Chương 20: Bị ép đi xem mắt cùng
Lan Mii
13/10/2022
Ơ kìa! Tôi hoang mang nhìn bóng lưng gầy của bố đang đi vào bếp. Khoan đã, tôi còn chưa nói sự thật cho bố biết. Nếu hôm nay không nói, tôi không chắc khi nào chuyện này bị phanh phui ra.
Tôi loạn như cào cào toan đứng dậy để bám theo bố thì Vũ thờ ơ nói một câu khiến tôi sững người.
"Mày không cần phí sức vô ích, mày có nói linh tinh gì bố cũng không tin."
"Ý anh là sao?" Tôi nhíu mày không hiểu.
"Tự hiểu đi, nói chung là mấy cái ảnh chụp choẹt của mày vô tác dụng rồi, đưa cho bố xem bố không tin đâu."
"Rốt cuộc anh đã làm cái quái gì vậy?" Tôi nổi xung quát thẳng vào bản mặt đểu cáng của Vũ.
"Sao thế hai đứa?" Giọng nói của bố vọng ra từ trong bếp.
"Không có gì đâu bố ạ!" Tôi nói với theo, trừng mắt nhìn gã đàn ông đang trơ tráo cười.
Tôi bực bội đứng dậy đá thúng đụng nia vào chân ghế anh ta đang ngồi.
"Ờ phải rồi, tại anh rửng mỡ quá ấy mà. Chúc mừng anh đã thành công trở lại là người đàn ông độc thân hoàng kim nhá."
"Cảm ơn, không cần khách sáo."
Đi lên phòng riêng trong tâm thế cần thứ gì đó để trút giận, tôi đóng sầm cửa phòng tỏ thái độ bất mãn.
Tức chết đi được! Vẫn để gã đi trước một bước. Tôi cầm phi tiêu lên, phóng thẳng vào hồng tâm và tưởng tượng đó là cái mặt ếch xanh ngáo ộp của gã.
Đồ trơ trẽn!
Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Đồ dê già mất nết!
Phóng hết phi tiêu vẫn không thấy hết bực, tôi lôi hộp ô mai vừa mới được Giang tặng vào sáng nay.
Mồm nhóp nhép nhai vị chua chua ngòn ngọt, cảm giác bực bội trong người giảm đi phân nửa. Đang nhai tiếp viên thứ hai, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa và tôi xém tí nuốt hột vào bụng.
Vũ khoanh tay đứng dựa lưng vào cửa phòng tôi, đồ đáng ghét đó tưng tửng cười nhe nhởn.
"Thôi đừng giận anh nữa, anh có việc muốn nhờ cậy mày đây này."
Ôi đệch! Cửa phòng không khóa, đang mở thông thống thế kia bảo sao gã nhìn thấy hết mọi hành động ngang ngược của tôi.
"Phắn! Em không rảnh tiếp chuyện với anh!"
"Được thôi, mày không nghe thì anh sẽ nói cho bố biết mày lén kiếm tiền để đi tìm bố mẹ ruột."
Lời này của Vũ hoàn toàn làm cơn phẫn nộ đang trực chờ trong cơ thể tôi bị bộc phát, tôi cấm cảu tính chửi um sùm lên nhưng Vũ nhanh tay bịt miệng tôi.
"Nào, mày gắt gỏng bố nghe thấy bây giờ."
"Làm thế nào anh lại biết? Khai mau!" Tôi gầm gừ ở trong cổ họng vì phải kìm nén không được phép nói to.
"Xong việc anh sẽ nói cho biết."
.........
Tôi nghe lời ăn mặc như thường ngày, và để giống con trai hơn tôi cố tình nịt ngực.
Đã xong! Bây giờ không có ai phát hiện tôi là nữ đâu nhỉ.
Cho con xe Cup mượn của Minh Khôi vào gửi ở ngoài nhà hàng cao cấp, mấy ông bảo vệ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường như nhìn mấy thằng choai choai đang tuổi nổi loạn. Không sao, mang tiếng đi phá đám thì ăn mặc lồng lộn xông xênh làm cái qué gì. Mặc tuềnh toàng một tí có khi đem lại hiệu ứng tích cực nó mới hay.
Tôi tháo mũ bảo hiểm, ngước mắt nhìn lên nhà hàng sang trọng. Cái gì đây? Tiếng Pháp hả? Chơi sang chảnh à nha!
Riêng cái khoản chịu chi chắc không ai sánh bằng anh già nhà tôi. Nhìn cách bày trí và đồ nội thất ở bên trong, tôi chép miệng, ngồi ăn ở đây phải cỡ tầm chục triệu chứ không phải ít.
Đi vào ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, cũng đúng thôi người người ăn mặc quý phái thanh lịch, có mỗi tôi là trung thành với áo hoodie và quần ống chun. Nhìn trông chả hợp tí nào với không khí ở đây hết.
Thấy tôi đang ngơ ngẩn với không gian sặc mùi của giới nhà giàu, Vũ ngồi ở trong góc giơ tay vẫy vẫy ra hiệu tôi lại gần.
Ngồi với gái sao mà mặt nhăn nhó đau khổ thế kia? Hai mắt phải sáng như đèn pha ô tô thì mới là Vũ Sở Khanh chớ.
"Sơn Ca ngồi đây! Giới thiệu với em đây là em gái của anh."
"Em trai ạ!" Tôi sửa lại. "Sao? Rõ ràng em là con trai anh giới thiệu em là con gái là thế nào? Ăn với chả nói, thật mất quan điểm."
Tôi nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, nghe gã nói vài câu lúc trưa là tôi liền biết gã định lợi dụng mình để phá bĩnh cuộc hẹn xem mắt chiều nay đây mà.
Nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện đơn giản như vậy.
Gã càng muốn tôi phá, tôi càng muốn tác hợp cho gã tức lòi mắt chơi.
Sau bao nhiêu chuyện gã gây ra cho tôi, giờ còn bắt tôi chiều theo ý muốn của gã ấy hả. Mơ giữa ban ngày nữa đi, nhá!
"Thế em phải gọi như nào mới đúng."
"Nó là em gái đấy."
"Em trai ạ, chị có thấy đứa con gái nào đẹp trai như em chưa? Nhân tiện đây em cũng nói luôn, tên của em không phải là Sơn Ca mà là Dương ạ." Tôi kiên quyết sửa lại.
Chị gái nghe xong lú luôn, không biết nên tin ai nói thật.
Ngồi chưa ấm chỗ, mấy người đàn ông bặm trợn xông đến kéo chị gái đứng dậy.
Tôi loạn như cào cào toan đứng dậy để bám theo bố thì Vũ thờ ơ nói một câu khiến tôi sững người.
"Mày không cần phí sức vô ích, mày có nói linh tinh gì bố cũng không tin."
"Ý anh là sao?" Tôi nhíu mày không hiểu.
"Tự hiểu đi, nói chung là mấy cái ảnh chụp choẹt của mày vô tác dụng rồi, đưa cho bố xem bố không tin đâu."
"Rốt cuộc anh đã làm cái quái gì vậy?" Tôi nổi xung quát thẳng vào bản mặt đểu cáng của Vũ.
"Sao thế hai đứa?" Giọng nói của bố vọng ra từ trong bếp.
"Không có gì đâu bố ạ!" Tôi nói với theo, trừng mắt nhìn gã đàn ông đang trơ tráo cười.
Tôi bực bội đứng dậy đá thúng đụng nia vào chân ghế anh ta đang ngồi.
"Ờ phải rồi, tại anh rửng mỡ quá ấy mà. Chúc mừng anh đã thành công trở lại là người đàn ông độc thân hoàng kim nhá."
"Cảm ơn, không cần khách sáo."
Đi lên phòng riêng trong tâm thế cần thứ gì đó để trút giận, tôi đóng sầm cửa phòng tỏ thái độ bất mãn.
Tức chết đi được! Vẫn để gã đi trước một bước. Tôi cầm phi tiêu lên, phóng thẳng vào hồng tâm và tưởng tượng đó là cái mặt ếch xanh ngáo ộp của gã.
Đồ trơ trẽn!
Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Đồ dê già mất nết!
Phóng hết phi tiêu vẫn không thấy hết bực, tôi lôi hộp ô mai vừa mới được Giang tặng vào sáng nay.
Mồm nhóp nhép nhai vị chua chua ngòn ngọt, cảm giác bực bội trong người giảm đi phân nửa. Đang nhai tiếp viên thứ hai, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa và tôi xém tí nuốt hột vào bụng.
Vũ khoanh tay đứng dựa lưng vào cửa phòng tôi, đồ đáng ghét đó tưng tửng cười nhe nhởn.
"Thôi đừng giận anh nữa, anh có việc muốn nhờ cậy mày đây này."
Ôi đệch! Cửa phòng không khóa, đang mở thông thống thế kia bảo sao gã nhìn thấy hết mọi hành động ngang ngược của tôi.
"Phắn! Em không rảnh tiếp chuyện với anh!"
"Được thôi, mày không nghe thì anh sẽ nói cho bố biết mày lén kiếm tiền để đi tìm bố mẹ ruột."
Lời này của Vũ hoàn toàn làm cơn phẫn nộ đang trực chờ trong cơ thể tôi bị bộc phát, tôi cấm cảu tính chửi um sùm lên nhưng Vũ nhanh tay bịt miệng tôi.
"Nào, mày gắt gỏng bố nghe thấy bây giờ."
"Làm thế nào anh lại biết? Khai mau!" Tôi gầm gừ ở trong cổ họng vì phải kìm nén không được phép nói to.
"Xong việc anh sẽ nói cho biết."
.........
Tôi nghe lời ăn mặc như thường ngày, và để giống con trai hơn tôi cố tình nịt ngực.
Đã xong! Bây giờ không có ai phát hiện tôi là nữ đâu nhỉ.
Cho con xe Cup mượn của Minh Khôi vào gửi ở ngoài nhà hàng cao cấp, mấy ông bảo vệ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường như nhìn mấy thằng choai choai đang tuổi nổi loạn. Không sao, mang tiếng đi phá đám thì ăn mặc lồng lộn xông xênh làm cái qué gì. Mặc tuềnh toàng một tí có khi đem lại hiệu ứng tích cực nó mới hay.
Tôi tháo mũ bảo hiểm, ngước mắt nhìn lên nhà hàng sang trọng. Cái gì đây? Tiếng Pháp hả? Chơi sang chảnh à nha!
Riêng cái khoản chịu chi chắc không ai sánh bằng anh già nhà tôi. Nhìn cách bày trí và đồ nội thất ở bên trong, tôi chép miệng, ngồi ăn ở đây phải cỡ tầm chục triệu chứ không phải ít.
Đi vào ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, cũng đúng thôi người người ăn mặc quý phái thanh lịch, có mỗi tôi là trung thành với áo hoodie và quần ống chun. Nhìn trông chả hợp tí nào với không khí ở đây hết.
Thấy tôi đang ngơ ngẩn với không gian sặc mùi của giới nhà giàu, Vũ ngồi ở trong góc giơ tay vẫy vẫy ra hiệu tôi lại gần.
Ngồi với gái sao mà mặt nhăn nhó đau khổ thế kia? Hai mắt phải sáng như đèn pha ô tô thì mới là Vũ Sở Khanh chớ.
"Sơn Ca ngồi đây! Giới thiệu với em đây là em gái của anh."
"Em trai ạ!" Tôi sửa lại. "Sao? Rõ ràng em là con trai anh giới thiệu em là con gái là thế nào? Ăn với chả nói, thật mất quan điểm."
Tôi nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, nghe gã nói vài câu lúc trưa là tôi liền biết gã định lợi dụng mình để phá bĩnh cuộc hẹn xem mắt chiều nay đây mà.
Nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện đơn giản như vậy.
Gã càng muốn tôi phá, tôi càng muốn tác hợp cho gã tức lòi mắt chơi.
Sau bao nhiêu chuyện gã gây ra cho tôi, giờ còn bắt tôi chiều theo ý muốn của gã ấy hả. Mơ giữa ban ngày nữa đi, nhá!
"Thế em phải gọi như nào mới đúng."
"Nó là em gái đấy."
"Em trai ạ, chị có thấy đứa con gái nào đẹp trai như em chưa? Nhân tiện đây em cũng nói luôn, tên của em không phải là Sơn Ca mà là Dương ạ." Tôi kiên quyết sửa lại.
Chị gái nghe xong lú luôn, không biết nên tin ai nói thật.
Ngồi chưa ấm chỗ, mấy người đàn ông bặm trợn xông đến kéo chị gái đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.