Chương 49: Hoa đào mây đỏ
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
19/05/2024
Đây là một buổi sáng trời trong gió mát, cánh hoa rạng rỡ còn đọng sương, chim chóc đậu trên cành cây cũng hót vang, ve cũng cất giọng ca vàng.
Một căn nhà phổ thông trong trấn nhỏ, có một đại nương ngủ đến an tường.
Trong mộng.
Từ trong núi lớn cháu gái bà theo làn khói phiêu ra ngoài, cười tủm tỉm, bộ dáng dịu dàng mà nhìn bà.
“ Nãi nãi, con ra được rồi!”
“ Cháu ngoan, con không sao chứ?”
“ Nãi nãi, hiện tại con không sao cả, những kẻ hại con đã phải chịu báo ứng.”
Đại nương đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ kích động nói “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi. Ông trời có mắt a!!!”
“Nãi nãi, con phải đi đây. Về sau không thể trở về gặp ngài nữa, ngài phải chiếu cố bản thân cho tốt. Cháu gái bất hiếu. Tạm biệt, nãi nãi!”
Sương khói cành lúc càng dày, thân ảnh cháu gái càng ngày lại càng mờ nhạt, như bị sương khói nuốt hết.
“Cháu ngoan!”
“Cháu ngoan!”
Đại nương lập tức mở hai mắt, khẽ vuốt ve ngực trái một chút, sau đó mới chầm chậm ngồi dậy.
Ánh mắt vẫn đục tự khi nào đã ướt đẫm lệ.
Ánh nắng mặt trời soi vào khe cửa thấy được tro bụi như đang nhảy nhót. Đại nương nhìn chăm chú một hồi sau đó bỗng nhiên cười.
“ Cháu ngoan, con đi một đường thật tốt không cần lo lắng cho nãi nãi. Nãi nãi biết tự chiếu cố thân minh!”
***
Bệnh viện trung t Vụ Châu thị.
Một cô gái từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, sau đó ngồi trên giường mà sửng sờ.
Khi hộ sĩ vào thấy thuốc thì thấy cô gái đã tỉnh từ bao giờ, đang ngồi dại ra trên giường mà vội vàng bước đến hỏi thăm:“ làm sao vậy? Cô thấy không khoẻ chỗ nào sao?”
Bệnh viện ngày hôm qua tiếp nhận rất nhiều cô gái, là người bên chính phủ đứng ra làm thủ tục nhập viện, hết thảy chi phí khám chữa bệnh đều do chính phủ chỉ trả, khi rời đi còn dặn đi dặn lại phải quan tâm các cô ấy, nhất là về tâm lí.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái không nên hỏi thì nhân viên trong bệnh viện cũng chả ai muốn nhiều chuyện mà đi tò mò, bọn họ còn việc phải làm.
Cô gái nghe được giọng nói liền sửng sốt sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía hộ sĩ, giọng nói như nỉ non.
“ Tôi gặp ác mộng!”
Nhưng ác mộng về cái gì thì cô hoàn toàn không nhớ rõ.
“ Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi mà, ngủ một giấc dậy rồi sẽ không sao, phúc khí của cô còn ở phía sau kìa.” Hộ sĩ thay bình nước biển cho cô gái, an ủi nói:“ cô hiện tại phải nghỉ ngơi cho tốt, chỗ nào không thoải mái liền ấn nút gọi hộ sĩ, đừng ngại!”
“ được……” cô gái lên tiếng, dừng một chút, còn nói thêm: “Cảm ơn cô.”
Hộ sĩ lộ ra nụ cười ôn nhu ý: “Cảm tạ cái gì? Đây là chức trách của tôi mà.”
Bởi vì còn người bệnh khác, nên sau khi trấn an cô gái mấy câu, hokj muốn chiếu cố, hộ sĩ lại trấn an nữ nhân vài câu, đẩy xe đẩy rời đi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ dừng ở trên giường của cô gái.
Cô gái liền vươn tay đón lấy ánh nắng ấm áp. Sau đó đột nhiên mỉm cười.
Thế giới vẫn ấm áp và xinh đẹp như vậy! Còn sống thật quá tốt
Ngày nắng sớm, ở bệnh viện có rất nhiều nữ nhân giống cô ta tỉnh dậy trong cơn ác mộng, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp liền cảm thấy bản thân vẫn còn sống, thế giới vẫn xinh đẹp.
***
Cửa hàng nhanh đèn.
Hạ Cô Hàn từ nhà xưởng trở về thì thẳng lên lầu tắm rửa. Nước ấm từ vòi hoa sen dội xuống, rửa trôi một thân mệt mỏi của y.
Bỗng nhiên cửa phòng tắm mở rộng, Cố Tấn Niên tiêu sái như hiển nhiên mà bước thẳng vào bên trong.
Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt nhìn hắn một cái, cũng không quản mà tiếp tục tắm rửa. Đến khi sau lưng bị áp đến một thân thể cứng rắn lạnh lẽo, y co khuỷu tay thục về phía sau:“ tránh ra!”
Cố Tấn Niên còn áp sát hơn, mà cúi đầu hôn lên gáy cổ trắng nõn của cậu vợ, thanh âm có chút khàn:“ ta đói bụng!”
“ Đói thì đi bắt quỷ mà ăn!” Hạ Cô Hàn giả ngu không nghe hiểu lời lão quỷ nói.
Cố Tấn Niên trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ, tay đặt ở bụng Hạ Cô Hàn khẽ vuốt ve: “Ta cảm giác được, em cũng đói bụng.”
Hạ Cô Hàn động tác dừng một chút, đột ngột quay người đem Cố Tấn Niên đè ở vách phòng tắm, không đợi hắn phản ứng thì liền nhón chân hôn lên môi hắn.
Một nụ hôn dài, khi dời ra thì Hạ Cô Hàn còn nhếch môi nở nụ cười nhạo
“ Vậy còn sao chưa tới đút em ăn?”
Cố Tấn Niên cũng nở nụ cười mà áp sát tới nhấC bổng cậu vợ ôm lên.
***
Hạ Cô Giang ở hiệp hội Thiên Sư cả một đêm sau khi về thì đã thấy cửa hàng mở rộng cửa, liền suy đoán mọi chuyện đã xong xuôi.
Nhìn vào không thấy thằng anh họ, nhưng vừa bước vào đến chân cầu thang đã nghe phía trên vang lên tiếng sột soạt cọt kẹt không khỏi khựng cả người.
Bước chân nhanh chóng rụt về, còn tự cảm thấy mắc cỡ. Đúng là Hạ Cô Hàn đã kết hôn, thằng anh họ của cậu đã có cuộc sống hôn nhân 18+ rồi. Nên cậu cũng không thể như trước kia nữa...
Cũng may phòng tắm cách âm tốt, Hạ Cô Giang ngồi dưới ghế trong quầy thì không nghe được tiếng gì, nhưng cậu vẫn đeo tai nghe để chơi game.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Cô Hàn cũng xuống.
Hạ Cô Giang theo dư quang mà nhìn trộm, chờ ván game kết thúc liền dẹp điện thoại, chân mày nhếch nhếch nhìn Hạ Cô Hàn nói:“ sắc mặt hồng nhuận nhở!”
Hạ Cô Hàn vừa được Cố Tấn Niên truyền lực quá nên tinh thần vô cùng tốt, ngồi ở ghế bên quầy nhìn thằng em ngáo hỏi ngược lại:“ Tiểu Mễ thế nào rồi?”
Thẩm tra xử lí án tử là công tác bên phía Hiệp hội Thiên Sư, Tiểu Mễ là đồ đệ của hội phó hiệp hội thì không khác gì thư kí, nên cũng phải góp một phần sức. Hạ Cô Hàn lo phong ấn kí ức của cô bé bị hở thì sẽ nhớ lại những chuyện đau lòng trước đây.
“ Tiểu Mễ không có việc gì, vẫn là bộ dáng dễ thương ngây thơ trước đây thôi.”
Lộ lắng của Hạ Cô Hàn cũng là điều Hạ Cô Giang lo lắng, cho nên khi qua giúp hiệp hội Thiên Sư xử lý sự tình, cậu vẫn luôn chú ý trạng thái của Tiểu Mễ. Tiểu Mễ giống như vẫn chưa nhớ ra chuyện gì, khi nghe được nội dung vụ án thì sẽ phản nộ cùng tức giận, nhưng không có thống khổ hay gì, hẳn là vẫn chưa nhớ đâu.
So những cô gái nạn nhân ở Cao gia thôn, Tiểu Mễ có thể nói là may mắn không ít. Vì cô bé có năng lực đặc thù, có thể thấy được lệ quỷ và có thể lợi dụng lệ quỷ để bỏ trốn.
Nghĩ đến đây, Hạ Cô Giang lập tức liền ngừng suy nghĩ chính mình, án này quả thật khiến người khác phẫn nộ tức giận cực điểm.
Nên Hạ Cô Giang nhanh chóng chuyển qua chuyện khác: “Chính phủ bên kia tính toán thành lập một bộ ngành đặc thù, chuyên quản lý cùng giải quyết những sự kiện thần quái.”
“ sao?” Hạ Cô Hàn có chút kinh ngạc, “Vì cái gì?”
Không phải từ trước đến nay Hiệp hội Thiên Sư luôn giải quyết những chuyện này à??
Hạ Cô Giang: “ án lần này cũng có dính vào vài người bên Hiệp hội Thiên Sư.”
Hạ Cô Giang chỉ nói đến đó nhưng Hạ Cô Hàn nghe liền hiểu rõ.
Chính phủ bên kia là không tín nhiệm hiệp hội Thiên Sư.
Quả thật, mất lòng tin là quá dễ hiểu. Án tử bên Tinh Quang Giải Trí dính trực tiếp đến hội phó hiệp hội thiên sư Vụ Châu. Vụ lần này lại dính đến vài người trong hiệp hội thiên sư. Vậy nếu điều tra nữa có khi nào ở địa phương khác cũng có thiên sư dính vào hay không?
Khó trách chính phủ không tin hiệp hội Thiên Sư, muốn chính mình kiến tạo một đội mới.
“em thu được lời mời.” Hạ Cô Giang nói.
Hạ Cô Giang nói cho đúng thì không phải là một thiên sư trong hiệp hội. Những lần giữ hiệp hội thiên sư là vì cậu là người Hạ gia, mà Hạ Vân Khai lại là hội trưởng hiệp hội thiên sư, nên cậu mới đến giúp một tay.
Sáng nay đang chạy vụ quỷ thai thì Hạ Bồi Hà gọi Hạ Cô Giang đến, sau đó đưa cho cậu thư mời giá nhập bộ ngành đặc thù.
Hạ Cô Hàn không bất ngờ vì Hạ Cô Giang thu được thư mời, Hạ gia ở giới thiên sư có tầm ảnh hưởng lớn, địa vị lại cao, Hạ Vân Khai tiền nhiệm chưa bao lâu, lại có thể lãnh đạo hiệp hội Thiên Sư phá 2 đại án, dù trong 2 án này cũng lây dính ít nhiều thiên sư nhưng vì Hạ Vân Khai mà bên phía chính phủ vẫn có thể tin tưởng.
Hơn nữa Hạ Cô Giang là một thiên sư tuổi trẻ xuất sắc, bộ ngành mới thành lập đương nhiên muốn chiêu mộ Hạ Cô Giang là điều dễ hiểu.
Không cần Hạ Cô Giang nói rõ, Hạ Cô Hàn có thể đoán được thằng em họ khẳng định là nguyện ý gia nhập.
Hạ Cô Hàn vỗ vai thằng em, khẽ gật đầu cổ vũ:“ tốt, cố gắng mà làm “
“ Đó là đương nhiên “
Hạ Cô Giang như được tiêm bò cụng thẳng vào mạch máu, vô cùng sung sức cười há há, nhiệt huyết sôi trào. Sau đó cậu lại nhìn về Hạ Cô Hàn:“ ủa vậy còn anh? Nếu họ mời anh gia nhập, anh tính sao?”
“ Mày nghĩ sao?” Hạ Cô Hàn nhìn thằng em như thằng ngáo hỏi ngược lại.
Haizz... Đáp áp quá rõ ràng.
Ở Hạ gia, Hạ Cô Hàn lười nhớt thây, bị đuổi ra khỏi Hạ gia, đi mở cái tiệm bán nhang mà 1 tháng đóng cửa 25 ngày, còn 5 ngày kia là ông chồng quỷ của y dọn hàng lẫn dẹp hàng. Làm gì có chuyện y chịu làm công việc giờ giấc rõ ràng chứ, không những thể còn chịu quy định của chính phủ.... Đương nhiên là không bao giờ hợp với Hạ Cô Hàn.
Hai người đang nói vấn đề này thì thư mời cũng đã đến cửa.
Chính Sở Quân Hành là người trực tiếp cầm thư mời tới, theo sau lưng anh còn có Triệu Hiểu Thần.
Trải qua màn máu me sinh đẻ tối qua, Triệu Hiểu Thần đã hiểu Thiên Sư không phải công việc dễ dàng, mà nó vô cùng tàn khốc. Nên cậu quyết định thay đổi cách cứu vớt thế giới, nhưng cách nào thì Triệu Hiểu Thần vẫn chưa nghĩ ra. Bất quá, bộ đạo bào kia cậu đã nhét xuống đáy hòm rồi, bộ dáng ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Quân Hành, cung kính mà gọi một tiếng: “Hạ đại sư.”
Không hề giống ngày hôm qua, quang quác mà giới, vì bây giờ trong mắt của Triệu Hiểu Thần - Hạ Cô Hàn không khác gì vị Phật sống, vị thần giáng thế. Phàm nhân nhiều cậu đâu thể giỡn mặt.
Hạ Cô Giang nhìn sự thay đổi của Triệu Hiểu Thần cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn qua Hạ Cô Hàn, chuyện gì thế này sao chỉ mới một đêm thằng trẻ trâu này lại ngoan ngoãn thế???
Hạ Cô Hàn nhún vai, trẻ trâu đâu thể nào dạy bằng lời, phải doạ mới được.
Sở Quân Hành lên tiếng hướng Hạ Cô Hàn nói cảm tạ, sau đó nói ra ý đồ củ mình:“ ông chủ Hạ, tôi thật tâm mời ngài gia nhập bộ ngành đặc thù.”
Bộ ngành đặc thù có tên gọi chính thức là đội quản lí án đặc thù khẩn cấp, giông như Hạ Cô Giang nói nó chính là nơi chuyên trách quản lí những án kiện linh dị thần quái.
Kỳ thật, chính phủ từ lâu đã có ý định thành lập một đội như thế này, mới đây lại liên tục phát sinh hai đại án nên chính phủ càng đẩy nhanh kế hoạch để lập đội.
Sở Quân Hành cũng là một thành viên trong cái bộ ngành đặc thù, tuy anh không phải thiên sư cũng không phải kì nhân dị sĩ, nhưng anh lại là cầu nối, và một người bên chính phủ.
Hạ Cô Hàn nhìn tấm giấy mời cũng không bất ngờ, nhưng cũng không nhận, mà chỉ nói:“ tôi không thích hợp, còn mong Sở đội trưởng thỉnh cao nhân khác.”
Sở Quân Hành trước đó đã thông qua Hạ Cô Giang nên biết ít nhiều tính cách củ Hạ Cô Hàn, bị cự tuyệt cũng không bất ngờ và anh cũng không phải người dây dưa nhưng đổi phương thức khác:“ vậy tôi mời ông chủ Hạ làm cố vấn ngoài biên chế của bộ ngành đặc thù liệu có được không? Sau này có vấn đề nan giải, còn có thể đến thỉnh giáo ông chủ Hạ?”
Lần này Hạ Cô Hàn không có cự tuyệt, nhưng cũng không có đáp ứng, “ để tôi suy xét chút.”
Sở Quân Hành hướng y làm cái chào, “mong ông chủ Hạ hảo hảo suy xét.”
Cuối cùng đem thư mời để lại.
“em xem chút?” Hạ Cô Giang lấy qua thư mời của Hạ Cô Hàn mà nhìn.
Hạ Cô Giang mở ra mới biết được, thì ra ngay từ đầu họ đã thăm dò tính nết Hạ Cô Hàn, trong thư mời này rõ ràng viết mời Hạ Cô Hàn về làm cố vấn ngoài biên chế cho bộ ngành đặc thù.
Sở Quân Hành khi nãy mời Hạ Cô Hàn vào Bộ ngành đặc thù là thử thời vận xem y có đáp ứng giá nhập hay không.
“Hạ Cô Hàn, này số tiền lương trong này làm em tâm động.” Hạ Cô Giang nhìn dãy số được viết bên trong mà chảy cả nước miếng.
Hạ Cô Hàn nghe thì cũng tò mò nhìn thoáng quá, cảm thấy cái bộ ngành này cũng khá có thành ý. Nên y nhìn về phía Cố Tấn Niên hỏi:“ anh cảm thấy thế nào?”
Cố Tấn Niên nhìn dãy số thì tự động chuyển thành tiền xem tiểu thuyết jj, cái này có thể xem tiểu thuyết lâu đây, nên cũng khẽ gật đầu:“ nhìn đáng để thử.”
“ Em cũng thấy vậy.”
Hạ Cô Hàn vừa nói vừa híp mắt cười, dù gì cũng là ngoài biên chế, đâu cần xoắn vụ 8-8-6( 8 giờ đi,8 giờ về, tuần làm 6 ngày). Mà mỗi tháng còn được một món tiếng, quá ngon!!!
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe được Triệu Hiểu Thần “A!” Một tiếng.Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang đồng thời nhìn qua.
Triệu Hiểu Thần liền móc ra một tấm bùa mà Hạ Cô Giang hôm trước đưa, thanh âm run rẩy: “Nó…… Nó tự cháy!”
Chỉ trong nháy mắt, lá bùa vàng óng đã hoá thành tro. Mà đoá mây hoa đào của Triệu Hiểu Thần đã nhuộm đỏ, còn chảy ra chút ít máu tươi.
Một căn nhà phổ thông trong trấn nhỏ, có một đại nương ngủ đến an tường.
Trong mộng.
Từ trong núi lớn cháu gái bà theo làn khói phiêu ra ngoài, cười tủm tỉm, bộ dáng dịu dàng mà nhìn bà.
“ Nãi nãi, con ra được rồi!”
“ Cháu ngoan, con không sao chứ?”
“ Nãi nãi, hiện tại con không sao cả, những kẻ hại con đã phải chịu báo ứng.”
Đại nương đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ kích động nói “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi. Ông trời có mắt a!!!”
“Nãi nãi, con phải đi đây. Về sau không thể trở về gặp ngài nữa, ngài phải chiếu cố bản thân cho tốt. Cháu gái bất hiếu. Tạm biệt, nãi nãi!”
Sương khói cành lúc càng dày, thân ảnh cháu gái càng ngày lại càng mờ nhạt, như bị sương khói nuốt hết.
“Cháu ngoan!”
“Cháu ngoan!”
Đại nương lập tức mở hai mắt, khẽ vuốt ve ngực trái một chút, sau đó mới chầm chậm ngồi dậy.
Ánh mắt vẫn đục tự khi nào đã ướt đẫm lệ.
Ánh nắng mặt trời soi vào khe cửa thấy được tro bụi như đang nhảy nhót. Đại nương nhìn chăm chú một hồi sau đó bỗng nhiên cười.
“ Cháu ngoan, con đi một đường thật tốt không cần lo lắng cho nãi nãi. Nãi nãi biết tự chiếu cố thân minh!”
***
Bệnh viện trung t Vụ Châu thị.
Một cô gái từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, sau đó ngồi trên giường mà sửng sờ.
Khi hộ sĩ vào thấy thuốc thì thấy cô gái đã tỉnh từ bao giờ, đang ngồi dại ra trên giường mà vội vàng bước đến hỏi thăm:“ làm sao vậy? Cô thấy không khoẻ chỗ nào sao?”
Bệnh viện ngày hôm qua tiếp nhận rất nhiều cô gái, là người bên chính phủ đứng ra làm thủ tục nhập viện, hết thảy chi phí khám chữa bệnh đều do chính phủ chỉ trả, khi rời đi còn dặn đi dặn lại phải quan tâm các cô ấy, nhất là về tâm lí.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái không nên hỏi thì nhân viên trong bệnh viện cũng chả ai muốn nhiều chuyện mà đi tò mò, bọn họ còn việc phải làm.
Cô gái nghe được giọng nói liền sửng sốt sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía hộ sĩ, giọng nói như nỉ non.
“ Tôi gặp ác mộng!”
Nhưng ác mộng về cái gì thì cô hoàn toàn không nhớ rõ.
“ Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi mà, ngủ một giấc dậy rồi sẽ không sao, phúc khí của cô còn ở phía sau kìa.” Hộ sĩ thay bình nước biển cho cô gái, an ủi nói:“ cô hiện tại phải nghỉ ngơi cho tốt, chỗ nào không thoải mái liền ấn nút gọi hộ sĩ, đừng ngại!”
“ được……” cô gái lên tiếng, dừng một chút, còn nói thêm: “Cảm ơn cô.”
Hộ sĩ lộ ra nụ cười ôn nhu ý: “Cảm tạ cái gì? Đây là chức trách của tôi mà.”
Bởi vì còn người bệnh khác, nên sau khi trấn an cô gái mấy câu, hokj muốn chiếu cố, hộ sĩ lại trấn an nữ nhân vài câu, đẩy xe đẩy rời đi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ dừng ở trên giường của cô gái.
Cô gái liền vươn tay đón lấy ánh nắng ấm áp. Sau đó đột nhiên mỉm cười.
Thế giới vẫn ấm áp và xinh đẹp như vậy! Còn sống thật quá tốt
Ngày nắng sớm, ở bệnh viện có rất nhiều nữ nhân giống cô ta tỉnh dậy trong cơn ác mộng, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp liền cảm thấy bản thân vẫn còn sống, thế giới vẫn xinh đẹp.
***
Cửa hàng nhanh đèn.
Hạ Cô Hàn từ nhà xưởng trở về thì thẳng lên lầu tắm rửa. Nước ấm từ vòi hoa sen dội xuống, rửa trôi một thân mệt mỏi của y.
Bỗng nhiên cửa phòng tắm mở rộng, Cố Tấn Niên tiêu sái như hiển nhiên mà bước thẳng vào bên trong.
Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt nhìn hắn một cái, cũng không quản mà tiếp tục tắm rửa. Đến khi sau lưng bị áp đến một thân thể cứng rắn lạnh lẽo, y co khuỷu tay thục về phía sau:“ tránh ra!”
Cố Tấn Niên còn áp sát hơn, mà cúi đầu hôn lên gáy cổ trắng nõn của cậu vợ, thanh âm có chút khàn:“ ta đói bụng!”
“ Đói thì đi bắt quỷ mà ăn!” Hạ Cô Hàn giả ngu không nghe hiểu lời lão quỷ nói.
Cố Tấn Niên trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ, tay đặt ở bụng Hạ Cô Hàn khẽ vuốt ve: “Ta cảm giác được, em cũng đói bụng.”
Hạ Cô Hàn động tác dừng một chút, đột ngột quay người đem Cố Tấn Niên đè ở vách phòng tắm, không đợi hắn phản ứng thì liền nhón chân hôn lên môi hắn.
Một nụ hôn dài, khi dời ra thì Hạ Cô Hàn còn nhếch môi nở nụ cười nhạo
“ Vậy còn sao chưa tới đút em ăn?”
Cố Tấn Niên cũng nở nụ cười mà áp sát tới nhấC bổng cậu vợ ôm lên.
***
Hạ Cô Giang ở hiệp hội Thiên Sư cả một đêm sau khi về thì đã thấy cửa hàng mở rộng cửa, liền suy đoán mọi chuyện đã xong xuôi.
Nhìn vào không thấy thằng anh họ, nhưng vừa bước vào đến chân cầu thang đã nghe phía trên vang lên tiếng sột soạt cọt kẹt không khỏi khựng cả người.
Bước chân nhanh chóng rụt về, còn tự cảm thấy mắc cỡ. Đúng là Hạ Cô Hàn đã kết hôn, thằng anh họ của cậu đã có cuộc sống hôn nhân 18+ rồi. Nên cậu cũng không thể như trước kia nữa...
Cũng may phòng tắm cách âm tốt, Hạ Cô Giang ngồi dưới ghế trong quầy thì không nghe được tiếng gì, nhưng cậu vẫn đeo tai nghe để chơi game.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Cô Hàn cũng xuống.
Hạ Cô Giang theo dư quang mà nhìn trộm, chờ ván game kết thúc liền dẹp điện thoại, chân mày nhếch nhếch nhìn Hạ Cô Hàn nói:“ sắc mặt hồng nhuận nhở!”
Hạ Cô Hàn vừa được Cố Tấn Niên truyền lực quá nên tinh thần vô cùng tốt, ngồi ở ghế bên quầy nhìn thằng em ngáo hỏi ngược lại:“ Tiểu Mễ thế nào rồi?”
Thẩm tra xử lí án tử là công tác bên phía Hiệp hội Thiên Sư, Tiểu Mễ là đồ đệ của hội phó hiệp hội thì không khác gì thư kí, nên cũng phải góp một phần sức. Hạ Cô Hàn lo phong ấn kí ức của cô bé bị hở thì sẽ nhớ lại những chuyện đau lòng trước đây.
“ Tiểu Mễ không có việc gì, vẫn là bộ dáng dễ thương ngây thơ trước đây thôi.”
Lộ lắng của Hạ Cô Hàn cũng là điều Hạ Cô Giang lo lắng, cho nên khi qua giúp hiệp hội Thiên Sư xử lý sự tình, cậu vẫn luôn chú ý trạng thái của Tiểu Mễ. Tiểu Mễ giống như vẫn chưa nhớ ra chuyện gì, khi nghe được nội dung vụ án thì sẽ phản nộ cùng tức giận, nhưng không có thống khổ hay gì, hẳn là vẫn chưa nhớ đâu.
So những cô gái nạn nhân ở Cao gia thôn, Tiểu Mễ có thể nói là may mắn không ít. Vì cô bé có năng lực đặc thù, có thể thấy được lệ quỷ và có thể lợi dụng lệ quỷ để bỏ trốn.
Nghĩ đến đây, Hạ Cô Giang lập tức liền ngừng suy nghĩ chính mình, án này quả thật khiến người khác phẫn nộ tức giận cực điểm.
Nên Hạ Cô Giang nhanh chóng chuyển qua chuyện khác: “Chính phủ bên kia tính toán thành lập một bộ ngành đặc thù, chuyên quản lý cùng giải quyết những sự kiện thần quái.”
“ sao?” Hạ Cô Hàn có chút kinh ngạc, “Vì cái gì?”
Không phải từ trước đến nay Hiệp hội Thiên Sư luôn giải quyết những chuyện này à??
Hạ Cô Giang: “ án lần này cũng có dính vào vài người bên Hiệp hội Thiên Sư.”
Hạ Cô Giang chỉ nói đến đó nhưng Hạ Cô Hàn nghe liền hiểu rõ.
Chính phủ bên kia là không tín nhiệm hiệp hội Thiên Sư.
Quả thật, mất lòng tin là quá dễ hiểu. Án tử bên Tinh Quang Giải Trí dính trực tiếp đến hội phó hiệp hội thiên sư Vụ Châu. Vụ lần này lại dính đến vài người trong hiệp hội thiên sư. Vậy nếu điều tra nữa có khi nào ở địa phương khác cũng có thiên sư dính vào hay không?
Khó trách chính phủ không tin hiệp hội Thiên Sư, muốn chính mình kiến tạo một đội mới.
“em thu được lời mời.” Hạ Cô Giang nói.
Hạ Cô Giang nói cho đúng thì không phải là một thiên sư trong hiệp hội. Những lần giữ hiệp hội thiên sư là vì cậu là người Hạ gia, mà Hạ Vân Khai lại là hội trưởng hiệp hội thiên sư, nên cậu mới đến giúp một tay.
Sáng nay đang chạy vụ quỷ thai thì Hạ Bồi Hà gọi Hạ Cô Giang đến, sau đó đưa cho cậu thư mời giá nhập bộ ngành đặc thù.
Hạ Cô Hàn không bất ngờ vì Hạ Cô Giang thu được thư mời, Hạ gia ở giới thiên sư có tầm ảnh hưởng lớn, địa vị lại cao, Hạ Vân Khai tiền nhiệm chưa bao lâu, lại có thể lãnh đạo hiệp hội Thiên Sư phá 2 đại án, dù trong 2 án này cũng lây dính ít nhiều thiên sư nhưng vì Hạ Vân Khai mà bên phía chính phủ vẫn có thể tin tưởng.
Hơn nữa Hạ Cô Giang là một thiên sư tuổi trẻ xuất sắc, bộ ngành mới thành lập đương nhiên muốn chiêu mộ Hạ Cô Giang là điều dễ hiểu.
Không cần Hạ Cô Giang nói rõ, Hạ Cô Hàn có thể đoán được thằng em họ khẳng định là nguyện ý gia nhập.
Hạ Cô Hàn vỗ vai thằng em, khẽ gật đầu cổ vũ:“ tốt, cố gắng mà làm “
“ Đó là đương nhiên “
Hạ Cô Giang như được tiêm bò cụng thẳng vào mạch máu, vô cùng sung sức cười há há, nhiệt huyết sôi trào. Sau đó cậu lại nhìn về Hạ Cô Hàn:“ ủa vậy còn anh? Nếu họ mời anh gia nhập, anh tính sao?”
“ Mày nghĩ sao?” Hạ Cô Hàn nhìn thằng em như thằng ngáo hỏi ngược lại.
Haizz... Đáp áp quá rõ ràng.
Ở Hạ gia, Hạ Cô Hàn lười nhớt thây, bị đuổi ra khỏi Hạ gia, đi mở cái tiệm bán nhang mà 1 tháng đóng cửa 25 ngày, còn 5 ngày kia là ông chồng quỷ của y dọn hàng lẫn dẹp hàng. Làm gì có chuyện y chịu làm công việc giờ giấc rõ ràng chứ, không những thể còn chịu quy định của chính phủ.... Đương nhiên là không bao giờ hợp với Hạ Cô Hàn.
Hai người đang nói vấn đề này thì thư mời cũng đã đến cửa.
Chính Sở Quân Hành là người trực tiếp cầm thư mời tới, theo sau lưng anh còn có Triệu Hiểu Thần.
Trải qua màn máu me sinh đẻ tối qua, Triệu Hiểu Thần đã hiểu Thiên Sư không phải công việc dễ dàng, mà nó vô cùng tàn khốc. Nên cậu quyết định thay đổi cách cứu vớt thế giới, nhưng cách nào thì Triệu Hiểu Thần vẫn chưa nghĩ ra. Bất quá, bộ đạo bào kia cậu đã nhét xuống đáy hòm rồi, bộ dáng ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Quân Hành, cung kính mà gọi một tiếng: “Hạ đại sư.”
Không hề giống ngày hôm qua, quang quác mà giới, vì bây giờ trong mắt của Triệu Hiểu Thần - Hạ Cô Hàn không khác gì vị Phật sống, vị thần giáng thế. Phàm nhân nhiều cậu đâu thể giỡn mặt.
Hạ Cô Giang nhìn sự thay đổi của Triệu Hiểu Thần cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn qua Hạ Cô Hàn, chuyện gì thế này sao chỉ mới một đêm thằng trẻ trâu này lại ngoan ngoãn thế???
Hạ Cô Hàn nhún vai, trẻ trâu đâu thể nào dạy bằng lời, phải doạ mới được.
Sở Quân Hành lên tiếng hướng Hạ Cô Hàn nói cảm tạ, sau đó nói ra ý đồ củ mình:“ ông chủ Hạ, tôi thật tâm mời ngài gia nhập bộ ngành đặc thù.”
Bộ ngành đặc thù có tên gọi chính thức là đội quản lí án đặc thù khẩn cấp, giông như Hạ Cô Giang nói nó chính là nơi chuyên trách quản lí những án kiện linh dị thần quái.
Kỳ thật, chính phủ từ lâu đã có ý định thành lập một đội như thế này, mới đây lại liên tục phát sinh hai đại án nên chính phủ càng đẩy nhanh kế hoạch để lập đội.
Sở Quân Hành cũng là một thành viên trong cái bộ ngành đặc thù, tuy anh không phải thiên sư cũng không phải kì nhân dị sĩ, nhưng anh lại là cầu nối, và một người bên chính phủ.
Hạ Cô Hàn nhìn tấm giấy mời cũng không bất ngờ, nhưng cũng không nhận, mà chỉ nói:“ tôi không thích hợp, còn mong Sở đội trưởng thỉnh cao nhân khác.”
Sở Quân Hành trước đó đã thông qua Hạ Cô Giang nên biết ít nhiều tính cách củ Hạ Cô Hàn, bị cự tuyệt cũng không bất ngờ và anh cũng không phải người dây dưa nhưng đổi phương thức khác:“ vậy tôi mời ông chủ Hạ làm cố vấn ngoài biên chế của bộ ngành đặc thù liệu có được không? Sau này có vấn đề nan giải, còn có thể đến thỉnh giáo ông chủ Hạ?”
Lần này Hạ Cô Hàn không có cự tuyệt, nhưng cũng không có đáp ứng, “ để tôi suy xét chút.”
Sở Quân Hành hướng y làm cái chào, “mong ông chủ Hạ hảo hảo suy xét.”
Cuối cùng đem thư mời để lại.
“em xem chút?” Hạ Cô Giang lấy qua thư mời của Hạ Cô Hàn mà nhìn.
Hạ Cô Giang mở ra mới biết được, thì ra ngay từ đầu họ đã thăm dò tính nết Hạ Cô Hàn, trong thư mời này rõ ràng viết mời Hạ Cô Hàn về làm cố vấn ngoài biên chế cho bộ ngành đặc thù.
Sở Quân Hành khi nãy mời Hạ Cô Hàn vào Bộ ngành đặc thù là thử thời vận xem y có đáp ứng giá nhập hay không.
“Hạ Cô Hàn, này số tiền lương trong này làm em tâm động.” Hạ Cô Giang nhìn dãy số được viết bên trong mà chảy cả nước miếng.
Hạ Cô Hàn nghe thì cũng tò mò nhìn thoáng quá, cảm thấy cái bộ ngành này cũng khá có thành ý. Nên y nhìn về phía Cố Tấn Niên hỏi:“ anh cảm thấy thế nào?”
Cố Tấn Niên nhìn dãy số thì tự động chuyển thành tiền xem tiểu thuyết jj, cái này có thể xem tiểu thuyết lâu đây, nên cũng khẽ gật đầu:“ nhìn đáng để thử.”
“ Em cũng thấy vậy.”
Hạ Cô Hàn vừa nói vừa híp mắt cười, dù gì cũng là ngoài biên chế, đâu cần xoắn vụ 8-8-6( 8 giờ đi,8 giờ về, tuần làm 6 ngày). Mà mỗi tháng còn được một món tiếng, quá ngon!!!
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe được Triệu Hiểu Thần “A!” Một tiếng.Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang đồng thời nhìn qua.
Triệu Hiểu Thần liền móc ra một tấm bùa mà Hạ Cô Giang hôm trước đưa, thanh âm run rẩy: “Nó…… Nó tự cháy!”
Chỉ trong nháy mắt, lá bùa vàng óng đã hoá thành tro. Mà đoá mây hoa đào của Triệu Hiểu Thần đã nhuộm đỏ, còn chảy ra chút ít máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.