One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 137: Tóc Nổ Tung (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
05/03/2024
"Năng lực giả?" Người nọ nhớ rõ hai tay thiếu niên này ban đầu trống trơn, bây giờ lúc lại lôi ghế gấp và đèn đường từ đâu ra. Đây là năng lực gì?
Nhưng vấn đề này không có gì to tát, có vẻ cũng thường thường thôi, còn có thể mượn cớ nâng giá với người thuê. Gã càng nghĩ càng sướng, liêm đao trong tay lại bắt đầu vung lên.
Trương Đạt Dã cất đèn đường, lấy kiếm kỵ sĩ ra. Đối thủ lần này cần được đối đãi cẩn thận.
Tom đã bị lãng quên tại nơi hẻo lánh. Bởi vì lần này khai chiến quá bất ngờ, Trương Đạt Dã không chọn sẵn quần áo cho nó nên Tom đang xoắn xuýt xem lần này lên sân khấu kiểu gì.
Keng!
Trương Đạt Dã vung kiếm đón chuẩn liêm đao đang bay tới lần nữa, bất chợt xông về phía trước. Kẻ địch càng muốn chiến đấu tầm xa, cậu càng lấn người mà lên đấy.
Tỏa liêm là vũ khí gồm lưỡi hái nối với quả cầu sắt bằng một đoạn xích ở giữa, na ná Lưu Tinh Chùy.
Khi liêm đao bị chém bay, gã đàn ông nọ phản ứng cực nhanh, lắc đoạn xiềng xích, vừa rút về một đoạn xích sắt vừa tung liêm đao về phía sau lưng Trương Đạt Dã lần nữa.
Chẳng qua lần này không phải muốn dùng lưỡi đao chém cậu, mà muốn dùng xích sắt quấn lấy cổ của cậu.
Kiểu vũ khí mềm như roi hoặc xiềng xích rất khó dùng kiếm đón đỡ, Trương Đạt Dã hạ thấp người, để xích sắt xẹt qua đỉnh đầu mình. Tránh xong mới chợt nghĩ đến, nếu có khả năng chặt đứt luôn xích sắt thì dùng kiếm đỡ cũng có sao đâu nhỉ?
Chờ xiềng xích bay đi rồi, Trương Đạt Dã lại thấy một quả cầu sắt nhỏ chính diện mà tới. Cậu vung kiếm chém thẳng chỗ nối tiếp giữa quả cầu sắt và xích sắt.
Một tiếng “keng” vang lên, tia lửa bắn tung tóe. Rõ ràng không thể chỉ cậy mạnh là có thể chém được sắt, ít ra thì với sức lực của Trương Đạt Dã bây giờ là chưa đủ.
Trong lúc binh khí va chạm, khoảng cách hai bên liên tục rút ngắn. Đối thủ nhìn ra Trương Đạt Dã muốn đánh cận chiến cũng không định lùi lại, bởi vì tỏa liêm cũng đánh cận chiến được, mà cận chiến càng dễ cho gã dùng xích sắt bắt sống đối thủ.
Nhưng gã thất sách rồi.
Trương Đạt Dã vừa tiếp cận đã dùng ra tuyệt kỹ của Nhiếp Nhân Vương: "Hoành Tảo Thiên Quân!"
Nhưng miệng thì hô hào lên quét ngang thiên quân, thực tế lại chém từ trên xuống.
Đối thủ của cậu thầm chửi vô sỉ, vội vàng nâng liêm đao trên tay phải đón đỡ. Nhưng khi đao kiếm va chạm, liêm đao nhỏ bị chặt gãy dễ dàng. Mũi kiếm của Trương Đạt Dã xẹt qua ngực gã, lưu lại một miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
"Mày là kiếm sĩ?" Gã ta khụy một chân xuống đất, mặt mày tràn đầy không dám tin. Làm gì có kiếm sĩ nào lại mở đầu cuộc chiến bằng băng ghế gấp? Có biết là như thế nhục nhã tôn nghiêm của kiếm sĩ không hả?
Đương nhiên là không phải, năng khiếu kiếm thuật của Trương Đạt Dã cũng thường thôi, chặt gãy được liêm đao của gã là vì dùng ma lực gian lận: "Có thế này đã tính là kiếm sĩ à? Tôi đây..."
Người này không định nghe Trương Đạt Dã nói cho hết lời, dứt khoát đứng lên co cẳng chạy. Có điên mới trọng thương còn đứng tán gẫu không hết chuyện với đối thủ của mình. Đã xác định không có phần thắng thì tranh thủ cuốn gói mới là đạo lý thép.
Lòng gã nắm chắc thực lực nhóm người bên mình. Nếu cả gã cũng đổ thì đừng trông cậy vào những người khác làm gì. Gã nghĩ: Tốt nhất là chạy cho mau, người khác đều tự cầu nhiều phúc đi.
Cho đến khi… Gã ngã chỏng gọng như chó đớp c*t.
"Cái quái gì thế?" Gã ta nằm rạp dưới đất, gian nan quay đầu nhìn lại, thấy một con mèo đang thu chân về: "Đùa mẹ gì!"
Tâm trạng của gã hơi sụp đổ rồi. Con mèo kia đứng thẳng cũng tới đầu gối gã là cùng, chiều dài chân còn chẳng bằng lòng bàn chân của gã. Theo lý thuyết thì nó phải bị gã đá cho gãy xương mới đúng chứ? Mắc gì nó vướng được chân gã?
Chỉ bằng con mèo này tên là Tom.
Bởi vì biết nhiều quá nên Tom mắc hội chứng khó lựa chọn, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra nên mặc bộ đồ nào cả. Trong lúc nó xoắn xuýt thì thấy có người nâng súng nhắm thẳng chủ nhân nhà nó.
Thế thì nhịn thế quái nào được! Tom chạy vèo tới, túm thẳng họng súng ngay khi đối phương định bóp cò.
“Phụt!” Họng súng bắn ra lưới thừng bọc trúng tên cầm súng còn lại.
Khéo làm sao, người nọ cũng không cẩn thận bóp cò súng, làm lưới dây thừng bọc thẳng tên đồng bọn vừa nổ súng.
"Con mèo chết tiệt!" Hai người giãy dụa trong lưới, đồng thanh rống to: "Mày làm cái quái gì thế hả!" *2
Tom nhún vai bày tỏ bất đắc dĩ, sau đó cướp một khẩu súng, nắm chắc nòng súng dùng báng súng đánh hai người một trận.
Đánh lung tung đến tận khi hai người nọ ngất đi, đầu bay đầy sao xẹt thì Tom mới vươn tay gạt trán một cái, vẩy ra mấy giọt mồ hôi, thở một hơi thật dài: "Haa phù…"
Đại khái là muốn biểu đạt bản thân vất vả ghê gớm.
Nhưng vấn đề này không có gì to tát, có vẻ cũng thường thường thôi, còn có thể mượn cớ nâng giá với người thuê. Gã càng nghĩ càng sướng, liêm đao trong tay lại bắt đầu vung lên.
Trương Đạt Dã cất đèn đường, lấy kiếm kỵ sĩ ra. Đối thủ lần này cần được đối đãi cẩn thận.
Tom đã bị lãng quên tại nơi hẻo lánh. Bởi vì lần này khai chiến quá bất ngờ, Trương Đạt Dã không chọn sẵn quần áo cho nó nên Tom đang xoắn xuýt xem lần này lên sân khấu kiểu gì.
Keng!
Trương Đạt Dã vung kiếm đón chuẩn liêm đao đang bay tới lần nữa, bất chợt xông về phía trước. Kẻ địch càng muốn chiến đấu tầm xa, cậu càng lấn người mà lên đấy.
Tỏa liêm là vũ khí gồm lưỡi hái nối với quả cầu sắt bằng một đoạn xích ở giữa, na ná Lưu Tinh Chùy.
Khi liêm đao bị chém bay, gã đàn ông nọ phản ứng cực nhanh, lắc đoạn xiềng xích, vừa rút về một đoạn xích sắt vừa tung liêm đao về phía sau lưng Trương Đạt Dã lần nữa.
Chẳng qua lần này không phải muốn dùng lưỡi đao chém cậu, mà muốn dùng xích sắt quấn lấy cổ của cậu.
Kiểu vũ khí mềm như roi hoặc xiềng xích rất khó dùng kiếm đón đỡ, Trương Đạt Dã hạ thấp người, để xích sắt xẹt qua đỉnh đầu mình. Tránh xong mới chợt nghĩ đến, nếu có khả năng chặt đứt luôn xích sắt thì dùng kiếm đỡ cũng có sao đâu nhỉ?
Chờ xiềng xích bay đi rồi, Trương Đạt Dã lại thấy một quả cầu sắt nhỏ chính diện mà tới. Cậu vung kiếm chém thẳng chỗ nối tiếp giữa quả cầu sắt và xích sắt.
Một tiếng “keng” vang lên, tia lửa bắn tung tóe. Rõ ràng không thể chỉ cậy mạnh là có thể chém được sắt, ít ra thì với sức lực của Trương Đạt Dã bây giờ là chưa đủ.
Trong lúc binh khí va chạm, khoảng cách hai bên liên tục rút ngắn. Đối thủ nhìn ra Trương Đạt Dã muốn đánh cận chiến cũng không định lùi lại, bởi vì tỏa liêm cũng đánh cận chiến được, mà cận chiến càng dễ cho gã dùng xích sắt bắt sống đối thủ.
Nhưng gã thất sách rồi.
Trương Đạt Dã vừa tiếp cận đã dùng ra tuyệt kỹ của Nhiếp Nhân Vương: "Hoành Tảo Thiên Quân!"
Nhưng miệng thì hô hào lên quét ngang thiên quân, thực tế lại chém từ trên xuống.
Đối thủ của cậu thầm chửi vô sỉ, vội vàng nâng liêm đao trên tay phải đón đỡ. Nhưng khi đao kiếm va chạm, liêm đao nhỏ bị chặt gãy dễ dàng. Mũi kiếm của Trương Đạt Dã xẹt qua ngực gã, lưu lại một miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
"Mày là kiếm sĩ?" Gã ta khụy một chân xuống đất, mặt mày tràn đầy không dám tin. Làm gì có kiếm sĩ nào lại mở đầu cuộc chiến bằng băng ghế gấp? Có biết là như thế nhục nhã tôn nghiêm của kiếm sĩ không hả?
Đương nhiên là không phải, năng khiếu kiếm thuật của Trương Đạt Dã cũng thường thôi, chặt gãy được liêm đao của gã là vì dùng ma lực gian lận: "Có thế này đã tính là kiếm sĩ à? Tôi đây..."
Người này không định nghe Trương Đạt Dã nói cho hết lời, dứt khoát đứng lên co cẳng chạy. Có điên mới trọng thương còn đứng tán gẫu không hết chuyện với đối thủ của mình. Đã xác định không có phần thắng thì tranh thủ cuốn gói mới là đạo lý thép.
Lòng gã nắm chắc thực lực nhóm người bên mình. Nếu cả gã cũng đổ thì đừng trông cậy vào những người khác làm gì. Gã nghĩ: Tốt nhất là chạy cho mau, người khác đều tự cầu nhiều phúc đi.
Cho đến khi… Gã ngã chỏng gọng như chó đớp c*t.
"Cái quái gì thế?" Gã ta nằm rạp dưới đất, gian nan quay đầu nhìn lại, thấy một con mèo đang thu chân về: "Đùa mẹ gì!"
Tâm trạng của gã hơi sụp đổ rồi. Con mèo kia đứng thẳng cũng tới đầu gối gã là cùng, chiều dài chân còn chẳng bằng lòng bàn chân của gã. Theo lý thuyết thì nó phải bị gã đá cho gãy xương mới đúng chứ? Mắc gì nó vướng được chân gã?
Chỉ bằng con mèo này tên là Tom.
Bởi vì biết nhiều quá nên Tom mắc hội chứng khó lựa chọn, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra nên mặc bộ đồ nào cả. Trong lúc nó xoắn xuýt thì thấy có người nâng súng nhắm thẳng chủ nhân nhà nó.
Thế thì nhịn thế quái nào được! Tom chạy vèo tới, túm thẳng họng súng ngay khi đối phương định bóp cò.
“Phụt!” Họng súng bắn ra lưới thừng bọc trúng tên cầm súng còn lại.
Khéo làm sao, người nọ cũng không cẩn thận bóp cò súng, làm lưới dây thừng bọc thẳng tên đồng bọn vừa nổ súng.
"Con mèo chết tiệt!" Hai người giãy dụa trong lưới, đồng thanh rống to: "Mày làm cái quái gì thế hả!" *2
Tom nhún vai bày tỏ bất đắc dĩ, sau đó cướp một khẩu súng, nắm chắc nòng súng dùng báng súng đánh hai người một trận.
Đánh lung tung đến tận khi hai người nọ ngất đi, đầu bay đầy sao xẹt thì Tom mới vươn tay gạt trán một cái, vẩy ra mấy giọt mồ hôi, thở một hơi thật dài: "Haa phù…"
Đại khái là muốn biểu đạt bản thân vất vả ghê gớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.