One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 47: Buổi Học Kiếm Sóng Gió (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Tom ngẩn người, vừa nhe răng cười ngượng nghịu, vừa nhanh chóng giật giật chân khiến cho ván gỗ thế thân bên ngoài tăng nhanh tốc độ vung kiếm, ý bảo mình đang nỗ lực rèn luyện.
“Tom!” Trương Đạt Dã quay đầu nhìn tấm gỗ bên ngoài, không biết là bị nó làm cho bực đến phát cười hay bị nó chọc cho cười nữa. Chú mèo này ngốc đấy à?
Tom bị tiếng này của cậu dọa giật mình, luống cuống định tháo sợi dây thừng quanh chân. Nhưng không biết lúc nó đứng lên đụng phải chỗ nào, làm ghế dài phơi nắng gập lại đánh ‘tạch’ một tiếng, kẹp nó vào chính giữa, chỉ chừa bốn cái chân khua loạn bên ngoài như cầu cứu.
“Ha ha…” Lần này Trương Đạt Dã thật sự cười phá lên.
Ngay cả Artoria cũng không nhịn được.
Có thể làm gì một chú mèo vừa ngu ngốc lại đáng yêu như vậy cơ chứ? Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho nó.
Sau khi được giải cứu, Tim nịnh nọt bưng đồ uống cho hai người, còn bonus thêm cho Artoria một ít đồ ngọt, được nhà vua xoa đầu một cái.
Trương Đạt Dã sẽ không ghen tị với một con mèo, sau khi bổ sung một ít nước, cậu lại chạy ra ngoài, gom đủ năng lượng để khởi động triệu hoán, sau đó bắt đầu ôm kỳ vọng đầy cõi lòng mà rút thưởng.
[Chúc mừng ngài nhận được: Xẻng chiên xào của gia đình Emiya, tã lót của chú chuột nhỏ Tuffy.]
[Đã cất vào cột vật phẩm.]
Muốn để cậu sưu tầm đủ tất cả dụng cụ nhà bếp của gia đình Emiya đấy à? Có thể kiếm nhà khác mà gây họa không? Emiya Shirou đang khóc đấy!
Mà tã lót là cái quái gì… Đã mở ao thưởng mới mà vẫn còn vật phẩm của thế giới Tom và Jerry à? Thế thì xác suất rút được bảo khí càng nhỏ hơn nhiều...
Tuy nhiên, chỉ cần thể lực tăng cường, số lần có thể bổ sung năng lượng trong ngày cũng sẽ tăng lên. Một khi số lần rút thưởng nhiều hơn thì kiểu gì cũng có cơ hội.
Dù không có nhu cầu rút thưởng thì thể lực vẫn quan trọng cực kỳ. Các cao thủ hàng đầu đánh một trận chính là năm ngày năm đêm, mười ngày mười đêm… Tuy cậu không biết liệu mình có thể đạt được tới trình độ đó hay không, nhưng vẫn phải có ước mơ chứ.
Buổi tối, Tom vẫn phụ trách nấu cơm như thường lệ, nó định thử toàn bộ món ăn trong bốn quyển ‘Bách khoa toàn thư phương pháp nấu nướng mỹ thực biển X’ một lượt, sau đó nhớ kỹ món ăn mà mọi người thích.
Artoria ngồi ngay ngắn, đặt thanh kiếm nằm ngang trên đùi, dường như đang cảm ngộ cái gì.
Thanh kiếm này được xưng là Thanh Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng, dài 115 milimet, tay cầm màu xanh đậm, kiếm cách màu vàng, thân kiếm màu trắng bạc như ẩn giấu ánh vàng kim.
Nó là bảo khí, có thể hiện ra hoặc ẩn hình bất cứ khi nào theo ý chí của chủ nhân.
Artoria thành ra thế này có lẽ là do Trương Đạt Dã nói với cô về anh tài dùng kiếm của thế giới này, đại khái là: “Lúc muốn chém có thể chặt đứt sắt thép, lúc không muốn chém thì chẳng cắt nổi một tờ giấy. Mà bọn họ không chỉ cậy mạnh hoặc dựa vào Haki, cũng không cần ỷ lại vào danh đao cũng làm được như vậy.”
Kiếm thuật mà lâu nay cô luyện tập căn bản không cùng loại với kiếm đạo của thế giới này. Nhưng hôm nay đối chiêu với Shanks một lần giúp cô hơi ngộ ra vài phần phương thức chiến đấu của thế giới này.
Trương Đạt Dã thì đang tiến hành chuẩn bị trước khi khai trương quán rượu. Cậu xác nhận số lượng chén rượu sạch sẽ và đủ dùng, cũng xác nhận lại lượng rượu dự trữ không có vấn đề gì.
Muốn nói có chỗ nào không ổn thì chủ yếu là cậu không hiểu về rượu. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì, biết đọc giá là được. Đằng nào thì những người tới quán rượu tiêu xài cũng không phải bậc thầy phẩm rượu gì cả. Cùng lắm thì đến lúc đó tiến hành điều tra đơn giản, xem loại nào được hoan nghênh nhất thì tăng thêm số lượng nhập.
Biển hiệu cũ của quán rượu đã bị bỏ đi, thay thành biển hiệu ghi “Quán rượu của Đạt Dã” vô cùng phổ thông. Tuy chẳng có sáng tạo gì cả, nhưng phù hợp với phong cách đặt tên quán rượu của thế giới này.
Bảng hiệu mới được chú Goodman tặng ngày cậu mua lại quán rượu, nói là chờ lúc khai trương sẽ dẫn công nhân qua ủng hộ. Đằng nào thì rất nhiều người trong số bọn họ đều là khách quen của quán rượu này.
Trương Đạt Dã lập tức ngỏ ý rằng người chú Goodman dẫn tới được giảm nửa giá.
Nhưng Goodman từ chối thẳng thừng. Trích nguyên văn lời của hắn rằng: “Đám khốn nạn kia đầy tiền. Chờ hôm khai trương tùy tiện giảm mười, hai mươi phần trăm là được. Sau này cứ tàn nhẫn “cắt cổ” bọn họ.”
Trương Đạt Dã đành phải đồng ý. Cậu biết ông chú Goodman cũng không thiếu chút tiền ấy, muốn giảm giá một chút như vậy chắc là vì kiếm tí mặt mũi.
Chờ sau này Goodman già rồi có khi còn khoác lác thế này: “Nhớ hồi tôi còn trẻ, cậu em đã nể mặt Tứ Hoàng* cũng nể mặt tôi…”
*Nhắc đến vụ ‘nể mặt’ Shanks
“Đạt Dã? Mai khai trương quán rượu thì tôi làm gì?” Artoria thu kiếm lại từ bao giờ, quay sang hỏi Trương Đạt Dã đang tất bật.
“Tom!” Trương Đạt Dã quay đầu nhìn tấm gỗ bên ngoài, không biết là bị nó làm cho bực đến phát cười hay bị nó chọc cho cười nữa. Chú mèo này ngốc đấy à?
Tom bị tiếng này của cậu dọa giật mình, luống cuống định tháo sợi dây thừng quanh chân. Nhưng không biết lúc nó đứng lên đụng phải chỗ nào, làm ghế dài phơi nắng gập lại đánh ‘tạch’ một tiếng, kẹp nó vào chính giữa, chỉ chừa bốn cái chân khua loạn bên ngoài như cầu cứu.
“Ha ha…” Lần này Trương Đạt Dã thật sự cười phá lên.
Ngay cả Artoria cũng không nhịn được.
Có thể làm gì một chú mèo vừa ngu ngốc lại đáng yêu như vậy cơ chứ? Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho nó.
Sau khi được giải cứu, Tim nịnh nọt bưng đồ uống cho hai người, còn bonus thêm cho Artoria một ít đồ ngọt, được nhà vua xoa đầu một cái.
Trương Đạt Dã sẽ không ghen tị với một con mèo, sau khi bổ sung một ít nước, cậu lại chạy ra ngoài, gom đủ năng lượng để khởi động triệu hoán, sau đó bắt đầu ôm kỳ vọng đầy cõi lòng mà rút thưởng.
[Chúc mừng ngài nhận được: Xẻng chiên xào của gia đình Emiya, tã lót của chú chuột nhỏ Tuffy.]
[Đã cất vào cột vật phẩm.]
Muốn để cậu sưu tầm đủ tất cả dụng cụ nhà bếp của gia đình Emiya đấy à? Có thể kiếm nhà khác mà gây họa không? Emiya Shirou đang khóc đấy!
Mà tã lót là cái quái gì… Đã mở ao thưởng mới mà vẫn còn vật phẩm của thế giới Tom và Jerry à? Thế thì xác suất rút được bảo khí càng nhỏ hơn nhiều...
Tuy nhiên, chỉ cần thể lực tăng cường, số lần có thể bổ sung năng lượng trong ngày cũng sẽ tăng lên. Một khi số lần rút thưởng nhiều hơn thì kiểu gì cũng có cơ hội.
Dù không có nhu cầu rút thưởng thì thể lực vẫn quan trọng cực kỳ. Các cao thủ hàng đầu đánh một trận chính là năm ngày năm đêm, mười ngày mười đêm… Tuy cậu không biết liệu mình có thể đạt được tới trình độ đó hay không, nhưng vẫn phải có ước mơ chứ.
Buổi tối, Tom vẫn phụ trách nấu cơm như thường lệ, nó định thử toàn bộ món ăn trong bốn quyển ‘Bách khoa toàn thư phương pháp nấu nướng mỹ thực biển X’ một lượt, sau đó nhớ kỹ món ăn mà mọi người thích.
Artoria ngồi ngay ngắn, đặt thanh kiếm nằm ngang trên đùi, dường như đang cảm ngộ cái gì.
Thanh kiếm này được xưng là Thanh Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng, dài 115 milimet, tay cầm màu xanh đậm, kiếm cách màu vàng, thân kiếm màu trắng bạc như ẩn giấu ánh vàng kim.
Nó là bảo khí, có thể hiện ra hoặc ẩn hình bất cứ khi nào theo ý chí của chủ nhân.
Artoria thành ra thế này có lẽ là do Trương Đạt Dã nói với cô về anh tài dùng kiếm của thế giới này, đại khái là: “Lúc muốn chém có thể chặt đứt sắt thép, lúc không muốn chém thì chẳng cắt nổi một tờ giấy. Mà bọn họ không chỉ cậy mạnh hoặc dựa vào Haki, cũng không cần ỷ lại vào danh đao cũng làm được như vậy.”
Kiếm thuật mà lâu nay cô luyện tập căn bản không cùng loại với kiếm đạo của thế giới này. Nhưng hôm nay đối chiêu với Shanks một lần giúp cô hơi ngộ ra vài phần phương thức chiến đấu của thế giới này.
Trương Đạt Dã thì đang tiến hành chuẩn bị trước khi khai trương quán rượu. Cậu xác nhận số lượng chén rượu sạch sẽ và đủ dùng, cũng xác nhận lại lượng rượu dự trữ không có vấn đề gì.
Muốn nói có chỗ nào không ổn thì chủ yếu là cậu không hiểu về rượu. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì, biết đọc giá là được. Đằng nào thì những người tới quán rượu tiêu xài cũng không phải bậc thầy phẩm rượu gì cả. Cùng lắm thì đến lúc đó tiến hành điều tra đơn giản, xem loại nào được hoan nghênh nhất thì tăng thêm số lượng nhập.
Biển hiệu cũ của quán rượu đã bị bỏ đi, thay thành biển hiệu ghi “Quán rượu của Đạt Dã” vô cùng phổ thông. Tuy chẳng có sáng tạo gì cả, nhưng phù hợp với phong cách đặt tên quán rượu của thế giới này.
Bảng hiệu mới được chú Goodman tặng ngày cậu mua lại quán rượu, nói là chờ lúc khai trương sẽ dẫn công nhân qua ủng hộ. Đằng nào thì rất nhiều người trong số bọn họ đều là khách quen của quán rượu này.
Trương Đạt Dã lập tức ngỏ ý rằng người chú Goodman dẫn tới được giảm nửa giá.
Nhưng Goodman từ chối thẳng thừng. Trích nguyên văn lời của hắn rằng: “Đám khốn nạn kia đầy tiền. Chờ hôm khai trương tùy tiện giảm mười, hai mươi phần trăm là được. Sau này cứ tàn nhẫn “cắt cổ” bọn họ.”
Trương Đạt Dã đành phải đồng ý. Cậu biết ông chú Goodman cũng không thiếu chút tiền ấy, muốn giảm giá một chút như vậy chắc là vì kiếm tí mặt mũi.
Chờ sau này Goodman già rồi có khi còn khoác lác thế này: “Nhớ hồi tôi còn trẻ, cậu em đã nể mặt Tứ Hoàng* cũng nể mặt tôi…”
*Nhắc đến vụ ‘nể mặt’ Shanks
“Đạt Dã? Mai khai trương quán rượu thì tôi làm gì?” Artoria thu kiếm lại từ bao giờ, quay sang hỏi Trương Đạt Dã đang tất bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.