One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 7: Sau Khi Gặp Tom, Trương Đạt Dã Cảm Thấy Phong Cách Này Cứ Sai Sai (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
27/02/2024
Khi ăn con cá đầu tiên, cậu hận không thể nhai vụn xương cá rồi nuốt xuống bụng, khi cậu ăn con cá thứ hai, thứ ba thì mới khôi phục lại cách ăn của người bình thường.
Trương Đạt Dã khiến xương cá rời ra, nhưng Tom thì rất lợi hại, nó cầm đuôi cá rồi nhét toàn bộ con cá vào miệng, mấy giây sau, nó có thể phun ra một bộ xương cá hoàn chỉnh, trên đó không còn chút xíu vụn cá nào.
Miễn cưỡng xem như mới ăn xong bữa trưa, Trương Đạt Dã vét được một ít vụn cá và nước súp trong hộp, bôi lên trên lưỡi câu rồi giao cho Tom câu cá.
Dùng cá để câu cá, cũng không biết có được hay không, chắc là sẽ có những loại cá ăn thịt cắn câu mà đúng không?
Trương Đạt Dã không nỡ vứt lon đồ hộp, cậu định thử dùng nó phối hợp với chai thủy tinh đựng sữa lúc đầu để chưng cất một ít nước ngọt.
Cậu dùng lon đồ hộp để đựng đầy nước biển, rồi đặt chai sữa rỗng vào giữa hộp, sau đó Trương Đạt Dã lại gặp khó khăn: “Nếu như có một miếng vải nhựa thì tốt rồi...”
Một miếng vải nhựa trong suốt được đưa đến trước mặt Trương Đạt Dã.
“Cảm ơn.” Trương Đạt Dã cầm miếng vải nhựa, cậu so đến so lui nghĩ xem nên chống nó lên như thế nào.
Năm giây sau.
“?”
“Không đúng, miếng vải nhựa ở đâu ra vậy?”
Trương Đạt Dã cũng trầm tư nhìn bóng lưng của Tom, cậu nhỏ giọng hỏi: “Nếu như có một cục đá nhỏ thì tốt rồi.”
Tom không quay đầu lại, nó giơ tay ra mò mẫm trên lưng, giống như có phép thuật vậy, nó lấy một cục đá nhỏ có kích thước bằng một cái móng tay và đưa đến trước mặt Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã: “!!!”
Có lẽ vì Trương Đạt Dã chậm chạp không cầm lấy cục đá nhỏ, Tom quay đầu lại và lộ ra vẻ mặt khó hiểu rất sống động.
Trương Đạt Dã quyết định hỏi thẳng: “Tom, mày giấu bao nhiêu thứ sau lưng vậy, có thứ gì bây giờ chúng ta có thể dùng được không?”
Tom suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu lấy từng thứ ra:
Bẫy chuột, pháo, diêm, xì gà, dây thừng, vải bịt mắt... Đủ loại đồ lặt vặt chất đống thành một ngọn núi nhỏ, trong đó thậm chí còn có hai khẩu súng ngắn ổ xoay.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một lúc, Tom từng là một chú mèo cao bồi, trên người có hai khẩu súng hình như cũng hợp lý mà đúng không?
Chỉ tiếc là không có lương thực và nước.
Trương Đạt Dã tìm được mấy thanh gỗ mỏng từ trong đồng đồ lặt vặt, xem ra muốn có nước ngọt thì vẫn phải tự dựa vào bản thân.
“Đợi một chút Tom, tại sao mày lại dùng dây giày của tao làm dây câu trong khi mày có dây thừng?”
Tom ngượng ngùng cười, bởi vì trước mắt có sẵn thành phẩm, cho nên nó không nhớ đến đồ của mình.
Sau đó Trương Đạt Dã lựa chọn tha thứ cho nó, sau đó cậu tốn rất nhiều công sức, mới có thể mày mò chế tạo một thiết bị thu thập nước ngọt.
Cậu dùng miếng vải nhựa bọc kín lon đồ hộp và chai sữa, đặt viên đá nhỏ lên trên miếng vải nhựa, làm cho chỗ đó thấp hơn xung quanh, chỗ thấp nhất thẳng hàng với miệng chai thủy tinh.
Bằng cách này, nước biển trong lon đồ hộp bay hơi, sau đó ngưng tụ thành những giọt nước trên miếng vải nhựa, những giọt nước sẽ chảy dọc theo miếng vải nhựa và nhỏ giọt vào trong chai.
Trương Đạt Dã nhìn tác phẩm của mình, cậu vui vẻ khoe với Tom: “Thấy chưa Tom, có thứ này, có lẽ ngày mai hoặc tối nay chúng ta sẽ có nước ngọt để uống rồi đó!”
Tom ngồi ở mép tấm gỗ chuyên tâm câu cá, nó nghe thấy giọng nói của Trương Đạt Dã thì quay đầu lại.
Nhìn thiết bị chưng cất thô sơ đang lung lay, Tom suýt nữa bật cười thành tiếng.
Tom chậm rãi đặt cần câu xuống, nó tháo dỡ thiết bị chưng cất trong vài giây trong ánh mắt ngạc nhiên của Trương Đạt Dã, sau đó nó lắp ráp lại một lần nữa với tốc độ khiến Trương Đạt Dã hoa mắt.
Cái hộp thiết và chai thủy tinh được cố định với nhau bằng những sợi dây thừng mỏng, cho nên không còn bị lật úp vì sự dập dềnh trên biển, chai thủy tinh được bọc một lớp vải, có thể giảm bớt sự bay hơi của nước trong chai, giá đỡ chống miếng vải nhựa cũng được gia cố lại, miếng vải nhựa cũng bọc kín hơn.
So sánh trước sau, Trương Đạt Dã cảm thấy câu múa rìu qua mắt thợ có thể đang ám chỉ mình.
Tom giống như đang làm chuyện nhỏ gì đó rất tầm thường, nó phủi tay rồi lại ngồi xuống chỗ cũ câu cá.
Đây chính là cảm giác bị đánh bại trong truyền thuyết sao? Trương Đạt Dã cũng cảm thấy mình có thể ôm chặt đùi của Tom để làm đồ trang sức luôn rồi.
Việc tiếp theo cần làm chính là đợi. Đợi cá cắn câu, đợi nước chưng cất, đợi ván cập bờ…
Đôi khi Trương Đạt Dã cũng nghĩ đến việc làm thế nào để 3% trên mu bàn tay có thể tăng lên. Hay thi thoảng trò chuyện cùng Tom, cậu sẽ hỏi nó có thể trực tiếp xách mình bay lên trời không?
Tiếc là ngay cả bản thân Tom muốn bay cũng cần phải có đạo cụ.
Trương Đạt Dã khiến xương cá rời ra, nhưng Tom thì rất lợi hại, nó cầm đuôi cá rồi nhét toàn bộ con cá vào miệng, mấy giây sau, nó có thể phun ra một bộ xương cá hoàn chỉnh, trên đó không còn chút xíu vụn cá nào.
Miễn cưỡng xem như mới ăn xong bữa trưa, Trương Đạt Dã vét được một ít vụn cá và nước súp trong hộp, bôi lên trên lưỡi câu rồi giao cho Tom câu cá.
Dùng cá để câu cá, cũng không biết có được hay không, chắc là sẽ có những loại cá ăn thịt cắn câu mà đúng không?
Trương Đạt Dã không nỡ vứt lon đồ hộp, cậu định thử dùng nó phối hợp với chai thủy tinh đựng sữa lúc đầu để chưng cất một ít nước ngọt.
Cậu dùng lon đồ hộp để đựng đầy nước biển, rồi đặt chai sữa rỗng vào giữa hộp, sau đó Trương Đạt Dã lại gặp khó khăn: “Nếu như có một miếng vải nhựa thì tốt rồi...”
Một miếng vải nhựa trong suốt được đưa đến trước mặt Trương Đạt Dã.
“Cảm ơn.” Trương Đạt Dã cầm miếng vải nhựa, cậu so đến so lui nghĩ xem nên chống nó lên như thế nào.
Năm giây sau.
“?”
“Không đúng, miếng vải nhựa ở đâu ra vậy?”
Trương Đạt Dã cũng trầm tư nhìn bóng lưng của Tom, cậu nhỏ giọng hỏi: “Nếu như có một cục đá nhỏ thì tốt rồi.”
Tom không quay đầu lại, nó giơ tay ra mò mẫm trên lưng, giống như có phép thuật vậy, nó lấy một cục đá nhỏ có kích thước bằng một cái móng tay và đưa đến trước mặt Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã: “!!!”
Có lẽ vì Trương Đạt Dã chậm chạp không cầm lấy cục đá nhỏ, Tom quay đầu lại và lộ ra vẻ mặt khó hiểu rất sống động.
Trương Đạt Dã quyết định hỏi thẳng: “Tom, mày giấu bao nhiêu thứ sau lưng vậy, có thứ gì bây giờ chúng ta có thể dùng được không?”
Tom suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu lấy từng thứ ra:
Bẫy chuột, pháo, diêm, xì gà, dây thừng, vải bịt mắt... Đủ loại đồ lặt vặt chất đống thành một ngọn núi nhỏ, trong đó thậm chí còn có hai khẩu súng ngắn ổ xoay.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một lúc, Tom từng là một chú mèo cao bồi, trên người có hai khẩu súng hình như cũng hợp lý mà đúng không?
Chỉ tiếc là không có lương thực và nước.
Trương Đạt Dã tìm được mấy thanh gỗ mỏng từ trong đồng đồ lặt vặt, xem ra muốn có nước ngọt thì vẫn phải tự dựa vào bản thân.
“Đợi một chút Tom, tại sao mày lại dùng dây giày của tao làm dây câu trong khi mày có dây thừng?”
Tom ngượng ngùng cười, bởi vì trước mắt có sẵn thành phẩm, cho nên nó không nhớ đến đồ của mình.
Sau đó Trương Đạt Dã lựa chọn tha thứ cho nó, sau đó cậu tốn rất nhiều công sức, mới có thể mày mò chế tạo một thiết bị thu thập nước ngọt.
Cậu dùng miếng vải nhựa bọc kín lon đồ hộp và chai sữa, đặt viên đá nhỏ lên trên miếng vải nhựa, làm cho chỗ đó thấp hơn xung quanh, chỗ thấp nhất thẳng hàng với miệng chai thủy tinh.
Bằng cách này, nước biển trong lon đồ hộp bay hơi, sau đó ngưng tụ thành những giọt nước trên miếng vải nhựa, những giọt nước sẽ chảy dọc theo miếng vải nhựa và nhỏ giọt vào trong chai.
Trương Đạt Dã nhìn tác phẩm của mình, cậu vui vẻ khoe với Tom: “Thấy chưa Tom, có thứ này, có lẽ ngày mai hoặc tối nay chúng ta sẽ có nước ngọt để uống rồi đó!”
Tom ngồi ở mép tấm gỗ chuyên tâm câu cá, nó nghe thấy giọng nói của Trương Đạt Dã thì quay đầu lại.
Nhìn thiết bị chưng cất thô sơ đang lung lay, Tom suýt nữa bật cười thành tiếng.
Tom chậm rãi đặt cần câu xuống, nó tháo dỡ thiết bị chưng cất trong vài giây trong ánh mắt ngạc nhiên của Trương Đạt Dã, sau đó nó lắp ráp lại một lần nữa với tốc độ khiến Trương Đạt Dã hoa mắt.
Cái hộp thiết và chai thủy tinh được cố định với nhau bằng những sợi dây thừng mỏng, cho nên không còn bị lật úp vì sự dập dềnh trên biển, chai thủy tinh được bọc một lớp vải, có thể giảm bớt sự bay hơi của nước trong chai, giá đỡ chống miếng vải nhựa cũng được gia cố lại, miếng vải nhựa cũng bọc kín hơn.
So sánh trước sau, Trương Đạt Dã cảm thấy câu múa rìu qua mắt thợ có thể đang ám chỉ mình.
Tom giống như đang làm chuyện nhỏ gì đó rất tầm thường, nó phủi tay rồi lại ngồi xuống chỗ cũ câu cá.
Đây chính là cảm giác bị đánh bại trong truyền thuyết sao? Trương Đạt Dã cũng cảm thấy mình có thể ôm chặt đùi của Tom để làm đồ trang sức luôn rồi.
Việc tiếp theo cần làm chính là đợi. Đợi cá cắn câu, đợi nước chưng cất, đợi ván cập bờ…
Đôi khi Trương Đạt Dã cũng nghĩ đến việc làm thế nào để 3% trên mu bàn tay có thể tăng lên. Hay thi thoảng trò chuyện cùng Tom, cậu sẽ hỏi nó có thể trực tiếp xách mình bay lên trời không?
Tiếc là ngay cả bản thân Tom muốn bay cũng cần phải có đạo cụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.