Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 38: Anh Phó, anh đây là....

Windy1461

01/10/2024

1 lát sau khi Nguyên Trạch trở về trên tay còn nằm theo 1 bàn tay khác dắt vào trong nhà, là Bùi Nam.

Cậu kích động giới thiệu Bùi Nam với chúng tôi

"giới thiệu với mọi người 1 chút, đây là Bùi Nam bạn gái mình"

cậu vừa nói vừa đưa bàn tay đang nắm chặt tay Bùi Nam giơ cao lên 1 cách đầy tự hào

Hân Ngữ có chút bất ngờ về chuyện này. Cô ấy ngay từ đâu chưa hề biết gì về chuyên này. Thấy Nguyên Trạch đưa Bùi Nam đến cô ấy bàn hoàn nhìn cậu rồi lại nhìn tôi, nhỏ giọng nói

"Lạc Lạc, chuyện này là sao?"

"gọi chị dâu"

không nhanh không chạm tôi quay đầu nhìn Hân Ngữ nói. Nghe thấy 3 chữ kia được thốt ra từ miệng tôi cô càng sock hơn, nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của tôi cô biết ý liền thu lại biểu tình quay sang niềm nở chào đón thành viên mới.

"xin chào, mình tên Phó Hân Ngữ, chị dâu cứ giống với Nguyên Trạch, Hân Ngữ là được"

Bùi Nam khách sáo đáp lại

"xin chào Hân Ngữ"

rồi tôi cũng đứng ra chào

"xin chào, mình là Lạc Thủy. Trước đó đã có cơ hội gặp qua

Bùi Nam nhìn tôi cười gật đầu có chút không tự nhiên; nhìn giống như cô ấy không nghĩ tôi lại ở đây.

"Lạc Lạc và Hân Ngữ đều là bạn thân thời thơ ấu của anh. Bọn anh cùng nhau lớn lên, em không cần phải khách sáo với họ"

Nguyên Trạch lên tiếng bổ sung thêm. Nghe là bạn thân thời thơ ấu cô có chút kinh ngạc bởi do cô quen biết anh đến nay cũng đã 5 năm. Ít nhiều gì cô cũng nghe qua người khác nói về anh. Chưa từng nghe anh có bạn khác giới, còn là bạn thời thơ ấu như thế nào. Họ giống như vốn không hề xuất hiện hay tồn tại trong thế giới của anh.

tôi nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Bùi Nam lên tiếng giải đáp

"chúng tôi chơi với nhau khá khiêm tốn, có ít người biết về mối quan hệ này của chúng tôi. Nhiều lúc tôi còn không nhớ mình còn có 1 người bạn thời thơ ấu là Nguyên Trạch"

"đúng vậy, nếu như không phải vì chuyện của bà Hứa, anh cũng quên mất Lạc Lạc"

"trí nhớ mình không tốt, mình quên là được rồi. Sao ngay cả cậu cũng quên"

"còn không phải cậu trầm tính quá sao. Wechat 1 năm còn không thấy đăng cái gì"

"mình..."

"Nguyên Trạch nói không sai, cậu đó

....

mình mới có thể theo dõi cậu được"

chăm đăng wechat đi... như vậy bọn

"mình vẫn hay nhắn tin trả lời các cậu, không phải sao?"

"trả lời tin nhắn của cậu là chào buổi sáng, chào buổi tối đó sao? Tin nhắn mình gửi từ buổi sáng đến tôi cậu mới trả lời. Cậu đây là chơi trò bí ẩn với mình sao?"

"nếu mình nói mình cô ý thì sao?"

"Lạc Lạc....cậu..."

3 người chúng tôi đứng nói chuyện vui vẻ mà quên đi mất rằng Bùi Nam còn ở đây cho đến khi Thế Kiệt đi từ trong bếp ra, trên người đang mang tạp dề; trên tay còn cầm theo 1 cái tạp dề khác giới thiệu tên mình

"Thế Kiệt"

xong đưa tới trước mặt Nguyên Trạch, nói

"đợi cậu đã lâu"

mặt mày Nguyên Trạch liền tối xầm lại. Thấy cảnh này tôi cùng Hân Ngữ ôm

nhau trộm cười. Nhìn tôi và Hân Ngữ cười mặt Nguyên Trạch nhíu mày khó chịu hạ giọng nói

"không được cười"

chúng tôi bị giọng nói đó dọa sợ liền nhịn vào trong nhưng vẫn lén ở phía sau lưng cười.

Khi này Ôn Hàn cùng Khánh Minh đi đến gần lên tiếng hỏi

"có cần bọn anh giúp gì không?"

bây giờ Nguyên Trạch mới chú ý đến sự xuất hiện của 2 người lạ mặt trong nhà, nhíu mày nhìn anh rồi lại nhìn tôi. Nói

"Lạc Lạc, nói chuyện chút đi?"

Giọng nói của cậu xoay chuyển 360 độ, hoàn toàn khác ban nãy. Tôi nhìn sang Bùi Nam rồi lại nhìn sang cậu đồng ý; ra hiệu cho Hân Ngữ tiếp đãi Bùi Nam xong theo cậu lên hành lang tầng 2, đứng ở đây có thể nhìn thấy khu vực phòng khách, nhìn thấy người ngồi ở phía dưới

"Lạc Lạc mình có chuyện này muốn nói với cậu"

cậu nghiêm túc nói với tôi

"có chuyện gì?"

"thật ra ngay từ ngày thứ 2 khi cậu vừa đến đây, mình đã nhìn thấy anh ta ở trước nhà hàng nơi chúng ta tụ tập"

"xin lỗi, đáng lẻ ra mình nên sớm nói cho cậu biết. Chí ít như thế sẽ không khiến cậu khó xử như bây giờ"

"cậu muốn trách muốn mắng thì cứ xã hết ra, mình chịu hết"



"cậu bị ngốc à"

ban đầu cậu còn đang căng thẳng, chuẩn bị tin thần bị tôi trách mắng, nhưng giờ bị 3 chữ của tôi làm cho đứng hình

"sao?"

"mình nói cậu là tên ngốc, ngốc hết chỗ nói"

"cậu...cậu vậy là không trách mình sao?"

"tại sao mình lại trách cậu vì sự xuất hiện của Ôn Hàn"

"này này....cậu đừng trưng cái bộ mặt đáng xấu hổ kia với mình, mình chịu không nổi"

"thật sự cậu không trách mình"

"ơ hay....

"mình biết là cậu cũng chỉ vì lo cho mình, sợ mình vì chuyện nhận lại người thân chưa nói cho Ôn gia biết, sợ mình khó xử khi gặp người Ôn gia nên mới như vậy. Mình hiểu, mình hiểu hết á... chỉ là mình không nói ra mà thôi, mình cũng sẽ không trách ngược lại cậu"

"nhưng sao đến nay cậu lại chưa nói chuyện đó ra. Nhận lại người thân có gì xấu hổ mà phải che dấu"

"mình không phải vì người thân mà che dấu"

"vậy là vì điều gì? là vì hôn ước đó sao?"

"ừm, mình tính sau khi hủy hôn sẽ trực tiếp nói với anh ấy. Chỉ khi như thế mình mới có đủ tư cách đứng trước mặt anh ấy nói lời yêu"

"cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Chuyện tình cảm là từ 2 phía. Cậu cứ 1 mình dọn dẹp mở đường như thế chỉ càng làm bản thân tổn thương hơn thôi"

tôi đứng lại gần lan can, đặc tay lên thành cụp mắt trầm tư. Nguyên Trạch đưa tay lên đầu xoa đầu tôi an ủi

"nếu như cần mình làm gì thì cứ nói, mình sẽ tận lực giúp đỡ

không muốn cậu vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng tâm trạng, nhìn quay nhìn cậu mỉm cười nói

"được"

vô tình cảnh này bị bạn gái của cậu, Bùi Nam nhìn thấy.

"Nguyên Trạch, Lạc Thủy"

cô lên tiếng gọi 2 chúng tôi, cả 2 không hẹn nhìn về hướng người gọi

"Bùi Nam, sao em lại đến đây?"

đâu

vừa nhìn thấy Bùi Nam, Nguyên Trạch vội bỏ tay xuống chạy lại bên cạnh Bùi Nam. Bùi Nam, giọng điệu có chút thất vọng lên tiếng nói

"Là Tử Kiệt nhờ em đi tìm Lạc Thủy"

nghe là Tử Kiệt tìm mình, tôi còn chưa lên tiếng Nguyên Trạch đã lên tiếng nói trước

"cậu ta tìm Lạc Lạc làm gì?"

Cậu theo thói quen gọi tôi là Lạc Lạc; trong giây lát tôi hình như nhìn ra được Bùi Nam đang càng ngày càng không thích tôi rồi. Hình như đây cũng chỉ mới là lần thứ 2 chúng tôi gặp nhau. Tôi lên tiếng cắt ngang 2 người, nói

"A Kiệt tìm mình, vậy mình đi trước. 2 người cứ nói chuyện với nhau đi"

nói xong tôi chạy lẹ khỏi hiện trường, cảm giác như chỉ cần mình ở lại 1 chút thôi cũng sẽ có chiến tranh

tôi quay lại bếp tìm Tử Kiệt

"A Kiệt, cậu tìm mình sao?"

"cậu đây rồi"

"mình ra ngoài mua ít đồ. Đi cùng đi"

nghe nói ra ngoài tôi vui vẻ đồng ý ngay

"được"

cậu nhẹ nhàng nhắc nhỏ tôi

"lấy áo khoác"

"vậy cậu đợi mình 1 chút"

bây giờ thời tiết đã vào đông, nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng xuống thấp. Tôi không tính được đến chuyện này, không mang theo áo phao chỉ có áo khoác gió nhưng cũng khá ấm

tôi từ trên phòng mình đi xuống liền nghe thấy thêm 3 giọng nói, trong đó có 1 là của Quân Quân.

"Quân Quân, cậu quay lại rồi"

"ừm"

Quân Quân nhìn thấy tôi mặc áo khoác nhíu mày hỏi

"cậu ra ngoài?

"phải, ra ngoài mua ít đồ"

"2 vị đây là???"

"chắc em là Lạc Lạc đúng không?"



tôi khá bất ngờ khi 1 trong 2 người đó lại biết tôi, còn gọi tên tôi rất thuận miệng

"anh là..."

"sao hả, đi du học 5 năm liền không nhận anh Phó nữa sao?"

tôi mở to mắt nhìn anh lại nhìn sang Hân Ngữ, thấy cô ấy che miệng cười nãy chừ

"anh Phó, anh đây cũng thay đổi qua rồi đó"

"thay đổi như thế nào?"

"trưởng thành hơn em nghĩ"

"vậy còn anh, em nhận ra anh không?"

người còn lại đứng bên cạnh cũng lên tiếng hỏi

"anh là... nhị ca của Quân Quân, anh Tử Phi"

"xem ra em còn chút lương tâm, không giống ai kia"

"này này, anh có ý gì hả?"

"Hân Vi, mượn em gái của cậu 1 chút"

nói rồi Hân Ngữ bị anh Tử Quân kéo đi ra vườn nói chuyện. Cả đám đứng chôn chân tại chỗ chưa hiểu chuyện gì.

"đây là hành động rồi?"

tôi nghi hoặc nhìn theo

"có lẻ là vậy"

"mức chịu đựng đã đến giới hạn?"

"em cũng biết rồi sao?"

"anh Phó, anh đây là..."

"thà giao cho người mình tin tưởng còn hơn giao cho 1 kẻ xa lạ"

"chứ không phải anh muốn anh ấy gọi anh 1 tiếng anh vợ sao"

bị tôi nói trúng tim đen, anh Hân Vi cười trừ đánh chóng lãng đi đến phòng khách

tôi cười quay sang nhìn A Kiệt, ra hiệu đi thôi lại bị Quân Quân chặng lại.

"mình đi cùng.."

lời còn chưa nói hết đã bị A Kiệt từ chối

"mấy món cậu nhận làm còn chưa nấu kìa, ở nhà nấu đi"

"được"

cậu quay sang nhìn tôi

"bên ngoài gió lạnh, cậu mặc thêm áo của mình đi"

nói rồi Quân Quân cởi áo khoác lớn của cậu trùm lên người tôi. Hơi ấm từ trên người cậu còn đọng lại lên áo bao trùm khắp người tôi

"cảm ơn"

"ừm, lái xe cẩn thận"

Quân Quân xoa đầu tôi nhìn A Kiệt dặn dò

"ừm"

khi tôi cùng A Kiệt đang thay giầy. Nguyên Trạch cùng Bùi Nam quay lại nhìn thấy chúng tôi sắp ra ngoài hỏi.

"đi đâu vậy?"

"đi siêu thị, lão Tống bảo thiếu đồ"

A Kiệt ngẩn đầu trả lời

tôi thay xong nhìn A Kiệt, nói

"mình xong rồi, đi thôi"

chúng tôi vừa đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, ở phía sau Nguyên Trạch lên tiếng nhắc nhở

"Tử Kiệt, đừng mua kem cho cậu ấy"

không chỉ có 2 chúng tôi mà kể cả những người hiện có trong nhà đang ở đây đều nghe được, khó hiểu nhìn về hướng cậu, cậu nhìn tôi nói tiếp

"họ hàng của cậu sắp đến, không được ăn đồ lạnh"

"sao cậu biết"

"điện thoại cậu có ghi"

tôi mắt tròn mắt dẹp nhìn cậu, vô tình hướng Bùi Nam đứng là ở phía sau lưng cậu. Tôi thấy biểu cảm của cô ấy càng trở nên khó coi hơn.

Tôi trả lời qua loa rồi đẩy Tử Kiệt ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook