One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 69: Băng Đảng Buôn Người (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Bởi vì đó là Bayer, con trai của ông chú Goodman. Từ lúc quán rượu khai trương đến nay, đây là lần đầu tiên thằng bé tới chơi.
Trương Đạt Dã rót cho thằng bé ly nước trái cây và bảo thằng bé ngồi trước mặt Tom, còn mình thì phải đi chào hỏi các vị khách khác trước.
Lúc cậu quay lại đã thấy nhóc con này đang nhận một miếng đồ ăn cho mèo từ tay Tom. Dù Tom không thích mấy đứa con nít rách việc lắm nhưng lại chăm sóc thằng đệ này rất tốt, ít ra còn sẵn sàng chia đồ ăn ngon cho thằng bé.
Tiếc là Bayer không may mắn được hưởng thụ lòng tốt ấy: “Khó ăn quá!”
Sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể thưởng thức đồ ăn cho mèo. Tom có vị giác của cả người và mèo, hơn nữa còn có thể chuyển đổi linh hoạt, nó tự động hưởng thụ vị ngon và che đậy đi hương vị dở tệ.
Mà nguyên nhân Artoria cảm thấy đồ ăn cho mèo thơm ngon chắc là liên quan đến văn hóa ẩm thực ở quê hương cô...
Trương Đạt Dã bưng rượu, thịt phục vụ, sau đó quay lại hỏi: “Bayer, sao dạo này em không qua đây chơi?”
Bayer nhăn nhó mặt nhỏ: “Tại em bị ba lôi ra bến tàu, bắt em cưa gỗ suốt cả ngày, mệt chết đi được.”
Trương Đạt Dã cười: “Ồ, chú Goodman làm thật đấy à? Anh còn tưởng chú ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Chị Molly nỡ lòng để em đi cơ à?”
Bayer xua tay như ông cụ non: “Haizz~ Đừng thấy bình thường cái gì ba em cũng nghe mẹ, có một số việc mà ba quyết định rồi thì có làm gì cũng không thay đổi được.”
Trương Đạt Dã cảm thán: “Chú Goodman đáng gờm thế cơ à?”
“Nếu không phải ông ấy ngủ sofa suốt ba ngày sau đó thì em cũng nghĩ thế.” Bayer không chút do dự vạch trần ông già nhà mình.
“À đúng rồi, anh Đạt Dã ơi, chị Artoria đỉnh lắm hả anh?” Chắc Goodman đã kể chuyện xảy ra ở quán rượu cho người nhà nghe, thế nên Bayer mới biết về Artoria.
“Đỉnh hơn cả tưởng tượng của em nhiều ấy chứ.” Trương Đạt Dã tiện tay chỉ về phía mấy chục người trong quán rượu, hạ giọng thì thầm: "Bằng này người hợp sức lại cũng không đủ cho cô ấy đánh.”
Cái miệng nhỏ của Bayer há hốc thành hình chữ O, sau đó hỏi: “Em còn nghe nói anh Đạt Dã cũng rất đỉnh, mấy hôm trước anh dùng cái chảo đánh bẹp hai kẻ gây rối.”
“Ha ha, cũng tạm. Anh còn dùng ghế gấp đập một tên mập nữa cơ mà, Không có gì to tát hết~” Trương Đạt Dã đã hơi thấu hiểu nguyên nhân Goodman thích khoe khoang, khoác lác rồi. Cảm giác được người khác nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ đúng là thoải mái, kể cả khi đối tượng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả ngày cứ đánh nhau bằng ghế gấp, chảo, với cả chổi cùn, Trương Đạt Dã lo ngày nào đó mình sẽ trở thành chiến thần nội thất... hơn nữa còn là kiểu kè kè nội thất của cả một căn nhà bên mình.
Rảnh rỗi không có gì làm, cậu bèn kể vài câu chuyện ‘không khoa học lắm’, nghe thì ma quái, hồi hộp nhưng nghe xong lại cảm thấy như chưa nghe, chỉ có vẻ rất dữ dội.
Không biết từ lúc nào, người từng âm thầm thề thốt sau này còn nghe nữa thì chính là chó lại ghé qua nghe ké.
Sau khi bị Trương Đạt Dã liếc mắt nhìn, người đó nháo nhào bày tỏ sẽ mua thêm một chai rượu và yêu cầu cậu hãy giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời gian kinh doanh buổi trưa trôi qua rất nhanh. Lúc rời đi, bé Bayer chuyển lời của phu nhân Molly, nhắn Trương Đạt Dã có rảnh thì ghé qua nhà họ chơi một chút. Đối với ý tốt thế này, Trương Đạt Dã rất vui vẻ nhận lời.
...
Sau khi đóng cửa quán rượu, Trương Đạt Dã cưỡi xe bong bóng chở Artoria và Tom đi mua sắm. Mục tiêu của họ là mua thêm vài thanh kiếm tre dự phòng, tiện thể mua nguyên liệu nấu ăn và xem thử có bán thịt Hải Vương không.
“Đạt Dã.”
“Hử?”
“Chúng ta bị theo dõi.”
Lúc sắp ra khỏi phạm vi thị trấn GR59, Artoria nhắc nhở.
“Mạnh không? Bao nhiêu người?” Trương Đạt Dã nghe giọng Artoria bình tĩnh như thế thì không hoảng chút nào.
“Mười người, tôi có thể giải quyết nhanh chóng.” Artoria nói: "Bọn chúng đã theo dõi chúng ta một lúc rồi, chắc định chờ chúng ta ra khỏi thị trấn sẽ ra tay.”
“Vậy cứ đi tiếp thôi. Tôi cũng muốn tăng thêm kinh nghiệm thực chiến.” Với điều kiện tiên quyết là không bị người ta đánh chết.
Artoria gật đầu nói: “Vậy tôi chỉ giải quyết hết mấy tên có súng thôi, sau đó sẽ cố gắng không cho những người khác quấy nhiễu trận chiến của cậu.”
“Vậy thì tốt.” Với trình độ của Trương Đạt Dã bây giờ, súng vẫn là mối đe dọa rất lớn với cậu. Chẳng qua cậu cũng thắc mắc, không biết liệu súng đạn bình thường có thể giết chết mình hay không.
Khi họ đến ranh giới hòn đảo, mười người từ hai bên trái phải xông ra bao vây.
Trong số đó có bảy người cầm đao kiếm, hai người cầm súng trường và một người cầm cung tên.
“Á à... ” Người cầm cung tên cất giọng khàn khàn: “Tao tưởng chỉ cần bắt mục tiêu theo kế hoạch là được rồi. Nhưng nhìn kỹ mới thấy hai đứa còn lại cũng đều là hàng cao cấp nhỉ.”
Trương Đạt Dã rót cho thằng bé ly nước trái cây và bảo thằng bé ngồi trước mặt Tom, còn mình thì phải đi chào hỏi các vị khách khác trước.
Lúc cậu quay lại đã thấy nhóc con này đang nhận một miếng đồ ăn cho mèo từ tay Tom. Dù Tom không thích mấy đứa con nít rách việc lắm nhưng lại chăm sóc thằng đệ này rất tốt, ít ra còn sẵn sàng chia đồ ăn ngon cho thằng bé.
Tiếc là Bayer không may mắn được hưởng thụ lòng tốt ấy: “Khó ăn quá!”
Sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể thưởng thức đồ ăn cho mèo. Tom có vị giác của cả người và mèo, hơn nữa còn có thể chuyển đổi linh hoạt, nó tự động hưởng thụ vị ngon và che đậy đi hương vị dở tệ.
Mà nguyên nhân Artoria cảm thấy đồ ăn cho mèo thơm ngon chắc là liên quan đến văn hóa ẩm thực ở quê hương cô...
Trương Đạt Dã bưng rượu, thịt phục vụ, sau đó quay lại hỏi: “Bayer, sao dạo này em không qua đây chơi?”
Bayer nhăn nhó mặt nhỏ: “Tại em bị ba lôi ra bến tàu, bắt em cưa gỗ suốt cả ngày, mệt chết đi được.”
Trương Đạt Dã cười: “Ồ, chú Goodman làm thật đấy à? Anh còn tưởng chú ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Chị Molly nỡ lòng để em đi cơ à?”
Bayer xua tay như ông cụ non: “Haizz~ Đừng thấy bình thường cái gì ba em cũng nghe mẹ, có một số việc mà ba quyết định rồi thì có làm gì cũng không thay đổi được.”
Trương Đạt Dã cảm thán: “Chú Goodman đáng gờm thế cơ à?”
“Nếu không phải ông ấy ngủ sofa suốt ba ngày sau đó thì em cũng nghĩ thế.” Bayer không chút do dự vạch trần ông già nhà mình.
“À đúng rồi, anh Đạt Dã ơi, chị Artoria đỉnh lắm hả anh?” Chắc Goodman đã kể chuyện xảy ra ở quán rượu cho người nhà nghe, thế nên Bayer mới biết về Artoria.
“Đỉnh hơn cả tưởng tượng của em nhiều ấy chứ.” Trương Đạt Dã tiện tay chỉ về phía mấy chục người trong quán rượu, hạ giọng thì thầm: "Bằng này người hợp sức lại cũng không đủ cho cô ấy đánh.”
Cái miệng nhỏ của Bayer há hốc thành hình chữ O, sau đó hỏi: “Em còn nghe nói anh Đạt Dã cũng rất đỉnh, mấy hôm trước anh dùng cái chảo đánh bẹp hai kẻ gây rối.”
“Ha ha, cũng tạm. Anh còn dùng ghế gấp đập một tên mập nữa cơ mà, Không có gì to tát hết~” Trương Đạt Dã đã hơi thấu hiểu nguyên nhân Goodman thích khoe khoang, khoác lác rồi. Cảm giác được người khác nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ đúng là thoải mái, kể cả khi đối tượng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả ngày cứ đánh nhau bằng ghế gấp, chảo, với cả chổi cùn, Trương Đạt Dã lo ngày nào đó mình sẽ trở thành chiến thần nội thất... hơn nữa còn là kiểu kè kè nội thất của cả một căn nhà bên mình.
Rảnh rỗi không có gì làm, cậu bèn kể vài câu chuyện ‘không khoa học lắm’, nghe thì ma quái, hồi hộp nhưng nghe xong lại cảm thấy như chưa nghe, chỉ có vẻ rất dữ dội.
Không biết từ lúc nào, người từng âm thầm thề thốt sau này còn nghe nữa thì chính là chó lại ghé qua nghe ké.
Sau khi bị Trương Đạt Dã liếc mắt nhìn, người đó nháo nhào bày tỏ sẽ mua thêm một chai rượu và yêu cầu cậu hãy giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời gian kinh doanh buổi trưa trôi qua rất nhanh. Lúc rời đi, bé Bayer chuyển lời của phu nhân Molly, nhắn Trương Đạt Dã có rảnh thì ghé qua nhà họ chơi một chút. Đối với ý tốt thế này, Trương Đạt Dã rất vui vẻ nhận lời.
...
Sau khi đóng cửa quán rượu, Trương Đạt Dã cưỡi xe bong bóng chở Artoria và Tom đi mua sắm. Mục tiêu của họ là mua thêm vài thanh kiếm tre dự phòng, tiện thể mua nguyên liệu nấu ăn và xem thử có bán thịt Hải Vương không.
“Đạt Dã.”
“Hử?”
“Chúng ta bị theo dõi.”
Lúc sắp ra khỏi phạm vi thị trấn GR59, Artoria nhắc nhở.
“Mạnh không? Bao nhiêu người?” Trương Đạt Dã nghe giọng Artoria bình tĩnh như thế thì không hoảng chút nào.
“Mười người, tôi có thể giải quyết nhanh chóng.” Artoria nói: "Bọn chúng đã theo dõi chúng ta một lúc rồi, chắc định chờ chúng ta ra khỏi thị trấn sẽ ra tay.”
“Vậy cứ đi tiếp thôi. Tôi cũng muốn tăng thêm kinh nghiệm thực chiến.” Với điều kiện tiên quyết là không bị người ta đánh chết.
Artoria gật đầu nói: “Vậy tôi chỉ giải quyết hết mấy tên có súng thôi, sau đó sẽ cố gắng không cho những người khác quấy nhiễu trận chiến của cậu.”
“Vậy thì tốt.” Với trình độ của Trương Đạt Dã bây giờ, súng vẫn là mối đe dọa rất lớn với cậu. Chẳng qua cậu cũng thắc mắc, không biết liệu súng đạn bình thường có thể giết chết mình hay không.
Khi họ đến ranh giới hòn đảo, mười người từ hai bên trái phải xông ra bao vây.
Trong số đó có bảy người cầm đao kiếm, hai người cầm súng trường và một người cầm cung tên.
“Á à... ” Người cầm cung tên cất giọng khàn khàn: “Tao tưởng chỉ cần bắt mục tiêu theo kế hoạch là được rồi. Nhưng nhìn kỹ mới thấy hai đứa còn lại cũng đều là hàng cao cấp nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.