One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 46: Buổi Học Kiếm Sóng Gió (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Trương Đạt Dã cũng nhận ra, quá trình học tập không giống tưởng tượng của cậu.
Nghĩ mà xem, nếu có một thiếu nữ xinh đẹp như Artoria tay nắm tay giúp bạn uốn nắn lại thế đứng, chỉnh sửa tư thế cầm kiếm thì dù không tiến triển thần kỳ như phim lãng mạn cũng phải tim đập thình thịch khi tay chạm tay chứ?
Nhưng tình huống thực tế là, bởi vì tư thế của Trương Đạt Dã không chính xác nên bị bóp đỏ cả lên. Lực tay của Artoria hơi khủng bố rồi đấy...
Trương Đạt Dã nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn không kêu ra tiếng. Còn có tâm tư suy nghĩ vẩn vơ như vậy chứng tỏ cậu học hành chưa đủ nghiêm túc.
“Tiếp theo là nội dung chủ yếu động tác đâm tới...”
“Nội dung chính của động tác chém...”
“Lúc dùng sức nhất định phải...”
Artoria vừa giảng giải vừa làm mẫu động tác cơ bản, Trương Đạt Dã và Tom cùng học theo, sau đó điều chỉnh động tác của mình theo nhắc nhở của cô bất cứ lúc nào.
Sau khi nắm vững nội dung chính thì quá trình luyện tập rất nhàm chán, vung kiếm một trăm lần chỉ có thể coi là làm nóng người, một nghìn lần mới tính là luyện tập. Khi dạy học, cô giáo Artoria rất nghiêm khắc, không cho phép bất cứ sai lầm hoặc lười biếng nào.
Trương Đạt Dã còn đỡ, cậu đã tập thể dục không ngừng nghỉ trong khoảng thời gian này, nhưng Tom thì không thể chịu đựng được.
Tom là một con mèo không khoa học, thể lực của nó rất có hạn. Dù là tổ chức buổi hòa nhạc piano hay chỉ huy một bản giao hưởng đều khiến nó kiệt sức và đổ mồ hôi đầm đìa… Tuy rằng lần nào cũng có một phần nguyên nhân là do Jerry đang quấy rối.
Lúc vừa học, chỉ có các chiêu thức đẹp mắt thì không sao, Tom phấn khởi vô cùng, học đến là vui vẻ. Nhưng đến giai đoạn vung kiếm một ngàn lần thì Tom cảm thấy còn không bằng giết nó.
Chưa được mấy chốc, Tom đã mệt đến sắp chảy thành một bãi chất lỏng. Nhưng chú mèo Tom tội nghiệp thấy Artoria cũng đang đứng thành hàng vung kiếm với mình và chủ nhân thì muốn dừng cũng không dám.
Tom nhìn lén động tác của hai người như kẻ trộm, trên đỉnh đầu chợt có bóng đèn nhỏ bật sáng cái ‘tạch’.
Artoria cũng luyện cùng bọn họ là vì sau trận đấu tay đôi với Shanks, cô nhận ra rằng có lẽ thực lực của mình vẫn chưa đủ. Bây giờ cô khác hẳn với trạng thái khi nhận được sức mạnh của Chén Thánh. Cô không cần phải được ngự chủ cung cấp ma lực để tồn tại nữa, chiến đấu cũng hoàn toàn dựa vào sức mạnh của chính mình.
Đồng thời, bây giờ cô có thể tiếp tục mạnh lên nhờ quá trình rèn luyện, chẳng qua là không quá dễ dàng mà thôi.
Một kiếm, lại một kiếm.
Trương Đạt Dã lặp đi lặp lại các động tác như một cái máy, luyện mãi đến khi cánh tay đau nhức và bủn rủn, luyện đến khi chỉ cần hơi lơ là thì động tác sẽ biến dạng. May mà từng điểm năng lượng trên mu bàn tay trái thỉnh thoảng dâng lên ít nhiều cung cấp thêm động lực để cậu kiên trì.
Khi cậu cảm thấy cả hai cánh tay đã không thuộc về mình nữa, cuối cùng cũng nghe được Artoria bảo ngừng.
“Nghỉ ngơi một lát nhé. Nhân lúc này kiểm lại những điểm quan trọng của động tác, sau đó… Cậu có thấy Tom đâu không?”
“Tom? Chẳng phải nó ở cạnh tôi à?” Trương Đạt Dã nhớ rằng mình vẫn luôn nhác thấy bóng kiếm của Tom vung qua lại cơ mà.
Nhưng khi Trương Đạt Dã quay sang thì không thấy Tom đâu cả, chỉ có một tấm ván gỗ được cắt giống hệt hình dáng của Tom đứng đó, còn sơn cùng màu với màu lông của Tom nữa chứ.
Hai thanh ván gỗ giống như cánh tay có thể di chuyển lên xuống được cố định ở đầu trước của tấm ván, thanh kiếm trúc được buộc vào hai thanh ván đó, thoạt nhìn thì giống như Tom đang cầm kiếm vậy. Ngoài ra còn có một sợi dây thừng buộc vào chuôi kiếm, nối dài vào trong phòng, chỉ cần giật dây thừng là kiếm trúc sẽ chém xuống, sau đó bị một bộ phận nhỏ khá giống lò xo bật lại vị trí ban đầu. Sau đó dây thừng lại bị giật một phát...
Trương Đại Dã nhìn mà ngơ ngác. Tom là bậc thầy thủ công, nó có thể chế tạo ra loại cơ quan này cũng không có gì lạ. Vấn đề là Tom làm thế nào để thay thế chính mình ngay dưới con mắt của cậu và Artoria cơ chứ?
Hai người lần theo sợi dây thừng, dễ dàng tìm được Tom. Nhóc ranh này lôi từ đâu ra một cái ghế dài phơi nắng, bên cạnh đặt một chiếc bàn nhỏ. Nó thảnh thơi vừa đọc báo vừa ghé mồm uống nước trái cây ướp lạnh bằng một chiếc ống hút siêu dài.
Tom còn không biết hai người đang nhìn mình, nó nhởn nhơ vắt chéo chân, chỉ cần lắc nhẹ chân là sợi dây sẽ bị giật, thanh gỗ bên ngoài sẽ vung kiếm lên một lần...
Artoria há hốc mồm không biết nói cái gì cho phải, miệng Trương Đạt Dã giật giật, cắn răng nghiến lợi đi qua. Tao ở bên ngoài mệt như chó, mày lại ở trong này nhàn thành mèo à?
Tom vừa hút một ngụm nước trái cây, lại phát hiện bản thân bị bóng râm bao phủ. Nó đặt tờ báo xuống, thấy nụ cười hiền hòa của Trương Đạt Dã.
Nghĩ mà xem, nếu có một thiếu nữ xinh đẹp như Artoria tay nắm tay giúp bạn uốn nắn lại thế đứng, chỉnh sửa tư thế cầm kiếm thì dù không tiến triển thần kỳ như phim lãng mạn cũng phải tim đập thình thịch khi tay chạm tay chứ?
Nhưng tình huống thực tế là, bởi vì tư thế của Trương Đạt Dã không chính xác nên bị bóp đỏ cả lên. Lực tay của Artoria hơi khủng bố rồi đấy...
Trương Đạt Dã nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn không kêu ra tiếng. Còn có tâm tư suy nghĩ vẩn vơ như vậy chứng tỏ cậu học hành chưa đủ nghiêm túc.
“Tiếp theo là nội dung chủ yếu động tác đâm tới...”
“Nội dung chính của động tác chém...”
“Lúc dùng sức nhất định phải...”
Artoria vừa giảng giải vừa làm mẫu động tác cơ bản, Trương Đạt Dã và Tom cùng học theo, sau đó điều chỉnh động tác của mình theo nhắc nhở của cô bất cứ lúc nào.
Sau khi nắm vững nội dung chính thì quá trình luyện tập rất nhàm chán, vung kiếm một trăm lần chỉ có thể coi là làm nóng người, một nghìn lần mới tính là luyện tập. Khi dạy học, cô giáo Artoria rất nghiêm khắc, không cho phép bất cứ sai lầm hoặc lười biếng nào.
Trương Đạt Dã còn đỡ, cậu đã tập thể dục không ngừng nghỉ trong khoảng thời gian này, nhưng Tom thì không thể chịu đựng được.
Tom là một con mèo không khoa học, thể lực của nó rất có hạn. Dù là tổ chức buổi hòa nhạc piano hay chỉ huy một bản giao hưởng đều khiến nó kiệt sức và đổ mồ hôi đầm đìa… Tuy rằng lần nào cũng có một phần nguyên nhân là do Jerry đang quấy rối.
Lúc vừa học, chỉ có các chiêu thức đẹp mắt thì không sao, Tom phấn khởi vô cùng, học đến là vui vẻ. Nhưng đến giai đoạn vung kiếm một ngàn lần thì Tom cảm thấy còn không bằng giết nó.
Chưa được mấy chốc, Tom đã mệt đến sắp chảy thành một bãi chất lỏng. Nhưng chú mèo Tom tội nghiệp thấy Artoria cũng đang đứng thành hàng vung kiếm với mình và chủ nhân thì muốn dừng cũng không dám.
Tom nhìn lén động tác của hai người như kẻ trộm, trên đỉnh đầu chợt có bóng đèn nhỏ bật sáng cái ‘tạch’.
Artoria cũng luyện cùng bọn họ là vì sau trận đấu tay đôi với Shanks, cô nhận ra rằng có lẽ thực lực của mình vẫn chưa đủ. Bây giờ cô khác hẳn với trạng thái khi nhận được sức mạnh của Chén Thánh. Cô không cần phải được ngự chủ cung cấp ma lực để tồn tại nữa, chiến đấu cũng hoàn toàn dựa vào sức mạnh của chính mình.
Đồng thời, bây giờ cô có thể tiếp tục mạnh lên nhờ quá trình rèn luyện, chẳng qua là không quá dễ dàng mà thôi.
Một kiếm, lại một kiếm.
Trương Đạt Dã lặp đi lặp lại các động tác như một cái máy, luyện mãi đến khi cánh tay đau nhức và bủn rủn, luyện đến khi chỉ cần hơi lơ là thì động tác sẽ biến dạng. May mà từng điểm năng lượng trên mu bàn tay trái thỉnh thoảng dâng lên ít nhiều cung cấp thêm động lực để cậu kiên trì.
Khi cậu cảm thấy cả hai cánh tay đã không thuộc về mình nữa, cuối cùng cũng nghe được Artoria bảo ngừng.
“Nghỉ ngơi một lát nhé. Nhân lúc này kiểm lại những điểm quan trọng của động tác, sau đó… Cậu có thấy Tom đâu không?”
“Tom? Chẳng phải nó ở cạnh tôi à?” Trương Đạt Dã nhớ rằng mình vẫn luôn nhác thấy bóng kiếm của Tom vung qua lại cơ mà.
Nhưng khi Trương Đạt Dã quay sang thì không thấy Tom đâu cả, chỉ có một tấm ván gỗ được cắt giống hệt hình dáng của Tom đứng đó, còn sơn cùng màu với màu lông của Tom nữa chứ.
Hai thanh ván gỗ giống như cánh tay có thể di chuyển lên xuống được cố định ở đầu trước của tấm ván, thanh kiếm trúc được buộc vào hai thanh ván đó, thoạt nhìn thì giống như Tom đang cầm kiếm vậy. Ngoài ra còn có một sợi dây thừng buộc vào chuôi kiếm, nối dài vào trong phòng, chỉ cần giật dây thừng là kiếm trúc sẽ chém xuống, sau đó bị một bộ phận nhỏ khá giống lò xo bật lại vị trí ban đầu. Sau đó dây thừng lại bị giật một phát...
Trương Đại Dã nhìn mà ngơ ngác. Tom là bậc thầy thủ công, nó có thể chế tạo ra loại cơ quan này cũng không có gì lạ. Vấn đề là Tom làm thế nào để thay thế chính mình ngay dưới con mắt của cậu và Artoria cơ chứ?
Hai người lần theo sợi dây thừng, dễ dàng tìm được Tom. Nhóc ranh này lôi từ đâu ra một cái ghế dài phơi nắng, bên cạnh đặt một chiếc bàn nhỏ. Nó thảnh thơi vừa đọc báo vừa ghé mồm uống nước trái cây ướp lạnh bằng một chiếc ống hút siêu dài.
Tom còn không biết hai người đang nhìn mình, nó nhởn nhơ vắt chéo chân, chỉ cần lắc nhẹ chân là sợi dây sẽ bị giật, thanh gỗ bên ngoài sẽ vung kiếm lên một lần...
Artoria há hốc mồm không biết nói cái gì cho phải, miệng Trương Đạt Dã giật giật, cắn răng nghiến lợi đi qua. Tao ở bên ngoài mệt như chó, mày lại ở trong này nhàn thành mèo à?
Tom vừa hút một ngụm nước trái cây, lại phát hiện bản thân bị bóng râm bao phủ. Nó đặt tờ báo xuống, thấy nụ cười hiền hòa của Trương Đạt Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.