Chương 37: anh đây là có ý gì?
Windy1461
01/10/2024
Ngày hôm sau
bệnh viện
sau khi Hân Ngữ tỉnh dậy đã khóc 1 trận rõ to báo hại tôi cùng Tử Quân dỗ dành cậu ta đến 3 tiếng đồng hồ còn chưa nín. Phải đợi đến khi A Kiệt mua mấy thứ đồ ăn cậu ấy thích tới dỗ mới chịu nín khóc.
Vì để an toàn tránh cậu ấy bị ám ảnh tâm lí nên tôi đã đưa Hân Ngữ về biệt thự Nguyên Trạch ở cùng tôi 1 đêm.
Sáng ngày mai tôi cùng lão Tống sẽ về thủ đô nên Hân Ngữ đề xuất làm 1 buổi tiệc chia tay; trong đó còn mời cả anh trai của Quân Quân và anh trai của Hân Ngữ, Phó Hân Vi.
Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối nên mới sáng sớm chúng tôi đã tụ tập lại lên thực đơn các món. Phải nói là 3 vị thiếu gia vừa đẹp trai vừa kiếm tiền giỏi và hơn hết nữa là nấu ăn rất ngon. Cả 3 người họ phụ trách đứng bếp; tôi và Hân Ngữ chỉ việc phụ vài việc lặt vặt.
Trước đó Quân Quân nhận được điện thoại liền báo chúng tôi 1 tiếng rồi ra ngoài, cũng không rõ đi đâu.
Xong lại đến Nguyên Trạch, cậu ấy bây giờ đã là người có bạn gái, nhân cơ hội có mặt đông đủ như hôm nay tôi bảo cậu ấy dẫn bạn gái đến giới thiệu mọi người luôn. Cậu nghe vậy cũng không phản đối đợi đến giờ hẹn đi đón bạn gái đến đây.
Bùi Nam đi làm ở quán cafe đến 4h chiều mới tan ca. Trong lúc Nguyên Trạch đi đón Bùi Nam đến. Căn biệt thự của chúng tôi đã đón tiếp vài vị khách đầu tiên.
king kooong~~~~
nghe thấy tiếng chuông Hân Ngữ chạy đi mở cửa chào đón. Cửa vừa mở ra đập vào mắt cô ấy là 3 người đàn ông cao ráo đẹp trai, cô nhìn họ say đắm quên cả việc mời vào. Mãi đến khi 1 người lên tiếng cô ấy mới lấy lại được ý thức
"Hân Ngữ, em làm sao vậy?"
người lên tiếng là Cao Viễn, đi cùng anh là 2 người bạn. Trước đó anh đã gọi điện hỏi xin phép dẫn thêm người đến. Hân Ngữ vì nghĩ càng đông càng vui vậy là không suy nghĩ đồng ý để anh dẫn thêm bạn đến.
Tôi đi từ trong bếp ra nhìn thấy có chút giật mình kinh ngạc, 2 người bạn kia vậy mà lại là anh trai và bạn anh ấy Khánh Minh
"Chào em, Lạc Lạc"
anh Cao Viễn nhìn thấy tôi lên tiếng chào. Họ đến tham tiệc cũng không quên mang theo quà. Tôi cười chào hỏi nhận lấy quà từ tay anh
"vâng, anh Cao Viễn"
"trong nhà chỉ có 2 đứa thôi sao?"
"không ạ, có A Kiệt đang ở trong bếp và lão Tống ở trên lầu ạ"
"vậy sao?"
Máu mê trai của Hân Ngữ lại nổi lên, cô ấy bẻn lẻn hỏi nhỏ anh Cao Viễn
"anh Cao Viễn, 2 anh đẹp trai này anh không tính giới thiệu cho bọn em sao?"
"à phải...chút nữa anh quên mất. 2 người này là bạn của anh, anh có nói qua với mấy đứa trước đó rồi đúng chứ"
"vâng ạ"
"Ôn Hàn và Khánh Minh"
Hân Ngữ phấn khích khi biết tên, còn được họ thiện ý chào hỏi. Cô ghé xác tại tôi nói
"Lạc Lạc, chút nữa chúng ta xin cách thức liên lạc đi. Cậu 1 anh, mình 1 anh"
tôi chỉ biết đứng hình lặng im đưa tay khóa miệng Hân Ngữ lại. Nhìn sang 2 người kia có chút ngại ngùng. Không ngờ gặp lại họ trong trường hợp này, cũng chưa biết phải giải thế nào. Sớm biết vậy đã không đồng ý để anh Cao Viễn dẫn người đến.
anh Cao Viễn cười hiền hòa nhìn Hân Ngữ nói
"Hân Ngữ, em đã bao nhiêu tuổi rồi còn không biết giữ môm giữ miệng. Em như thế sao ai dám lấy"
Hân Ngữ kiêu ngạo đáp trả
"em không cần. Chỉ cần Lạc Lạc nguyện ý ở bên em. 2 bọn em cũng chả cần lấy chồng"
nghe câu này của cậu tôi trợn tròn mắt, hít 1 ngụm khí lạnh; lén nhìn sang phía Ôn Hàn mà không khỏi thấp thỏm lo sợ.
Tính ra anh ấy còn chưa chính thức theo đuổi mình mà Hân Ngữ đã ra đòn phủ đầu như vậy, quả là có chút khó nói thành lời
tôi vội mời 3 anh đến phòng khách ngồi chơi đợi người đến đông đủ sẽ nhập tiệc. Kéo Hân Ngữ vội vào bếp tránh ánh mắt của anh.
"cậu làm gì vậy?"
"câu này mình hỏi cậu mới đúng đó"
"cậu không muốn lấy chồng thì thôi, kéo mình theo làm gì"
"mình ...
"cậu làm sao?"
tôi trừng mắt nhìn cô ấy. Hân Ngữ uất ức lại gần A Kiệt mách lẻo
"A Kiệt, Lạc Lạc lớn giọng với mình"
Thế Kiệt muốn lên tiếng nói giúp Hân Ngữ nhưng bị trôi trừng mắt cũng im bật không dám hó hé, quay ra trách ngược Hân Ngữ
"cậu không muốn lấy chồng không ai nói cậu. Nhưng cậu ấy có hôn ước, sớm đã là người có gia đình rồi"
nhờ cậu nhắc tôi mới nhớ chuyện hủy hôn ước kia vẫn chưa được công bố. Ôn Hàn quen biết anh Cao Viễn có khi nào nghe được tin gì từ anh ấy chưa. Tôi vội quay ra đứng ở cửa bếp len lén nhìn anh ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng 2 người kia.
chúng tôi giống như lúc nhỏ, như có thần giao cách cảm vừa lúc anh cũng đưa mắt nhìn về hướng bếp. Ánh mắt cả 2 liền chạm nhau, tôi vội tránh né trong lúc tránh né tôi kịp nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên 1 chút.
'Anh như vậy là có ý gì?
bệnh viện
sau khi Hân Ngữ tỉnh dậy đã khóc 1 trận rõ to báo hại tôi cùng Tử Quân dỗ dành cậu ta đến 3 tiếng đồng hồ còn chưa nín. Phải đợi đến khi A Kiệt mua mấy thứ đồ ăn cậu ấy thích tới dỗ mới chịu nín khóc.
Vì để an toàn tránh cậu ấy bị ám ảnh tâm lí nên tôi đã đưa Hân Ngữ về biệt thự Nguyên Trạch ở cùng tôi 1 đêm.
Sáng ngày mai tôi cùng lão Tống sẽ về thủ đô nên Hân Ngữ đề xuất làm 1 buổi tiệc chia tay; trong đó còn mời cả anh trai của Quân Quân và anh trai của Hân Ngữ, Phó Hân Vi.
Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối nên mới sáng sớm chúng tôi đã tụ tập lại lên thực đơn các món. Phải nói là 3 vị thiếu gia vừa đẹp trai vừa kiếm tiền giỏi và hơn hết nữa là nấu ăn rất ngon. Cả 3 người họ phụ trách đứng bếp; tôi và Hân Ngữ chỉ việc phụ vài việc lặt vặt.
Trước đó Quân Quân nhận được điện thoại liền báo chúng tôi 1 tiếng rồi ra ngoài, cũng không rõ đi đâu.
Xong lại đến Nguyên Trạch, cậu ấy bây giờ đã là người có bạn gái, nhân cơ hội có mặt đông đủ như hôm nay tôi bảo cậu ấy dẫn bạn gái đến giới thiệu mọi người luôn. Cậu nghe vậy cũng không phản đối đợi đến giờ hẹn đi đón bạn gái đến đây.
Bùi Nam đi làm ở quán cafe đến 4h chiều mới tan ca. Trong lúc Nguyên Trạch đi đón Bùi Nam đến. Căn biệt thự của chúng tôi đã đón tiếp vài vị khách đầu tiên.
king kooong~~~~
nghe thấy tiếng chuông Hân Ngữ chạy đi mở cửa chào đón. Cửa vừa mở ra đập vào mắt cô ấy là 3 người đàn ông cao ráo đẹp trai, cô nhìn họ say đắm quên cả việc mời vào. Mãi đến khi 1 người lên tiếng cô ấy mới lấy lại được ý thức
"Hân Ngữ, em làm sao vậy?"
người lên tiếng là Cao Viễn, đi cùng anh là 2 người bạn. Trước đó anh đã gọi điện hỏi xin phép dẫn thêm người đến. Hân Ngữ vì nghĩ càng đông càng vui vậy là không suy nghĩ đồng ý để anh dẫn thêm bạn đến.
Tôi đi từ trong bếp ra nhìn thấy có chút giật mình kinh ngạc, 2 người bạn kia vậy mà lại là anh trai và bạn anh ấy Khánh Minh
"Chào em, Lạc Lạc"
anh Cao Viễn nhìn thấy tôi lên tiếng chào. Họ đến tham tiệc cũng không quên mang theo quà. Tôi cười chào hỏi nhận lấy quà từ tay anh
"vâng, anh Cao Viễn"
"trong nhà chỉ có 2 đứa thôi sao?"
"không ạ, có A Kiệt đang ở trong bếp và lão Tống ở trên lầu ạ"
"vậy sao?"
Máu mê trai của Hân Ngữ lại nổi lên, cô ấy bẻn lẻn hỏi nhỏ anh Cao Viễn
"anh Cao Viễn, 2 anh đẹp trai này anh không tính giới thiệu cho bọn em sao?"
"à phải...chút nữa anh quên mất. 2 người này là bạn của anh, anh có nói qua với mấy đứa trước đó rồi đúng chứ"
"vâng ạ"
"Ôn Hàn và Khánh Minh"
Hân Ngữ phấn khích khi biết tên, còn được họ thiện ý chào hỏi. Cô ghé xác tại tôi nói
"Lạc Lạc, chút nữa chúng ta xin cách thức liên lạc đi. Cậu 1 anh, mình 1 anh"
tôi chỉ biết đứng hình lặng im đưa tay khóa miệng Hân Ngữ lại. Nhìn sang 2 người kia có chút ngại ngùng. Không ngờ gặp lại họ trong trường hợp này, cũng chưa biết phải giải thế nào. Sớm biết vậy đã không đồng ý để anh Cao Viễn dẫn người đến.
anh Cao Viễn cười hiền hòa nhìn Hân Ngữ nói
"Hân Ngữ, em đã bao nhiêu tuổi rồi còn không biết giữ môm giữ miệng. Em như thế sao ai dám lấy"
Hân Ngữ kiêu ngạo đáp trả
"em không cần. Chỉ cần Lạc Lạc nguyện ý ở bên em. 2 bọn em cũng chả cần lấy chồng"
nghe câu này của cậu tôi trợn tròn mắt, hít 1 ngụm khí lạnh; lén nhìn sang phía Ôn Hàn mà không khỏi thấp thỏm lo sợ.
Tính ra anh ấy còn chưa chính thức theo đuổi mình mà Hân Ngữ đã ra đòn phủ đầu như vậy, quả là có chút khó nói thành lời
tôi vội mời 3 anh đến phòng khách ngồi chơi đợi người đến đông đủ sẽ nhập tiệc. Kéo Hân Ngữ vội vào bếp tránh ánh mắt của anh.
"cậu làm gì vậy?"
"câu này mình hỏi cậu mới đúng đó"
"cậu không muốn lấy chồng thì thôi, kéo mình theo làm gì"
"mình ...
"cậu làm sao?"
tôi trừng mắt nhìn cô ấy. Hân Ngữ uất ức lại gần A Kiệt mách lẻo
"A Kiệt, Lạc Lạc lớn giọng với mình"
Thế Kiệt muốn lên tiếng nói giúp Hân Ngữ nhưng bị trôi trừng mắt cũng im bật không dám hó hé, quay ra trách ngược Hân Ngữ
"cậu không muốn lấy chồng không ai nói cậu. Nhưng cậu ấy có hôn ước, sớm đã là người có gia đình rồi"
nhờ cậu nhắc tôi mới nhớ chuyện hủy hôn ước kia vẫn chưa được công bố. Ôn Hàn quen biết anh Cao Viễn có khi nào nghe được tin gì từ anh ấy chưa. Tôi vội quay ra đứng ở cửa bếp len lén nhìn anh ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng 2 người kia.
chúng tôi giống như lúc nhỏ, như có thần giao cách cảm vừa lúc anh cũng đưa mắt nhìn về hướng bếp. Ánh mắt cả 2 liền chạm nhau, tôi vội tránh né trong lúc tránh né tôi kịp nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên 1 chút.
'Anh như vậy là có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.