One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 27: Uy Lực Của Pháo Bỏ Túi
Tưởng Cật Băng Bổng
27/02/2024
Nói xong, Sward nặng nề ngã xuống đất, mắt trợn trắng.
Ngay cả ba đàn em của gã cũng bị hun cho cháy đen nửa người, không rõ sống chết.
[Pháo bỏ túi của chuột con Tuffy: Kích thước còn nhỏ hơn mũi của Tom nhưng uy lực của nó tuyệt đối sẽ không khiến bạn thất vọng.]
“Đúng là không làm mình thất vọng.” Trương Đạt Dã cảm thán nhìn tình trạng thảm hại của Sward, đồng thời nhìn vài loại chất nổ khác trong cột vật phẩm, tràn ngập chờ mong… Nổ tung chính là nghệ thuật!
Vùng đất giao nhau giữa hai đảo gần như là một kiểu ngoại ô, tạm thời không có ai đến đây điều tra.
Trương Đạt Dã và Tom nhanh chóng khiêng Sward trở lại xe, chạy như bay tới căn cứ hải quân.
Chi bộ hải quân 66GR của quần đảo Sabaody cũng giống phong cách của căn cứ hải quân khác, đều là kiến trúc cao lớn màu xám bạc, bên trên viết hai chữ “Hải quân” to tướng, chính giữa vẽ logo hải âu, cực kỳ bắt mắt.
Hai binh sĩ đứng gác cửa biết mục đích của Trương Đạt Dã tới đây thì chẳng những không làm khó dễ cậu mà một trong hai người còn khách sáo dẫn đường cho cậu.
Nơi đổi tiền thưởng nằm tại vị trí không quá thu hút trong căn cứ, không cần tiến vào quá sâu, có lẽ là vì đề phòng người dụng tâm kín đáo. Dù sao thì rất nhiều thợ săn tiền thưởng đều đi lại trên mảnh đất màu xám, thậm chí có vài người sẽ biến thành hải tặc bất cứ lúc nào.
Binh sĩ dẫn đường kính chào người đứng sau cửa sổ: “Thiếu tá Kuro, cậu đây bắt được ‘Đại Khảm Đao’ Sward. Đến để đổi tiền thưởng.”
“Tôi biết rồi.” Thiếu tá Kuro bên trong lười biếng gật đầu, phất tay ý bảo trợ lý tìm kiếm lệnh truy nã, còn hắn thì đánh giá Trương Đạt Dã một phen: “Xin chờ một lát, chúng tôi cần xác nhận thân phận.”
Trương Đạt Dã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh ấy vừa gọi chú là thiếu tá Kuro à?”
“Phải, tên tôi là Lucilfer Kuro, thiếu tá của trụ sở hải quân. Có chuyện gì à?” Kuro đặt một tay trên bàn, tay kia chống cằm, trông như thể uể oải không muốn nhúc nhích, làm Trương Đạt Dã tưởng mình gặp được Khỉ Vàng cơ.
“Không có gì. Cháu cảm thấy hơi quen tai thôi ạ, nhưng cháu không nghĩ ra đã nghe ở đâu rồi. Chắc cháu tưởng lầm. Cháu xin lỗi.”
“À, thế thì tốt hơn.” Thiếu tá Kuro nói khẽ: “Nổi tiếng thì phiền phức lắm.”
Trợ lý đã tìm được lệnh truy nã, bước từ cửa hông tới lau mạnh gương mặt đen thùi của Sward. May mà gã chỉ bị hun đen, không phải hủy dung: “Đại Khảm Đao Sward, treo thưởng 800 vạn. Đã xác nhận thân phận chính xác. Còn có thêm ba đàn em, bốn vũ khí.”
Thiếu tá Kuro lấy một tờ giấy từ ngăn kéo ra, vừa điền vừa nói: “Sward bị treo giải tám trăm vạn, ba đàn em không có tiền thưởng, nhưng có thêm bốn vũ khí bình thường. Vậy bồi thường thêm cho cậu 10 vạn Belly được chứ?”
Ừm, vũ khí cũng khá đáng giá, Trương Đạt Dã lại không cần dùng tới, bởi vì cậu có thể rút thưởng được vũ khí, chẳng qua là ngày thường không tiện lấy ra thôi.
Đúng vậy, là rút thưởng. Trương Đạt Dã đã không muốn nhắc đến từ triệu hoán nữa. Gọi được nhân vật ra tới mới là triệu hoán, cho đạo cụ chỉ có thể gọi là rút thưởng.
Nhưng không ngờ nộp vũ khí còn có thể nhận được phụ cấp, không tồi, không tồi.
Thấy Trương Đạt Dã không có dị nghị, thiếu tá Kuro đưa tờ khai cho trợ lý. Trợ lý cầm lấy tờ khai rời đi, vài phút sau xách một túi nhỏ và hai binh sĩ trở lại.
Trương Đạt Dã nhận cái túi nhỏ trợ lý đưa qua, mở ra xem xét. Bên trong là tám xấp tiền mặt, mỗi xấp một trăm tờ. Ngoài ra còn có mười tờ tiền giấy lẻ, tất cả đều là tờ 1 vạn belly, cũng là mệnh giá lớn nhất.
Chờ Trương Đạt Dã xác nhận số lượng, hai binh sĩ kéo bốn người đàn ông vạm vỡ té xỉu rời đi. Trương Đạt Dã không để ý tới chiếc xe đẩy tay giản dị kia lắm, dù sao cũng do Tom tiện tay lắp ráp.
“Vậy thì hoàn tất giao nhận, mong cậu sau này tiếp tục ủng hộ công tác của hải quân.” Thiếu tá Kuro ỉu xìu nói lời xã giao, cuối cùng còn hỏi một câu theo thông lệ: “Em trai muốn gia nhập hải quân không? Sau này cùng nhau chiến đấu vì chính nghĩa.”
Giọng điệu biếng nhác này chẳng có thành ý gì hết!
“Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ. Nhưng giờ cháu còn non nớt quá.” Trương Đạt Dã không nói lời cứng nhắc quá. Giờ cậu vừa phất nhanh, còn đang suy nghĩ xem sau này nên làm gì. Theo tàu chở khách ra biển, rời khỏi quần đảo Sabaody hay là dứt khoát định cư tại đây, kinh doanh gì đó.
Nói thật, kinh nghiệm phiêu lưu trên biển khiến cậu đến giờ vẫn khá e ngại việc ra biển.
Tính ra thì hải quân cũng là chốn đi không tệ. Thời gian tới, thực lực hải quân sẽ trở nên cường thịnh chưa từng có sau khi tam đại tướng nhậm chức. Mọi người đều nói hoàng đế trên biển thế này thế nọ, thật ra hải quân mới là bá chủ thực sự của biển cả.
Chẳng qua người lãnh đạo của hải quân chọc người ghét quá, mà nếu không đủ thực lực thì vào hải quân cũng làm vật hi sinh thôi.
Ngay cả ba đàn em của gã cũng bị hun cho cháy đen nửa người, không rõ sống chết.
[Pháo bỏ túi của chuột con Tuffy: Kích thước còn nhỏ hơn mũi của Tom nhưng uy lực của nó tuyệt đối sẽ không khiến bạn thất vọng.]
“Đúng là không làm mình thất vọng.” Trương Đạt Dã cảm thán nhìn tình trạng thảm hại của Sward, đồng thời nhìn vài loại chất nổ khác trong cột vật phẩm, tràn ngập chờ mong… Nổ tung chính là nghệ thuật!
Vùng đất giao nhau giữa hai đảo gần như là một kiểu ngoại ô, tạm thời không có ai đến đây điều tra.
Trương Đạt Dã và Tom nhanh chóng khiêng Sward trở lại xe, chạy như bay tới căn cứ hải quân.
Chi bộ hải quân 66GR của quần đảo Sabaody cũng giống phong cách của căn cứ hải quân khác, đều là kiến trúc cao lớn màu xám bạc, bên trên viết hai chữ “Hải quân” to tướng, chính giữa vẽ logo hải âu, cực kỳ bắt mắt.
Hai binh sĩ đứng gác cửa biết mục đích của Trương Đạt Dã tới đây thì chẳng những không làm khó dễ cậu mà một trong hai người còn khách sáo dẫn đường cho cậu.
Nơi đổi tiền thưởng nằm tại vị trí không quá thu hút trong căn cứ, không cần tiến vào quá sâu, có lẽ là vì đề phòng người dụng tâm kín đáo. Dù sao thì rất nhiều thợ săn tiền thưởng đều đi lại trên mảnh đất màu xám, thậm chí có vài người sẽ biến thành hải tặc bất cứ lúc nào.
Binh sĩ dẫn đường kính chào người đứng sau cửa sổ: “Thiếu tá Kuro, cậu đây bắt được ‘Đại Khảm Đao’ Sward. Đến để đổi tiền thưởng.”
“Tôi biết rồi.” Thiếu tá Kuro bên trong lười biếng gật đầu, phất tay ý bảo trợ lý tìm kiếm lệnh truy nã, còn hắn thì đánh giá Trương Đạt Dã một phen: “Xin chờ một lát, chúng tôi cần xác nhận thân phận.”
Trương Đạt Dã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh ấy vừa gọi chú là thiếu tá Kuro à?”
“Phải, tên tôi là Lucilfer Kuro, thiếu tá của trụ sở hải quân. Có chuyện gì à?” Kuro đặt một tay trên bàn, tay kia chống cằm, trông như thể uể oải không muốn nhúc nhích, làm Trương Đạt Dã tưởng mình gặp được Khỉ Vàng cơ.
“Không có gì. Cháu cảm thấy hơi quen tai thôi ạ, nhưng cháu không nghĩ ra đã nghe ở đâu rồi. Chắc cháu tưởng lầm. Cháu xin lỗi.”
“À, thế thì tốt hơn.” Thiếu tá Kuro nói khẽ: “Nổi tiếng thì phiền phức lắm.”
Trợ lý đã tìm được lệnh truy nã, bước từ cửa hông tới lau mạnh gương mặt đen thùi của Sward. May mà gã chỉ bị hun đen, không phải hủy dung: “Đại Khảm Đao Sward, treo thưởng 800 vạn. Đã xác nhận thân phận chính xác. Còn có thêm ba đàn em, bốn vũ khí.”
Thiếu tá Kuro lấy một tờ giấy từ ngăn kéo ra, vừa điền vừa nói: “Sward bị treo giải tám trăm vạn, ba đàn em không có tiền thưởng, nhưng có thêm bốn vũ khí bình thường. Vậy bồi thường thêm cho cậu 10 vạn Belly được chứ?”
Ừm, vũ khí cũng khá đáng giá, Trương Đạt Dã lại không cần dùng tới, bởi vì cậu có thể rút thưởng được vũ khí, chẳng qua là ngày thường không tiện lấy ra thôi.
Đúng vậy, là rút thưởng. Trương Đạt Dã đã không muốn nhắc đến từ triệu hoán nữa. Gọi được nhân vật ra tới mới là triệu hoán, cho đạo cụ chỉ có thể gọi là rút thưởng.
Nhưng không ngờ nộp vũ khí còn có thể nhận được phụ cấp, không tồi, không tồi.
Thấy Trương Đạt Dã không có dị nghị, thiếu tá Kuro đưa tờ khai cho trợ lý. Trợ lý cầm lấy tờ khai rời đi, vài phút sau xách một túi nhỏ và hai binh sĩ trở lại.
Trương Đạt Dã nhận cái túi nhỏ trợ lý đưa qua, mở ra xem xét. Bên trong là tám xấp tiền mặt, mỗi xấp một trăm tờ. Ngoài ra còn có mười tờ tiền giấy lẻ, tất cả đều là tờ 1 vạn belly, cũng là mệnh giá lớn nhất.
Chờ Trương Đạt Dã xác nhận số lượng, hai binh sĩ kéo bốn người đàn ông vạm vỡ té xỉu rời đi. Trương Đạt Dã không để ý tới chiếc xe đẩy tay giản dị kia lắm, dù sao cũng do Tom tiện tay lắp ráp.
“Vậy thì hoàn tất giao nhận, mong cậu sau này tiếp tục ủng hộ công tác của hải quân.” Thiếu tá Kuro ỉu xìu nói lời xã giao, cuối cùng còn hỏi một câu theo thông lệ: “Em trai muốn gia nhập hải quân không? Sau này cùng nhau chiến đấu vì chính nghĩa.”
Giọng điệu biếng nhác này chẳng có thành ý gì hết!
“Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ. Nhưng giờ cháu còn non nớt quá.” Trương Đạt Dã không nói lời cứng nhắc quá. Giờ cậu vừa phất nhanh, còn đang suy nghĩ xem sau này nên làm gì. Theo tàu chở khách ra biển, rời khỏi quần đảo Sabaody hay là dứt khoát định cư tại đây, kinh doanh gì đó.
Nói thật, kinh nghiệm phiêu lưu trên biển khiến cậu đến giờ vẫn khá e ngại việc ra biển.
Tính ra thì hải quân cũng là chốn đi không tệ. Thời gian tới, thực lực hải quân sẽ trở nên cường thịnh chưa từng có sau khi tam đại tướng nhậm chức. Mọi người đều nói hoàng đế trên biển thế này thế nọ, thật ra hải quân mới là bá chủ thực sự của biển cả.
Chẳng qua người lãnh đạo của hải quân chọc người ghét quá, mà nếu không đủ thực lực thì vào hải quân cũng làm vật hi sinh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.