One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 8: Chỗ Này Sao Có Thể Là Sabaody Được? (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
27/02/2024
Chẳng hạn như đưa cho một tấm ván thì nó có thể lướt đi, đưa cho một bộ quần áo đặc biệt thì nó có thể mô phỏng cách chim chóc vỗ cánh. Hoặc đưa cho một cây chổi, nó có thể cưỡi lên chổi bay.
Nhưng hai kiểu trước không có khả năng đưa người bay cùng. Còn kiểu cuối cùng thì ngay cả bản thân Tom cũng không chắc chắn, ai mà biết liệu phương pháp bay học từ mụ phù thủy trong giấc mơ có thể dùng được hay không.
Đang trò chuyện về được và không được, Tom đột nhiên ngã xuống, cả thân mèo nằm bò trên tấm ván, nửa thân trên trực tiếp bị duỗi thẳng, treo lơ lửng trên mặt biển – có cá cắn câu rồi!
Trương Đạt Dã tóm lấy đuôi của Tom, ngay sau đó hai chân sau của Tom cũng treo lơ lửng trên không, một con mèo bình thường, liền bị kéo dài đến mười mét.
Vào lúc này, Trương Đạt Dã cũng không lo được Tom có đau hay không, dù sao cũng không thể buông tay là được rồi, cậu dùng hết sức lùi về sau, để cho hai chân sau của Tom giẫm lên tấm ván lần nữa.
Lúc này, Tom cũng bắt đầu dùng sức, hình dáng cơ thể dần dần trở lại bình thường, nhưng vấn đề là thay vì rút lui, tấm ván dưới chân họ lại nhanh chóng tiếp cận con cá!
Con cá lớn đến mức nào mà lại có sức lực như vậy!
Và liệu chiếc lưỡi câu cá được làm từ hai dây giày và một chiếc móc chìa khóa có thực sự bền chắc đến vậy không?!
Tom dùng sức kéo cần câu lại, Trương Đạt Dã cũng tận mắt chứng kiến chiếc cần câu bằng gỗ uốn cong thành một vòng cung khoa trương và không bình thường.
Nhưng lúc này cậu không quan tâm đến điều đó, phải bắt cá trước rồi nói sau.
Đôi tay vốn dĩ đang nắm đuôi của Tom bắt đầu luân phiên từng chút một hướng lên trên, qua eo, ngực và cánh tay của Tom, cuối cùng cùng với Tom cầm cần câu cá.
Con cá hiển nhiên không có ý định dừng lại, nó kéo Trương Đạt Dã và Tom bơi về phía trước ngàn mét mới dần dần mất đi sức lực.
Trương Đạt Dã và Tom nhìn nhau và gật đầu, bắt đầu thu dây, bởi vì không có cò quay, chỉ đành dùng tay cuộn dây lại, một con cá dài nửa mét được kéo lên ván gỗ, há to miệng và nhảy tưng tưng.
Tom tiện tay lấy ra một cái chày, đập bang bang hai cái làm con cá bất tỉnh.
Nhìn con cá đáng thương không biết tên, khóe miệng Trương Đạt Dã chảy nước mắt đồng cảm.
Thậm chí, cậu còn không có tâm tư để nghĩ xem sức lực và hình thể của con cá này có hợp lý hay không.
Khi nói đến việc xử lý một con cá, Tom là chuyên gia, nó khéo léo đánh vảy và bỏ ruột cá, cuối cùng cắt thành sashimi.
Dưới điều kiện hiện tại thì không thể đốt lửa được rồi, về phần có ký sinh trùng hay không thì cứ phải sống trước đã rồi nói sau vậy.
Có đồ để ăn là không tệ rồi.
Đến buổi tối, nước tích lũy trong chai thủy tinh chỉ còn một nửa bình, Trương Đạt Dã và Tom chia đôi nước, ít ra còn có thể thấm cổ họng.
Mặc dù Trương Đạt Dã cũng cảm thấy rằng thiết bị chưng cất thô sơ này không nên có hiệu suất cao như vậy, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Trương Đạt Dã kéo cổ áo ra, để cho Tom vào bên trong áo - - thật ra Tom rất sợ lạnh.
Một người một mèo cứ như vậy mà ôm nhau ngủ, trải qua ngày đầu tiên quen biết nhau.
Mà Trương Đạt Dã cũng coi như đã sống sót qua ngày thứ hai xuyên không dưới sự bầu bạn của Tom.
……
Đây là buổi sáng thứ năm lênh đênh trên biển của Trương Đạt Dã.
Tom chui ra từ cổ áo của Trương Đạt Dã, duỗi lưng một cái.
Mấy ngày này, hai người vẫn trải qua cuộc sống có thức ăn nhưng cũng chỉ là đói mà không chết được mà thôi, hai bọn họ đều rất hốc hác, hai bên má đều hóp vào.
Nhưng Tom lại không hề phàn nàn gì với tình huống hiện tại, ít nhất nó có thể cảm nhận được sự quan tâm từ chủ nhân mới này đối với nó.
Mặc dù trông cậu không được thông minh lắm, năng lực động thủ thì tệ, ngay cả giết cá cũng giết không xong, nhưng Tom không hề ghét bỏ cậu, chủ nhân mà, chỉ cần đối xử tốt với tôi, không vứt bỏ tôi, nhất là sau này không bắt được chuột thì cũng đừng mắng tôi là được.
Yêu cầu của Tom thấp đến mức hèn mọn, thân là một con mèo nhưng bởi vì không bắt được chuột mà bị đuổi ra khỏi nhà, đây là niềm đau vĩnh viễn của nó.
May mắn là chủ nhân mới mặc dù đã biết nguyên nhân nó bị đuổi đi thì cũng vẫn rất vui vẻ đón nhận nó.
Về phần chủ nhân mới bây giờ đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt gần như nhăn nhúm thành một nắm, Tom đã thấy quen rồi, khẳng định là cậu lại gặp ác mộng, mấy ngày này sáng nào cũng đều có dáng vẻ này.
Sau khi cậu tỉnh dậy chắc sẽ lại kể cho nó nghe về giấc mơ kỳ quái cái gì mà trấn áp Ngũ Chỉ Sơn, hay về quả quýt mập mạp ngồi xổm trên ngực của cậu chứ gì?
“Chào buổi sáng, Tom.”
Nhưng hai kiểu trước không có khả năng đưa người bay cùng. Còn kiểu cuối cùng thì ngay cả bản thân Tom cũng không chắc chắn, ai mà biết liệu phương pháp bay học từ mụ phù thủy trong giấc mơ có thể dùng được hay không.
Đang trò chuyện về được và không được, Tom đột nhiên ngã xuống, cả thân mèo nằm bò trên tấm ván, nửa thân trên trực tiếp bị duỗi thẳng, treo lơ lửng trên mặt biển – có cá cắn câu rồi!
Trương Đạt Dã tóm lấy đuôi của Tom, ngay sau đó hai chân sau của Tom cũng treo lơ lửng trên không, một con mèo bình thường, liền bị kéo dài đến mười mét.
Vào lúc này, Trương Đạt Dã cũng không lo được Tom có đau hay không, dù sao cũng không thể buông tay là được rồi, cậu dùng hết sức lùi về sau, để cho hai chân sau của Tom giẫm lên tấm ván lần nữa.
Lúc này, Tom cũng bắt đầu dùng sức, hình dáng cơ thể dần dần trở lại bình thường, nhưng vấn đề là thay vì rút lui, tấm ván dưới chân họ lại nhanh chóng tiếp cận con cá!
Con cá lớn đến mức nào mà lại có sức lực như vậy!
Và liệu chiếc lưỡi câu cá được làm từ hai dây giày và một chiếc móc chìa khóa có thực sự bền chắc đến vậy không?!
Tom dùng sức kéo cần câu lại, Trương Đạt Dã cũng tận mắt chứng kiến chiếc cần câu bằng gỗ uốn cong thành một vòng cung khoa trương và không bình thường.
Nhưng lúc này cậu không quan tâm đến điều đó, phải bắt cá trước rồi nói sau.
Đôi tay vốn dĩ đang nắm đuôi của Tom bắt đầu luân phiên từng chút một hướng lên trên, qua eo, ngực và cánh tay của Tom, cuối cùng cùng với Tom cầm cần câu cá.
Con cá hiển nhiên không có ý định dừng lại, nó kéo Trương Đạt Dã và Tom bơi về phía trước ngàn mét mới dần dần mất đi sức lực.
Trương Đạt Dã và Tom nhìn nhau và gật đầu, bắt đầu thu dây, bởi vì không có cò quay, chỉ đành dùng tay cuộn dây lại, một con cá dài nửa mét được kéo lên ván gỗ, há to miệng và nhảy tưng tưng.
Tom tiện tay lấy ra một cái chày, đập bang bang hai cái làm con cá bất tỉnh.
Nhìn con cá đáng thương không biết tên, khóe miệng Trương Đạt Dã chảy nước mắt đồng cảm.
Thậm chí, cậu còn không có tâm tư để nghĩ xem sức lực và hình thể của con cá này có hợp lý hay không.
Khi nói đến việc xử lý một con cá, Tom là chuyên gia, nó khéo léo đánh vảy và bỏ ruột cá, cuối cùng cắt thành sashimi.
Dưới điều kiện hiện tại thì không thể đốt lửa được rồi, về phần có ký sinh trùng hay không thì cứ phải sống trước đã rồi nói sau vậy.
Có đồ để ăn là không tệ rồi.
Đến buổi tối, nước tích lũy trong chai thủy tinh chỉ còn một nửa bình, Trương Đạt Dã và Tom chia đôi nước, ít ra còn có thể thấm cổ họng.
Mặc dù Trương Đạt Dã cũng cảm thấy rằng thiết bị chưng cất thô sơ này không nên có hiệu suất cao như vậy, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Trương Đạt Dã kéo cổ áo ra, để cho Tom vào bên trong áo - - thật ra Tom rất sợ lạnh.
Một người một mèo cứ như vậy mà ôm nhau ngủ, trải qua ngày đầu tiên quen biết nhau.
Mà Trương Đạt Dã cũng coi như đã sống sót qua ngày thứ hai xuyên không dưới sự bầu bạn của Tom.
……
Đây là buổi sáng thứ năm lênh đênh trên biển của Trương Đạt Dã.
Tom chui ra từ cổ áo của Trương Đạt Dã, duỗi lưng một cái.
Mấy ngày này, hai người vẫn trải qua cuộc sống có thức ăn nhưng cũng chỉ là đói mà không chết được mà thôi, hai bọn họ đều rất hốc hác, hai bên má đều hóp vào.
Nhưng Tom lại không hề phàn nàn gì với tình huống hiện tại, ít nhất nó có thể cảm nhận được sự quan tâm từ chủ nhân mới này đối với nó.
Mặc dù trông cậu không được thông minh lắm, năng lực động thủ thì tệ, ngay cả giết cá cũng giết không xong, nhưng Tom không hề ghét bỏ cậu, chủ nhân mà, chỉ cần đối xử tốt với tôi, không vứt bỏ tôi, nhất là sau này không bắt được chuột thì cũng đừng mắng tôi là được.
Yêu cầu của Tom thấp đến mức hèn mọn, thân là một con mèo nhưng bởi vì không bắt được chuột mà bị đuổi ra khỏi nhà, đây là niềm đau vĩnh viễn của nó.
May mắn là chủ nhân mới mặc dù đã biết nguyên nhân nó bị đuổi đi thì cũng vẫn rất vui vẻ đón nhận nó.
Về phần chủ nhân mới bây giờ đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt gần như nhăn nhúm thành một nắm, Tom đã thấy quen rồi, khẳng định là cậu lại gặp ác mộng, mấy ngày này sáng nào cũng đều có dáng vẻ này.
Sau khi cậu tỉnh dậy chắc sẽ lại kể cho nó nghe về giấc mơ kỳ quái cái gì mà trấn áp Ngũ Chỉ Sơn, hay về quả quýt mập mạp ngồi xổm trên ngực của cậu chứ gì?
“Chào buổi sáng, Tom.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.