Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 28

Hựu Thu

28/02/2024

Bình thường Tang Thúc hay trêu chọc Sư Giá, nhưng khi nghe thấy câu này, cô bỗng sững sờ tại chỗ, rất lâu không phản ứng lại.

Trước kia có người nói cô khoa trương, có người nói cô phóng khoáng, thế nhưng, chưa từng có người nói cô—

Cô háo sắc?

Ba chữ này khiến đầu óc Tang Thúc choáng váng.

Lâu thật lâu không thấy người bên cạnh phản ứng, Sư Giá từ trong chăn ló đầu ra, ánh mắt nhìn Tang Thúc, bộ dáng đối phương thoạt nhìn giống như đang ngẩn người.

Nàng đưa tay vỗ nhẹ vào tay cô trên chăn, "Tang Thúc?"

Sư Giá yên lặng suy nghĩ xem lời mình vừa nói có phải khiến Tang Thúc cảm thấy khổ sở hay không.

Nhưng 3 giây sau, suy nghĩ này của Sư Giá đã bị lời nói của Tang Thúc đánh tan.

"Thì ra em không thích như vậy? Vậy em có thích muộn tao không? Tôi có thể thay đổi!" Tang Thúc nhìn nàng nghiêm túc mở miệng.

Sư Giá: "???"

Thừa dịp nàng không để ý, Tang Thúc vươn tay đem tay nàng vào lòng bàn tay cô, nắm lấy ngón tay nàng, "Hay là em thích làm mà không nói?"

Cái quái gì thế này?!

Sư Giá cho là mình nghe lầm, lời nói hổ lang như vậy, nàng lúc trước nào đã nghe qua? Là một người nghiêm túc, thường chỉ đọc những cuốn sách nghiêm túc được bán trên giá sách mở, đối mặt với kiểu người phóng túng như Tang Thúc, người dường như sống ở một thế giới khác với mình, nàng có chút chống đỡ không được.

"Cô đừng nói nữa!" Sư Giá muốn chặn miệng cô lại.

Tang Thúc "À" một tiếng, như thể cô thật sự nghe lọt tai. Ngay sau đó, cô vén chăn của Sư Giá lên, nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của người trước mặt, dụi má vào bờ vai gầy gò của Sư Giá, "Được, tôi nghe lời em, không nói nữa, chúng ta cùng ngủ đi."

Sư Giá xấu hổ, chuyện gì nữa vậy?

Nếu như đêm qua nàng và Tang Thúc ngủ cùng nhau, vì giường quá nhỏ mà nằm gần nhau như vậy, bây giờ lại ngủ trên một chiếc giường có thể chứa được nhiều người cùng một lúc, Tang Thúc như một miếng cao dán chó dính lên người nàng làm gì?

"Cô nằm xa ra một chút." Sư Giá biết mình nói như vậy không có lý, nhưng bị Tang Thúc ôm như thế này, nàng cảm thấy cơ thể mình trở nên cứng nhắc, không biết nên đặt tay chân ở đâu.

Tang Thúc: "Không được, bác sĩ Sư, tôi sợ lạnh, em làm ấm cho tôi đi."

Sư Giá: "..."

Các nàng ngủ trên cái giường này có thể lạnh được sao?

"Cô buông tôi ra." Giọng nói của Sư Giá gần như không ổn định, tay nàng lúc này đặt trên bụng dưới của mình cảm thấy nóng rực vô cùng.

"Không, sao em lại không giữ lời vậy? Em nói sẽ để tôi ôm em mà!" Tang Thúc hùng hồn trả lời.

Sư Giá: "Tôi nói thế khi nào?"

Thanh âm đắc ý của Tang Thúc theo vành tai Sư Giá truyền đến trong lòng nàng—

"A, cái này sao, không phải em nói không thích tôi háo sắc sao? Tôi hỏi em có phải thích muộn tao, không nói mà chỉ làm, em cũng không có cự tuyệt, đó không phải là chấp nhận à? Về sau tôi đều nghe lời em, chỉ làm với em!"

Sư Giá đã biết từ lâu mình và Tang Thúc không cùng đẳng cấp, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới thì ra khoảng cách giữa vương giả và đồng không phải là một hệ mặt trời, mà là một hệ ngân hà...

"Cô câm miệng!"

Cho dù là người đứng đắn, Sư Giá cũng không phải không biết câu "chỉ làm với em" kia có ý nghĩa gì!

Người nghiêm túc – Sư Giá bây giờ rất khó chịu, nhờ chỉ biết đọc sách đứng đắn, đời này nàng cũng không biết nói lời cay nghiệt với người khác, dùng lời nói xấu lại càng khó hơn.

Tiếng cười của Tang Thúc vang lên phía sau nàng, âm thanh "ha ha ha" cho thấy tâm tình của cô bây giờ đang rất tốt.

"Được, tôi làm, không nói."

Sư Giá: "..."



Nàng tức giận đến mức muốn động thủ.

Nghĩ đến đây, Sư Giá nhịn không được lấy khuỷu tay ngăn cách khoảng cách giữa nàng và Tang Thúc.

Nhưng đột nhiên, nàng cảm giác được người phía sau trượt xuống, khuỷu tay nàng như đâm trúng một mảnh mềm mại.

"Ưm ha..."

Ngay lúc Sư Giá đang cảm thấy áy náy, bên tai truyền đến một tiếng rên rỉ làm huyết sắc người ta dâng trào. Nàng nhanh chóng xoay người, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng bối rối: "Sao vậy? Cô làm sao vậy?"

Cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người dường như càng gần hơn.

Trước mặt Sư Giá là khuôn mặt phóng đại của Tang Thúc, cho dù là nhìn như thế nào, cũng rất khó không cảm thấy khuôn mặt này thật sự được thượng đế sủng ái.

Tang Thúc không khỏi bật cười, cô thật sự yêu từng biểu cảm nhỏ của Sư Giá, vừa dễ lừa vừa đáng yêu.

"Bác sĩ Sư, em đụng vào ngực tôi... Đau quá, phải xoa mới hết đau." Tang Thúc nhìn ánh mắt cô gái trước mặt, không hề tránh né, mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, Sư Giá còn đỏ mặt nhanh hơn cả lúc nàng xoay người lại!

Nàng biết vừa rồi khuỷu tay mình đụng vào mảnh mềm mại, nàng cho rằng đó là bụng dưới của cô, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới...

Gần như trong nháy mắt, Sư Giá như một con chuột túi từ trên giường nhảy dựng lên, chăn cũng không cần, chạy tới bên kia nằm xuống, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tang Thúc vẫn còn cười đến ba hoa chích chòe, cảnh cáo nói: "Tang Thúc! Cái đồ khốn kiếp!"

Sư Giá biết Tang Thúc là cố ý, hơn nữa, hơn nữa, người này tại sao có thể như vậy!

Còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

Đây cũng không phải là khám chữa bệnh ở bệnh viện, sao cô có thể yêu cầu nàng đi... xoa ngực cô?

Tang Thúc cảm thấy cô xong đời rồi, nếu không tại sao nhìn bộ dáng tức giận của Sư Giá cô lại thấy thích thú như vậy, còn muốn nàng chỉ tay mắng cô nữa?

Suy nghĩ này quá nguy hiểm, Tang Thúc "hừ hừ" một tiếng, "Ngực tôi còn đau."

Sư Giá: "..."

Nàng thật điên rồ mới cảm thấy Tang Thúc vừa rồi đẹp quá mức, người này quả thực chính là ác ma nhân gian.

"Bác sĩ Sư..."

Sư Giá không để ý tới, bịt tai lại trong cơn giận dữ.

Thế nhưng nằm ở trong chăn như vậy, nàng cảm thấy Tang Thúc không nhìn thấy, đột nhiên ngồi dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của Tang Thúc, giơ tay bịt tai trước mặt cô, sau đó lại như khúc gỗ trực tiếp ngã xuống giường.

Màn trình diễn cường điệu này khiến Tang Thúc sửng sốt một lát, sau đó lại phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, như hận không thể đập giường cười phá lên.

Sư Giá che lỗ tai, cũng có thể nghe thấy tiếng cười bên cạnh, nàng hạ quyết tâm, làm bộ như không nghe thấy gì, nhắm mắt lại.

Sau khi va vào tường nhiều lần, thanh đồng bướng bỉnh nhận ra rằng nếu đáp trả lời thách thức của vương giả, nàng thật sự sẽ lại bị đập đầu. Đương nhiên nàng biết Tang Thúc sẽ không thật sự cọ xát nàng trên mặt đất, nhưng nàng tình nguyện bị ấn đầu cọ xát trên mặt đất, cũng không muốn bị đối phương... cọ xát trên giường.

Tang Thúc nhìn Sư Giá cách đó không xa giống như con nhộng, trên mặt cô còn sót lại nụ cười thật sâu, đáy mắt dâng lên yêu thương cùng thích thú vô tận.

Cô biết mình thật sự xong rồi, mỗi lần dành nhiều thời gian hơn cho Sư Giá, cô dường như cảm thấy mình càng yêu nàng hơn.

Hành động trẻ con ngây thơ vừa rồi của nàng khiến Tang Thúc vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu. Cô tin, Sư Giá thật sự chưa từng cãi vã với ai, nếu không, với dáng vẻ này của nàng, cô cảm thấy đối thủ của Sư Giá chết chắc.

Là sẽ bị Sư Giá làm cười chết.

Làm sao bác sĩ Sư của cô lại biến thành như vậy? Mà trước kia cô lại bị che mắt, thế nhưng không hề biết đằng sau hình tượng cây tùng cứng cáp của nàng, còn cất giấu một tính cách nhỏ bé đáng yêu giống như cây nấm nhỏ như vậy.

Tang Thúc nhìn đồng hồ, thấy bây giờ cũng không còn sớm, trêu chọc Sư Giá xong, cô ôm tâm tình vui sướng nằm xuống.

Tắt đèn, Tang Thúc đối mặt với người cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt ngủ.



*

Sáng hôm sau, Tang Thúc bị tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức.

Loại phương thức đánh thức độc đáo này, khiến cô thiếu chút nữa xù lông.

Bên ngoài sắc trời còn tối đen, mắt nhìn điện thoại di động, lúc này mới hơn 5 giờ một chút.

"Nhất định phải bắt nó lại làm thịt!" Tang Thúc tức giận thấp giọng nói.

Quấy nhiễu mộng đẹp của người khác là việc làm khiến người ta chán ghét nhất, huống chi cô còn là một người có tính khí rời giường rất xấu. Nhưng khi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt xoay người, lửa giận trong lòng Tang Thúc như bị dập tắt, "Em tỉnh rồi à?"

Tang Thúc vốn cho là sẽ không nhận được câu trả lời nào, nhưng từ trong bóng tối lại vang lên một thanh âm ngái ngủ có chút mơ hồ: "Ừm."

"Tôi đánh thức em à?" Tang Thúc hỏi.

Bên ngoài gà gáy giống như đang thi đấu, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, Tang Thúc cười lạnh một tiếng: "Gà gáy battle?"

Sư Giá: "...Có hơi ồn, không phải còn sớm sao?"

Tang Thúc "Ừm" một tiếng, sau đó ngồi dậy mặc áo khoác, đi xuống giường.

"Cô đi đâu vậy?" Sư Giá sửng sốt, đưa tay chống trên giường nhìn bóng dáng không rõ ràng kia, hỏi.

Tang Thúc không quay đầu lại, kéo cửa ra: "Tôi đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại, em ngủ thêm một lát đi, mới hơn 5 giờ thôi."

Sư Giá còn muốn nói gì đó, nhưng Tang Thúc đã đóng cửa lại.

Nàng ở nơi xa lạ như vậy, đương nhiên không ngủ được, hơn nữa cũng không biết tình huống trong thôn thế nào, Tang Thúc cứ như vậy một mình đi ra ngoài, nàng làm sao có thể yên tâm? Nhưng khi nàng đuổi theo ra ngoài thì làm sao còn thấy được bóng dáng người kia? Đường nhỏ trong thôn vốn nhiều, nàng sợ mình đi xa hơn, không những không tìm thấy Tang Thúc mà còn không tìm được đường về.

Ngồi trên giường, Sư Giá ôm cằm, chờ Tang Thúc trở về.

Nàng liếc nhìn đồng hồ, Sư Giá ngáp một cái, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, giống như tiếng gà kêu bên ngoài dần dần trở nên nhỏ hơn, nàng đoán là lũ gà đã gáy đến mệt rồi.

Gần nửa giờ sau, Tang Thúc mới từ bên ngoài trở về, mang theo một thân lạnh lẽo còn có... vài cọng lông gà?

Sư Giá cho rằng mình nhìn lầm, nhưng bây giờ nàng rất tỉnh táo, còn dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm, đưa tay chỉ vào Tang Thúc, Sư Giá nghi hoặc hỏi: "Cô đi làm gì vậy?"

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tang Thúc cởi áo khoác ra, bên trong vẫn mặc bộ đồ ngủ, tắt đèn, nói: "Không sao, đi ngủ đi, còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa!"

Sư Giá làm sao có thể ngủ được?

"Cô sẽ không thật sự đi... giết gà chứ?"

Sư Giá nghĩ đến lúc mình bị đánh thức, nghe thấy Tang Thúc lẩm bẩm một mình, thanh âm gần như trở nên hoảng sợ.

Tang Thúc: "...Không."

Cô cũng muốn, nhưng cô không biết cách giết gà, nếu không thật sự cô sẽ làm thịt nó.

"Vậy cô làm cái gì?" Sư Giá yên tâm, chỉ cần không gây ra "án mạng" thì việc gì cũng dễ nói.

Tang Thúc trầm mặc một lát, thú nhận: "Tôi bịt miệng gà."

Sư Giá: "...Hả?"

Thứ lỗi cho sự ngu dốt của nàng, nhưng đây là ý gì?

Tang Thúc lật người lại, nghĩ đến cảnh mình vất vả bắt được con gà trống lớn trong chuồng gà, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, hồi nhỏ cô chưa từng về quê, nhưng động tác bắt gà vừa nhanh vừa chuẩn, cô cảm thấy cái này cũng miễn cưỡng xem như một loại thiên phú đi?

"Không phải rất ồn ào khó chịu sao? Mấy con gà kêu loạn gần đây đều bị tôi dùng dây thhung quấn lấy miệng an phận rồi, bây giờ em có thể ngủ rồi chứ?" Tang Thúc nói.

Sư Giá nghe xong lời này: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Nhu Ái Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook