Chương 48
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
19/05/2024
“ Năm 1, Năm 2.” Hạ Cô Hàn hướng cửa hô một tiếng.
Năm 1- Năm 2 lập tức dừng bước chân đang dí theo Triệu Hiểu Thần, sau đó lưu luyến nhìn bóng dáng Triệu Hiểu Thần đã chạy xa mà lầm lũi bước lại vào trong tiệm.
Bước đến trước mặt Hạ Cô Hàn, hai chị em ngữ khí giống nhau như đúc mà nói:“ ông chủ nhỏ, anh ấy là ai mà lớn lên đẹp quá vậy? Tụi còn thích lắm.”
Hạ Cô Hàn: “……”
Y đại khái nhìn cũng biết chuyện gì, khi nãy mới cho Năm 1- Năm 2 ăn đào hoa vân của Triệu Hiểu Thần xong, nên tụi nhỏ mê cậu ta là đương nhiên. Với lại Năm 1- Năm 2 tuổi vẫn còn nhỏ tâm trí cũng chưa thành thục nên rất dễ bị đào hoa vân ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nên chúng nó thấy Triệu Hiểu Thần mới phản ứng không khác gì fan thấy thần tượng, nhiệt tình đến mắt nổi cả trái tim. Hạ Cô Hàn trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vài thứ không nên ăn bậy.
Vì muốn dời đi sự chú ý của hai chị em. Mà Hạ Cô Hàn mở ra ngăn kéo trên quầy sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, một tấm bùa hình người nghèo nhắn trong ngăn kéo nhảy nhót ra.
Nó chính là quỷ thai đã hoá thành anh quỷ của Tô Duyệt Vi, sau khi chửi vào tấm bùa liền được Hạ Cô Hàn đem về cửa hàng. Chỉ là hai ngày nay nó vẫn ngây ngốc bên trong ngăn kéo, không gọi thì sẽ không ra, tính tình có chút trạch.
“ Năm 1- Năm 2, lại đây.”
Hạ Cô Hàn để tấm bùa hình người nhảy đến trên tay, sau đó kêu hai chị em lại, rồi giơ bàn tay ra mà giới thiệu.
“ Đây là đệ đệ, sau này mang nó đi chơi nhiều vào “
Tấm bùa hình người nhỏ nhắn có cái đầu tròn xoe, hai mắt trống rỗng không nhìn ra cảm xúc, những hiện tại trán nó như đang nổi lên dấu chấm hỏi. Sau đó, dấu chấm hỏi lại biến thành dấu chấm than, tấm bùa hình người nhỏ lại phát ra vài tiếng a a a, bộ dáng cao hứng nhảy nhót trong lòng bàn tay Hạ Cô Hàn.
Năm 1- Năm 2 đối với vị đệ đệ bất ngờ xuất hiện này vô cùng tò mò, đôi mắt tối ôm của hai tỷ đệ nhìn chằm chằm lá bùa hình người hồi lâu. Vẫn là Năm 1 mạnh dạn bước đến duỗi bàn tay bằng giấy xoa lên dấu chấm than trên đầu lá bùa hình người, mà cười đến cong cả cặp mắt:“ đệ đệ dễ thương quá.”
Năm 2 trước giờ đều theo tỷ tỷ, nên thấy Năm 1 tiếp nhận rồi thì cũng nhảy nhót đến, dùng bàn tay giấy mà chạm vào đầu lá bùa, sau đó nắm tay mà khẽ lắc lư.
Tấm bùa hình người nhỏ nhắn vô cùng vui vẻ, cao hứng.
Hạ Cô Hàn thấy chúng nó vui vẻ tiếp nhận nên liền để tấm bùa hình người lên đầu Năm 2, để chúng đi chỗ khác chơi với nhau.
Hạ Cô Giang bên này tò tò bước tới nhìn ba đưa nhỏ chốc lát, lại xoay sang hỏi thằng anh họ:“ nó không có tên sao?”
“ Chưa có.” Hạ Cô Hàn mới nhớ tới lá bùa hình người vẫn chưa có tên, nên không hề suy nghĩ liền nói:“ vậy gọi nó là Năm 3 đi.”
Năm 1- Năm 2- Năm 3, quá đẹp! Gọi một phát liền biết là người một nhà.
Hạ Cô Giang: “……”
Quả nhiên, chả có chút gì bất ngờ. Lấy tên gì mà tùy hứng thế không biết. Hạ Cô Giang lại nhìn về phía Cố Tấn Niên:“ tẩu tử, anh thấy sao?”
Cậu vô cùng hi vọng Cố Tấn Niên có thể nói lên chút cảm tưởng, để thay một cái tên mới cho ba đứa nhỏ.
Cố Tấn Niên lại vô cùng thản thơi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cậu vợ “ tên quá đẹp rồi, gọi liền biết đứa nào lớn đứa nào nhỏ.”
Hạ Cô Giang: “……”
Quả thật cậu không nên chờ mong gì vào cái cặp vợ chồng chả ra gì này, moá nó bây giờ Hạ Cô Hàn có đặt ba đứa nhỏ là Trúng - Độc - Đắc hẳn là Cố Tấn Niên cũng khen hay.
Hạ Cô Giang không có quyền có ý kiến, nên cũng nhảy nhót đến chỗ bọn nhỏ mà xin chơi cùng. Cậu nâng Năm 3 lên tay sau đó thổi một hơi, khiến Năm 3 mỏng manh liền phiêu phiêu theo gió, Năm 2 bên này hốt hoảng vội vàng chụp lại đệ đệ.
Đôi mắt tối om mà trừng Hạ Cô Giang, sau đó ôm Năm 3 để ở giữa mình và Năm 1, không để Hạ Cô Giang khi dễ nữa.
Ngoài cửa một cái đầu xù xù xoắn xoắn mà đỏ đang thập thò nhìn vào, khẽ giọng gọi: “Hạ đại sư.”
Không ai khác chính là Triệu Hiểu Thần. Khi nãy bị hù cho chạy mất dép, giờ mới dám mon men trở lại, Triệu Hiểu Thần không hiểu nổi sao hai cái hình nộm giấy kia lại đuổi theo cậu a?
Hạ Cô Hàn nghe tiếng của Triệu Hiểu Thần, liền xoay sang vẫy tay gọi cậu vào tiệm.
Triệu Hiểu Thần do dự trong chốc lát, lại chậm rì rì mà dính sát tường sau đó rón rén bước vào, cậu rất sợ hãi hình nộm giấy kia lại phát hiện ra cậu.
Nhưng đi một chút cũng cảm thấy, chỉ có bên cạnh ông chủ Hạ là ăn toàn nhất thôi.
Dù Triệu Hiểu Thần có rón rén cỡ nào, nhưng sự tồn tại của cậu đã khiến hai đứa nhỏ lại nhận ra, hai cặp mắt tối om lần nữa loé tim nhỏ. Hai tỷ đệ đồng lòng mà xoay sang nhìn Triệu Hiểu Thần.
Lần này Triệu Hiểu Thần có chuẩn bị tâm lý, không giống lần trước bị doạ chạy té khói, chỉ là chân vẫn là có chút run, lại lui một bước, “Các ngươi…… Đừng đừng tới đây a!”
Lại nhìn qua Hạ Cô Hàn bằng vẻ mặt đưa đám cầu cứu
“Hạ đại sư, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Vừa mới dứt lời,đã thấy hai hình nộm giấy nóng lòng muốn bước đến bên này, Triệu Hiểu Thần lần này lấy hết can đảm, vài bước chạy đến bên cạnh Hạ Cô Hàn.
Có Hạ Cô Hàn hộ thể, cậu cái gì đều không sợ!
“Không có việc gì,” Hạ Cô Hàn nén cười, “Chúng nó chỉ là quá thích cậu thôi”
Triệu Hiểu Thần: “……”
Loại thích này khiến cậu hơi sợ à na!!!
Có Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên ở, Năm 1- Năm 2 không dám làm càn, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Hiểu Thần vãn vô cùng nóng bỏng, lâu lâu còn cười hắc hắc quỷ dị vô cùng. O
Triệu Hiểu Thần: “……”
Đừng cười, đừng cười, cầu xin đừng cười.
Hạ Cô Hàn không giúp Triệu Hiểu Thần giải quyết vấn đề này. Hai đưa nhỏ Năm 1- Năm 2 không có ác y. Chút là bị ảnh hưởng của đào hoa vân lấy trên đầu Triệu Hiểu Thần. Hạ Cô Hàn không thể nào dính trên người Triệu Hiểu Thần 24/7 được, hiện giờ hai đứa nhỏ ăn đào hoa vân mà đam mê Triệu Hiểu Thần, vậy để chúng nó theo bên cạnh cậu ta sẵn bảo hộ luôn một thể.
Nếu kẻ kia vẫn còn chuyển đào hoa sang cho Triệu Hiểu Thần thì có Năm 1- Năm 2 ở đó, sẵn cho chúng ăn luôn một thể.
Nói cách khác, dù chịu hay không thì Triệu Hiểu Thần vẫn phải ở cùng bà đứa nhỏ trong một khoảng thời gian, nên giờ cho bọn họ làm quen tập thích ứng trước cũng tốt.
Đương nhiên chuyện này chỉ có lợi chứ không hề hại với Năm 1- Năm 2, chỉ có tác dụng phụ là hai đứa nhỏ sinh ra cảm giác đam mê hơi lố với Triệu Hiểu Thần mà thôi.
Triệu Hiểu Thần cũng không phải người không biết tốt xấu, nghe Hạ Cô Hàn nói xong nguyên do, sau đó nhìn hai hình nộm giấy lại thấy thuận mắt hiện rất nhiều. Chỉ cần có thể cứu mạng cậu, dù xấu xí ma chê quỷ hơn nhất quyết cậu không chê.
Triệu Hiểu Thần thật cẩn thận mà vươn tay sờ sờ đầu của Năm 1 và Năm 2.
Cả hai đứa nhỏ cảm nhận được bàn tay Triệu Hiểu Thần đang sờ đầu chúng thì trong mắt cũng loé lên tim nhỏ hồng phấn bay tứ tung.
“Hắc hắc hắc.”
“Hắc hắc hắc.”
Triệu Hiểu Thần xác nhận trên người chúng không có ác ý, một tia sợ hãi cuối cùng cũng biến mất. Vài phút sau liền túm thành tụm mà chơi với Năm 1 -2-3. Quả thật, năng lực tiếp thu không phải dạng vừa.
Hạ Cô Giang đứng một bên nhìn mà chua cả lòng mề Năm 1- Năm 2 trước đây chưa bao giờ thân cận với cậu như vậy.
Hạ Cô Hàn nhìn thằng em họ không khỏi bĩu môi khinh thường mà nói:“ nếu không tao cũng lấy đào hoa của mày cho Năm 1- Năm 2 ăn!”
Dừng một chút, Hạ Cô Hàn lại bổ một đao: “ ấy cha, tao quên mày làm gì có để lấy chứ.”
Hạ Cô Giang: “……”
Mệt tâm ghia!!!
***
Triệu Hiểu Thần cùng 3 đứa nhỏ chơi một hồi mới nhớ đến ghế vẫn chưa chuyển vào, liền nói ba đứa nhỏ cho sau đó nhảy chân sáo ra đầu hẻm nhờ nhân viên đẩy ghế vào tiệm.
Hạ Cô Hàn đến khi nhìn thấy con ghế mới tinh, mới nhận ra Triệu Hiểu Thần vì sao nhờ nhân viên đưa vào, không phải cậu ta thiếu gia sang chảnh hay gì mà không muốn khiêng chỉ là con ghế mới cậu ta khiêng tám năm chắc mới vào được tiệm.
Hạ Cô Hàn chỉ nghĩ Triệu Hiểu Thần mua con ghế nằm đơn giản khoảng vài trăm, nào ngờ thằng bé này lại chạy đi mua con ghế matxa cao cấp nhiều chức năng thế này.
Quả thật kẻ có tiền chính là luôn có hướng đi riêng.
Ghế matxa khá lớn, vốn không có chỗ nhét vào, nhưng nếu điều chỉnh quầy một chút thì cũng nhét vào được. Ghế matxa màu xanh nhạt quả thật không hề hợp với cách bài trí trong cửa tiệm chút nào. Nhưng....
Hạ Cô Hàn bước đến ghế ngồi xuống thử, cả người như lún vào bên trong ghế, mềm mại, dễ chịu quá ư là dễ chịu mà.
Triệu Hiểu Thần như hiến vật quý mà đứng bên cạnh cầm remote bấm khởi động. Ghế matxa nhanh chóng khởi động, ghế cao cấp có khác mỗi động cơ đều matxa đúng huyệt trên người.
Cái ghế này giống như thiết kế riêng cho Hạ Cô Hàn vậy, quả thật chỉ có từ SƯỚNG mới có thể hình dung được.
Hạ Cô Hàn chỉ định thu phí vì Năm 1- Năm 2 bảo kê cho Triệu Hiểu Thần nhưng vì cái ghế matxa này, Hạ Cô Hàn nguyện ý vì Triệu Hiểu Thần làm hết khả năng.
***
Triệu Hiểu Thần cùng Trần Na cứ vậy mà đến hẻm Ôm Nguyệt ở, trừ ngày đầu Triệu Hiểu Thần chạy đến tiệm nhang đèn, thì mấy ngày sau đều ngoan ngoãn ở trong nhà Trần Na thuê.
Cũng có vài lần Trần Na đến tiệm nhang đèn mà đưa bánh ngọt, sau đó nhắc đến Triệu Hiểu Thần khiến bà có chút cao hứng. Trong rủi có may, Triệu Hiểu Thần bây giờ đã ham học trở lại, bộ dáng nghiêm túc học tập, còn tuyên bố muốn đem kiến thức năm học trước ôn tập lại kĩ càng.
Triệu Hiểu Thần kỳ thật không tính là đổi tính nết, nhiều nhất chỉ có thể nói là trở lại bản tính vốn có. Lúc trước đào hoa vân ảnh hưởng đến Triệu Hiểu Thần đã bị Hạ Cô Hàn lấy đi, nên cậu đã trở lại thành đúng bản chất của mình là đứa nhỏ ngoan ngoãn ham học hành.
Có Năm 1 - Năm 2 ở cạnh Triệu Hiểu Thần, đào hoa vân không còn ảnh hưởng đến cậu nữa, nên có thể an tám việc Triệu Hiểu Thần vẫn yêu thích học tập lâu dài.
Đảo mắt đã đến thứ hai, Hạ Cô Hàn hôm này muốn đi thì bằng lái. 9h30' là bắt đầu, trường thi ở trung tâm Vụ Châu thị, từ cửa hàng nhanh đèn đi đến tàu điện sau đó đến nơi cũng mất hơn nửa tiếng.
8 giờ rưỡi, Hạ Cô Hàn dây dưa dây cà mà rời giường, rửa mặt sau ăn sáng, 8 giờ 50 mới lết mông ra được cửa nhà.
Đến trường thì cũng đã 9h20', thiếu chút nữa là trễ giờ.
Người đến thì hôm nay quả thật vô cùng đông, đại đa số đều mang tâm trạng nhẹ nhàng thoải mado. Còn có người đang xem lại đề cương, người thì bấm điện thoại, người lại giao lưu văn hoá xung quanh.
Giống như tất cả mọi người đến đây đều chắc chắn bản thân sẽ đậu. Chỉ là Hạ Cô Hàn vẫn nhìn một cô gái trẻ ngồi một bên góc đầu đầy mồ hôi đang chăm chú xem điện thoại, giống như đang rất lo lắng cho cuộc thi.
Cô gái khá trẻ, bộ dáng có chút non nớt, hẳn là năm nay vừa thì tốt nghiệp xong, thừa dịp nghỉ hè mà đi thì bằng lái.
Còn 3 phút nữa là thi, nhưng cô gái vẫn gọi cho ai đó, giọng có chút run.:“ Tường Phong, làm sao bây giờ? Em run quá, nếu thì rớt thì sao đây?”
Nam nhân đầu bên kia đang chơi game, bộ dáng bực bội vì làm phiền, ngữ khí hùng hổ tức tối.
“ Cô sao vô dụng thế hả? Thi bằng lái cũng không qua nổi, cái này có gì mà khẩn trương. Cô mà rớt thì đừng có chường mặt ra khiến tôi xấu hổ.”
Cô gái bên này liền khóc lên, giọng nói năn nỉ mà vội vàng xin lỗi:“ xin lỗi, em xin lỗi, em cũng không muốn như vậy, chỉ là...”
“ Câm mồm đi!” Giọng nam nhân tức giận mà mắng vào:“ đừng làm phiền bố mày chơi game.”
Cô gái há miệng định nói gì nữa, tiếng khóc cũng chặn ở trong miệng, mếu máo mà cúp điện thoại.
Cũng đã đến giờ thi, Hạ Cô Hàn khẽ nhìn cô gái sau đó bước vào bên trong phòng.
Năm 1- Năm 2 lập tức dừng bước chân đang dí theo Triệu Hiểu Thần, sau đó lưu luyến nhìn bóng dáng Triệu Hiểu Thần đã chạy xa mà lầm lũi bước lại vào trong tiệm.
Bước đến trước mặt Hạ Cô Hàn, hai chị em ngữ khí giống nhau như đúc mà nói:“ ông chủ nhỏ, anh ấy là ai mà lớn lên đẹp quá vậy? Tụi còn thích lắm.”
Hạ Cô Hàn: “……”
Y đại khái nhìn cũng biết chuyện gì, khi nãy mới cho Năm 1- Năm 2 ăn đào hoa vân của Triệu Hiểu Thần xong, nên tụi nhỏ mê cậu ta là đương nhiên. Với lại Năm 1- Năm 2 tuổi vẫn còn nhỏ tâm trí cũng chưa thành thục nên rất dễ bị đào hoa vân ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nên chúng nó thấy Triệu Hiểu Thần mới phản ứng không khác gì fan thấy thần tượng, nhiệt tình đến mắt nổi cả trái tim. Hạ Cô Hàn trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vài thứ không nên ăn bậy.
Vì muốn dời đi sự chú ý của hai chị em. Mà Hạ Cô Hàn mở ra ngăn kéo trên quầy sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, một tấm bùa hình người nghèo nhắn trong ngăn kéo nhảy nhót ra.
Nó chính là quỷ thai đã hoá thành anh quỷ của Tô Duyệt Vi, sau khi chửi vào tấm bùa liền được Hạ Cô Hàn đem về cửa hàng. Chỉ là hai ngày nay nó vẫn ngây ngốc bên trong ngăn kéo, không gọi thì sẽ không ra, tính tình có chút trạch.
“ Năm 1- Năm 2, lại đây.”
Hạ Cô Hàn để tấm bùa hình người nhảy đến trên tay, sau đó kêu hai chị em lại, rồi giơ bàn tay ra mà giới thiệu.
“ Đây là đệ đệ, sau này mang nó đi chơi nhiều vào “
Tấm bùa hình người nhỏ nhắn có cái đầu tròn xoe, hai mắt trống rỗng không nhìn ra cảm xúc, những hiện tại trán nó như đang nổi lên dấu chấm hỏi. Sau đó, dấu chấm hỏi lại biến thành dấu chấm than, tấm bùa hình người nhỏ lại phát ra vài tiếng a a a, bộ dáng cao hứng nhảy nhót trong lòng bàn tay Hạ Cô Hàn.
Năm 1- Năm 2 đối với vị đệ đệ bất ngờ xuất hiện này vô cùng tò mò, đôi mắt tối ôm của hai tỷ đệ nhìn chằm chằm lá bùa hình người hồi lâu. Vẫn là Năm 1 mạnh dạn bước đến duỗi bàn tay bằng giấy xoa lên dấu chấm than trên đầu lá bùa hình người, mà cười đến cong cả cặp mắt:“ đệ đệ dễ thương quá.”
Năm 2 trước giờ đều theo tỷ tỷ, nên thấy Năm 1 tiếp nhận rồi thì cũng nhảy nhót đến, dùng bàn tay giấy mà chạm vào đầu lá bùa, sau đó nắm tay mà khẽ lắc lư.
Tấm bùa hình người nhỏ nhắn vô cùng vui vẻ, cao hứng.
Hạ Cô Hàn thấy chúng nó vui vẻ tiếp nhận nên liền để tấm bùa hình người lên đầu Năm 2, để chúng đi chỗ khác chơi với nhau.
Hạ Cô Giang bên này tò tò bước tới nhìn ba đưa nhỏ chốc lát, lại xoay sang hỏi thằng anh họ:“ nó không có tên sao?”
“ Chưa có.” Hạ Cô Hàn mới nhớ tới lá bùa hình người vẫn chưa có tên, nên không hề suy nghĩ liền nói:“ vậy gọi nó là Năm 3 đi.”
Năm 1- Năm 2- Năm 3, quá đẹp! Gọi một phát liền biết là người một nhà.
Hạ Cô Giang: “……”
Quả nhiên, chả có chút gì bất ngờ. Lấy tên gì mà tùy hứng thế không biết. Hạ Cô Giang lại nhìn về phía Cố Tấn Niên:“ tẩu tử, anh thấy sao?”
Cậu vô cùng hi vọng Cố Tấn Niên có thể nói lên chút cảm tưởng, để thay một cái tên mới cho ba đứa nhỏ.
Cố Tấn Niên lại vô cùng thản thơi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cậu vợ “ tên quá đẹp rồi, gọi liền biết đứa nào lớn đứa nào nhỏ.”
Hạ Cô Giang: “……”
Quả thật cậu không nên chờ mong gì vào cái cặp vợ chồng chả ra gì này, moá nó bây giờ Hạ Cô Hàn có đặt ba đứa nhỏ là Trúng - Độc - Đắc hẳn là Cố Tấn Niên cũng khen hay.
Hạ Cô Giang không có quyền có ý kiến, nên cũng nhảy nhót đến chỗ bọn nhỏ mà xin chơi cùng. Cậu nâng Năm 3 lên tay sau đó thổi một hơi, khiến Năm 3 mỏng manh liền phiêu phiêu theo gió, Năm 2 bên này hốt hoảng vội vàng chụp lại đệ đệ.
Đôi mắt tối om mà trừng Hạ Cô Giang, sau đó ôm Năm 3 để ở giữa mình và Năm 1, không để Hạ Cô Giang khi dễ nữa.
Ngoài cửa một cái đầu xù xù xoắn xoắn mà đỏ đang thập thò nhìn vào, khẽ giọng gọi: “Hạ đại sư.”
Không ai khác chính là Triệu Hiểu Thần. Khi nãy bị hù cho chạy mất dép, giờ mới dám mon men trở lại, Triệu Hiểu Thần không hiểu nổi sao hai cái hình nộm giấy kia lại đuổi theo cậu a?
Hạ Cô Hàn nghe tiếng của Triệu Hiểu Thần, liền xoay sang vẫy tay gọi cậu vào tiệm.
Triệu Hiểu Thần do dự trong chốc lát, lại chậm rì rì mà dính sát tường sau đó rón rén bước vào, cậu rất sợ hãi hình nộm giấy kia lại phát hiện ra cậu.
Nhưng đi một chút cũng cảm thấy, chỉ có bên cạnh ông chủ Hạ là ăn toàn nhất thôi.
Dù Triệu Hiểu Thần có rón rén cỡ nào, nhưng sự tồn tại của cậu đã khiến hai đứa nhỏ lại nhận ra, hai cặp mắt tối om lần nữa loé tim nhỏ. Hai tỷ đệ đồng lòng mà xoay sang nhìn Triệu Hiểu Thần.
Lần này Triệu Hiểu Thần có chuẩn bị tâm lý, không giống lần trước bị doạ chạy té khói, chỉ là chân vẫn là có chút run, lại lui một bước, “Các ngươi…… Đừng đừng tới đây a!”
Lại nhìn qua Hạ Cô Hàn bằng vẻ mặt đưa đám cầu cứu
“Hạ đại sư, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Vừa mới dứt lời,đã thấy hai hình nộm giấy nóng lòng muốn bước đến bên này, Triệu Hiểu Thần lần này lấy hết can đảm, vài bước chạy đến bên cạnh Hạ Cô Hàn.
Có Hạ Cô Hàn hộ thể, cậu cái gì đều không sợ!
“Không có việc gì,” Hạ Cô Hàn nén cười, “Chúng nó chỉ là quá thích cậu thôi”
Triệu Hiểu Thần: “……”
Loại thích này khiến cậu hơi sợ à na!!!
Có Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên ở, Năm 1- Năm 2 không dám làm càn, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Hiểu Thần vãn vô cùng nóng bỏng, lâu lâu còn cười hắc hắc quỷ dị vô cùng. O
Triệu Hiểu Thần: “……”
Đừng cười, đừng cười, cầu xin đừng cười.
Hạ Cô Hàn không giúp Triệu Hiểu Thần giải quyết vấn đề này. Hai đưa nhỏ Năm 1- Năm 2 không có ác y. Chút là bị ảnh hưởng của đào hoa vân lấy trên đầu Triệu Hiểu Thần. Hạ Cô Hàn không thể nào dính trên người Triệu Hiểu Thần 24/7 được, hiện giờ hai đứa nhỏ ăn đào hoa vân mà đam mê Triệu Hiểu Thần, vậy để chúng nó theo bên cạnh cậu ta sẵn bảo hộ luôn một thể.
Nếu kẻ kia vẫn còn chuyển đào hoa sang cho Triệu Hiểu Thần thì có Năm 1- Năm 2 ở đó, sẵn cho chúng ăn luôn một thể.
Nói cách khác, dù chịu hay không thì Triệu Hiểu Thần vẫn phải ở cùng bà đứa nhỏ trong một khoảng thời gian, nên giờ cho bọn họ làm quen tập thích ứng trước cũng tốt.
Đương nhiên chuyện này chỉ có lợi chứ không hề hại với Năm 1- Năm 2, chỉ có tác dụng phụ là hai đứa nhỏ sinh ra cảm giác đam mê hơi lố với Triệu Hiểu Thần mà thôi.
Triệu Hiểu Thần cũng không phải người không biết tốt xấu, nghe Hạ Cô Hàn nói xong nguyên do, sau đó nhìn hai hình nộm giấy lại thấy thuận mắt hiện rất nhiều. Chỉ cần có thể cứu mạng cậu, dù xấu xí ma chê quỷ hơn nhất quyết cậu không chê.
Triệu Hiểu Thần thật cẩn thận mà vươn tay sờ sờ đầu của Năm 1 và Năm 2.
Cả hai đứa nhỏ cảm nhận được bàn tay Triệu Hiểu Thần đang sờ đầu chúng thì trong mắt cũng loé lên tim nhỏ hồng phấn bay tứ tung.
“Hắc hắc hắc.”
“Hắc hắc hắc.”
Triệu Hiểu Thần xác nhận trên người chúng không có ác ý, một tia sợ hãi cuối cùng cũng biến mất. Vài phút sau liền túm thành tụm mà chơi với Năm 1 -2-3. Quả thật, năng lực tiếp thu không phải dạng vừa.
Hạ Cô Giang đứng một bên nhìn mà chua cả lòng mề Năm 1- Năm 2 trước đây chưa bao giờ thân cận với cậu như vậy.
Hạ Cô Hàn nhìn thằng em họ không khỏi bĩu môi khinh thường mà nói:“ nếu không tao cũng lấy đào hoa của mày cho Năm 1- Năm 2 ăn!”
Dừng một chút, Hạ Cô Hàn lại bổ một đao: “ ấy cha, tao quên mày làm gì có để lấy chứ.”
Hạ Cô Giang: “……”
Mệt tâm ghia!!!
***
Triệu Hiểu Thần cùng 3 đứa nhỏ chơi một hồi mới nhớ đến ghế vẫn chưa chuyển vào, liền nói ba đứa nhỏ cho sau đó nhảy chân sáo ra đầu hẻm nhờ nhân viên đẩy ghế vào tiệm.
Hạ Cô Hàn đến khi nhìn thấy con ghế mới tinh, mới nhận ra Triệu Hiểu Thần vì sao nhờ nhân viên đưa vào, không phải cậu ta thiếu gia sang chảnh hay gì mà không muốn khiêng chỉ là con ghế mới cậu ta khiêng tám năm chắc mới vào được tiệm.
Hạ Cô Hàn chỉ nghĩ Triệu Hiểu Thần mua con ghế nằm đơn giản khoảng vài trăm, nào ngờ thằng bé này lại chạy đi mua con ghế matxa cao cấp nhiều chức năng thế này.
Quả thật kẻ có tiền chính là luôn có hướng đi riêng.
Ghế matxa khá lớn, vốn không có chỗ nhét vào, nhưng nếu điều chỉnh quầy một chút thì cũng nhét vào được. Ghế matxa màu xanh nhạt quả thật không hề hợp với cách bài trí trong cửa tiệm chút nào. Nhưng....
Hạ Cô Hàn bước đến ghế ngồi xuống thử, cả người như lún vào bên trong ghế, mềm mại, dễ chịu quá ư là dễ chịu mà.
Triệu Hiểu Thần như hiến vật quý mà đứng bên cạnh cầm remote bấm khởi động. Ghế matxa nhanh chóng khởi động, ghế cao cấp có khác mỗi động cơ đều matxa đúng huyệt trên người.
Cái ghế này giống như thiết kế riêng cho Hạ Cô Hàn vậy, quả thật chỉ có từ SƯỚNG mới có thể hình dung được.
Hạ Cô Hàn chỉ định thu phí vì Năm 1- Năm 2 bảo kê cho Triệu Hiểu Thần nhưng vì cái ghế matxa này, Hạ Cô Hàn nguyện ý vì Triệu Hiểu Thần làm hết khả năng.
***
Triệu Hiểu Thần cùng Trần Na cứ vậy mà đến hẻm Ôm Nguyệt ở, trừ ngày đầu Triệu Hiểu Thần chạy đến tiệm nhang đèn, thì mấy ngày sau đều ngoan ngoãn ở trong nhà Trần Na thuê.
Cũng có vài lần Trần Na đến tiệm nhang đèn mà đưa bánh ngọt, sau đó nhắc đến Triệu Hiểu Thần khiến bà có chút cao hứng. Trong rủi có may, Triệu Hiểu Thần bây giờ đã ham học trở lại, bộ dáng nghiêm túc học tập, còn tuyên bố muốn đem kiến thức năm học trước ôn tập lại kĩ càng.
Triệu Hiểu Thần kỳ thật không tính là đổi tính nết, nhiều nhất chỉ có thể nói là trở lại bản tính vốn có. Lúc trước đào hoa vân ảnh hưởng đến Triệu Hiểu Thần đã bị Hạ Cô Hàn lấy đi, nên cậu đã trở lại thành đúng bản chất của mình là đứa nhỏ ngoan ngoãn ham học hành.
Có Năm 1 - Năm 2 ở cạnh Triệu Hiểu Thần, đào hoa vân không còn ảnh hưởng đến cậu nữa, nên có thể an tám việc Triệu Hiểu Thần vẫn yêu thích học tập lâu dài.
Đảo mắt đã đến thứ hai, Hạ Cô Hàn hôm này muốn đi thì bằng lái. 9h30' là bắt đầu, trường thi ở trung tâm Vụ Châu thị, từ cửa hàng nhanh đèn đi đến tàu điện sau đó đến nơi cũng mất hơn nửa tiếng.
8 giờ rưỡi, Hạ Cô Hàn dây dưa dây cà mà rời giường, rửa mặt sau ăn sáng, 8 giờ 50 mới lết mông ra được cửa nhà.
Đến trường thì cũng đã 9h20', thiếu chút nữa là trễ giờ.
Người đến thì hôm nay quả thật vô cùng đông, đại đa số đều mang tâm trạng nhẹ nhàng thoải mado. Còn có người đang xem lại đề cương, người thì bấm điện thoại, người lại giao lưu văn hoá xung quanh.
Giống như tất cả mọi người đến đây đều chắc chắn bản thân sẽ đậu. Chỉ là Hạ Cô Hàn vẫn nhìn một cô gái trẻ ngồi một bên góc đầu đầy mồ hôi đang chăm chú xem điện thoại, giống như đang rất lo lắng cho cuộc thi.
Cô gái khá trẻ, bộ dáng có chút non nớt, hẳn là năm nay vừa thì tốt nghiệp xong, thừa dịp nghỉ hè mà đi thì bằng lái.
Còn 3 phút nữa là thi, nhưng cô gái vẫn gọi cho ai đó, giọng có chút run.:“ Tường Phong, làm sao bây giờ? Em run quá, nếu thì rớt thì sao đây?”
Nam nhân đầu bên kia đang chơi game, bộ dáng bực bội vì làm phiền, ngữ khí hùng hổ tức tối.
“ Cô sao vô dụng thế hả? Thi bằng lái cũng không qua nổi, cái này có gì mà khẩn trương. Cô mà rớt thì đừng có chường mặt ra khiến tôi xấu hổ.”
Cô gái bên này liền khóc lên, giọng nói năn nỉ mà vội vàng xin lỗi:“ xin lỗi, em xin lỗi, em cũng không muốn như vậy, chỉ là...”
“ Câm mồm đi!” Giọng nam nhân tức giận mà mắng vào:“ đừng làm phiền bố mày chơi game.”
Cô gái há miệng định nói gì nữa, tiếng khóc cũng chặn ở trong miệng, mếu máo mà cúp điện thoại.
Cũng đã đến giờ thi, Hạ Cô Hàn khẽ nhìn cô gái sau đó bước vào bên trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.