Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 21: Tomboy bị chặn đánh giữa đường

Lan Mii

13/10/2022

Chị gái đi xem mắt anh Vũ tên là Lan, năm nay vừa tròn 30 tuổi, nghe bảo là đang làm y tá ở một bệnh viện tư.

Chị ăn mặc thời thượng, make up kỹ lưỡng, mái tóc búi lả lơi và để một lọn tóc rủ đằng sau lưng. Gái có tuổi trông vậy vẫn trẻ chán. Nhìn nhan sắc trẻ măng của chị tôi khá là ưng, nói chung là ngoại hình chị Lan tôi không có gì để chê.

Thời tới cản không kịp, tôi nhanh mồm nhanh miệng nói mấy câu đưa đẩy. Chị Lan cứ cười tít mắt, còn Vũ ngồi im không buồn động đậy.

Quái lạ! Gã Vũ cư xử thản nhiên một cách bất bình thường. Mọi khi hễ cứ thấy gái đẹp là hai con mắt cứ tớn lên, sao hôm nay ung dung thế?

Tôi ngồi cạnh khều chân gã. 'Này, anh mau nói gì đi chứ! Chỉ ngồi nhìn và thở thôi à? Action!'

Nhưng gã cứ ngồi im như phỗng, không thèm động đậy chân tay, chỉ trợn tròn mắt cảnh cáo tôi không được lộn xộn.

Đang không ngừng thắc mắc, vài tên đàn ông xông vào nhà hàng sục sạo tìm kiếm ai đó. Và đến khi mấy người đó nhìn sang bàn ba người bọn tôi ngồi, một tên trong số đó lao nhanh tới túm lấy người chị Lan.

"Có vẻ tôi chiều em nhiều quá nên em đâm ra hư hỏng đi tìm mối khác?"

"Ch...ồng...? Sao... anh lại ở đây?" Chị Lan đang tươi cười vui vẻ trong nháy mắt mặt mũi tái xanh như tàu lá chuối, lắp bắp hỏi khi bị người kia túm lấy.

Tôi ngã ngửa, hoang mang nhìn sang Vũ. Vũ cũng nhìn tôi nhún vai, hình như anh biết gì đó nên mới ngồi im tại chỗ.

"Em được ở đây thì sao tôi không được ở đây?" Người đàn ông quát lớn. Sau đó anh ta còn quát thêm vài câu nữa và lôi chị Lan ra ngoài nhà hàng trước khi bảo vệ xông vào giải quyết. Chị ấy ngoái đầu mắt rưng rưng cầu xin chúng tôi, nhưng người đông thế mạnh, anh em chúng tôi không có gan xông vào giải cứu chị ấy.

Tình huống xảy ra quá là chớp nhoáng.

Tôi hết nhìn Vũ rồi lại nhìn mấy người kia đang rời đi, đầu óc vẫn chưa kịp tiêu hóa tình huống vừa mới phát sinh.

"Vừa rồi là..."



"Cô ta giấu chồng đi xem mắt chứ còn sao nữa." Vũ thờ ơ nhìn cuốn sổ menu. "Có đói không để anh gọi vài món?"

"Em không, tí còn về ăn cơm bố nấu. Nhưng mà... chị ấy xinh thật!"

"Chẳng nhẽ mày nghĩ anh mày dễ bị dắt mũi thế cơ à?"

"Em vợ anh anh còn nhăm nhe, vợ người khác thì tính là gì." Tôi bẻ ngược lại vấn đề.

"Mày lại nghĩ sai về anh rồi. Anh mày làm gì cũng đều có nguyên tắc cả đấy."

"Hờ! Anh cũng có nguyên tắc? Nghe chối tai vãi nhái!" Tôi bĩu môi chê bai. "Mà sao anh lại biết chị Lan có chồng?"

"Anh em cây khế giới thiệu, mình có sự chuẩn bị trước vẫn hơn."

"Anh ăn ở tốt ghê nhỉ? Vậy người bạn đó có biết chị Lan đã có chồng không ạ?"

"Biết thì nó mới cố tình giới thiệu."

Nghe xong, tôi cười phá lên. Tôi đến phục sát đất người bạn trong miệng của anh Vũ rồi đấy.

Lật giở mãi không tìm được món nào ưng ý, anh Vũ đặt cuốn sổ menu vào chỗ cũ. Anh đứng dậy đút tay vào túi quần, quát tôi:

"Đi về! Còn ở đấy nhe răng cười?"

.........

Khi về hai anh em không đi chung đường, tôi về nhà theo lối tắt mình hay đi hằng ngày. Tầm này quanh đây thường ít người qua lại, nhưng tôi gan lớn không sợ.

Nào ngờ, vừa lái xe qua một khúc cua, tôi bị mấy thằng thanh niên đón đầu chặn đường.



Tình huống xảy ra quá đột ngột, tôi không kịp bóp phanh và xe cứ vậy tông thẳng vào cột điện, cả người cả xe ngã vật ra đường.

Chúng không nể nang tôi là con gái, một thằng túm gáy thụi một đấm vào bụng tôi.

"Đã lâu không gặp!"

Đã lâu không gặp thật!

Một giọng nói có đánh chết tôi cũng nhận ra. Ồ, đó chẳng phải là cái thằng hôm nọ chơi game cược tiền thua tôi đây sao.

Nó theo dõi tôi à mà biết tôi thường xuyên về đường này hay vậy?

Mẹ nó chứ, nó thụi một cú mà tôi tưởng bao tử của mình bị lủng luôn rồi chớ.

Tôi ôm bụng đau quằn quại nhìn đám thanh niên đứa nào đứa nấy toàn hạng trai tráng.

Thôi thế này có mà toang, có thằng Khôi ở đây thì tôi đủ tự tin đánh đấm thắng bọn nó, nhưng hôm nay xui cho tôi. Vài ba cái võ mèo cào làm sao thắng nổi lũ người y đông hiếp yếu như tụi nó.

"Hôm nay mày phải trả tiền game cho tao!" Thằng đó túm cổ áo tôi, vừa gầm gừ vừa dứ dứ nắm đấm lên hòng dọa nạt được tôi.

Đã chơi thua lại còn đòi tiền, tôi thấy nhục mặt thay cho thằng đó ghê.

"Đấy, trong đó tất đấy. Chúng mày tìm được thì tao cho hết." Tôi cứng miệng ném balo vào người chúng nó.

Tôi đi ra ngoài đường vác mỗi cái xác của mình, có đem theo tiền mặt đâu mà đòi khám với chả xét. Có chăng thì cũng chỉ là một cái điện thoại dùng 4 năm chơi game vẫn rất mượt như thủa mới mua về.

Chúng nó tìm một hồi không thấy gì ở trong ngoài điện thoại của tôi, thằng đó tức tối đạp mấy cái vào bánh xe máy. Nó căm tức nhìn tôi rồi ném điện thoại vào tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook