Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 27

Hựu Thu

28/02/2024

Tang Thúc mỉm cười nhìn nàng, cũng không vạch trần, nhịn xuống xúc động muốn đưa tay xoa đầu Sư Giá, đứng lên, "Em nghỉ ngơi đi, tôi ra bên ngoài xem một chút."

Tuy chỉ mới sáu giờ tối, nhưng mùa đông ban ngày quá ngắn, bên ngoài thoạt nhìn cùng nửa đêm không có gì khác biệt.

Lúc Tang Thúc đi ra ngoài vừa vặn đụng phải Tiểu Trương, cô phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình trở nên có chút không được tự nhiên. Cả hai không nói chuyện, không khí cũng trở nên yên tĩnh, loại thời điểm so đấu lúng túng này Tang Thúc chưa bao giờ rơi xuống hạ phong, bình tĩnh đi qua nhìn đối phương, hỏi có chuyện gì.

Tiểu Trương mấp máy môi, từ lúc anh nhìn thấy Tang Thúc ôm Sư Giá đi vào phòng, đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thậm chí hiện tại anh chuẩn bị tự mình đi tìm trưởng thôn, luôn cảm thấy nếu như lúc này anh chủ động đi quấy rầy Tang Thúc và Sư Giá, thì anh chính là gậy đánh uyên ương!

Lúc này bị Tang Thúc nhìn, anh giải thích nói: "Hôm nay trước khi đến đây tôi đã gọi điện thoại cho trưởng thôn, nói sẽ đem vật tư chuyển lên. Bởi vì trong thôn hầu như không có người ngoài đến nên mỗi lần đều phải đến nhà trưởng thôn thông báo một tiếng, còn phải hẹn thời gian ngày mai phân phát vật tư."

Tang Thúc "À" một tiếng, "Vậy cậu chờ một lát, tôi và bác sĩ Sư đi cùng cậu, làm quen hoàn cảnh trước."

Tiểu Trương: "...Được."

Kỳ thật trong lòng anh rất miễn cưỡng!

Cảm giác bóng đè sáng loáng lại tới nữa rồi!

Chẳng bao lâu sau, ba người cùng nhau bước ra khỏi sân.

Tiểu Trương cầm đèn pin, anh biết chuyến đi này của hai người là vì cái gì, vừa đi vừa giới thiệu tình hình trong thôn, chỉ vào một căn nhà sáng đèn ở phía tây, "Bên kia chính là nhà của Hắc Tử, tối nay tốt nhất các cô đừng đừng đi. Không bị người khác phát hiện còn tốt, một khi bị phát hiện, mặc kệ các cô làm cái gì, chỉ cần là gương mặt lạ, hậu quả đều khó mà nói. Nhất là hai người các cô đều là phụ nữ, rất nguy hiểm."

"Được." Tang Thúc gật đầu.

Sau khi tới nhà trưởng thôn, quả nhiên hai khuôn mặt lạ hoắc Tang Thúc và Sư Giá khiến trưởng thôn hoài nghi nhìn thêm mấy lần.

Tiểu Trương tiến lên một bước giới thiệu: "Đây là hai nhân viên mới đến của đơn vị chúng tôi năm nay, hôm nay vừa vặn có cơ hội, trước tiên dẫn người đi tìm hiểu, làm quen với quy trình làm việc."

Tang Thúc vươn tay kéo Sư Giá, vẻ mặt thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương. Mà Sư Giá cũng không tỏ ra rụt rè, khi làm phẫu thuật, cầm con dao phẫu thuật tinh xảo, điều khiển sự sống chết của bệnh nhân cũng không khiến nàng cảm thấy sợ hãi, chứ đừng nói tới tình hình bây giờ.

Trưởng thôn thấy thế, không nói thêm gì nữa, sau khi cùng Tiểu Trương thỏa thuận 8 giờ sáng mai sẽ phát vật tư, liền hạ lệnh đuổi khách.

Tang Thúc bước ra khỏi cửa, cau mày nói: "Sao ông ấy lại có thái độ như vậy?"

Cho dù cô và Sư Giá đích thực là ôm mục đích khác tới đây, nhưng Tiểu Trương lại đại diện cho bộ phận phúc lợi tới đưa đồ, thái độ này không khỏi có chút làm người ta khó chịu.

Tiểu Trương đã sớm quen với cảnh này: "Nơi này vẫn luôn như vậy, cho nên, làm từ thiện nhất định đừng mong đợi sẽ nhận lại được gì, ngàn vạn lần đừng nghĩ mình làm chuyện tốt sẽ được người khác tán thưởng cảm kích." Sau khi nói xong, Tiểu Trương cười tự giễu hai tiếng.

Sư Giá đi bên cạnh Tang Thúc, nghe xong lời này bình tĩnh mở miệng: "Thăng mễ ân đẩu mễ cừu*, lần đầu tiên bọn họ sẽ cảm thấy cảm kích, về sau quen rồi, tự nhiên cho rằng đây là sự quan tâm mà xã hội và đất nước nên dành cho họ, lúc đối mặt với các cậu cũng sẽ không còn nửa điểm cảm kích."

*(Nếu một người đang chết đói, bạn cho họ một nắm gạo, điều này khiến họ vô cùng cảm kích bạn. Nhưng nếu bạn cứ tiếp tục giúp đỡ, họ sẽ càng muốn nhiều thêm. Sau này khi bạn không giúp họ nữa, họ sẽ ghi hận bạn.)

Tiểu Trương lúc đầu còn có thể tươi cười, dù sao quen rồi cũng cảm thấy không sao, nhưng bây giờ nghe Sư Giá nói như vậy, cảm thấy lòng chua xót.

"Đúng vậy, tôi nghe các anh chị nói ban đầu dân làng rất hiếu khách, cho dù trong nhà không có gì ngon cũng sẽ mời họ nếm thử hoa màu tươi ngon ngoài đồng. Sau này đến tôi làm việc này, đã là cảnh tượng này rồi. Tôi nhớ có một năm mùa đông tuyết rơi dữ dội, tôi cùng một đồng nghiệp khác đi lên đưa đồ đạc, phát hiện củi lửa chúng tôi để trong vườn trước đó đã không còn. Giữa mùa đông, các cô cũng thấy trong phòng vừa rồi không có máy sưởi hay điều hòa, toàn bộ phải dựa vào giường đất kia. Không biết rốt cuộc là ai lấy đi, cũng không phải thứ gì quý giá, chúng tôi chỉ muốn mượn một ít củi, đem đốt ở đầu giường sưởi ấm một chút, kết quả đêm đó chúng tôi ở trong gió tuyết đi khắp thôn, cũng không mượn được mấy cây củi gỗ, sau khi trở về, đồng nghiệp của tôi thiếu chút nữa phải phải nằm viện vì viêm phổi, ai, sau đó tâm tình của tôi cũng thay đổi. Làm từ thiện, đừng mong người khác có thể nhớ được những gì tốt đẹp của mình, coi nó như một công việc đi." Tiểu Trương nói.

Tang Thúc và Sư Giá nhìn nhau không nói gì.



Phía sau họ là nhà của trưởng thôn.

"Hai cô gái vừa mới tới nhìn rất được." Vợ của trưởng thôn là một phụ nhân hơn 50 tuổi, trên đầu còn quấn một chiếc khăn màu xanh nước biển, trông rất thật thà lương thiện.

Trưởng thôn rít một hơi điếu thuốc tự chế, hỏi: "Sao vậy?"

"Cẩu Đản Tử không phải còn chưa có vợ sao? Đã hơn 30 tuổi, nếu không sinh con, thôn chúng ta còn có bao nhiêu người đây? Phía sau kia một mảng lớn hoa màu ai đi trồng?" Phụ nhân mở miệng hỏi: "Tôi thấy Tiểu Trương bọn họ về sau sẽ không đến thôn chúng ta nữa, mua những thứ kia lại phải tốn tiền!"

Trưởng thôn nghe xong, như là đang rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cau mày: "Không được,hai người này nếu là ở chỗ chúng ta biến mất, sẽ bị nghi ngờ, nhất định sẽ gặp phiền toái!"

"Vậy làm sao đây? Không bằng đợi lần sau khi hai cô gái này tới, chúng ta sẽ ra tay?"

"Còn phải suy nghĩ một chút, chờ tin tức của bà Vương bên kia đi." Trưởng thôn lại rít thêm hai ngụm thuốc lá.

Tang Thúc và Sư Giá không hề biết rằng sẽ có một ngày họ bị nhắm đến, hai người trở lại phòng ngủ, ngồi trên giường, Tang Thúc liếc nhìn điện thoại không có tín hiệu, mím môi, "Nơi này như thế này sao vẫn có người vẫn không chịu rời đi? Đi đến thị trấn phía dưới không phải sẽ tốt hơn à?"

Sư Giá thả tóc, cầm một cây lược nhỏ chải tóc, "Bọn họ nhất định cảm thấy nơi này rất tốt."

Tang Thúc cười nhạt: "Có cái gì tốt? Cũng không thể lên mạng, một chút tín hiệu cũng không có, muốn gọi điện thoại cũng không dễ dàng."

Sư Giá suy nghĩ một chút, mặc dù nàng cũng không hiểu được vì sao người ở trong thôn Thiên Nhai lại kiên trì không chịu rời đi, nơi này giao thông bất tiện, thậm chí nghèo khó đến mức ngay cả tiền sửa đường cũng không có. Nhưng nàng nhớ lại ở trong nhà trưởng thôn thấy được bình giữ nhiệt màu đỏ tươi có sơn chữ "Hỉ", còn có bình nước lớn cùng với ấm điện đun nước, nàng ngồi trên giường mở miệng nói: "Nếu có thể ở trong thôn trang nhỏ bé này nhận được sự ưu đãi cao hơn so với những nơi khác, thì có lý do tiếp tục ở lại. Loại đặc quyền này, bất luận là trước kia hay hiện tại, sẽ khiến nhiều người trông mà thèm."

Tang Thúc: "..."

"Còn thế giới bên ngoài như thế nào, bọn họ cũng lười để ý, cũng không muốn biết. Cái gọi là 'ánh sáng từ sân và cửa nhìn thấy một căn phòng, ánh sáng từ mặt trời chiếu rọi cả bốn phương*', cũng không sai biệt lắm như thế. Chỉ là bọn họ có lẽ không nhất thiết phải nhìn thấy ánh sáng từ sân và cửa, hẳn có thể chỉ là một kẻ hở mà thôi." Sư Giá tiếp tục nói.

*( 受光于庭户见一堂,受光于天下照四方: Câu này dùng để diễn tả rằng bạn càng nhận được nhiều thông tin thì sự hiểu biết của bạn về mọi việc sẽ càng toàn diện và rõ ràng, tầm nhìn của bạn sẽ càng rộng mở hơn)

Tang Thúc nâng má, nghe đến nhập thần.

Cô phát hiện, chỉ cần không liên quan đến chuyện tình cảm cá nhân của hai người, lời nói cử chỉ của Sư Giá, đều không khác gì bác sĩ Sư mà cô quen biết ở kiếp trước, vừa bình tĩnh lại có trật tự, khiến cô không thể dời mắt.

Nhưng...

Lúc Sư Giá xấu hổ đỏ mặt không biết làm gì, Tang Thúc cảm thấy mình càng không có cách nào dời tầm mắt khỏi nàng. Ngay cả khi nhìn thấy nàng nghiêm trang phân tích giải thích như vậy, đáy lòng cô xông lên từng trận thôi thúc, muốn tự tay phá hủy sự tự chủ và bình tĩnh này, muốn nhìn thấy một mặt xấu hổ luống cuống lại đáng yêu của Sư Giá.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tang Thúc, cô phát hiện khuông mặt của người ngồi bên cạnh cô đã phủ một màu hồng nhạt, sau đó giọng nói của Sư Giá truyền tới tai cô: "Cô nhìn tôi làm gì?"

Sư Giá bị ánh mắt không hề che giấu của Tang Thúc nhìn chằm chằm có chút bối rối, huống hồ cùng Tang Thúc so đấu ai da mặt dày hơn, nàng tự nhận đẳng cấp của mình không bằng với Tang Thúc. Cô là một kẻ ngang ngạnh, trong chuyện này giống như là một vị vương giả bẩm sinh.

Khóe môi Tang Thúc cong lên, chỉ có điều hiện giờ nụ cười trên mặt cô nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có thâm ý khác.

Sư Giá nghĩ đến hậu quả của mấy lần chủ động nói chuyện, cơ hồ không có lần nào không bị Tang Thúc trêu chọc muốn chết tại chỗ, dứt khoát kéo chăn, nằm xuống giường, "Quên đi, tôi không muốn nghe! Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm!"

Dáng vẻ trốn tránh kiểu đà điểu này, quả thực đúng là cấp bậc sách giáo khoa.



Tang Thúc chớp mắt, vẻ mặt đầy tin chắc.

"Em không muốn nghe lí do sao?" Nhưng Tang Thúc không phải người bình thường, cô mặc kệ Sư Giá "vô lại làm nũng", bò đến bên cạnh nàng ghét sát vào lỗ tai nàng nói.

Theo Tang Thúc, câu "tôi không muốn nghe" vừa rồi của Sư Giá chính là làm nũng, nếu không, vì sao lời này làm cho cô cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Vậy cô càng muốn nói!

Sư Giá nằm trong chăn lắc đầu, còn đưa tay đẩy Tang Thúc ra.

Cô thấy thế, giống như là một tảng đá, tựa như muốn cắm rễ ở bên người Sư Giá, không để ý tới sự phản kháng của nàng, "Em đã quên những gì tôi nói trước đó rồi à?"

Sư Giá: "..."

Nàng không muốn nghe!

Nhưng lại không như Sư Giá mong muốn, giọng nói của Tang Thúc cứ rơi vào tai nàng—

"Em đẹp lắm, tôi muốn nhìn em mãi thôi. Vậy em có muốn tôi nhìn em thêm một lát không?"

Ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh, trong căn phòng ngủ thô sơ, trên cùng một chiếc giường nóng hổi, người bên cạnh tự nói với nàng những lời trắng trợn, giống như một ngọn lửa, đốt tới trong lòng Sư Giá.

Nàng không lên tiếng trả lời, lại bắt đầu giả bộ ngủ.

Tang Thúc nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm, ở đây lại không thể lên mạng, nhưng cô cũng không thấy nhàm chán. Ở trong mắt cô, nói chuyện với Sư Giá so với ôm điện thoại còn vui hơn nhiều, đương nhiên, nếu bây giờ có thể ôm nàng, cô nghĩ sẽ còn vui hơn, cô cũng có nhiều cách chơi mới với Sư Giá!

Cô cũng không để ý, cách một chăn bông, tới gần người bên cạnh: "Bác sĩ Sư."

Sư Giá không lên tiếng trả lời.

"Em giả vờ ngủ." Tang Thúc cười, trực tiếp vạch trần nàng.

Sư Giá: "...Tôi không có."

"Em còn nói mình không có giả vờ ngủ."

Sư Giá trầm mặc một chút, giống như là đang nghiêm túc nghĩ biện pháp đối phó, sau đó bình tĩnh nói: "Không phải giả vờ ngủ, là tôi không muốn nói chuyện với cô."

Thình lình, một con dao găm đâm thẳng vào ngực Tang Thúc.

Tang Thúc: "..." Thật đau lòng.

"Tại sao? Tôi luôn muốn nói chuyện với em nha." Tang Thúc nói, giọng cô nghe có vẻ ủy khuất.

Lần này Sư Giá không do dự nữa, có lẽ là nói ra lời trong lòng, cho nên nghe vừa nhanh vừa chuẩn, hoàn toàn áp đảo Tang Thúc—

"Cô háo sắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Nhu Ái Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook