Chương 1: CHƯƠNG 1
Chấp Mộng
07/01/2025
Sau khi xuyên qua Thú Thế ( Thế giới nhân thú), ta cùng thủ lĩnh tộc sư tử thành hôn.
Biết được sư tử vốn là chế độ đa thê một chồng nhiều vợ, ta lúc nào cũng sợ hắn thay lòng đổi dạ.
Hắn liền triệu tập tất cả thú nhân, hứa hẹn sẽ không màng thiên tính mà yêu ta, đời này chỉ một mình ta.
Ta tin hắn.
Vậy mà trong thời gian mang thai ngay trước khi sinh nở, ta trông thấy hắn cùng với một nữ sinh cũng xuyên tới đây say đắm hôn nhau đến động tình.
Bị phát hiện, sắc mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh.
"Đây là thiên tính của sư tử. Yểu yểu, chúng ta cứ tiếp tục giống như trước kia không tốt sao?"
Ta cười ra nước mắt.
Về sau, ta rốt cục cũng phát hiện phương pháp trở về, ta quyết định rời đi không một khắc do dự.
Hắn rốt cục cũng hoảng hồn: "Uyển Uyển, nàng không quan tâm ta cùng hài tử sao?"
Ta cười đến thoải mái: "Không, hài tử ta từ bỏ, ngươi, ta cũng không cần nữa."
1
Khi ta trở về nhà.
Nhìn thấy Dung Húc ném một nữ tử ra ngoài sân.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, tựa như băng đao lăng trì nữ tử kia.
Nữ tử kia toàn thân run rẩy, khóc đến lê hoa đái vũ.
Nàng ta bò tới trước mặt hắn, đưa tay muốn ôm lấy chân hắn.
Nhưng lại bị Dung Húc một cước đá văng.
Mà xung quanh là thú binh của hắn, nghiêm trận chờ lệnh, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, liền có thể đem nữ tử này loạn côn đánh chết.
"Ta, Dung Húc, cả đời này chỉ yêu một mình Ôn Vân Yểu."
"Nếu để ta phát hiện kẻ nào muốn nhân lúc Yểu Yểu mang thai mà thượng vị, liền ném vào Vạn Hạt Động."
Vạn Hạt Động, là nơi mà cả thú thế nghe đến đã biến sắc.
Nữ tử nghe vậy liền tưởng rằng nàng ta đã thoát được một kiếp, cảm kích nhìn về phía Dung Húc.
"Tạ thủ lĩnh..."
Lời còn chưa dứt, Dung Húc đã từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo âm trầm.
"Vậy liền lấy ngươi làm gương." Hắn xoay người, "Lột da thú, treo lên tường thành làm thú khô."
Hắn đột nhiên liếc thấy bóng dáng ta.
Lông mày giãn ra, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
"Yểu Yểu sao lại về sớm thế này?"
Hắn vượt qua đám thú binh, đi về phía ta.
Đưa tay về phía ta, vuốt ve mái tóc ta.
Mỉm cười: "Sao ta cảm giác Yểu Yểu ra ngoài một chuyến lại gầy đi nhiều thế?"
Ta khẽ cười: "Cả thiên hạ cũng chỉ có chàng thấy ta gầy thôi."
Hắn làm bộ nghiêm nghị: "Không béo, ta xem kẻ nào dám nói nàng béo."
Lại hỏi ta: "Mấy ngày nay có ăn đồ cay hay lạnh không?"
Ta cười lắc đầu.
"Ra ngoài chơi ba ngày, có bị cảm không? Mỗi năm đến lúc này nàng đều bị cảm, may mà nàng bình an trở về."
Bộ dạng ân ái hòa thuận của chúng ta, khiến người khác hâm mộ.
"Phu nhân đã về, thủ lĩnh lại thành thê nô rồi!"
"Đã thành thân ba năm rồi, sao thủ lĩnh vẫn còn dính người như vậy, còn dính hơn cả kẹo mạch nha nương tử ta làm!"
"Ôi ôi ôi, có nương tử ghê gớm lắm sao? Trong mộng của ta cũng có!"
Đột nhiên, nữ tử kia bò tới túm lấy váy ta.
"Phu nhân, cầu xin người cứu ta! Ta không muốn chết, sau này ta sẽ không mơ tưởng đến thủ lĩnh nữa..."
Không đợi ta kịp phản ứng, thú binh đã vội vàng kéo nữ tử kia đi.
Dung Húc lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
"Còn không mau mang ả ta cút đi?"
Sau khi người đi hết.
Dung Húc ngồi xổm xuống, cau mày nhìn vết bẩn trên chiếc váy màu hồng của ta.
Ngẩng đầu an ủi ta: "Đây là chiếc váy nàng thích nhất, trở về ta sẽ giặt sạch cho nàng, đừng sợ."
Ta khẽ cười: "Được."
Dung Húc luôn lạnh lùng uy nghiêm, chỉ khi ở trước mặt ta mới dịu dàng như nước, luôn để tâm đến những chi tiết mà ngay cả ta cũng không chú ý tới.
Cả thiên hạ, hắn cũng chỉ cúi đầu khom lưng với ta.
Hắn yêu ta, cả thiên hạ đều biết.
Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy, hắn cùng nữ sinh cũng xuyên không đến đây hôn nhau say đắm.
Đuôi mắt phiếm hồng, động dục niệm.
2
Ta đến từ một thế giới khác.
Một vụ tai nạn xe cộ đã đưa ta xuyên không đến thú thế.
Còn được thủ lĩnh mạnh nhất của sư tộc nhặt được.
Hắn lạnh lùng, mạnh mẽ, ngạo nghễ vạn vật.
Lúc ta mới đến, hắn luôn trầm mặc ít nói.
Thường xuyên ra ngoài chinh chiến, khắp người đầy vết thương.
Hắn không tin ta, không tin bất cứ ai.
Không rõ lai lịch của ta, liền giam ta trong doanh trại của hắn.
Mỗi lần bị thương, hắn đều tự mình bôi thuốc trong doanh trại.
Sau đó hóa thành nguyên hình dưỡng thương.
Nhưng hắn luôn có những vết thương không chạm tới được, liền trầm mặt xuống.
Mặc cho vết thương chảy m.á.u hóa mủ, cũng chưa từng để bất kỳ thú nhân nào giúp đỡ.
Ta thực sự không nhìn nổi nữa, mới cẩn thận giơ tay lên, yếu ớt hỏi: "Cái đó... thật ra ta cũng có thể giúp chàng bôi thuốc."
"Nếu chàng sợ ta giở trò, không sao cả, nếu chàng phát hiện ta có gì không đúng liền một vuốt chụp c.h.ế.t ta là được?"
Dung Húc thật sự nghe theo đề nghị của ta.
Sau lần đó, mỗi lần hắn bị thương, đều là ta giúp hắn bôi thuốc.
Dần dần, ta có thể ra ngoài tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ta mới phát hiện thế giới này hoàn toàn khác với thế giới của ta.
Nơi này giống như cổ đại, nhưng tất cả mọi người đều là thú nhân, không có sự tồn tại của con người.
Họ giữ lại thú tính, đều lấy cường tráng làm tiêu chuẩn đẹp.
Ngay cả nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Nữ nhân cường tráng thậm chí có thể chọn vài thú nhân làm thú phu.
Ta nghe hạ nhân nói, ta là nữ tử xinh đẹp nhất mà họ từng thấy.
Cũng là người đầu tiên khiến thủ lĩnh buông bỏ cảnh giác.
Nhưng ta không tin.
Ta sợ Dung Húc.
Sau đó, Dung Húc đột nhiên bị trọng thương được thú binh đưa về.
Ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, suýt chút nữa đã bắt đầu tự học niệm kinh siêu độ cho hắn.
Hắn mới lười biếng hé mắt.
Để lộ đồng tử khiến người ta kinh hãi.
Ta sợ đến mức im bặt.
Chỉ đành nấu cho hắn đồ ăn ngon, giúp hắn dưỡng thương.
Ban đêm hắn sốt cao, không cho người khác đến gần.
Trong lúc ánh mắt mơ màng, hắn chỉ vào ta.
"Ta chỉ cần nàng."
Thế là, mọi người lui xuống.
Ta đành phải đích thân làm, thay khăn ướt cho hắn, lau người, bôi thuốc.
Cuối cùng mệt mỏi ngã xuống trước giường hắn.
Khi tỉnh lại, lại thấy hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta.
Giọng hắn khàn khàn, câu đầu tiên nói với ta chính là: "Mặt của nàng, vẫn luôn mềm mại như vậy sao?"
Mặt ta đỏ bừng, cũng từ lúc đó, ta phát hiện hắn đối với ta ngày càng dịu dàng, nuông chiều.
Ta hình như cũng có chút thích hắn.
Biết được sư tử vốn là chế độ đa thê một chồng nhiều vợ, ta lúc nào cũng sợ hắn thay lòng đổi dạ.
Hắn liền triệu tập tất cả thú nhân, hứa hẹn sẽ không màng thiên tính mà yêu ta, đời này chỉ một mình ta.
Ta tin hắn.
Vậy mà trong thời gian mang thai ngay trước khi sinh nở, ta trông thấy hắn cùng với một nữ sinh cũng xuyên tới đây say đắm hôn nhau đến động tình.
Bị phát hiện, sắc mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh.
"Đây là thiên tính của sư tử. Yểu yểu, chúng ta cứ tiếp tục giống như trước kia không tốt sao?"
Ta cười ra nước mắt.
Về sau, ta rốt cục cũng phát hiện phương pháp trở về, ta quyết định rời đi không một khắc do dự.
Hắn rốt cục cũng hoảng hồn: "Uyển Uyển, nàng không quan tâm ta cùng hài tử sao?"
Ta cười đến thoải mái: "Không, hài tử ta từ bỏ, ngươi, ta cũng không cần nữa."
1
Khi ta trở về nhà.
Nhìn thấy Dung Húc ném một nữ tử ra ngoài sân.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, tựa như băng đao lăng trì nữ tử kia.
Nữ tử kia toàn thân run rẩy, khóc đến lê hoa đái vũ.
Nàng ta bò tới trước mặt hắn, đưa tay muốn ôm lấy chân hắn.
Nhưng lại bị Dung Húc một cước đá văng.
Mà xung quanh là thú binh của hắn, nghiêm trận chờ lệnh, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, liền có thể đem nữ tử này loạn côn đánh chết.
"Ta, Dung Húc, cả đời này chỉ yêu một mình Ôn Vân Yểu."
"Nếu để ta phát hiện kẻ nào muốn nhân lúc Yểu Yểu mang thai mà thượng vị, liền ném vào Vạn Hạt Động."
Vạn Hạt Động, là nơi mà cả thú thế nghe đến đã biến sắc.
Nữ tử nghe vậy liền tưởng rằng nàng ta đã thoát được một kiếp, cảm kích nhìn về phía Dung Húc.
"Tạ thủ lĩnh..."
Lời còn chưa dứt, Dung Húc đã từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo âm trầm.
"Vậy liền lấy ngươi làm gương." Hắn xoay người, "Lột da thú, treo lên tường thành làm thú khô."
Hắn đột nhiên liếc thấy bóng dáng ta.
Lông mày giãn ra, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
"Yểu Yểu sao lại về sớm thế này?"
Hắn vượt qua đám thú binh, đi về phía ta.
Đưa tay về phía ta, vuốt ve mái tóc ta.
Mỉm cười: "Sao ta cảm giác Yểu Yểu ra ngoài một chuyến lại gầy đi nhiều thế?"
Ta khẽ cười: "Cả thiên hạ cũng chỉ có chàng thấy ta gầy thôi."
Hắn làm bộ nghiêm nghị: "Không béo, ta xem kẻ nào dám nói nàng béo."
Lại hỏi ta: "Mấy ngày nay có ăn đồ cay hay lạnh không?"
Ta cười lắc đầu.
"Ra ngoài chơi ba ngày, có bị cảm không? Mỗi năm đến lúc này nàng đều bị cảm, may mà nàng bình an trở về."
Bộ dạng ân ái hòa thuận của chúng ta, khiến người khác hâm mộ.
"Phu nhân đã về, thủ lĩnh lại thành thê nô rồi!"
"Đã thành thân ba năm rồi, sao thủ lĩnh vẫn còn dính người như vậy, còn dính hơn cả kẹo mạch nha nương tử ta làm!"
"Ôi ôi ôi, có nương tử ghê gớm lắm sao? Trong mộng của ta cũng có!"
Đột nhiên, nữ tử kia bò tới túm lấy váy ta.
"Phu nhân, cầu xin người cứu ta! Ta không muốn chết, sau này ta sẽ không mơ tưởng đến thủ lĩnh nữa..."
Không đợi ta kịp phản ứng, thú binh đã vội vàng kéo nữ tử kia đi.
Dung Húc lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
"Còn không mau mang ả ta cút đi?"
Sau khi người đi hết.
Dung Húc ngồi xổm xuống, cau mày nhìn vết bẩn trên chiếc váy màu hồng của ta.
Ngẩng đầu an ủi ta: "Đây là chiếc váy nàng thích nhất, trở về ta sẽ giặt sạch cho nàng, đừng sợ."
Ta khẽ cười: "Được."
Dung Húc luôn lạnh lùng uy nghiêm, chỉ khi ở trước mặt ta mới dịu dàng như nước, luôn để tâm đến những chi tiết mà ngay cả ta cũng không chú ý tới.
Cả thiên hạ, hắn cũng chỉ cúi đầu khom lưng với ta.
Hắn yêu ta, cả thiên hạ đều biết.
Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy, hắn cùng nữ sinh cũng xuyên không đến đây hôn nhau say đắm.
Đuôi mắt phiếm hồng, động dục niệm.
2
Ta đến từ một thế giới khác.
Một vụ tai nạn xe cộ đã đưa ta xuyên không đến thú thế.
Còn được thủ lĩnh mạnh nhất của sư tộc nhặt được.
Hắn lạnh lùng, mạnh mẽ, ngạo nghễ vạn vật.
Lúc ta mới đến, hắn luôn trầm mặc ít nói.
Thường xuyên ra ngoài chinh chiến, khắp người đầy vết thương.
Hắn không tin ta, không tin bất cứ ai.
Không rõ lai lịch của ta, liền giam ta trong doanh trại của hắn.
Mỗi lần bị thương, hắn đều tự mình bôi thuốc trong doanh trại.
Sau đó hóa thành nguyên hình dưỡng thương.
Nhưng hắn luôn có những vết thương không chạm tới được, liền trầm mặt xuống.
Mặc cho vết thương chảy m.á.u hóa mủ, cũng chưa từng để bất kỳ thú nhân nào giúp đỡ.
Ta thực sự không nhìn nổi nữa, mới cẩn thận giơ tay lên, yếu ớt hỏi: "Cái đó... thật ra ta cũng có thể giúp chàng bôi thuốc."
"Nếu chàng sợ ta giở trò, không sao cả, nếu chàng phát hiện ta có gì không đúng liền một vuốt chụp c.h.ế.t ta là được?"
Dung Húc thật sự nghe theo đề nghị của ta.
Sau lần đó, mỗi lần hắn bị thương, đều là ta giúp hắn bôi thuốc.
Dần dần, ta có thể ra ngoài tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ta mới phát hiện thế giới này hoàn toàn khác với thế giới của ta.
Nơi này giống như cổ đại, nhưng tất cả mọi người đều là thú nhân, không có sự tồn tại của con người.
Họ giữ lại thú tính, đều lấy cường tráng làm tiêu chuẩn đẹp.
Ngay cả nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Nữ nhân cường tráng thậm chí có thể chọn vài thú nhân làm thú phu.
Ta nghe hạ nhân nói, ta là nữ tử xinh đẹp nhất mà họ từng thấy.
Cũng là người đầu tiên khiến thủ lĩnh buông bỏ cảnh giác.
Nhưng ta không tin.
Ta sợ Dung Húc.
Sau đó, Dung Húc đột nhiên bị trọng thương được thú binh đưa về.
Ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, suýt chút nữa đã bắt đầu tự học niệm kinh siêu độ cho hắn.
Hắn mới lười biếng hé mắt.
Để lộ đồng tử khiến người ta kinh hãi.
Ta sợ đến mức im bặt.
Chỉ đành nấu cho hắn đồ ăn ngon, giúp hắn dưỡng thương.
Ban đêm hắn sốt cao, không cho người khác đến gần.
Trong lúc ánh mắt mơ màng, hắn chỉ vào ta.
"Ta chỉ cần nàng."
Thế là, mọi người lui xuống.
Ta đành phải đích thân làm, thay khăn ướt cho hắn, lau người, bôi thuốc.
Cuối cùng mệt mỏi ngã xuống trước giường hắn.
Khi tỉnh lại, lại thấy hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta.
Giọng hắn khàn khàn, câu đầu tiên nói với ta chính là: "Mặt của nàng, vẫn luôn mềm mại như vậy sao?"
Mặt ta đỏ bừng, cũng từ lúc đó, ta phát hiện hắn đối với ta ngày càng dịu dàng, nuông chiều.
Ta hình như cũng có chút thích hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.