One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 68: Thì Ra Thứ Đó Gọi Là Ống Thổi Lò Sưởi Cầm Tay
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Chắc là do cậu trở mình lúc ngủ ban đêm nhỉ? Nhưng nói cũng quái, cậu nằm lên người Tom mà không thấy cấn người gì cả, ngược lại còn rất thoải mái.
“Tom! Xin lỗi!” Cậu vừa nói vừa bóc tờ giấy Tom ra khỏi giường.
Tom lắc lắc cái đầu bẹp dí, không biết lấy đâu ra một cái ống thổi lò sưởi cầm tay, nhét đầu thoát khí vào miệng mình và chỉ phần ván tay cầm.
Trương Đạt Dã hiểu ý, dùng sức gập hai miếng ván tay cầm vào nhau, không khí từ ống thổi lò sưởi được bơm vào miệng Tom làm nó phồng lên từng tí như quả bóng bay.
Điều làm cậu khó hiểu là sao một chiếc ống thổi lò sưởi cầm tay bé nhỏ trông chẳng có mấy không gian bên trong mà có thể bơm cho Tom phình thành quả bóng bay lớn, đã thế bóng Tom còn bay lên một cách phản khoa học nữa chứ.
Mặt khác, sao chú mèo ngốc này không hé miệng ra?
Tom khó khăn nhả miệng ra khỏi đầu thoát khí, một luồng khí mát lạnh thổi rối tung tóc Trương Đạt Dã, sau đó nguyên chú mèo bay vèo vèo khắp nhà như bóng bay xì hơi một lúc rồi mới rơi bẹp xuống đầu Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã gỡ mèo khỏi đầu mình, bốn mắt nhìn nhau: “Chào buổi sáng, Tom.”
Khởi đầu ngày mới bằng việc vuốt ve mèo… Tuy phương pháp vuốt ve này không thích hợp cho lắm.
Cậu dẫn Tom và Artoria cùng chạy bộ sáng sớm.
Tom mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, chạy được một lát đã bắt đầu ăn vạ. Nó ngồi bệt xuống đất, lè lưỡi dài không muốn động đậy.
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ, chỉ đành thả nó lên vai làm thành trang sức, vừa chạy vừa hỏi Artoria những vấn đề liên quan tới ma lực.
Thật ra cậu rất sợ nhận được những câu trả lời đại loại như “Chẳng phải sinh ra là biết dùng ma lực rồi à?” hoặc “Không phải lực lượng ma lực sẽ tự động tăng trưởng ư?”
“Ma lực là năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể, có liên hệ mật thiết với thể lực của cậu. Nếu muốn mạnh hơn thì nhất định không được lơ là việc rèn luyện thể chất thường ngày. Cách dùng ma lực có thể gọi là phóng thích ma lực...”
Artoria giảng giải cho cậu phương pháp đưa ma lực vào vũ khí hoặc bám lên bộ phận trên người.
Trương Đạt Dã càng nghe càng cảm thấy thứ này rất giống nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp. Tấn công được, phòng ngự được, cũng có thể đề cao tốc độ... vạn năng y như dầu gió.
Biện pháp tốt nhất để luyện tập nắm giữ ma lực là thực chiến, nghĩa là Trương Đạt Dã phải tiếp tục chịu đòn, hơn nữa còn có khả năng phải chịu đòn ác hơn vì có kèm theo ma lực.
Nhưng vì hiện tại ma lực của cậu có hạn, cậu sẽ bắt đầu luyện tập từ cơ bản nhất, đó là khống chế phóng thích ma lực.
Sau buổi chạy bộ sớm, Tom bắt đầu nấu bữa sáng, làm món mì khô nóng theo yêu cầu của Trương Đạt Dã.
Món này không có trong công thức nấu ăn nên Tom thử làm theo lời tả của Trương Đạt Dã.
Nhưng vì Trương Đạt Dã cũng không biết cách làm hoàn chỉnh, nên trong sợi mì thiếu chút mùi dấm, nước tương cũng không giống hẳn nguyên bản nhưng ít nhiều cũng giúp cậu tìm lại được hương vị quen thuộc.
Trương Đạt Dã thấy mọi người ăn đến khá vui vẻ thì quyết định ghi chú lại những món ngon mình từng ăn trước kia. Cho dù chỉ biết nguyên liệu và mùi vị cũng được, miễn cho sau này quên sạch sẽ. Mai mốt sẽ nhờ Tom thử khôi phục từ từ.
Cậu còn cho rằng bài đối luyện buổi sáng sẽ không thể diễn ra như thường lệ do kiếm tre của Artoria đã bị đánh hỏng hôm qua, vẫn chưa kịp mua cây mới.
Nhưng Artoria đã cầm thanh kiếm tre cho trẻ em của Tom lên, tiện tay vung vẩy: “Dùng tạm cái này cũng được.”
Trương Đạt Dã biết có thể huấn luyện bình thường thì biểu hiện đầu tiên là hết sức vui mừng, ngay sau đó lại ỉu xìu xìu.
Không hiểu thế nào, cậu chợt nghĩ đến lần đầu Mihawk gặp Zoro đã rút một cây đao nhỏ ra và nói: “Xin lỗi nhé, trên người ta không có con dao nào nhỏ hơn.”
Trương Đạt Dã vỗ mặt mình, không tiếp tục nghĩ đến những chuyện không đâu nữa. Đã gà thì phải tự nhận rõ năng lực của bản thân. Đừng nói cô cầm kiếm tre, có khi cô cầm chiếc đũa cũng có thể đánh ngã cậu.
Đấu luyện kết thúc sau một hồi canh cách bùm bụp. Nhờ mấy ngày rèn luyện này nên Trương Đạt Dã đã phản ứng nhanh hơn khá nhiều. Cậu không còn dễ dàng bị Artoria hạ gục chỉ bằng hai ba chiêu như trước... với điều kiện cô chỉ dùng mỗi kiếm thuật.
Hiện giờ Trương Đạt Dã đã không cần bôi thuốc sau khi bị đánh nữa, chỉ cần vệ sinh sạch vết thương rồi để cơ thể tự hồi phục là được, đau một tí thì nhịn xíu là qua.
Đến trưa, Tom làm bàn đại tiệc Hải Vương, lần này nó thử làm thành viên thịt lớn, cũng chính là món Luffy ưa thích nhất.
Lúc Artoria cầm thịt, Trương Đạt Dã lập tức nghĩ đến một câu danh ngôn...
“Mỹ nữ kiếm sĩ vác bao thịt nướng tới!”*
*Câu thoại 8:31 trong tập 353 anime.
………………….
Khách mở hàng hôm nay là khách ăn chùa nhưng không bị đánh.
“Tom! Xin lỗi!” Cậu vừa nói vừa bóc tờ giấy Tom ra khỏi giường.
Tom lắc lắc cái đầu bẹp dí, không biết lấy đâu ra một cái ống thổi lò sưởi cầm tay, nhét đầu thoát khí vào miệng mình và chỉ phần ván tay cầm.
Trương Đạt Dã hiểu ý, dùng sức gập hai miếng ván tay cầm vào nhau, không khí từ ống thổi lò sưởi được bơm vào miệng Tom làm nó phồng lên từng tí như quả bóng bay.
Điều làm cậu khó hiểu là sao một chiếc ống thổi lò sưởi cầm tay bé nhỏ trông chẳng có mấy không gian bên trong mà có thể bơm cho Tom phình thành quả bóng bay lớn, đã thế bóng Tom còn bay lên một cách phản khoa học nữa chứ.
Mặt khác, sao chú mèo ngốc này không hé miệng ra?
Tom khó khăn nhả miệng ra khỏi đầu thoát khí, một luồng khí mát lạnh thổi rối tung tóc Trương Đạt Dã, sau đó nguyên chú mèo bay vèo vèo khắp nhà như bóng bay xì hơi một lúc rồi mới rơi bẹp xuống đầu Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã gỡ mèo khỏi đầu mình, bốn mắt nhìn nhau: “Chào buổi sáng, Tom.”
Khởi đầu ngày mới bằng việc vuốt ve mèo… Tuy phương pháp vuốt ve này không thích hợp cho lắm.
Cậu dẫn Tom và Artoria cùng chạy bộ sáng sớm.
Tom mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, chạy được một lát đã bắt đầu ăn vạ. Nó ngồi bệt xuống đất, lè lưỡi dài không muốn động đậy.
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ, chỉ đành thả nó lên vai làm thành trang sức, vừa chạy vừa hỏi Artoria những vấn đề liên quan tới ma lực.
Thật ra cậu rất sợ nhận được những câu trả lời đại loại như “Chẳng phải sinh ra là biết dùng ma lực rồi à?” hoặc “Không phải lực lượng ma lực sẽ tự động tăng trưởng ư?”
“Ma lực là năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể, có liên hệ mật thiết với thể lực của cậu. Nếu muốn mạnh hơn thì nhất định không được lơ là việc rèn luyện thể chất thường ngày. Cách dùng ma lực có thể gọi là phóng thích ma lực...”
Artoria giảng giải cho cậu phương pháp đưa ma lực vào vũ khí hoặc bám lên bộ phận trên người.
Trương Đạt Dã càng nghe càng cảm thấy thứ này rất giống nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp. Tấn công được, phòng ngự được, cũng có thể đề cao tốc độ... vạn năng y như dầu gió.
Biện pháp tốt nhất để luyện tập nắm giữ ma lực là thực chiến, nghĩa là Trương Đạt Dã phải tiếp tục chịu đòn, hơn nữa còn có khả năng phải chịu đòn ác hơn vì có kèm theo ma lực.
Nhưng vì hiện tại ma lực của cậu có hạn, cậu sẽ bắt đầu luyện tập từ cơ bản nhất, đó là khống chế phóng thích ma lực.
Sau buổi chạy bộ sớm, Tom bắt đầu nấu bữa sáng, làm món mì khô nóng theo yêu cầu của Trương Đạt Dã.
Món này không có trong công thức nấu ăn nên Tom thử làm theo lời tả của Trương Đạt Dã.
Nhưng vì Trương Đạt Dã cũng không biết cách làm hoàn chỉnh, nên trong sợi mì thiếu chút mùi dấm, nước tương cũng không giống hẳn nguyên bản nhưng ít nhiều cũng giúp cậu tìm lại được hương vị quen thuộc.
Trương Đạt Dã thấy mọi người ăn đến khá vui vẻ thì quyết định ghi chú lại những món ngon mình từng ăn trước kia. Cho dù chỉ biết nguyên liệu và mùi vị cũng được, miễn cho sau này quên sạch sẽ. Mai mốt sẽ nhờ Tom thử khôi phục từ từ.
Cậu còn cho rằng bài đối luyện buổi sáng sẽ không thể diễn ra như thường lệ do kiếm tre của Artoria đã bị đánh hỏng hôm qua, vẫn chưa kịp mua cây mới.
Nhưng Artoria đã cầm thanh kiếm tre cho trẻ em của Tom lên, tiện tay vung vẩy: “Dùng tạm cái này cũng được.”
Trương Đạt Dã biết có thể huấn luyện bình thường thì biểu hiện đầu tiên là hết sức vui mừng, ngay sau đó lại ỉu xìu xìu.
Không hiểu thế nào, cậu chợt nghĩ đến lần đầu Mihawk gặp Zoro đã rút một cây đao nhỏ ra và nói: “Xin lỗi nhé, trên người ta không có con dao nào nhỏ hơn.”
Trương Đạt Dã vỗ mặt mình, không tiếp tục nghĩ đến những chuyện không đâu nữa. Đã gà thì phải tự nhận rõ năng lực của bản thân. Đừng nói cô cầm kiếm tre, có khi cô cầm chiếc đũa cũng có thể đánh ngã cậu.
Đấu luyện kết thúc sau một hồi canh cách bùm bụp. Nhờ mấy ngày rèn luyện này nên Trương Đạt Dã đã phản ứng nhanh hơn khá nhiều. Cậu không còn dễ dàng bị Artoria hạ gục chỉ bằng hai ba chiêu như trước... với điều kiện cô chỉ dùng mỗi kiếm thuật.
Hiện giờ Trương Đạt Dã đã không cần bôi thuốc sau khi bị đánh nữa, chỉ cần vệ sinh sạch vết thương rồi để cơ thể tự hồi phục là được, đau một tí thì nhịn xíu là qua.
Đến trưa, Tom làm bàn đại tiệc Hải Vương, lần này nó thử làm thành viên thịt lớn, cũng chính là món Luffy ưa thích nhất.
Lúc Artoria cầm thịt, Trương Đạt Dã lập tức nghĩ đến một câu danh ngôn...
“Mỹ nữ kiếm sĩ vác bao thịt nướng tới!”*
*Câu thoại 8:31 trong tập 353 anime.
………………….
Khách mở hàng hôm nay là khách ăn chùa nhưng không bị đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.