô cứ ngồi đó nhìn rất lâu, đến khi lạnh run vì hơi lạnh phả ra từ tủ lạnh, cô mới đóng của tủ lại rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Ôn Kiều thức giấc thì thấy Bình An đang ngồi đọc sách trước bàn.
Cô ngồi dậy trên giường và hỏi: “Bình An, em ăn sáng chưa?”
Bình An tuột xuống khỏi ghế, bước đến bên giường rồi trả lời: “Chị dậy rồi ạ? Em ăn sáng rồi, em ăn phở bò ở bên dưới với anh, anh còn mua cho chị một phần và để hâm nóng trong nồi cơm điện đấy.”
“Anh nào cơ?” Trong thời gian ngắn cô không biết “anh” mà cậu bé nhắc đến là ai.
“Là anh ở cách vách nhà chúng ta.” Bình An trả lời.
Ôn Kiều hỏi tiếp: “Em đã ăn sáng với anh ấy rồi?”
Bình An gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Em vừa xuống dưới mua bữa sáng thì anh ấy cũng đi ra, vì vậy bọn em mới ăn phở bò cùng nhau.”
Ôn Kiều vẫn ngơ ngác.
Bình An nói tiếp: “Chị rời giường rồi rửa mặt đi, để em mang phở bò vào cho chị.”
Ôn Kiều sợ cậu bé bị bỏng nên vội vàng vén chăn bước xuống giường: “Để chị làm được rồi.”
Bình An dọn đồ đạc trên bàn sang một bên để nhường chỗ: “Chị ơi, anh ấy không biết dùng nồi cơm điện.”
Ôn Kiều mở nồi cơm điện ra, ngay sau đó một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra: “Anh ấy chưa bao giờ nấu cơm nên tất nhiên không biết sử dụng rồi.”
Cô đổ phở bò ra tô rồi bưng đến bàn sách, bỗng dưng cơn đói ào ào ập đến, thế là cô quyết định ăn trước rồi mới đánh răng.
Ôn Kiều gắp ăn sợi phở trước, sau đó mới húp một ngụm súp nóng, cô thỏa mãn thở dài, cảm thấy toàn thân như sống lại.
Bỗng nhiên, Bình An hỏi cô: “Phải rồi chị ơi, anh ấy nói chị muốn cho em xem một thứ, đó là gì vậy ạ?”
Ôn Kiều bỗng nhớ ra ba người tuyết nhỏ nhắn bên trong tủ lạnh, cô nhai nuốt hết đống phở trong miệng rồi mới ậm ừ nói: “À, nó ở trong ngăn đông của tủ lạnh đó, em mở ra xem đi.”
“Là gì vậy ạ?” Bình An hỏi.
“Em cứ xem thì biết.” Ôn Kiều trả lời.
Bình An nghe lời đi qua xem.
Ôn Kiều xoay người, cậu bé mở tủ lạnh, sau đó cúi người xuống, đưa lưng về phía cô rồi “oa” một tiếng thật to.
Cô không nhịn được phì cười.
Bình An quay đầu lại, gương mặt bé nhỏ sáng bừng lên, cậu ngạc nhiên hỏi cô: “Là người tuyết bé bỏng của chúng ta!”
Thật ra cậu bé đã nhớ trên đường quay về nhưng sợ nói ra mọi người sẽ quay lại lấy, rất là phiền phức nên cậu bé quyết định giả vờ đã quên, có điều trong lòng vẫn thấy luyến tiếc.
Không ngờ hôm nay nó đã xuất hiện trong tủ lạnh nhà mình.
Ôn Kiều không tham công, cô nói với cậu bé: “Đêm qua, anh trai nhà bên đã cho người lấy về cho em đó.”
Bình An quay lại nhìn ba người tuyết san sát bên nhau, cậu bé nhìn rất lâu mới quay sang Ôn Kiều, nghiêm túc nói: “Chị ơi, em thích anh trai đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.