One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 138: Tóc Nổ Tung (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
05/03/2024
Chiếc Tom cần cù không vội vàng nghỉ ngơi ngay mà ngó quanh xem có ai cần hỗ trợ.
Artoria là không cần lo nhất. Việc đầu tiên cô lên tới là đánh ngã tiểu cao thủ cũng dùng tỏa liêm kia trong hai chiêu, sau đó lần lượt cho từng tên trong số năm tên vây công cô ba chiêu.
Kỹ xảo khống chế chuẩn xác vô cùng, làm tiểu cao thủ ngã xuống đầu tiên tức đến hộc máu. Rõ ràng gã mạnh nhất, mắc gì lại hạ gã đầu tiên chứ hả!
Bên phía Thụy Manh Manh cũng không cần giúp đỡ. Mấy tên địch vừa thấy cô lôi một thanh kiếm gãy ra thì cười ngửa tới ngửa lui, trào phúng cô ấy cực điểm.
Thụy Manh Manh không phải kiểu người có thể mặc kệ cái nhìn của người khác. Cô bị chế giễu đến đỏ cả mặt.
Thật ra Trương Đạt Dã cho cô ấy hẳn hai thanh kiếm, một thanh kiếm hai lưỡi bình thường, một thanh kiếm gãy từ chiến trường Camlann.
Hôm nay Thụy Manh Manh dùng kiếm gãy là vì cô nhớ đến Trương Đạt Dã từng nói: "Ngày kiếm gãy đúc lại, chính là ngày kỵ sĩ trở về."
Thế là bệnh thiếu nữ mộng mơ của Thụy Manh Manh tái phát, cảm thấy dùng kiếm gãy chiến đấu chắc là ngầu bá cháy. Huống chi thanh kiếm gãy này chất lượng hơn kiếm bình thường nhiều, Thụy Manh Manh cảm giác cực thuận tay.
Thế là… Kẻ địch ban đầu cười sung sướng bao nhiêu, giờ khóc thảm bấy nhiêu.
Không ngờ cô gái nhỏ trông cực dễ ức hiếp thế này mà đánh nhau hung tàn đến vậy. Chiêu nào cũng nhằm thẳng điểm chết, điểm chết trên mọi phương diện.
Khoảnh khắc cô nàng này vung ra kiếm đầu tiên, em gái nhà bên lập tức hóa thành chị đại trên chiến trường. Lúc này mà phối cho cô vài tiếng cười ngông cuồng cũng không có gì không hợp.
Tom nhìn quanh thật lâu, phát hiện toàn trường cũng chỉ có mỗi một người cần nó giúp đỡ.
Gã bị Tom ngáng chân chắc không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, Trương Đạt Dã lại thấy rõ mồn một.
Ngay khi tên kia xoay lưng muốn bỏ chạy, Tom cách đó hơn hai mét lập tức duỗi chân muốn vướng gã.
Theo khoảng cách ước tính thì chắc chắn không với tới, ấy vậy mà chân Tom cứ như chiếc đũa bỏ vào nước vậy*, bất chợt gãy ngay chính giữa, kéo dài đến tận chỗ có thể ngáng chân gã ta.
*Thí nghiệm khúc xạ ánh sáng, bỏ chiếc đũa vào trong cốc thủy tinh đựng nước sẽ thấy đũa trông như bị gãy.
Một chiếc chân mèo dài nhỏ mềm mại vướng ngã một gã đàn ông lưng hùm vai gấu cách hơn hai mét, hợp lý quá còn gì.
Trương Đạt Dã xoa xoa đầu Tom, gác kiếm lên cổ gã nọ.
"Tom làm tốt lắm!" Trương Đạt Dã cười khích lệ, tuy với tốc độ của cậu cũng đuổi kịp đối phương thôi, nhưng không thể cô phụ ý tốt của Tom đúng không nào?
Tom nhếch miệng cười, nó rất dễ vui vẻ.
"Vị này... Buôn lậu nội tạng nhỉ? Có tiện tiết lộ kẻ coi trọng nội tạng của chúng tôi mà anh nhắc đến lúc nãy là ai không?" Trương Đạt Dã đã bắt đầu tự hỏi xem nếu gã không chịu khai thì nên tra khảo thế nào.
Dùng chóp đuôi của Tom cù lòng bàn chân gã à? Hay là phục chế lại những tổn thương Tom từng nhận trên người gã một lần?
Cái thứ hai tàn bạo, còn chờ thương thảo.
"Là một người đàn ông tóc nổ tung." Vị này rất thức thời, không cần nhọc lòng Trương Đạt Dã.
Thật ra gã cảm thấy mình bị người bẫy. Với thực lực mười hai người bọn gã, dù là đại hải tặc truy nã giá 4-5 nghìn vạn Belly cũng xử được, chẳng lý nào thua vào tay một quán rượu nhỏ. Chắc chắn là người thuê che giấu cái gì.
Xem chừng mình không có kết cục tốt, giữ bí mật cho người thuê còn không bằng kéo thêm người xuống nước.
Nhắc đến tóc nổ tung, Trương Đạt Dã nghĩ ngay đến Brook. Đằng nào thì lúc phục sinh hắn cũng chỉ còn dư lại một bộ xương, tìm con buôn bộ phận cơ thế kiếm tí tim gan cũng hợp tình hợp lý... Cái rắm ấy.
Bộ xương khô hài hước kia chẳng làm chuyện như vậy đâu. Với cả thời gian này hắn còn đang tung tăng ở khu tam giác quỷ cơ mà.
Sau đó chính là Sengoku - đại tướng hải quân đương nhiệm, tương lai trở thành nguyên soái hải quân. Sengoku cũng có tóc nổ tung, sau khi biến thân còn thành tóc nổ tung màu ánh kim cơ mà.
Người này càng không vô duyên vô cớ mưu hại Trương Đạt Dã làm gì.
Cuối cùng là đại thần Usopp, nếu anh bỏ khăn trùm đầu xuống thì cũng là tóc nổ tung. Nhưng lúc này anh mới mười mấy tuổi mà thôi, còn đang ở nhà chơi trò chơi hải tặc.
Còn người khác thì Trương Đạt Dã chẳng có ấn tượng gì, chắc không phải nhân vật mấu chốt. Cậu hỏi tiếp: "Còn đặc điểm nào đặc biệt không?"
"Ngoài chiếc kính râm trên mặt thì không có chỗ nào khác kỳ lạ. Lúc hắn tìm chúng tôi giao dịch thì đi một mình, không có đồng bạn." Người này rất bất chấp, rũ sạch sành sanh mọi chuyện.
Nhóm bọn gã vốn đang làm chút "buôn bán nhỏ" ở hòn đảo số 3 gần đó, định tranh thủ lúc vùng đất trái phép rối loạn vớt thêm ít chỗ tốt cơ.
Artoria là không cần lo nhất. Việc đầu tiên cô lên tới là đánh ngã tiểu cao thủ cũng dùng tỏa liêm kia trong hai chiêu, sau đó lần lượt cho từng tên trong số năm tên vây công cô ba chiêu.
Kỹ xảo khống chế chuẩn xác vô cùng, làm tiểu cao thủ ngã xuống đầu tiên tức đến hộc máu. Rõ ràng gã mạnh nhất, mắc gì lại hạ gã đầu tiên chứ hả!
Bên phía Thụy Manh Manh cũng không cần giúp đỡ. Mấy tên địch vừa thấy cô lôi một thanh kiếm gãy ra thì cười ngửa tới ngửa lui, trào phúng cô ấy cực điểm.
Thụy Manh Manh không phải kiểu người có thể mặc kệ cái nhìn của người khác. Cô bị chế giễu đến đỏ cả mặt.
Thật ra Trương Đạt Dã cho cô ấy hẳn hai thanh kiếm, một thanh kiếm hai lưỡi bình thường, một thanh kiếm gãy từ chiến trường Camlann.
Hôm nay Thụy Manh Manh dùng kiếm gãy là vì cô nhớ đến Trương Đạt Dã từng nói: "Ngày kiếm gãy đúc lại, chính là ngày kỵ sĩ trở về."
Thế là bệnh thiếu nữ mộng mơ của Thụy Manh Manh tái phát, cảm thấy dùng kiếm gãy chiến đấu chắc là ngầu bá cháy. Huống chi thanh kiếm gãy này chất lượng hơn kiếm bình thường nhiều, Thụy Manh Manh cảm giác cực thuận tay.
Thế là… Kẻ địch ban đầu cười sung sướng bao nhiêu, giờ khóc thảm bấy nhiêu.
Không ngờ cô gái nhỏ trông cực dễ ức hiếp thế này mà đánh nhau hung tàn đến vậy. Chiêu nào cũng nhằm thẳng điểm chết, điểm chết trên mọi phương diện.
Khoảnh khắc cô nàng này vung ra kiếm đầu tiên, em gái nhà bên lập tức hóa thành chị đại trên chiến trường. Lúc này mà phối cho cô vài tiếng cười ngông cuồng cũng không có gì không hợp.
Tom nhìn quanh thật lâu, phát hiện toàn trường cũng chỉ có mỗi một người cần nó giúp đỡ.
Gã bị Tom ngáng chân chắc không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, Trương Đạt Dã lại thấy rõ mồn một.
Ngay khi tên kia xoay lưng muốn bỏ chạy, Tom cách đó hơn hai mét lập tức duỗi chân muốn vướng gã.
Theo khoảng cách ước tính thì chắc chắn không với tới, ấy vậy mà chân Tom cứ như chiếc đũa bỏ vào nước vậy*, bất chợt gãy ngay chính giữa, kéo dài đến tận chỗ có thể ngáng chân gã ta.
*Thí nghiệm khúc xạ ánh sáng, bỏ chiếc đũa vào trong cốc thủy tinh đựng nước sẽ thấy đũa trông như bị gãy.
Một chiếc chân mèo dài nhỏ mềm mại vướng ngã một gã đàn ông lưng hùm vai gấu cách hơn hai mét, hợp lý quá còn gì.
Trương Đạt Dã xoa xoa đầu Tom, gác kiếm lên cổ gã nọ.
"Tom làm tốt lắm!" Trương Đạt Dã cười khích lệ, tuy với tốc độ của cậu cũng đuổi kịp đối phương thôi, nhưng không thể cô phụ ý tốt của Tom đúng không nào?
Tom nhếch miệng cười, nó rất dễ vui vẻ.
"Vị này... Buôn lậu nội tạng nhỉ? Có tiện tiết lộ kẻ coi trọng nội tạng của chúng tôi mà anh nhắc đến lúc nãy là ai không?" Trương Đạt Dã đã bắt đầu tự hỏi xem nếu gã không chịu khai thì nên tra khảo thế nào.
Dùng chóp đuôi của Tom cù lòng bàn chân gã à? Hay là phục chế lại những tổn thương Tom từng nhận trên người gã một lần?
Cái thứ hai tàn bạo, còn chờ thương thảo.
"Là một người đàn ông tóc nổ tung." Vị này rất thức thời, không cần nhọc lòng Trương Đạt Dã.
Thật ra gã cảm thấy mình bị người bẫy. Với thực lực mười hai người bọn gã, dù là đại hải tặc truy nã giá 4-5 nghìn vạn Belly cũng xử được, chẳng lý nào thua vào tay một quán rượu nhỏ. Chắc chắn là người thuê che giấu cái gì.
Xem chừng mình không có kết cục tốt, giữ bí mật cho người thuê còn không bằng kéo thêm người xuống nước.
Nhắc đến tóc nổ tung, Trương Đạt Dã nghĩ ngay đến Brook. Đằng nào thì lúc phục sinh hắn cũng chỉ còn dư lại một bộ xương, tìm con buôn bộ phận cơ thế kiếm tí tim gan cũng hợp tình hợp lý... Cái rắm ấy.
Bộ xương khô hài hước kia chẳng làm chuyện như vậy đâu. Với cả thời gian này hắn còn đang tung tăng ở khu tam giác quỷ cơ mà.
Sau đó chính là Sengoku - đại tướng hải quân đương nhiệm, tương lai trở thành nguyên soái hải quân. Sengoku cũng có tóc nổ tung, sau khi biến thân còn thành tóc nổ tung màu ánh kim cơ mà.
Người này càng không vô duyên vô cớ mưu hại Trương Đạt Dã làm gì.
Cuối cùng là đại thần Usopp, nếu anh bỏ khăn trùm đầu xuống thì cũng là tóc nổ tung. Nhưng lúc này anh mới mười mấy tuổi mà thôi, còn đang ở nhà chơi trò chơi hải tặc.
Còn người khác thì Trương Đạt Dã chẳng có ấn tượng gì, chắc không phải nhân vật mấu chốt. Cậu hỏi tiếp: "Còn đặc điểm nào đặc biệt không?"
"Ngoài chiếc kính râm trên mặt thì không có chỗ nào khác kỳ lạ. Lúc hắn tìm chúng tôi giao dịch thì đi một mình, không có đồng bạn." Người này rất bất chấp, rũ sạch sành sanh mọi chuyện.
Nhóm bọn gã vốn đang làm chút "buôn bán nhỏ" ở hòn đảo số 3 gần đó, định tranh thủ lúc vùng đất trái phép rối loạn vớt thêm ít chỗ tốt cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.